Dị Thế Tà Quân

Chương 400: Tỷ ăn như thế nào vậy?




Trong Thiên Nam thành.

Trong doanh trướng, sau khi Quân Mạc Tà rời khỏi Quản Thanh Hàn, nàng mệt mỏi vạn phần nhắm mắt lại nằm trên giường mình. Lúc trước bởi vì có Quân đại thiếu ở bên, tinh thần thủy chung hết sức căng thẳng, trong lòng không có chút suy nghĩ nào khác, làm sao còn đi lo lắng những cái khác. Quân đại thiếu vừa đi, tâm thần của Quản Thanh Hàn trong nháy mắt liền buông lỏng, mọi sự mệt mỏi, đau đớn đồng loạt dâng lên, lúc này nàng mới cảm nhận được toàn thân trên dưới của mình không chỗ nào là không đau, hơn nữa nơi hạ thể xấu hổ muốn chết kia lại có cảm giác giống như bị xé rách ra, thậm chí làm một động tác di chuyển cực kỳ nhỏ, cũng sẽ dẫn tới đau đớn kịch liệt dị thường.

Đều là "chuyện tốt" do tên oan gia chết tiệt kia làm, tại sao lại đau như vậy nhỉ?

Quản Thanh Hàn chỉ cảm thấy cả người vô lực, toàn thân trên dưới ngay cả đầu một ngón tay út cũng không muốn động đậy, trên gương mặt không ngờ chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt. Cũng không phải nàng hối hận vì trợ giúp Quân đại thiếu giải trừ dược lực, hay hoặc giả là oán hận Quân Mạc Tà, mà là "nơi đó" thật sự là rất đau đớn. Ở nơi này cũng chỉ có một mình mình, nước mắt cũng là cách duy nhất để có thể giảm bớt chút đau đớn này!

Không hề nghi ngờ, lúc trước khi trận cuồng phong bạo vũ kia đột ngột xảy ra, Quản Thanh Hàn tuy rằng luôn luôn là thừa nhận bị động, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý. Nhưng nàng vẫn không tránh khỏi tiêu hao hết tất cả thể lực, huyền lực trên người mình!

Cho dù tới giờ khắc này, tinh thần nàng nhiều ít vẫn còn có chút hốt hoảng, tựa hồ thân hình hùng tráng giống như dã thú không biết mệt mỏi kia vẫn đang ở trên người mình "tung hoành ngang dọc", "va chạm" dã man không chút ngừng nghỉ...

Nàng bây giờ có cảm giác toàn thân mình từ xương cốt đến da thịt, không có bất kỳ một nơi nào có thể phát ra một chút lực lượng gì. Đối với đôi mắt mình cư nhiên còn có thể chuyển động được, Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hai hàng thanh lệ kia cơ hồ chính là phản ứng duy nhất nàng có thể làm ra...

Kỳ thật hiện tại nàng đã hao phí hết những tia khí lực cuối cùng, nhưng vì bảo hộ sự tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình, nàng vẫn gắng sức ở trong trướng bồng của Quân Mạc Tà đứng lên, sau khi mặc xong quần áo, nàng vẫn mang bộ dáng này.

Nhưng nàng thủy chung không muốn ở trước mặt Quân Mạc Tà biểu hiện ra sự yếu đuối của mình. Nàng tự nói với mình một lần: "Đây chỉ là một sai lầm. Vì cứu hắn, vì cứu huyết mạch duy nhất của Quân gia đời thứ ba, tất cả đều không có sự lựa chọn nào khác. Việc này trôi qua rồi, sẽ giống như mộng xuân không để lại chút dấu vết, hai bên không có dính dáng tới nhau nữa, cũng không cần phải nói chuyện dây dưa nữa...

Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, nhưng nàng như thế nào cũng không thuyết phục được bản thân mình.

- Nàng là nữ nhân của ta! Đây là sự thật!

Khi Quân Mạc Tà nói những lời này, cỗ khí phách trên khuôn mặt cùng với khẩu khí không thể nghi ngờ kia, giống như mộng ảo hết lần này tới lần khác liên tục xuất hiện trước mắt nàng.

- Chờ hết thảy phong ba qua đi, ta sẽ cưới nàng về.

Đây là thanh âm của nam nhân kia.

Là hứa hẹn sao? Là thề nguyện sao?

Không phải là sai lầm sao? Có đúng không?

Nhưng ta vì sao lại sợ hãi như vậy?

Sao trong lòng ta, vì cái gì còn có một tia xấu hổ cùng vui mừng nhỉ?

Ta...ta...ta mặc dù cùng người đã từng là tiểu thúc tử (em chồng) của mình đã xảy ra cái loại quan hệ này, hơn nữa còn hiến dâng ra tấm thân xử nữ mà mình đã giữ lại hai mươi mốt năm, nhưng tại sao ta lại hoàn toàn không có chút cảm giác tội ác nào?

Cho dù ta là vì giải cứu huyết mạch duy nhất đời thứ ba của Quân gia, nhưng sau đó, ta vì sao không lấy cái chết tạ lỗi với thiên hạ? Vì sao không dùng tính mạng của mình để giữ gìn thanh danh của hai nhà? Ta thậm chí cho tới bây giờ cũng không có suy nghĩ này trong đầu! Tại sao?

Chẳng lẽ ta kỳ thật chính là một nữ nhân dâm đãng vô liêm sỉ sao? Tại sao chứ?

Lẳng lặng nằm ở trên giường, giờ khắc này suy nghĩ Quản Thanh Hàn như thủy triều ập tới, dồn dập không thôi, dường như nàng hoàn toàn quên mất sự mệt mỏi khó chịu trên thân thể. Trên mặt lại đột nhiên nổi lên một rặng mây đỏ, tiếp theo một mảnh trắng bệch, sau đó lại là một mảnh đỏ bừng đến tận cổ, qua lại luân phiên...

Hai hàng nước mắt lần thứ hai chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống, dần dần làm ướt mái tóc dài đen bóng giống như gấm vóc.

Chỉ là lần này, cũng không phải bởi vì đau đớn!

Đêm nay, nhất định sẽ có người không ngủ...

Cũng không biết trải qua bao lâu, tựa hồ bên ngoài có người đang nói cái gì, Quản Thanh Hàn lại không để ý. Lúc này, nàng đâu còn có tâm tình quản lý những việc đó chứ.

Nhưng mà, nhiều việc ngươi mặc dù không quan tâm đến nó, nó lại hết lần này tới lần khác sẽ đến làm khó ngươi. Tấm vải che trước cửa trướng bồng xốc lên, một cái đầu thò vào, lén lút nhìn chung quanh một hồi, sau đó mới rón ra rón rén tiến vào.

- Quản tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?

Độc Cô Tiểu Nghệ thần tình lộ vẻ xấu hổ mất mát, nước mắt lưng tròng khóc hu hu nhìn Quản Thanh Hàn, dè dặt cẩn thận ngồi ở bên giường. Chỉ trong thời gian nửa đêm thôi, hình thể của tiểu nha đầu dù lấy mắt thường cũng có thể thấy được đã nhanh chóng gầy đi một vòng.

Tiểu nha đầu sinh ra trong một gia tộc to lớn nhất nhì trong cả đế quốc hiện nay. Hết lần này tới lần khác, tiểu bối của cái gia tộc to lớn này trừ nàng ra, tất cả đều là nam hài tử. Độc Cô Tiểu Nghệ chân chân chính chính trở thành một điểm hồng từ giữa vạn điểm lục (cứ tưởng tượng ra giữa cánh đồng xanh ngắt tự nhiên có bông hoa hồng là biết), nhận được sự sủng ái, thương yêu khó ai có thể tưởng tượng được.

Ở thời đại này, nam nữ chính là cấm kỵ lớn nhất và kịch liệt nhất! Cho dù là nữ hài tử bình thường của gia đình tầm thường nhất, trước khi lấy chồng cũng đều đặc biệt theo khuôn phép cũ, nghiêm khắc trông chừng, chỉ sợ truyền ra một điểm nửa điểm phong thanh không tốt nào, huống chi đây là siêu cấp đại gia tộc như Độc Cô thế gia?

Cái khác không nói, ngay cả hạ nhân trong nhà, lúc nào cũng phải cảnh giác. Nếu như có một ai dám can đảm nói ra một câu không nên nói làm cho phu nhân hoặc tiểu thư nghe được, đó quả thực chính là tội lớn không thể tha thứ!

Hai cha con lão gia tử - hai đại tướng như lang như hổ luôn ôm trong lòng suy nghĩ: "
Hai vị Thiếu phu nhân và Lão phu nhân, người nào không thể quyết định sự sinh tử của hạ nhân chứ? Nếu để cho một ít việc bất nhã truyền vào tai tiểu công chúa, hậu quả khó lường a!"

Chưa nói đến tiểu nha đầu năm nay tổng cộng mới chỉ được mười sáu tuổi, có thể hiểu được cái gì?

Hoàng hoa thiếu nữ ở thời đại này, nói chung cũng chỉ có trước lúc xuất giá một buổi tối, mẫu tử hai người đều mắc cỡ đỏ mặt ở chung một chỗ, mẫu thân mới có thể nói một chút về vấn đề này nhưng cũng là đơn giản tới cực điểm, sau đó lại trân trọng đưa cho một bộ xuân cung đồ bằng tơ lụa, để cho nữ nhi lén lén lút lút cất giữ bên người. Đương nhiên, còn có một mảnh lụa trắng mang bên mình, sau đó chú giải thuyết minh cách sử dụng. (no comment, anh em tự hiểu 'mảnh lụa trắng' dùng để làm gì nhá:88:)

Sau đó lại phái ra người hầu thiếp thân mà mẫu thân tín nhiệm nhất tiếp nhận việc hộ tống xuất giá, lúc đó mới bắt đầu chân chính phổ "
cập kiến thức", "cái kia" là cái gì, một vài "chuyện" nên làm như thế nào,... Tất cả đều do vị lão bộc có "lời nói và việc làm đều mẫu mực" này truyền thụ, khụ...khụ...khụ....

Việc này ngay cả mẫu thân đối với nữ nhi của mình cũng có chút xấu hổ khó mà mở miệng!

Cho nên Độc Cô Tiểu Nghệ sao có thể hiểu được nhiều như vậy, chỉ biết được cái ám ngữ mập mờ "
gạo nấu thành cơm" này cũng đã là chuyện tương đối giỏi rồi. Dù sao, Độc Cô Tiểu Nghệ chính là chuẩn mực tiểu thư khuê các danh phù kỳ thực, cũng không phải như những "tiểu thư" nhỏ tuổi trong xã hội hiện đại thỉnh thoảng lén lút lên mạng xem trộm "những cuốn sách mà ai cũng biết là như thế nào đấy" để sớm "trưởng thành", trở thành những thiếu nam thiếu nữ...

Độc Cô Tiểu Nghệ không hiểu biết nhiều lại là sự bình thường nhất và đáng yêu nhất, thuần khiết nhất của nàng. Ngược lại, nếu như một tiểu thư khuê các như nàng đối với phương diện này cái gì cũng biết, ví dụ như: Nam nhân nói "
lão đây", nàng lại có thể nhanh chóng tiếp lời đáp "xe đẩy" rồi bày ra tư thế... kia, vậy sẽ là một chuyện đáng sợ kinh khủng cỡ nào? (dịch đoạn này mệt ghê, phải tưởng tượng các kiểu, còn nếu anh em không biết "Ông già đẩy xe" là gì thì có thể liên hệ Ruồi ca lấy quyển bí kíp 36 tư thế:88:)

Không nói đâu xa, ngay ở thời đại bây giờ đi nữa, có ai dám cưới một người vợ như thế? Cho dù kiên trì cưới về nhà, trong tâm lý cũng cả đời không thoải mái! (thấy vợ mình biết rõ "
các kiểu" nên nghi ngờ rành rọt chuyện ấy đó mà:88:)

Nhìn đầu sỏ gây nên việc này trước mắt, ánh mắt Quản Thanh Hàn hết sức phức tạp, nhưng cũng không biết tại sao, mình rõ ràng vì nàng ta mà gây nên tội lớn như vậy, nhưng làm sao mình hoàn toàn không có chút ý tứ hận thù muội ấy?

Không phải vì muội ấy làm hại mà mình mất đi tấm thân xử nữ trân quý như tính mạng, hơn nữa còn tiếp nhận thống khổ thật lớn hay sao?

Chính là nàng, tự cho mình là thông minh đến nói cái gì mà: "
nấu cơm", củi lửa đốt lớn, cơm cũng nấu chín, mình lại bị chính mình "nấu chín cơm", sau đó lại nói "tiện nghi cho mình"... Từ từ! tại sao nói "tiện nghi cho mình"? Rõ ràng là mình đen đủi gặp tai hoạ mới phải chứ?

Cái này cũng có thể gọi là tiện nghi sao? Đau cũng là đau chết người a. Còn chưa tính đây là tội lớn biết bao nhiêu a.

Vừa nghĩ đến đây, Quản Thanh Hàn trên mặt nhất thời đỏ rực như lửa, rốt cuộc cũng không biết là vì tức giận hay là xấu hổ.

- Thanh Hàn tỷ tỷ, về việc lúc trước, thật sự rất xin lỗi mà, ta cũng không phải cố ý đâu. Ta thật sự không biết sẽ trở thành như vậy mà.

Độc Cô Tiểu Nghệ vẻ mặt cầu xin, trên mặt hoàn toàn là sự đau lòng. Bất quá nàng đau lòng cũng bởi vì sự sai sót lúc trước của mình: "
Cơ hội tốt ngàn năm có một. Còn nữa, rõ ràng là mình nấu cơm xong lại bị người khác ăn, còn muốn mình lại đây nhận sai, nói lời xin lỗi." Tiểu nha đầu cảm thấy mình thực ủy khuất, muốn giơ tay ra, lại có cảm giác giơ không nổi. Thật sự là rất đau, hơi nhúc nhích một chút là trong lòng đau đớn như bị kim châm muối xát a! (đau lòng vì "cơm" của mình bị Quản Thanh Hàn ăn mất mà không phải do mình tự "ăn" a:61:)

- Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ...tỷ còn đau hay không?

Độc Cô Tiểu Nghệ lắp ba lắp bắp hồi lâu, thấy Quản Thanh Hàn vẫn không nhúc nhích, không khỏi tò mò hỏi han.

- A! Khụ...khụ...khụ...

Quản Thanh Hàn đỏ mặt oán trách nhìn nàng một cái, câu hỏi này phải trả lời thế nào bây giờ? Trả lời thế nào cũng không đúng a!

- Thanh Hàn tỷ tỷ, kỳ thật tỷ không trả lời ta cũng biết, khẳng định là rất đau, đúng hay không? Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ chịu khổ rồi.

Độc Cô Tiểu Nghệ có chút đồng tình nói:

- Hắn đánh ngươi chứ?

- Hắn đánh ta?

Quản Thanh Hàn không hiểu mở to đôi mắt đẹp, lời này từ đâu mà ra? Lúc trước Quân Mạc Tà bị trúng dâm độc, cũng không phải điên cuồng, làm sao lại phải đánh mình chứ?

- Ừ, ngày đó ta cũng nghe Mạc Tà ca ca nói như vậy, rất là dọa người a. Hắn khẳng định là phải đánh ngươi chứ?

- Ai, đều tại ta.

Lúc nói chuyện tư tưởng của Độc Cô Tiểu Nghệ có chút không tập trung, rõ ràng muốn nói cái gì đó lại có vẻ không dám nói.

- Ha ha ha.

Quản Thanh Hàn cuối cùng cũng hiểu được. Nguyên lai tiểu nha đầu này ngay từ đầu cái gì cũng không hiểu được. Vậy mà mới vừa rồi mình còn nghĩ đến...

Bất quá muội muội này lá gan cũng có chút quá lớn nha, làm sao mà cái gì cũng dám hỏi chứ?

- Thanh Hàn tỷ tỷ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quản Thanh Hàn đột nhiên nở nụ cười, trong lòng có chút buông lỏng, cũng không khỏi theo đó mà cảm thấy dễ dàng hơn, rất có chút không kiêng nể gì giống như trong những ngày thường hỏi.

- Vấn đề gì? Muội hỏi đi.

Quản Thanh Hàn ôn nhu nhìn muội muội này. Nàng đối với tiểu nha đầu này cũng không có biện pháp.

- Ân, khụ...khụ...khụ... "
Cái kia" tỷ làm sao mà ăn được? Ăn ngon chứ? ("Cái kia" là cái gì anh em tự hiểu:0 (4):)

Độc Cô Tiểu Nghệ hai tay vân vê góc áo, mặt cười ửng đỏ, có chút ngượng ngùng hỏi.

- Cái gì? "
Cái gì" như thế nào mà ăn được? Ta có ăn cái gì đâu a!

Quản Thanh Hàn kinh ngạc nhìn nàng, hôm nay tiểu nha đầu này nói chuyện tại sao làm cho người ta nghĩ không ra a.

- Chính là...chính là Mạc Tà ca ca nói vậy. Hắn không phải là bị ta "
nấu cơm chín" rồi sao?

Độc Cô Tiểu Nghệ thanh âm càng ngày càng thấp, trên mặt càng ngày càng hồng, dũng khí dâng lên mới dám hỏi tiếp:

- Sau đó chỗ "
cơm chín" này chính là bị tỷ tỷ ăn mà. Tỷ rốt cuộc làm sao mà ăn được?

- A?

Đôi mắt đẹp của Quản Thanh Hàn mở tới mức lớn nhất.

(muốn biết a, chờ đọc tiếp chương sau nhé. ke ke ke ()

d

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành