Dị Thế Tà Quân

Chương 552: Mặt mũi của Quân gia




- Bất quá ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc làm sao mà tiến bộ nhanh như vậy?

Phong Quyển Vân cũng không chớp mắt một cái nhìn hắn. Đối với người học võ điên cuồng mà nói, làm thế nào để cho thực lực tăng lên thực sự là đại sự đệ nhất trong thiên hạ!

- Lão tử ăn tiên đan!

Ưng Bác Không hừ hừ ôm tâm lý hờn dỗi nói:

- Ta nói thật, ngươi có tin không?

- Ta tin!

Phong Quyển Vân trịnh trọng nói, trừ phi có tiên đan trợ giúp. Không thì còn có loại phương thức gì có thể làm cảnh giớ tăng lên thần tốc như vậy chứ?

Ưng Bác Không triệt để không biết nói gì, thực sự là củ chuối mà! (Láng: Bó thịt)

Hai vị chí tôn chung quy cùng dắt tay nhau tiến vào trong phòng riêng, lúc này trong đại sảnh mới trở nên náo loạn, mọi người đều nhìn về phía phụ tử Quân Chiến Thiên, ánh mắt đã hoàn toàn khác trước đây, như thế cần mặt mũi lớn cỡ nào? Một vị chí tôn giữ nhà, một vị chí tôn khác tới chúc mừng...

Đúng lúc này, thanh âm run rẩy của Tống Thương lại vang lên:

- Chúc mừng Quân tam tướng quân thu được nữ nhi ngoan, sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu đặc biệt đến chúc mừng. Đưa lên lễ vật một đôi Ngọc Như Ý.

Oanh!

Lại một tiếng sấm vang lên trong đầu mọi người!

Mọi người giống như là con gà bị sét đánh ngất, ngơ ngác bàng hoàng kinh ngạc cũng không biết nói gì cho phải.

Tiếp đó sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu tươi cười hòa ái dễ gần đi vào, Quân Chiến Thiên đích thân đi tới nghênh đón dẫn vào trong đại sảnh. Lão gia tử tuy cả đời trầm ổn thế nhưng lúc này cũng không khỏi có phần tự hào. Rất vênh mặt!

Cả đám văn võ trong triều, có ai có mặt mũi lớn như mình? Lão gia tử đột nhiên cảm thấy hôm nay thật sự chính là ngày phong quang nhất của cả đời mình!

Mà cũng tự hào vì cháu của mình, có đứa cháu như thế còn cầu gì hơn? Cho nên lão gia tử vô cùng đắc ý, cơ hồ cười không ngậm miệng lại được...

Tiếp theo:

- Quân tướng quân thu được nghĩa nữ chính là chuyện đại hỷ, lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi tới chúc mừng...Chúc mừng! Lễ vật một thanh bảo đao!

Tống Thương bắt đầu nói lắp, con mắt cũng chuẩn bị rớt ra.

Không ngờ vị lãnh huyết cuồng nhân này cũng tới, lại còn đưa lễ vật tới nữa?

Trong đại sảnh có thể nghe được cả tiếng trâm rơi!

Đáy lòng của tất cả mọi người đều dâng lên một cảm giác hoang đường: thế giới này thật sự điên cuồng như vậy sao? Chẳng lẽ hôm nay bát đại chí tôn hẹn gặp nhau ở chỗ này? Vậy ai sẽ là người tiếp theo tới đây?

Trước trước sau sau đã có bốn vị rồi!

Nhìn mặt mũi của đám người Quân gia đi! Mịa nó! Đoạn thời gian trước đám người hủ nho cư nhiên còn muốn đả kích người ta, đây không phải là chán sống sao? Một chút lực lượng mà đòi đối phó với Quân gia người ta? Căn bản không đủ liếc mắt a! Ngay cả làm chút món ăn cũng không đủ, căn bản chỉ là một bọn tự tìm phiền phức mà thôi...

Trong chốc lát ánh mắt mọi người đều có phần kính sợ nhìn người của Quân gia, thanh âm của cả đám cũng nhỏ đi không ít. E sợ có người nào lớn tiếng một chút sẽ khiến tứ đại sát thần để ý, như vậy đúng là cực độ xong rồi! Đây là bốn đại chí tôn đó nha. Vô luận là người nào, muốn đối phó với một gia đình thế gia bình thường quả thực là dễ như trở bàn tay! Chỉ cần nhổ bọt cũng có thể dìm chết mười mấy thế gia như thế!

Giữa sảnh đường. Ngồi ở chủ vị chính là Hoàng Đế bệ hạ, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. Một bàn này đều là các đại lão đỉnh cấp trong kinh thành triều đình, cùng với đám thế gia Huyền khí kia, hoàn toàn không có dính dáng. Thế nhưng người người đều có thần sắc nghiêm túc, ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.

Thật lâu sau, Hoàng Đế mới tán thán một tiếng:

- Nguyên lai Quân gia lại có mặt mũi lớn như vậy, ha ha, cũng làm cho ta có chút hâm mộ a.

Những lời này hắn nói lại mang theo khẩu khí đùa vui, tất cả mọi người đều ha ha cười, thế nhưng trong lòng từng người một đều minh bạch, những lời này của bệ hạ cũng không phải là nói giỡn!

Bốn đại chí tôn, vốn là người mà Hoàng Đế khó có thể mời được, một người cũng không thể mời được. Thế nhưng bốn đại nhân vật không thể mời được này lại toàn bộ tới Quân gia. Không mời mà đến! Điều này nói lên cái gì, chuyện tình chẳng phải rõ ràng rồi sao!

Gia chủ Quản gia Quản Đông Lưu miệng cười không khép lại được, khuôn mặt tràn đầy hồng quang, tựa hồ như hưng phấn tới từng sợi tóc vậy, rầm rộ như vậy cho dù hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, lại càng không dám nghĩ.

Quản Thanh Hàn xảy ra chuyện, cả Quản gia đều cảm thấy mất hết mặt mũi, thậm chí sớm có dư luận bàn tán. Nói gia phong của Quản gia không nghiêm.

Ngay cả đám nô bộc của Quân gia cũng cảm thấy vinh dự lây, lúc đi lại cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, cái lưng cũng thẳng hơn rất nhiều. Có nhiều mặt mũi mà! Ba đại chí tôn đều chúc mừng tam gia bọn ta đó!

Trong đám hạ khách, Lý Du Nhiên sắc mặt tái nhợt, nhìn sư phụ của mình tiến vào nội sảnh, trong lòng khổ sở! Đột nhiên hắn cảm giác được sự chênh lệch giữa mình và Quân Mạc Tà, sớm đã là trên trời dưới đất, không cùng thiên địa rồi!

Chỉ với điểm này thôi chỉ sợ hắn vĩnh viễn không có hy vọng đuổi theo.

Khi mình khổ luyện khổ học, gia hỏa này còn đang chơi chọi gà đua chó, khi mình vất vả bày mưu nghĩ kế, gia hỏa này còn đang trêu hoa ghẹo nguyệt, tất cả mọi người đều tán thưởng chính mình, còn gia hỏa này thì ngược lại, thế nhưng khi người ta một bước vọt lên trời, còn mình lại dậm chân tại chỗ. Vì cái gì?

Tại sao lại xuất hiện tình huống này? (Láng: vì thế giới này nó "imbalance" em ạ.)

Vì hy vọng của ta, vì giấc mộng của ta, ta trả giá nhiều như vậy, thừa nhận tịch mịch mà người thường khó có thể chịu được, thậm chí ngay cả tình yêu cũng triệt để chôn vùi, khi chính mình cho rằng đã thành công, lại phải chịu đả kích như vậy!

Chẳng lẽ hết thảy những cố gắng của ta đều trở nên uổng phí sao? Trong lòng Lý Du Nhiên sinh ra nghi vấn: chẳng thời gian dài ta cố gắng, không lẽ là sai lầm sao? Thành công không phải dựa vài cố gắng mà dựa vào chuyện chọi gà đùa cho, cưỡng chê dân nữ giỏi sao? Cả thành Thiên Hương tất cả mọi người đều có thể nhìn ra ai mới chân chính là cố gắng?

Tâm lý của Lý Du Nhiên cực độ mất câng bằng!

Lý Du Nhiên thở dài một tiếng, phất tay gọi một tay nô bộc của Quân gia, hỏi:

- Tam thiếu gia Quân Mạc Tà của các ngươi đâu rồi? Vì sao náo nhiệt như vậy ngược lại không có thấy hắn?

Nô bộc cung kính nói:

- Thưa khách quý, tam thiếu gia giờ phút này đang ở hậu viện tiếp khách, lát nữa mới tới.

Tại hậu viện tiếp khách?

Rốt cuộc là vị khách nhân nào?

Trong lòng Lý Du Nhiên hơi chấn động, khách nhân nào? Không ngờ so với bốn đại chí tôn còn trọng yếu hơn?

Có thể để Quân Mạc Tà không để ý tới đế vương Thiên Hương, đặt đại lão triều đình ở ngoài tầm mắt, mà ngay cả mấy chí tôn cũng không ra nghênh đón?

Điều này cũng quá thần bí đi?

Một hỏi một đáp này đều là vô ý buột miệng mà nói, Lý Du Nhiên tùy ý hỏi, cũng không phải quan tâm mà hỏi, nô bộc cũng càng tùy ý mà nói, thế nhưng từ lời nói vô tâm này lại khiến Lý Du Nhiên suy nghĩ xa hơn.

Nhìn Quân gia vui mừng hưng phấn cường thịnh như vậy, trong lòng Lý Du Nhiên đúng là một mảnh mờ mịt. Chính mình cung phung sư phụ lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi giống như thần tiên, cho rằng chỉ cần có được vị sư phụ là chí tôn cường giả, hết thảy những thứ phàm trần không thèm để vào mắt. Bao nhiêu mưu kế thiên y vô phùng đều rơi vào đáy biển, trước sau chết mất tám vị sư huynh đệ, thậm chí hung thủ là ai cũng không rõ ràng!

Đối với chính mình xưa nay được sư phụ ưu ái, thế nhưng hôm nay sư phụ nhìn mình cũng rất bất mãn.

Lại nhìn Quân gia, người nào cũng tận lực xu nịnh, chỉ với một bữa tiệc nho nhỏ thu nghĩa nữ, lại có thể dẫn ba vị chí tôn tới đây!

Đây chính là chênh lệch nha. Người với người quả nhiên là có khoảng cách không thể so sánh sao? Hoặc là có như vậy, nhưng sao lại không phải là mình ngạo thị thiên hạ, dưới mắt không có ai, tất thảy đều không phải là mình!

Lý Du Nhiên thở dài một tiếng, lại gọi một tên nô bộc khác tới, đưa cho hắn một tấm ngân phiếu, nói:

- Mời chuyển lời cho tam thiếu gia ngươi, nếu như có thời gian, vậy ta muốn trò chuyện với hắn.

Tên nô bộc kia kính cẩn nói:

- Thỉnh Lý công tử cứ an tâm. Lời này tiểu nhân nhất định sẽ chuyển cho công tử. Nhưng mà tiền này tiểu nhân tuyệt đối không dám nhận.

Hắn kiên quyết đem ngân phiếu trả lại.

Lý Du Nhiên khẽ giật mình, thật không nghĩ ra một tên nô bộc nho nhỏ của Quân gia cũng có thể chống lại sức hấp dẫn của tiền bạc, nên biết Lý Du Nhiên tuy là thưởng cho, nhưng đó chính là năm trăm lượng ngân phiếu! Mà tên nô bộc kia quanh năm lao động cật lực cũng chỉ được trả mười mấy lượng bạc mà thôi, nhưng hắn thực không ngờ tên này lại do dự cự tuyệt.

Chẳng lẽ đây cũng là chỗ chênh lệch?

Nô bộc của Quân phủ xác thực không nói mạnh miệng. Quân Đại thiếu gia giờ phút này đang ở hậu viện tiếp khách, là một đám khách quý!

Hậu viện. Quân Mạc Tà đang cùng thiên phạt chúng Thú Vương ngồi vây quanh bàn uống trà. Hùng vương cùng Hổ Vương ngày mai phải trở lại Thiên Phạt sâm lâm, có rất nhiều chuyện phải làm,, phải đích thân chuẩn bị cho tốt, nếu không, với đầu óc của hai người này, so với củ chuối còn đặc hơn, nói gì cũng quên ngay, không cần Mai Tuyết Yên điên cuồng bạo tẩu, Quân Mạc Tà cũng ắt khóc không ra nước mắt.

Vả lại đám "Khách quý" bên ngoài kia cũng không cần hắn ra mặt, đi ra làm vẻ mặt cười mà không cười, dối trá chào hỏi mấy câu mà thôi, làm ra hai vẻ mặt cùng một lúc căn bản chính là rất khổ sở.

Đối với chuyện này khiến Quân Mạc Tà rất đau đầu. Cho nên hắn không có ý định ra mặt, những thứ khác không nói, chỉ việc đối mặt với Thiên Hương quốc chủ, ngươi nói xem Quân Đại thiếu gia dùng lễ tiết gì để đối phó với hắn đây? Lo lắng vì mấy thứ này, cho nên lão gia tử cùng tam gia cũng cảm thấy dứt khoát không để Quân Mạc Tà dự tiệc, dù sao hắn cũng là tiểu bối, không nên chộn rộn là ổn nhất. Mà hắn cũng vui vẻ, về phần người khác không cảm thấy vui vậy thì đành chấp nhận đi.

Nhưng mà khi nghe được tin ba đại chí tôn tới, mặc dù là Quân Mạc Tà cũng hơi đắc ý. Phong Quyển Vân tới cũng rất đột ngột, thế nhưng người này gần đây xuất quỷ nhập thần, đối với Quân gia hắn có ấn tượng không tệ. Lúc trước đã từng có chút cảm tình với Tam thúc, đột nhiên lúc này lại giá lâm cũng không có gì đánh trách.

Thế nhưng Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi hai vị này lại tới, có vẻ như có ý gì đó sâu xa đây, mà Quân gia lại không có giao tình gì với bọn họ.

Không chỉ không có giao tình, mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi cơ hồ bị mình giết tới tám, trong đó duy nhất một tên chết không liên quan tới mình, mà là do Ưng Bác Không phế đi.

Hai người này đột nhiên tới rốt cuộc là làm gì đây?

Quân Mạc Tà xoa xoa trán, thật sự là trăm mối không có cách cởi. Theo chân bọn họ ra giao tiếp thì có vẻ chẳng qua là gặp một lần ở thiên phạt cuộc chiến mà thôi, bọn họ cũng không phải là Phong Quyển Vân, cùng Quân gia căn bản không có chút giao tình gì, huống chi Quân Vô Ý thu nghĩa nữ cũng không phải là đại sự gì, sao lại đáng được hai vị đại chí tôn đích thân tới chúc chứ!

Như vậy mục đích của hai người này tới đây là gì?

Về phần mục đích cụ thể...

Quân Mạc Tà nghiêm túc tự hỏi. Mai Tuyết Yên nhìn hắn hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Có phải là hoài nghi Thạch Trường Tiếu cùng Lệ Vô Bi có vấn đề?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành