Dị Thế Tà Quân

Chương 342: Muốn hãm hại ta?




Vậy mọi người cùng khóc tang đi!

Quân Mạc Tà ngạc nhiên cố gắng chống đỡ, mồ hôi đầm đìa. Ưng Bác Không có ý nghĩ quả là bưu hãn, đây là ý nghĩ gì a? Trước kia sao lại không phát hiện ra hắn có tài như vậy nhỉ!

Dưới mắt mọi người, khai chiến cùng thiên phạt chỉ sợ một con chuột trong Thiên Phạt sâm lâm cũng có thể đưa tin, làm sao có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào?

Nếu như thật sự chọn dùng theo đề nghị của Ưng Bác Không. Tập trung nhân thủ thần không biết quỷ không hay lẻn vào khẳng định là thành công, chỉ có điều bị đại quân đối phương thần không biết quỷ không hay đoàn đoàn bao vây chém giết, đây tuyệt đối là chuyện có thể đoán trước được.

Chém người chém người, chỉ có điều không ngờ lại chém chính mình.

Đối với chỉ số thông minh của Ưng Bác Không, Quân Mạc Tà rốt cục cũng phát hiện mình đối với hắn xem ra vẫn còn thật sự là quá bảo thủ, không ngờ mình vẫn còn đánh giá hắn quá cao, xem ra mỗi ngày tại tuyết sơn làm bạn với huyền ưng, hắn cũng luyện cái đầu mình lớn như đầu ưng rồi!

- Cho đến ngày hôm nay cũng chưa tính là có thu hoạch gì!

Quân Vô Ý thở dài nói:

- Thiên phạt đưa chiến thư, ước định ba ngày sau chính diện quyết chiến. Trước mắt mọi người đang thương lượng người làm thống soái...

- Lại nói đến chuyện tuyển thống soái, Tam thúc ngươi thật sự là hy vọng của mọi người a.

Đông Phương Vấn Tình hừ lạnh một tiếng tức giận nói:

- Đầu tiên là người của Phong Tuyết ngân thành cực lực đề cử Tam thúc ngươi làm chủ soái! Cực lực tán dương năng lực đứng đầu của Huyết Y đại tướng. Tiếp đó Thiếu trang chủ Lệ Đằng Vân của Huyết Hồn sơn trang cũng mạnh mẽ để cử, cơ hồ chuyện này đã định. Đám người này cực kỳ vô sỉ, rõ ràng chính là muốn mượn đao giết người! Mục đích chung chính là muốn Tam thúc ngươi đi chịu chết!

Ánh mắt Quân Mạc Tà xoay động, nói:

- Ý của Tam thúc là sao?

Quân Vô Ý giương mày kiếm lên, nói:

- Chúng ta cũng chính là muốn giải quyết việc này, mặc dù bị người mượn đao giết người thì như thế nào? Huyền thú triều chính là hạo kiếp của toàn bộ đại lục, mọi người đều phải chung tay giải quyết, mà lúc này quyết chiến cũng chính là việc chúng ta phải làm! Đại hảo nam nhi, có việc nên làm có việc không nên làm. Mặc dù ta không đi cũng sẽ có người khác đi, mà nói lại, ta cũng chưa chắc đã phải chết!

- Vậy, ý của thúc là, thúc đã nhận lời rồi?

Quân Mạc Tà đứng lên, thong thả bước đi hai bước, thận trọng hỏi.

- Đúng vậy!

Quân Vô Ý trầm ổn nói:

- Ngoại trừ ta ra, người khác căn bản không có cơ hội đề danh! Nếu như ta mượn cớ không đi, đó chính là hành vi sợ chết! Danh vọng của Quân gia chúng ta sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Ngày sau có thể tụt xuống vị trí thấp nhất! Tất cả vẻ vang trước đây của gia gia ngươi, phụ thân ngươi, nhị thúc ngươi, hai vị ca ca ngươi sẽ bởi vì hành động sợ chết của ta mà biến thành hư ảo! Cho nên mặc dù là chết, ta cũng tuyệt không quay đầu! Vẫn là câu nói kia, đại hảo nam nhi, có việc nên làm có việc không nên làm!

- Bọn họ sở dĩ nêu tên của ngươi lên, cũng không ngoài dự đoán này, bởi vì ngươi không có lảng tránh, cũng không thể lùi bước!

Đông Phương Vấn Tình hừ một tiếng nói:

- Biết rõ là thập tử vô sinh là bẫy rập ngươi còn muốn nhảy vào hay sao? Cái gì mà đại hảo nam nhi? Đây thuần túy chính là ngốc tử thì đúng hơn!

- Cận kề cái chết vẫn không hối hận!

Quân Vô Ý khuôn mặt băng sương nói:

- Danh dự của Quân gia đối với ta mà nói, đều nặng hơn hết thảy mọi thứ! Ta có thể bỏ qua tất cả, thế nhưng lại không thể để thanh danh Quân gia mất sạch!

- Ngu ngốc!

Đông Phương Vấn Tình nghiêm nghị quát một tiếng, nói:

- Ngươi đi mới chính là hy sinh vô ích!

- Nam nhi hảo hán đại trượng phu, đương nhiên phải đứng ra nhận trách nhiệm! Mà thanh danh của Quân gia chính là trách nhiệm của ta!

Quân Vô Ý khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng qua vẻ kiên quyết, nói:

- Quân gia nhất định sẽ không thể vẫn lạc, cho dù là trận chiến này ta thật sự phải chết. Cũng còn có phụ thân, còn có Mạc Tà! Quân gia sẽ không bị ảnh hưởng nhiều! Thế nhưng hiện tại. Thân thể của ta là người của Quân gia, ta sẽ vì Quân gia mà động thân! Ta không phải vì sợ bọn họ hãm hại, cũng không phải vì muốn làm anh hùng, thật sự chỉ là vì Quân gia mà thôi. Quân gia thật sự không thể suy tàn! Sợ địch trước tiên chính là làm nhục chính mình, Quân gia vĩnh viễn sẽ không làm chuyện đó!

Đông Phương Vấn Tình tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hung hăng dậm chân mắng:

- Chưa thấy qua người nào suy nghĩ như ngươi! Mạc Tà, ngươi nói đi!

- Mười năm không vấn quan *, tóc dài lưu lại vì quân, hàng đêm dõi mắt nhìn qua Thiên Hương, kiếp này không thể quay lại!

Quân Mạc Tà khẽ ngâm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi:

- Tam thúc, chuyện này thúc cũng sẽ không để ý sao? Thanh danh thực ra cũng chỉ giống như ngoại vật mà thôi, ta cũng không nên để ý. Tin tưởng gia gia cũng sẽ không để ý! Đối với chúng ta mà nói. Tánh mạng của tam thúc người, mới là trọng yếu nhất! Không nên quên trên Đại Tuyết Sơn còn có người đang đợi thúc! Nàng đã si ngốc đợi người mười năm, mà vẫn còn muốn tiếp tục đợi đó!

(Dịch: (*) búi tóc_ tục lệ xưa ở TQ búi tóc lên có ý đã có chồng ^^)

Thân thể Quân Vô Ý kịch liệt run lên, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, một thoáng lại bao phủ một tầng mây đen, hắn nghiêng nghiêng đầu gương mặt của mình lại biến mất trong ánh nến buổi tối, khổ sáp nói:

- Thật cũng không phải tất cả đều vì thanh danh, từ xưa đến nay chiến trường phơi thây ngàn vạn người, ai mà không có cha mẹ? Trong đó ai mà không có kiều thê ấu tử? Quân Vô Ý ta chẳng lẽ lại là người đặc biệt, chẳng lẽ lại đáng giá hơn bọn họ? Tại sao lại không bỏ được?

- Ý ta đã quyết, ba vị đại ca, còn cả Mạc Tà nữa không cần khuyên nữa! Tin tưởng khi ta làm chủ soái. Ít nhiều có thể có chút hiệu quả, ít nhất so với bọn hắn giá áo túi cơm kia còn tốt hơn nhiều!

Quân Vô Ý đau khổ cười nói.

- Cho dù muốn xuất chiến cũng không thể chỉ một mình thúc đi chứ?

Quân Mạc Tà nhãn châu xoay động nói:

- Dù sao cũng phải suất lĩnh liên quân cùng nhau tiến lên nghênh chiến, mà trong liên quân. Đại đa số người đại thế gia đều phái người đi theo, trận chiến này, nếu như chỉ có Tam thúc ngài mang theo quân sĩ bình thường đi ra cũng chỉ có chịu chết mà thôi. Mà như vậy mấy nhà kia sẽ chịu dèm pha của người đời. Những người trong đám gia tộc kia kém nhất cũng là Địa Huyền. Ngọc Huyền nhất lưu, thế nhưng trong quân đội làm gì có cao thủ như vậy? Cho nên dù thúc muốn dẫn binh xuất chiến, Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang thậm chí các đại thế gia cũng phải phái người theo!

- Hử? Vậy ý của ngươi là?

Tinh quang trong mắt Quân Vô Ý lóe lên.

- Mượn đao giết người, vậy chúng ta cũng sẽ làm như vậy!

Quân Mạc Tà mỉm cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Dưới ánh đèn lại càng thêm chói lọi. Tựa như mãnh thú muốn vồ lấy người mà cắn vậy, hắn vung tay lên, hung dữ nói:

- Đã có âm mưu hại người, vậy phải một cái giá lớn, muốn cho chúng ta xong đời, có thể! Nhưng mà phải cả đám cùng nhau đi theo mới được! Ai cũng đừng nghĩ chạy! Có đảm lượng mưu tính với Quân gia ta, hừ để xem? Bọn ngươi làm ta đổ một giọt máu, ta sẽ lấy mạng của các ngươi để thay thế!

- Mà chuyện này cũng rất có lợi cho Tam thúc, cũng là chỗ chúng ta có thể lợi dụng!

Ánh mắt của Quân Mạc Tà trợn lên, sát khí tuôn ra:

- Đã muốn tính kế với Quân gia ta, như vậy để mọi nhà cùng khóc tang đi! Cuối cùng xem nai chết về tay ai!

- Nếu như muốn chúng ta đáp ứng nhiệm vụ chịu chết này. Như vậy nhất định phải có nhiều người chôn cùng, dù nói thế nào đi nữa huyền giả ở khắp nơi tụ tập về đây cũng không có lý do gì để một người cùng với một đám binh lính bình thường đi đối mặt với huyền thú triều! Đây chính là thủ đoạn cùng điều kiện của chúng ta, nếu như không chịu đáp ứng. Như vậy chúng ta cũng không thể đáp ứng bọn họ. Bởi vì đây là một hành động hãm hại trắng trợn. Bằng vào cái gì ta đi chịu chết mà ngươi lại không đi? Chẳng lẽ mạng của bọn hắn so với chúng ta trân quý hơn? Nếu như đáp ứng, hắc hắc, đến tột cùng ai chết còn chưa biết đâu.

Quân Mạc Tà âm hàn cười cười nói:

- Yên tâm, khẳng định Tam thúc không có việc gì đâu!

Hắn liền xoay người đi ra ngoài.

Đông Phương Vấn Tình ba người nhìn nhìn Quân Vô Ý đang ngồi đó, thở dài, cũng xếp hàng rời đi.

- Tam thúc ngươi có ý quyết tử!

Đông Phương Vấn Tình ngửa mặt nhìn trời, hít thật sâu mùi vị rừng núi, trầm trọng nói.

- Cháu sớm đã biết như vậy.

Quân Mạc Tà rầu rĩ nói:

- Trong lòng người có ý quyết tử cũng không phải là một năm hai năm, nếu không phải có gia gia tuổi già, trước kia cháu lại nghịch ngợm, không chừng Tam thúc đã sớm...Người cũng đã chống đỡ nhiều năm như vậy, đổi lại là người khác đã sớm sụp đổ, tự sát không biết bao nhiêu lần rồi. Mà hiện tại lại xuất hiện các vị, khiến cháu có một chỗ dựa cường hoành, cho nên Tam thúc người có phần suy sụp rồi.

- Lời này thật cũng không sai.

Ba người đồng thời thở dài:

- Chuyện năm đó, tin tưởng đối với bất luận một người nam nhân gì cũng đều là đả kích khó có thể tưởng! Huống chi Tam thúc ngươi lại là nam tử rất kiêu ngạo! Nếu đặt mình ở hoàn cảnh của hắn, nếu là ba người chúng ta chỉ sợ cũng đã sớm phát điên rồi. Tam thúc ngươi có lẽ tại mười năm này mỗi một khắc đều bị dày vò...

- Loại tư vị dày vò này, sẽ không kéo dài lâu đâu.

Quân Mạc Tà trầm mặc một hồi. Đột nhiên thấp giọng nói. Ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Muốn giải quyết nỗi dằn vặt của Quân Vô Ý phải trực diện đối kháng với Phong Tuyết ngân thành! Chuyện này há có thể dễ dàng?

- Ngủ thôi, cháu mệt muốn chết đi được!

Quân Mạc Tà vừa nói dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài.

"Gì?" Ba vị cữu cữu này đồng thời ngạc nhiên, nghĩ nát óc cũng không ra. Đang nói nghiêm túc như vậy đột nhiên tiểu tử này lại phun ra một câu buồn ngủ? Còn nói mệt chết đi được, không biết bây giờ Quân gia đang ở vách núi sao?

- Tiểu tử này tại sao lại không có tim không có phổi như vậy!

Ba người đồng thời lắc đầu xoay người rời đi.

Quân Mạc Tà thổi tắt ngọn đèn, ý niệm khẽ động, cả người đột nhiên biến mất trong trướng bồng, trong hư vô mờ mịt, thân thể hắn lướt nhanh như gió, thẳng đến Thiên Phạt sâm lâm!

Thoáng cái trong lúc này tại tòa thành Thiên Nam, Quân Mạc Tà tự do thi triển Âm Dương Độn cấp tốc lướt đi như sao băng.

Hiển nhiên do Tam thúc đã quyết ý muốn tham dự trận chiến này, Quân Mạc Tà cũng phải cấp tốc nghĩ vấn đề giải quyết, chính là mau chóng tìm Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn! Nếu như hai tên khốn kiếp này có thể làm bị thương Tam thúc mình, đây chẳng phải là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương sao?

Hơn nữa các ngươi muốn mượn đao giết người, chẳng lẽ ta không biết? Dám chơi như vậy, lão tử còn nhiều món nghề để chơi cùng các ngươi lắm!

Đương nhiên lúc này hắn không thể dùng tướng mạo vốn có, vẫn dựa vào thân phận ngụy trang, là cao nhân thần bí là thỏa đáng nhất. Trong lòng Quân Mạc Tà rất cao hứng, cao nhân xuất mã đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Xem ra lão tử hôm nay phải hung hăng bức các ngươi mới được.

Tự do bước vào phạm vi Thiên Phạt sâm lâm, sau đó Quân Mạc Tà đột nhiên xuất hiện một cảm giác thích ý như rồng về với biển rộng, hổ nhập thâm sơn, cơ hồ như trong nháy mắt hắn đã tiến nhập vào sâu hơn năm mươi dặm!

Là một loại thái độ cực kỳ phóng túng! Cực độ thoải mái!

Vô luận là về phần thân thể bên ngoài hay là linh hồn bên trong, tực hồ trong mỗi một tế bào đều cảm nhận được vô tận thoải máu, loại cảm giác khoái chí này khiến hắn càng thêm ưa thích Thiên Phạt sâm lâm này!

Chỗ này trong truyền thuyết là nơi nguy hiểm nhất, tàn khốc nhất của Huyền Huyền đại lục nhưng đối với Quân Mạc Tà mà nói lại là địa phương thoải mái nhất.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm