Dị Thế Tà Quân

Chương 357: Chiến đấu cuồng bạo




Lúc người đứng đầu thiên phạt nổi bão, mặt mày giữ tợn, một lòng muốn xông lên đại chiến, Hùng Khai Sơn liền mang theo đội ngũ huyền thú gào thét xông ra.

Đột nhiên bên tai hắn lại truyền tới một thanh âm:

- Lão Hùng, trận đại chiến ngày hôm nay ngươi sẽ đánh trận đầu sao?

Hùng Khai Sơn ngẩn ra, cái giọng nói này dường như là được phát ra từ một người sánh vai cùng đi với mình, vừa đi vừa nói chuyện vậy, tựa như là tại bên tai, thế nhưng lại không hề có bóng người nào.

Mà trên thực tế cũng giống như Hùng Khai Sơn đã cảm nhận được, Quân Mạc Tà lúc này đang ở bên cạnh, một đường đi theo hắn. Chẳng qua là hắn không nhìn ra mà thôi. Nhưng mà Hùng Khai Sơn mở rộng cái miệng cơ hồ cười ra tiếng, bởi vì hắn đã nghe ra chủ nhân của giọng nói này. Hắn không khỏi cảm thán nghĩ, cao nhân chính là cao nhân a, đừng tưởng thủ đoạn thần thông này là đơn thuần, trên đời này mấy ai có thể làm được?

Hắn cung kính nói:

- Vâng, hôm nay ta cùng Hổ Vương, Sư Vương dẫn theo sư hùng hổ tam đại huyền thú đối chiến với huyền giả tại Thiên Nam.

- Ừ, thuốc bột các ngươi đưa cho ta, ta đã bôi vào đầu năm người rồi.

Quân Mạc Tà ha ha cười, nói:

- Lát nữa chú ý đừng có đánh nhầm người đấy.

- Chuyện này là đương nhiên rồi.

Hùng Khai Sơn cảm thấy vị tiền bối này hôm nay có điểm loằng ngoằng, chuyện này còn phải nói sao? Chúng ta sao có thể nhận nhầm người chứ? Hắn lại không biết hôm nay Quân Mạc Tà có chút khẩn trương, quan tâm tất loạn, cho nên mới nói nhiều một chút.

Ngay lúc này, Hùng Khai Sơn chỉ cảm thấy đầu vai mát lạnh, một cỗ linh khí tinh thuần quán nhập vào thân thể, thoáng cái vận hành một vòng trong thân thể hắn, lập tức cảm giác sảng khoái tràn ngập thân thể, kinh mạch bị Liệt Mạch Độn Tâm Kiếm của Lệ Tuyệt Thiên làm bị thương lúc này toàn bộ đã được phục hồi, hắn không khỏi vui mừng quá đỗi, cảm kích nói:

- Đa tạ tiền bối!

Thương thế kia căn bản là không nhẹ, thế nhưng sau khi được đệ nhất huyền thú chi vương trị liệu, tổn thương cũng đã khôi phục bảy tám phần, lúc này linh khí của Quân Mạc Tà vừa đến, vừa vặn chính là đúng bệnh hốt thuốc, lập tức toàn bộ đều khỏi hẳn, hơn nữa Hùng Khai Sơn vừa rồi phục dụng một viên linh đan có thể tăng mười năm công lực, cho nên một thân công lực ngược lại tiến bộ rất nhiều.

Ngay lúc này, tại bên cạnh hắn vang lên thanh âm:

- Nhưng mà cuộc chiến ngày hôm nay, nếu như năm người kia gặp nguy hiểm, nguy cơ không chỉ từ phía các ngươi, mà ở trong liên quân cũng không ít người muốn đánh lén, các ngươi cũng phải chú ý bảo vệ, không thể để bọn họ chịu nửa điểm thương tổn!

- Tiền bối yên tâm, chuyện này lão Hùng ta rất không quen nhìn, hết thảy cứ đặt trên người ta.

Hùng Khai Sơn dùng lực vỗ ngực đảm bảo.

- Rất tốt, vậy ta cũng yên lòng. Ừm, đối với những người khác không cần lưu tình! Nhất là Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang, nếu có thể thì xử lý toàn bộ đi!

Quân Mạc Tà cười nhẹ hai tiếng quát khẽ:

- Ta đi đây.

Hùng Khai Sơn mơ mơ màng màng quay đầu nhìn xung quanh, bốn phía cũng không thấy gì, nếu không phải là trong người vẫn còn cảm giác thoải mái, nội thương đã biến mất, hắn còn tưởng là mình vừa trải qua một giấc mộng.

Quân Mạc Tà nghênh ngang dùng độn thuật tìm tới Hạc Trùng Tiêu, tiếp tục dặn dò một lần, xong xuôi hắn mới cảm thấy mĩ mãn một đường độn trở về.

Hẳn là...Hết thảy đều thu phục được rồi.

Hai ngày này Quân Mạc Tà chiếm được rất nhiều tiện nghi, thế nhưng cũng rất là mệt mỏi. Lệ Tuyệt Thiên bảo vệ con hắn, vây hãm Quân Vô Ý, Phong Tuyết Ngân Thành lại ra uy khiến vài đại thế gia khúm núm, điều này làm cho Quân Mạc Tà phẫn nộ tới cực điểm.

Nếu không phải bởi vì mình còn có chuẩn bị một nước cờ sau cùng, ngày hôm nay liệu bản thân cùng Tam thúc có tránh khỏi cái chết? Càng huống chi nhóm người kia vì viện trợ Huyết Hồn Sơn Trang mà đến. Loại chuyện này đã không thể nói là hèn hạ, mà là hạ lưu! Cực kỳ bì ổi!

Nhưng mà các ngươi đã bất nhân vậy đừng trách ta bất nghĩa, có đám cường thế Thiên Phạt sâm lâm trợ thủ, nếu như không hảo hảo tính kế, cho các ngươi biết trộm gà không được còn mất nắm gạo, Quân gia chúng ta há có thể dễ dàng khi dễ như vậy?

Còn có Lệ Tuyệt Thiên, Lệ Đằng Vân, ta cũng sẽ có một phần đại lễ dành tặng cho hai phụ tử các ngươi, cho các ngươi dục tiên dục tử!

Lúc này nhìn thấy Mai tôn giả cùng Lệ Tuyệt Thiên nổi giận, Thạch Trường Tiếu vội vàng động thân đi ra, cười nói:

- Mai tôn giả tựa hồ như tâm tình không tốt, ha ha nếu không ngại thì có thể nghỉ ngơi một hồi, một lát sau lại tiếp tục bàn bạc cũng không muộn.

Vị sinh tử chí tôn này cũng nghe ra được, vị Mai tôn giả trước mặt này dường như đã xảy ra biến cố gì đó, cho nên hôm nay vừa nghe được lời nói trùng hợp mới động hỏa như vậy. Cho dù Lệ Tuyệt Thiên không có thân phận là đệ nhị chí tôn ngài cũng không nên cứ như vậy mắng hắn như mắng con mình chứ. Người muốn mặt cây muốn vỏ, cho dù ngài có là thiên hạ đệ nhất nhân cũng không thể khi dễ người như vậy.

Ngài không thấy Lệ chí tôn đã tức giận đến nỗi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, thiếu chút nữa hôn mê sao?

Nhưng mà sự kiện này cũng rất có tính hí kịch, lúc vừa rồi Lệ Tuyệt Thiên còn ỷ vào huyền công cao cường mà ngang ngạnh giáo huấn bọn người Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, hiện tại lại hắn lại bị người ta giáo huấn lại.

Ưng Bác Không nghe vậy tủm tỉm cười, trong lòng rất là vui sướng. Mẹ kiếp, người ta đều nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nguyên lai không có chuẩn nha, cứ nhìn chuyện hôm nay đi, đâu cần tới ba mươi năm? Ba cái nháy mắt là đủ rồi, thống khoái nha, thống khoái quá...

- Tâm tình không tốt? Hừ!

Mai tôn giả nghe Thạch Trường Tiếu nói xong, chỉ hừ một tiếng, rồi đột nhiên duỗi tay chỉ vào mặt Lệ Tuyệt Thiên, lạnh lùng nói:

- Ai nói bản tôn tâm tình không tốt, hôm nay cái lão vương bát đản này thuần túy là muốn chết! Con mèo ba chân kia muốn đùa giỡn, mang tiếng là đệ nhị chí tôn lại chẳng biết xấu hổ! Đáng thương lại đáng cười, khuôn mặt này chắc cần phải ăn đòn gấp. Ngươi là cái dạng gì mà dám ở trước mắt ta diễu võ dương oai, đem sư phụ sư nương ngươi ra đây cho ta hỏi một chút, bọn họ cũng dám sao?

Lệ Tuyệt Thiên cuối cùng cũng không nhịn được cuồng nộ, ngửa mặt lên trời hống to một tiếng, sát khí bạo trướng, áo bào toàn thân không gió mà bay, cực độ nhục nhã, rốt cục cũng bạo phát, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo liên tục, toàn thân nổi giận run rẩy thở phì phò, hét lớn:

- Mai tôn giả, Lệ mỗ kính ngươi là thiên phạt chí tôn, vốn muốn dàn xếp ổn thỏa, ngươi lại nhiều lần làm nhục ta, chẳng lẽ Lệ Tuyệt Thiên ta lại sợ ngươi hay sao?

Cho dù hắn là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, huống chi lại là đệ nhị chí tôn nổi danh thiên hạ? Bị người ta nhục mạ dồn dập, hôm nay cho dù là không có ai chứng kiến, Lệ Tuyệt Thiên cũng chả còn mặt mũi nào mà hành tẩu giang hồ nữa, đệ nhị chí tôn? Là rắm chó chí tôn a! Bị người ị lên đầu lên cổ, chẳng lẽ còn phải khen một câu thơm quá?

Mai tôn giả khinh miệt hừ một tiếng, nói:

- Bản tôn chính là làm nhục ngươi đó, ngươi muốn gì? Ngươi dám sao?

Bóng người lóe lên, bất luận kẻ nào cũng không kịp ngăn cản, trên thực tế cũng không có ai muốn lên ngăn cản. Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không đám người ở một bên xem cuộc vui, sao có thể chạy ra ngăn cản chứ.

Thân thể của Lệ Tuyệt Thiên giống như một cơn lốc phi tới, hắn hoàn toàn nổi giận xuất thủ ra chiêu "Tuyệt Yêu Thập Tan Kiếm", một thanh trường kiếm sâm hàn kinh nhân xuất hiện, đột nhiên cuồng phong nổi lên, đám người đứng bốn phía đều không tự chủ được cảm thấy châm khí bén nhọn như đập vào mặt, nhịn không được đều đưa tay lên xoa mặt, không ngờ lại ẩn ẩn cảm giác đau rát, tất cả đều lùi về phía sau vài bước.

Lệ Tuyệt Thiên lướt đi trên thổ địa, tạo thành một đạo chiến hào thật sâu.

Mai tôn giả ở giữa không trung khẽ kêu một tiếng:

- Tới rất tốt!

Hắc bào rộng thùng thình đón gió xoay tròn, sau đó lập tức biến thành một đoàn hắc vụ dày đặc, tựa như muốn thôn phệ thiên địa, không có ý né tránh chút nào, ầm ầm mà nghênh đón kiếm thế.

Song phương hai bên còn chưa kịp an bài chiến đấu, mà nhân vật lãnh tụ hai bên đã lao vào nhau!

Hơn nữa tình huống lại rất kịch liệt!

Lệ Tuyệt Thiên lòng tràn đầy lửa giận, rất nhục nhã, rất bi phẫn. Mai tôn giả lại càng khó tả hơn.

Lửa giận ngập trời, quẫn khốn bất cộng đái thiên, cơ hồ như một chiêu muốn lấy mạng đối phương. Chiến trường ngày hôm nay là ở trong một nơi lòng chảo nhỏ giữa hai ngọn núi, hai ngọn núi cách nhau ít nhất là mười dặm. Thế nhưng hai người này chỉ khẽ đằng vân giá vũ giống như Cổ Ma Thần, mỗi một động tác đều nhanh vùn vụt khiến người khác không kịp nhìn, như thiểm điện từ nơi này đánh sang bên kia, lại từ bên kia đánh ngược trở về!

Giữa không trung bạo vang lên thanh âm sấm sét giống như lão thiên gia đang nổi giận, một thân ảnh màu đen giống như hỏa tiễn bay thẳng lên bầy trời, mà một thân ảnh khác lại giống như lưu tinh thẳng tắp hướng về phía đám người Ưng Bác Không.

Người rơi xuống chính là Lệ Tuyệt Thiên.

Hắn bị Mai tôn giả cuồng mãnh tới cực điểm cứng rắn đánh rơi, tuy không có người nào chứng kiến được trận này. Thế nhưng trong lòng hắn biết rõ, một lần đụng độ này, đầu vai, ngực, bụng mình trọn vẹn bị dính ba chưởng, nếu như không phải hắn kiệt lực chèo chống, bảo trì thân hình, thân thể bây giờ có lẽ đã ầm ầm rơi xuống tạo thành một cái hố thật to dưới đất rồi.

Tuy cuối cùng cũng không té ngã, thế nhưng một đường lùi về sau, lại giống như cự nhân khai sơn, hai chân hắn vẽ lên dưới mặt đất tạo thành một cái rãnh sâu hoắm. Thế nhưng Mai tôn giả lại vẫn không dừng truy kích!

Chỉ nghe thấy một tiếng thét dài vang vọng trên không trung, một đạo hắc ảnh thẳng tắp xuyên không mà đến, tốc độ cực nhanh, hắc bào rộng thùng thình của hắn cơ hồ cũng bị phong quyển xé rách, vùng bên cạnh hắc bào thậm chí còn xuất hiện vệt khói mờ. Không ngờ chỉ dựa vào tốc độ của mình gần như có thể thiêu đốt hắc bào. Thế nhưng kinh khủng nhất chính là cỗ sát khí khủng bố không ngừng dồn về phía Lệ Tuyệt Thiên, không hề lưu tình chút nào.

Lệ Tuyệt Thiên điên cuồng gào thét, tụ tập công lực toàn thân còn sót lại bỏ mạng vồ đến. Thạch Trường Tiếu, Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không ba người đồng thời nhận được ra nguy cơ của Lệ Tuyệt Thiên, mặc dù cực kỳ chán ghét người này, thế nhưng ba người cũng biết, Lệ Tuyệt Thiên hiện tại không thể chết! Một khi Lệ Tuyệt Thiên chết đi sẽ đánh mất trợ lực lớn nhất, với sự cuồng nộ của Mai tôn giả ngày hôm nay, chỉ sợ một người ở đây cũng không thể sống mà rời khỏi!

Ba người tựa hồ như rất ăn ý, đồng thời thả người toàn lực xuất thủ. Cùng lúc đó Nhị Ngũ Bát ba vị trưởng lão Phong Tuyết Ngân Thành rốt cuộc cũng phi ra bảy đại cao thủ. Mai tôn giả ở giữa không trung kêu to một tiếng

- Tới rất tốt!

Không ngờ cũng không tránh.

Trong nháy mắt lại tăng thêm vài phần khí lực.

Rầm rầm rầm!

Liên tiếp vang lên âm thanh bạo liệt, tiếp đó một đạo bóng đen mảnh khảnh nhanh chóng lóe lên rồi xuất hiện trên bầu trời Thiên Phạt sâm lâm, từ từ rơi xuống dẫm nát một ngọn cây đại thụ, cuối cùng đứng vững vàng trên ngọn một nhánh cây to bằng ngón tay.

Vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, Tiêu Bố Vũ ba người tuy xông lên trễ nhất, thế nhưng lại bay ra sớm nhất.

Ba người giống như quả bóng cao su, thân thể đồng thời bị đánh bay trở lại vách núi.

Ưng Bác Không liều mạng phi ra ngoài, giống như chim ưng giương cánh, thân thể lùi ra xa hơn mười trượng, lại đột nhiên giống như muốn ngã, hắn vội vàng mượn lực nhanh như chớp lùi lại phía sau, xem như cũng hơi chật vật.

Thế nhưng so ra vẫn còn khá hơn Lệ Vô Bi, cả khuôn mặt đỏ bừng, một đường bị đánh cho phải xoay tròn lùi ra ngoài.

Thanh y của Thạch Trường Tiếu bị phá tan, giống như thanh điệp ở trên không trung bay múa, hắn không kịp tung ra bất cứ chiêu thức nào đã phải cấp tốc lùi lại.

Thân thể lóe lên rồi bay ra xa cách đó hơn mười trượng, tiếp đó lại lộn nhào rồi bay xa thêm mười trượng nữa.

Nhưng mà bị thương nặng nhất vẫn là Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên, khóe miệng tràn đầy tơ máu, hắn cuồng nộ rống lên một tiếng, thân thể bắn tới giữa không trung, lóe lên như thiểm điện, cũng không biết là rơi xuống chỗ nào.

Ngay lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm long trời lở đất, tám người lúc trước lấy cứng đối cứng toàn bộ bị đánh bật lại, một khối mây hình nấm mang theo loạn thạch bắn ra bốn phía, một thoáng sau đã che lấp cả bầu trời. (Biên: Như boom nguyên tử vậy:12:.) Quang cảnh này giống như một ngọn núi lửa bạo phát, từng hòn đá nhỏ thì bằng nắm tay, to cỡ vài trượng bắn ra, khí thế như hủy thiên diệt địa bay thẳng lên trên trời, cuối cùng cũng không thấy rơi xuống, không biết là bay tới phương nào.

Một hồi lâu sau từng tảng đá lớn cỡ đầu người từ trên không trung giống như mưa đá rơi xuống. Từng đoàn thanh âm rầm rầm không ngừng vang lên.

Khí kình của tám đại cao thủ bỗng nhiên đụng vào cùng một nơi, kiềm chế lẫn nhau, thời gian như ngừng lại, cuối cùng vang lên một tiếng nổ lớn. Mà uy lực của vụ nổ này khiến bất kì cao thủ nào chứng kiến cũng phải giật mình, lạnh cả sống lưng, hai chân run rẩy. Người thụ thương nặng thứ hai là Thạch Trường Tiếu, thanh y trong nháy mắt vỡ vụn, giống như thanh điệp bay nhảy trên bầu trời, ngọn núi nhỏ mà đám người Lệ Tuyệt Thiên đứng không ngờ lại bị san phẳng hơn phân nửa! Hơn nữa trên mặt đất còn xuất hiện một cái hố không biết là sâu bao nhiêu...Sở dĩ không biết là bao sâu là bởi vì có rất nhiều nước không ngừng tuôn ra ở dưới mặt đất, nước rất đục, lại không ngừng phá ra tiếng ùng ục...

Tất cả mọi người kể cả đám người Hùng Khai Sơn hùng hổ xếp thành hàng cũng đều khiếp sợ, mở to miệng, ngược lại đều hít một hơi lương khí.

Chỉ với nhân lực đã có thể tạo ra hiệu quả như vậy sao?

Ông trời của ta ơi, chuyện này cũng quá đáng sợ đi. (Biên: ta thì ta thích là "chuyện này cũng thật con mẹ nó đáng sợ quá đi":0 (4):.)

Hùng Khai Sơn cũng thật sự là quá xui xẻo!

Hắn còn đang rất rung động vì vụ nổ, hai mắt trợn trừng, cái miệng rộng cười toe toét, không khép lại được, ngay lập tức ma xui quỷ khiến thế nào lại bị một hòn đá to cỡ quả trứng gà rơi trúng vào miệng hắn.

Cộp cộp hai tiếng, thiếu chút nữa hàng tiền đạo của Hùng Khai Sơn cũng bị đánh bay.

Tin tưởng nếu như là người bình thường, đừng nói là hàm răng, chỉ sợ ngay cả đầu lưỡi cũng bị nát bấy. Thế nhưng Hùng Khai Sơn là loại gì?

Chính là một con gấu a! Hơn nữa lại là Hùng vương, hàm răng rắn chắc vô cùng, may mắn là không có bị rụng cái nào.

Thế nhưng cái đầu cũng ong ong một hồi, cái miệng vô ý thức khép lại, rốp một tiếng trực tiếp nhai vỡ hòn đá này, đầu lưỡi vô ý thức cuộn tròn, cứ như vậy ù ù cạc cạc u mê, đần độn mà nuốt xuống...

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm