: c0f7e3
Các đội viên của "Tàn Thiên Phệ Hồn" tu vi hơi yếu kém, càng không nói tới một ít gia đinh Quân gia đều quỳ bình bịch xuống đất! Bị cỗ khí thế này áp đảo, thậm chí nhiều người trực tiếp phục xuống sát đất.
Áp lực khổng lồ chưa từng có, theo sau chính là vô hạn thống khổ, sau khi địch nhân rút đi điên cuồng trùng kích thần thức Quân Mạc Tà, hắn rốt cuộc nhịn không được rên rỉ thành tiếng, sau đó "xoát" một tiếng biến mất không thấy. Hắn thậm chí không kịp nhìn qua xem Quân gia tổn thất những gì. Ngay cả gia gia cùng tam thúc bị thương như thế nào, tinh thần lực đã bị đánh nát, tiếp theo liền bị Hồng Quân tháp hút vào.
Hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng!
Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý vốn đã nghĩ rằng phải chết, sớm đã tuyệt vọng, không nghĩ lại được cứu trợ, không ngờ sơn hồi lộ chuyển (tình thế đảo ngược)! Cố gắng gượng thân thể bị thương muốn tiến lên cảm ơn, nhưng không ngờ vị ân nhân cứu mạng lại đột nhiên biến mất. "Tính tình thật kỳ quái!" Trong lòng phụ tử hai người cùng nghĩ. Nhưng nghĩ đến nhân vật lợi hại như vậy dĩ nhiên lại là sư phụ Quân Mạc Tà, hai người lại không nhịn được vui sướng. Trải qua chuyện này, Quân gia trong một thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự tình gì.
Quân Chiến Thiên thở dài một tiếng, nhìn đống hỗn độn trong viện, trong lòng an ủi một chút, may mắn không có thương vong quá lớn, thật sự là quá may mắn. Quân Chiến Thiên thản nhiên ra lệnh cho mọi người quét dọn, khôi phục mọi thứ, mọi người nghỉ ngơi. Quân lão gia tử cũng không nói thêm lời gì, nhưng khẩu khí cũng thân thiết không ít. Việc này mọi người ở đây tối nay đều có thể cảm thụ rõ ràng. Quân lão gia tử rất rõ ràng: Toàn bộ mọi người ở đây, đều là trụ cột chân chính của Quân gia. Chân chính có thể dựa vào!
Những người này, sau này sẽ là người trong nhà. Cùng là người nhà không cần nói cái gì cảm kích, nhưng lại cần toàn tâm toàn ý mưu cầu phúc lợi cho họ, đây mới là việc một vị gia chủ cần phải làm. Còn về phần những kẻ không đến, Quân Chiến Thiên đã dự định sau tràng phong ba này toàn bộ đuổi đi! Chỉ biết cùng hưởng phúc, không thể chung hoạn nạn, lưu lại còn có ý nghĩa gì?
An bài xong, Quân Chiến Thiên mới nhanh chóng dặn dò Quân Vô Ý:
- Nhanh chóng đi xem Tả Mạc thế nào. Tràng diện lớn như vậy như thế nào nó lại không xuất hiện?
Quân Vô Ý lĩnh mệnh mà đi. Mà bên cạnh Mai Tuyết Yên cũng chấn động mãnh liệt. Cự ly Mai Tuyết Yên gần với Quân Mạc Tà nhất, bản thân nàng cũng có thực lực cao nhất ở đây, mà Quân Mạc Tà trước khi biến mất rên rỉ một tiếng tuy rất bé gần như không thể nghe thấy, nhưng vẫn bị nàng mẫn duệ phát hiện, chỉ trong một thoáng trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng. Vị cái thế cao nhân này tại sao lại rên lên thống khổ như vậy? Mà tại sao thanh âm rên rỉ lại giống như là Quân Mạc Tà phát ra? Chẳng lẽ thần bí cao nhân này chính là Quân Mạc Tà? Chẳng qua là dùng một loại biện pháp thần bí?
Nhưng điều này sao có thể? Xà Vương Thiên Tầm tập tễnh đi tới nói:
- Nga? Vị cao nhân đó đã đi rồi?
Mai Tuyết Yên ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng, trong lòng kinh ngạc tự hỏi, hoàn toàn không nghe thấy Xà Vương nói chuyện. Mỗi một câu Quân Mạc Tà từng nói với nàng vang vọng bên tai. Dần dần nàng càng khẳng định, thanh âm rên rỉ vừa rồi quả thật chính là Quân Mạc Tà.
Hắn, hắn thế nào…?
Có thể một chiêu đánh chết tuyệt đỉnh cao thủ trên Chí Tôn, bày ra trêu chọc tàn nhẫn như thế, nếu tự thân thực lực không đủ mà mạnh mẽ thi triển, tất nhiên cần trả giá cực kỳ thảm trọng. Cho dù là Quân Mạc Tà cũng không thể ngoại lệ! Quân Mạc Tà vốn đã chấn nhiếp toàn trường, lại bởi vì lúc trước mình nói nhất định phải giết chết tên súc sinh kia mà mạnh mẽ ra tay.
Chẳng lẽ là vì ta sao?
Có phải hay không là hắn? Có phải hay không là vì ta? Có phải hay không???
Cho tới bây giờ, Mai Tuyết Yên rốt cuộc mới phát hiện, mình cùng Quân Mạc Tà tiếp xúc lâu như vậy nhìn thấy hắn cười, mắng, lớn tiếng kêu lên, phẫn nộ mắng mỏ cơ hồ đủ loại trạng thái, riêng chỉ có chưa bao giờ thấy hắn khóc lóc rên rỉ. Lúc trước ở Thiên Nam mình dùng Thiên Địa Tù Lung giam cầm hắn, sau đó ngược đãi hắn, cũng chưa từng có. Từ Thiên Nam trở về Thiên Hương thành Quân Mạc Tà ăn nhiều đâu khổ như vậy, nếu là người khác chỉ sợ đã sớm khủng hoảng không thôi, nhưng Quân Mạc Tà vẫn như thường. Ở ngoài Thiên Hương thành, chính mình lại đánh hắn một trận, hắn cũng không có.
Nam nhân này, dường như không cảm thấy cái gì là thống khổ.
Nhưng vừa rồi, trong nháy mắt vừa rồi Mai Tuyết Yên lại rõ ràng nghe được thanh âm rên rỉ thống khổ! Một loại cảm xúc vô cùng kỳ quái một thoáng đã tràn ngập trong lòng nàng, tựa như lòng mình đột nhiên quặn đau. Nàng không mở miệng nói chuyện, quay người lại hướng về tiểu viện của Quân Mạc Tà phóng vụt đi. Nàng trước mắt cần chứng thực, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn như vậy, lấy thái độ làm người của Quân Mạc Tà quyết không có lý do gì không xuát hiện, Mai Tuyết Yên vừa mới hi vọng Quân Mạc Tà đã chạy trốn nhưng trong lòng cũng hiểu được Quân Mạc Tà không phải loại người như vậy.
Hắn đối với sinh tử lãnh đạm như vậy, một kẻ ngông nghênh ngang ngược làm sao có thể khiếp nhược chạy trốn? Nếu nói Quân Mạc Tà chạy trốn, Mai Tuyết Yên là người thứ nhất không tin. Nhưng hắn vẫn không thấy đâu.
Nếu nói là hắn đi tìm vị sư phụ kia, như vậy đã có chỗ dựa vững chắc hắn cần gì phải chạy trốn. Sư phụ của hắn đã xuất hiện, địch nhân cường thịnh như vậy cũng không sợ, hơn nữa địch nhân cũng đã lui bước, Quân Mạc Tà không có lý do gì không lộ diện. Nếu hiện tại có thể tìm thấy hắn ở Quân gia như cũ, nói lên thần bí nhân kia không phải hắn. Nhưng nếu tìm không thấy vậy âm thanh rên rỉ kia đại biểu cho cái gì?
Nếu quả nhiên là hắn, như vậy cần phải trả giá thế nào mới có thể làm được hết thảy những chuyện vừa rồi?
Đến trình độ của Mai Tuyết Yên cũng biết trong thiên địa có vô số chuyện tình không thể giải thích, thậm chí ở thời kỳ toàn thịnh của nàng, nếu không bị nội thương, nàng cũng biết một bí pháp có thể hướng thiên địa mượn lực! Chẳng qua bí pháp này đòi hỏi trả giá quá đắt, không phải gặp chuyện không thể giải quyết hoặc tình huống chắc chắn mất mạng tin tưởng không có người nào ngu xuẩn làm theo.
Chẳng lẽ Quân Mạc Tà sử dụng chính là loại kỳ môn dị pháp này sao? Như hắn hiện giờ cũng chỉ vừa mới đột phá Thần Huyền, làm sao có thể thừa nhận thiên địa chi lực khổng lồ? Cho dù là chính mình, chỉ sợ cũng phải trả giá bằng tính mạng, huống chi một thần huyền nho nhỏ như Quân Mạc Tà? Nếu thật sự là thế, mới có thể giải thích âm thanh rên rỉ yếu ớt kia.
Thân hình Mai Tuyết Yên như điện, vọt vào trong tiểu viện của Quân Mạc Tà. Sau đó lục soát một lượt, chớp mắt thần thức đã bao phủ phạm vi toàn bộ Quân gia, một góc nhỏ cũng không để sót. Nàng thậm chí quên mất lục phủ ngũ tạng của mình còn đang kịch liệt đau đớn, khóe miệng mình còn đang chậm rãi tràn ra máu tươi. Nàng chân chính quên hết toàn bộ, chỉ còn lại lo lắng cực điểm cùng với ánh mắt không ngừng tìm tòi mọi ngóc ngách.
Rốt cuộc, Mai Tuyết Yên suy sụp dừng lại trước cửa Nhã Hương tiểu trúc. Quân gia hết thảy như trước, nhưng không thấy Quân Mạc Tà. Tuy rằng trước đó, hắn cũng thần bí biến mất, nhưng Mai Tuyết Yên biết lần này không giống như trước!
Hoàn toàn không giống!
Hoa tuyết vẫn không nhanh không chậm rơi xuống, đây cũng là thời tiết Mai Tuyết Yên thích nhất, nhưng hôm nay nàng vừa thoát khỏi đại nạn, trong lòng lại cảm thấy ảm đạm. Lần đầu tiên nàng cảm thấy sự yếu đuối của mình.
Hắn rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt, đột nhiên một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
Xà Vương Thiên Tầm nhẹ nhàng đi tới, có chút lo lắng nhìn nàng:
- Đại tỷ?
Trong mắt Mai Tuyết Yên bộc phát ra hai luồng ánh mắt sắc bén dị thường. Nàng vẫn đứng yên không hề động, tóc trên đầu lại đột nhiên tung bay. Thật lâu sau, Mai Tuyết Yên bỗng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo:
- Hổ vương và Hùng vương đâu?
- Lão đại, chúng ta ở đây.
Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa trên người đều chồng chất thương tích, tiến lên từng bước trước mặt Mai Tuyết Yên.
- Quân Mạc Tà cấp cho hai ngươi hai cây thần binh vì cái gì mà không dùng, chỉ biết dùng quyền cước xông lên, cán ngươi là đồ ngốc hả?
Mai Tuyết Yên giận dữ khiển trách.
- Ta… ta…
Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa cứng họng, muốn nói "chúng ta còn chưa kịp" cuối cùng lại hổ thẹn cúi đầu.
Trên thực tế hai đại thú vương không có thói quen sử dụng binh khí, đơn thuần xung phong liều chết. Một lúc sau nhớ lại thì đã chiến đấu xong…
- Bất quá trước mắt chính là chuyện tốt Tam Đại Thánh Địa sẽ ngộ nhận thực lực của các ngươi, hai người các ngươi bây giờ lập tức khởi hành trở về Thiên Phạt sâm lâm! Nếu có người chặn đường không cần phải do dự gì, toàn bộ giết hết, nhớ rõ cho ta không dùng hai kiện thần binh kia! Cho dù là tan xương nát thịt cũng phải đem đan dược trở về an toàn!
Thanh âm Mai Tuyết Yên giống như thiên niên huyền băng.
- Thông báo toàn bộ huyền thú cửu cấp đỉnh phong trong Thiên Phạt sâm lâm, nếu trong hai năm vẫn như cũ không đột phá bình cảnh, như vậy chờ lúc ta trở về sẽ từng bước thanh tẩy sạch! Vô dụng như vậy, lưu lại để làm gì? Các huyền thú đang ở bình cảnh bất kể giai vị, xử lí giống nhau! Ngay cả các ngươi cùng Hạc lão tam cũng không ngoại lệ, theo như vậy mà xử lí! Tận lực đề thăng thực lực, sau đó tập kết ở Thiên Phạt sâm lâm chờ lệnh ta! Nếu như … nếu như … hắn đã chết, ta muốn Tam Đại Thánh Địa cùng hàng tỷ sinh linh đại lục chôn cùng!
Mai Tuyết Yên nói đến câu sau cùng, sát khí trong mắt đột nhiên ngưng tụ thành thực thể đỏ rực, khẩu khí như đinh đóng cột, tuyệt không để lại đường lui. Quân tử thì mặc cho các ngươi khinh nhờn sao? Rốt cuộcta sẽ cho bọn người âm mưu các ngươi thấy quân tử nổi giận thì có hậu quả gì.
Xà, Hùng, Hổ tam vương đột nhiên nghe thấy Mai Tuyết Yên nói như vậy không khỏi âm thầm rùng mình, ánh mắt lão đại lúc này nóng rực! Xem ra, Thiên Phạt có không ít huynh đệ sẽ gặp tai ương. Đột phá bình cảnh, nói dễ hơn làm. Nhưng hiện tại ba người làm sao dám phản kháng? Chỉ có thể đồng thanh đáp ứng:
- Vâng, rõ rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành