Dị Thế Tà Quân

Chương 385: Tiểu nha đầu bưu hãn




- Ta đã nhắm chuẩn Mạc Tà ca ca, ta rõ ràng là người yêu đầu tiên của Mạc Tà ca ca, Mạc Tà ca ca là của ta! Ai cũng không thể đoạt!

Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận bi phẫn lớn tiếng tuyên cáo, hồn nhiên đã quên hiện tại đang nói tới vấn đề gì, cũng quên mất chuyện lớn đang phát sinh, mà chính nàng là người khởi xướng.

- E hèm là của ngươi, là của ngươi, nhưng...

Quân Vô Ý có cảm giác toát mồ hôi, liên tục gật đầu, điều này rõ ràng là cố trấn an tiểu nha đầu đang rất kích động.

- Thúc đừng có ngắt lời! Hãy nghe ta nói đã!

Độc Cô Tiểu Nghệ kích động ra lệnh một câu, Quân đại soái nghe vậy mà líu lưỡi đành im miệng.

- Cho nên ta phải áp dụng biện pháp bảo vệ Mạc Tà ca ca không bị người khác cướp đi, cho nên ta ta ta ta ta…

Độc Cô Tiểu Nghệ ta ta tới mấy lần, vòng vo một hồi không để người khác ngắt lời, thế nhưng bản thân lại không nói được.

Quân Vô Ý, Ưng Bác Không, Đông Phương tam huynh đệ. Năm vị đại cao thủ ngơ ngác nhìn nha đầu bưu hãn này, chờ nàng nói tiếp, trong lòng đều hô to hậu sinh khả uý a.

- Cho nên ta, cho nên ta…

Độc Cô Tiểu Nghệ sóng mắt lưu chuyển. Lắp bắp vừa mới rồi còn đang rất tức giận, miệng lưỡi đầy lý lẽ. Đột nhiên lại nghẹn lời trông thật đáng thương, chuyển biến như vậy khiến năm đại cao thủ đều là nhíu mày kinh hoàng. Thật là quỷ dị a.

- Cho nên ta nghĩ muốn đem Mạc Tà ca ca gạo nấu thành cơm! Hắn liệu có thể chạy được sao? Người khác cũng không đoạt được!

Độc Cô Tiểu Nghệ đem suy nghĩ vứt sang một bên. Hồng nghiêm mặt nhắm mắt lại hô lớn một câu.

Năm đại cao thủ đồng thời như bị sét đánh, toát mồ hôi, toát mồ hôi, mồ hôi rơi xuống như thác nước. Cuối cùng nhất tề không hề để ý tới hình tượng, đều đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn tiểu nha đầu trước mắt này thật là bưu hãn a, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

- Ta liền gọi đám gia tướng kia đến, lấy được xuân dược từ trong tay bọn họ, sau đó hòa tan với một hồ lô rượu, sau đó đi tìm Mạc Tà ca ca, vừa vặn Mạc Tà ca ca khát, cho nên hắn uống hết.

Dù sao cũng là nói hết ra, cho nên Độc Cô Tiểu Nghệ đơn giản kể ra tất cả, cũng không quan tâm tới thẹn thùng chẳng quan tâm tới ngượng ngùng, rất có khí thế lợn chết không sợ nước sôi:

- Nhưng, nhưng Mạc Tà ca ca sau khi uống xong, lại không có chút nào giống với cảnh bị đun sôi, trực tiếp nổi điên, lại muốn, lại muốn phi lễ ta. Ta rất luống cuống, hô lớn, sau đó Quản tỷ tỷ tới cứu ta, sau đó ta liền chạy tới đây, đều là ta hại Quản tỷ tỷ, hu hu.

Năm đại cao thủ lúc này lau mồ hôi không kịp, giống như bị sét đánh, đồng thời kinh ngạc ngơ ngác, miệng lệch, mắt nghiêng, há hốc mồm, lưới líu lại.

Chuyện tình ly kỳ bực này lại được nói ra từ miệng một tiểu cô nương như minh châu mỹ ngọc. Quả nhiên là khiến người ta kinh ngạc, kinh dị, kinh khủng. Tuyệt đối thật không ngờ, nguyên nhân gây ra chuyện này, cư nhiên là thế, cái này là cái dạng gì a? Chính mình muốn nấu cơm, đến lúc cơm gần chín lại không để người ta ăn, cuối cùng để cho người thứ ba tới ăn...

Thật sự là nấu cơm rất tốt a!

Năm đại cao thủ đồng thời làm một động tác: lấy tay vuốt mồ hôi trán, [:2 (29):] không thể dùng từ ngữ nào có thể biểu đạt tâm trạng lúc này của đám người.

Nguyên bản chỉ biết tiểu nha đầu này rất bưu hãn, nhưng mà tuyệt đối không ngờ, bản thân vẫn còn đánh giá thấp nàng! Hơn nữa lại còn lầm to! Tiểu nha đầu này không ngờ bưu hãn đạt tới tình trạng như vậy! Vì sao kêu là mãnh nữ? Đây chính là câu trả lời tốt nhất!

Vì tranh giành tình nhân, lại dám hạ xuân dược với tình lang, muốn gạo nấu thành cơm, điều này cũng có thể bỏ qua, thế nhưng sau khi sắp sửa thành công, lại bị doa cho phải chạy trốn, loại sự tình này thực sự là cổ kim chưa từng nghe qua!

Thực là loại người tiêu chuẩn phóng hỏa bỏ chạy a!

Độc Cô Tiểu Nghệ vĩ đại tại lịch sử Huyền Huyền đại lục bắt đầu sáng chói! Đây tuyệt đối là hành động vĩ đại xưa nay và tới cả mai sau chưa từng có! Hơn nữa lại là người đi tiên phong.

Thật sự là quá bưu hãn! Quá ngưu!

- Lão tử triệt để chấn kinh rồi, nha đầu. Ngươi nói là sự thực a, ngươi rốt cuộc có hiểu thế nào là gạo nấu thành cơm hay không?

Đông Phương Vấn Đao giương cái miệng rộng ra, con mắt trừng lớn như chuông đồng, lông mi chớp động liên tục.

- Ta đương nhiên là biết, gạo nấu thành cơm chính là một nam một nữ ý hợp tâm đầu, từ nay về sau không hề chia lìa!

Độc Cô Tiểu Nghệ phồng miệng dậm chân, hung hăng nói:

- Ai cũng không đoạt được!

Năm người đồng thời có một loại cảm giác như muốn ngất.

- Ngươi dùng loại dược... Khụ, khụ, tên là gì thế? Hạ bao nhiêu phân lượng!

Quân Vô Ý gian nan nuốt nước miếng, ôm một tia hi vọng, hỏi.

- Tên của dược hình như là "Điếu khởi nhất bách cân" [ cái đó^^ có thể nâng được trăm cân]...

Độc Cô Tiểu Nghệ nghiêng nghiêng đầu nghĩ một lát, có phần ảo não nói:

- Thật sự là cái tên cổ quái! Rất khó đọc, nếu không phải trí nhớ của ta tốt, nhất định là nhớ không ra.

- Gì? Điếu Bách Cân.

Năm người đồng thời thở dài, lắc đầu.

Đây chính là cực phẩm dược mà nam nhân chuyên dùng a, có hiệu quả tráng dương cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa có thể khơi lên dục vọng lớn nhất của nam nhân. Đạt tới thần trí lệch lạc, nếu không triệt để giải phóng hết dược lực, chỉ sợ sẽ không ngừng lại được.

Điểm chết người nhất chính là loại dược này tương đối bá đạo. Chỉ cần một chút cũng có hiệu quả rõ rệt.

Quân Vô Ý nghĩ tới đây, sắc mặt trắng dã, run rẩy đôi môi, hỏi:

- Này, khụ khụ. Tiểu Nghệ nha đầu, lúc trước ngươi nói thứ kia kia vô dụng, vậy ngươi nói cho Tam thúc biết, rốt cuộc ngươi hạ bao nhiêu dược vào trong hồ lô rượu? Vài cái móng tay à?

Vài móng tay? Sắc mặt của Đông Phương tam huynh đệ cùng Ưng Bác Không trở nên quái dị, không ngờ vị Huyết Y đại tướng này lại cũng biết cách thức hoạt động của đám người giang hồ, điều này thực làm cho người ta bất ngờ...Vậy mà hiện tại đòi phạt Mạc Tà, ngược lại khiến cho ta buồn cười a.

- Vài móng tay? Ta cũng không biết, làm sao phải phiền toái như vậy, cứ dốc hết một túi vào là xong mà.

Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt, khoa tay múa chân tạo thế thành cái bọc nhỏ rồi nói:

- Đều bỏ vào hết, lúc đó ta tưởng hắn chỉ uống một chén, ai ngờ vừa lúc Mạc Tà ca ca khát, trong nháy mắt huyng ấy đã dốc cạn hồ lô! Một giọt cũng không còn!

- Đều bỏ vào! Một hồ lô rượu bị hắn uống hết?

Năm người đồng thời kinh hô một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn nhau!

Lão thiên gia của ta ơi, chuyện này thực sự là chó má mà.

- Ngươi ngươi, ngươi nha đầu kia tại sao lại hồ đồ như vậy! Thật sự là hồ đồ!

Quân Vô Ý bị dọa cho phát hoảng. Nhiều dược như vậy, người không giỏi chống đỡ có thể phát nổ a. Hắn đột nhiên nghiêm giọng quát lớn:

- Ngươi ngươi, ngươi, cái tên kia cũng quá hoang đường đi, trên đường hành quân sao lại mang theo xuân dược? Đây quả thực là hành vi vô liêm sỉ! Bại hoại quân kỷ, không thể tha thứ! Điển hình của một tên dâm tặc!

Quân tam gia có phần thở hổn hển, rõ ràng bắt không được thỏ liền đổ tội cho chó săn, sắc mặt hắn có phần dữ tợn, có phần sợ hãi. Phân lượng Điếu Bách Cân nhiều như vậy, nhất định sẽ làm cho cái kia..., vạn nhất Mạc Tà bị hỏng thì làm sao bây giờ?

Kỳ vọng duy nhất của Quân gia chỉ có một mình hắn, nếu như hắn hỏng thì Quân gia chẳng phải là tuyệt hậu sao? Còn có Thanh Hàn, Thanh Hàn tuy là con dâu của Quân gia, nhưng bây giờ vẫn còn là xử nữ, liệu có chịu được không? Nếu như bởi vì khó có thể thừa thụ mà hương tiêu vẫn, vậy phải làm sao bây giờ?

Đông Phương Vấn Kiếm cũng triệt để luống cuống, nói:

- Bằng không chúng ta xông vào đưa bọn họ ra, sau đó vận công bức dâm dược ra, thật sự là chuyện quá gấp không thể nghĩ nhiều a.

- Ngươi là lợn à! Xuân dược cũng không phải độc dược! Độc dược ở trong huyết mạch trong kinh mạch còn có bức ra. Xuân dược xâm nhập vào trong cốt tủy, chính là dẫn động bản năng nguyên thủy nhất của con người, làm sao có thể bức ra!

Quân Vô Ý giống như đánh mất lý trí đổ ập xuống, một hồi mắng loạn.

- Hơn nữa, chúng ta cứ như vậy mà xông vào. Thanh Hàn phải làm sao đây? Mạc Tà phải làm sao đây? Ngươi thật đúng là heo! Sự cấp tòng quyền, sự cấp tòng quyền chó má gì!

Quân Vô Ý triệt để phát điên rồi.

Thế nhưng Đông Phương Vấn Kiếm lại không hề để ý, hắn thập phần minh bạch tâm tình hiện tại của Quân Vô Ý, bởi vì hiện tại chính hắn cũng không khá hơn.

Ưng Bác Không trầm tư an ủi:

- Mọi người hãy bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng rối loạn, các ngươi chớ quên, Mạc Tà kế thừa y bát của sư phụ hắn. Y võ song tu, tạo nghệ siêu tục, tin tưởng với thần công bất phàm mà sư phụ hắn truyền thụ, Mạc Tà tất nhiên sẽ không có việc gì.

Quân Vô Ý thở dài tâm tình chậm rãi ổn định lại, trong mắt mang theo nồng đậm lo âu nói:

- Chỉ đành hy vọng như thế mà thôi.

Đông Phương Vấn Tình huynh đệ ba người lập tức tò mò hỏi:

- Sư phụ của Mạc Tà là ai vậy? Mạc Tà khi nào đã có sư phụ thế?

Ba người bọn họ rất tò mò "Sư phụ của Mạc Tà" mấy chữ này tựa hồ mang theo ma lực rất lớn, mà ngay cả Quân Vô Ý lầm vào trạng thái điên cuồng cũng thanh tỉnh lại một chút, rốt cuộc là vì sao?

- Sư phụ của hắn thực ra các ngươi cũng đã từng gặp, đó chính thức là một cao nhân a!

Ưng Bác Không mang theo vẻ mặt sùng bái. Ba người cũng nhìn ra được, vẻ mặt của hắn là sùng kính toát ra từ nội tâm, cũng không phải giả bộ.

- Chúng ta đã gặp qua? Là ai vậy? Cao nhân như thế tại sao chúng ta lại không có ấn tượng gì?

Đông Phương Vấn Tình ba người giật mình, phải biết rằng Ưng Bác Không chính là một trong những bát đại chí tôn, hơn nữa cơ hồ là người cuồng ngạo nhất, có thể làm cho hắn sùng bái như vậy, thực sự Đông Phương Vấn Tình không tài nào nghĩ ra trên đời này có ai có đủ tư cách này.

- Sư phụ của Mạc Tà chính là hắc bào thần bí nhân ngày đó dùng một chiêu xử lý Lệ Tuyệt Thiên đó!

Ưng Bác Không dùng một loại khẩu khí tôn kính nói.

Bốn người đồng thời không nói gì. Mà ngay cả Quân Vô Ý cho tới hôm nay mới biết, nguyên lai vị hắc bào nhân thần bí tới cực điểm, thực lực cũng cường đại tới cực điểm kia, không ngờ lại chính là sư phụ của Quân Mạc Tà!

Khó trách vị tiền bối kia lại che chở cho Quân gia như thế. Quân tam gia rốt cục cũng cởi bỏ được một chuyện nghi vấn rất lớn trong lòng, nguyên lai người nọ chính là sư phụ của Mạc Tà...

Nhìn thấy mọi người có phản ứng như vậy, Độc Cô Tiểu Nghệ có phần khó hiểu, nghi hoặc mà hỏi:

- Mọi người làm sao vậy, chẳng lẽ...Dược không tốt sao?

- Tốt?

Quân Vô Ý vô lực nhìn vẻ mặt ngây thơ đầy mê võng của tiểu nha đầu, còn đang chờ Quân Vô Ý chỉ ra sai lầm của nàng.

- Dược có tốt hay không hai ba câu không nói rõ được, mấu chốt là ta nói tiểu nha đầu kia, ngươi nấu cơm nhưng lại nấu sai rồi.

Đông Phương Vấn Đao cười toe toét nói:

- Ngươi muốn đem người ta gạo nấu thành cơm. Ngươi đã đem gạo bỏ vào nồi, sau đó đổ nước, bếp đã châm lửa, thế nhưng lúc cơm đã chín, ngươi lại bỏ đi. Ngươi đến là đun sôi nước, nấu chín cơm, thế nhưng cơm chín rồi lại để người khác ăn, uổng công ngươi khổ cực một hồi, cuối cùng lại hại mình lợi người.

Đông Phương Vấn Đao thở dài một hơi nói:

- Một phen vất vả nhưng lại là may quần áo cưới cho người khác, tạo hóa trêu người a!

Kể từ khi biết sư phụ của Quân Mạc Tà chính là vị cao nhân thần bí kia, mọi người cũng đều buông lỏng một chút. Đông Phương Vấn Đao cũng có lòng muốn trêu đùa tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ một chút.

- Gì? Để ai ăn?

Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức giận dữ nói:

- Đó là cơm do ta nấu mà!

(Biên: Làm xong mấy c này mà ta toát mồ hôi quá. Thật là nguy hiểm với thế giới hok có giáo dục giới tính tốt mà. Amen:14:.)

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm