Dị Thế Tà Quân

Chương 242: Thủ đoạn lưu manh của Quân tam thiếu (p1)




Sự thật quả nhiên cũng không khác với dự cảm của Linh Mộng công chúa, ba vị hoàng tử điện hạ ở phía sau quả nhiên không ai nhường ai, chẳng muốn mình đi phía sau người khác, ba đạo nhân mã cứ song song nhau mà tiến, đấu đá kịch liệt!

May mà con đường này coi như đủ rộng, nếu không, tất cả nhà dân hai bên đường đều bị bọn chúng làm sập sạch cũng không biết chừng!

" Không biết ý của phụ hoàng lần này là gì? Chẳng lẽ người còn lo bọn hắn bình thường đấu tranh nội bộ chưa đủ ngoan độc, chưa đủ kịch liệt hay sao? Bây giờ lại muốn ba người bọn họ trước mặt người ngoài phát sinh tranh đấu, bôi xấu mặt mũi sao?"

" Với tính cách ba vị hoàng huynh của mình, chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra!"

Tuy nhiên, sự tình trong trí tưởng tượng của Linh Mộng công chúa lại không xảy ra!

Bởi vì khi ba cỗ xe của ba vị hoàng tử chen chúc thành một đám, không ai rớt lại phía sau. Tuy con đường ngay trước Thịnh Bảo Đường và Quý Tộc Đường khá rộng, nhưng lúc này chứa ba cỗ xe song song đã là cực hạn, đoàn xe của ba vị hoàng tử chen chúc thành một dãy, lại có thêm một cỗ xe nữa xuất hiện, nếu tình hình cứ tiếp diễn thì không thể tránh được tình cảnh mấy đoàn xe va chạm vào nhau.

Mà chuyện này cũng quá xảo hợp, quá đúng lúc, không ngờ cỗ xe mới xuất hiện là cỗ xe của Bình Đẳng Vương Phủ!

Năm cỗ xe của hoàng thất, thì có hết bốn cỗ chen lấn nhau mà tiến lên,muốn không sinh chuyện cũng vô cùng khó khăn! Đây là cố ý hay vô tình?

Sự tình ra thế này làm cho Linh Mộng công chúa choáng váng. May mà xe còn lại là của Bình Đẳng Vương Phủ, dù sao cũng là một phương hoàng thất, có thể coi là người một nhà, chỉ cần ba tên ca ca của nàng chịu nhường bước một chút, sự tình không phải quá khó để xoay chuyển!

Vài vị thiếu niên áo trắng phụ trách chiêu đãi của Quý Tộc Đường khi nhìn thấy tình huống trước mắt ai cũng đầu choáng mắt hoa. Con đường của Thịnh Bảo Đường và Quý Tộc Đường này, có thể nói là chiếm vị trí đẹp nhất của Thiên Hương thành, nó vô cùng rộng lớn, cũng là con đường đẹp nhất, từ trước tời giờ chưa bao giờ xảy ra tình trạng chen chúc giành giật như hôm nay. Một con đường mà có thể chứa ba cỗ xe ngựa đi song song nhau, muốn xảy ra tình trạnh chen lấn quả thực không dễ tí nào!

Thêm vào đó, con đường này có sự tồn tại của Thịnh Bảo Đường, từ trước tới giờ làm gì có sự kiện căng thẳng nào xảy ra!

Phàm là người có tư cách đến nơi này thì ai cũng biết lai lịch của Thịnh Bảo Đường, không ai ngu ngốc mà làm ra chuyện động thủ trên đầu thái tuế!

Cỗ xe của Bình Đẳng Vương Phủ dừng lại, ngay lập tức có hai thị nữ áo bàa trắng tinh vén màn kiệu, dắt một hài đồng nhỏ xíu bước ra, đứa bé kia chính là thế tử của Bình Đẳng Vương, tiểu nam hài Dương Mặc, người mà luôn bị Quân Mạc Tà chọc ghẹo là tiểu cô nương đáng yêu.

Cỗ xe của Linh Mộng công chúa nhường đường đứng qua một bên, Bình Đẳng Vương Phủ đại biểu cho Bình Đẳng Vương Gia, chính là trưởng bối duy nhất của Dương gia ngoài phụ hoàng của nàng, dù cho lúc này có phụ hoàng của nàng ngồi trong cỗ xe, nàng cũng nên nhượng bộ ba phần, huống chi nàng bình thường cũng vô cùng yêu thương vị tiểu đường đệ này! Nói đi nói lại, Bình Đẳng Vương dù sao cũng là một trong những chủ nhân phía sau của Quý Tộc Đường, dù có chuyện gì cũng nên nhường bước cho người ta vào trước mới phải!

Tuy nhiên, đoàn xe của ba vị hoàng tử vẫn không ai nhường ai, vẫn dàn hàng ngang mà tiến tới, nếu tình huống này mà kéo tới tận cửa lớn, chắc chắn sẽ có đụng độ to!

Bên trong cổ xe của Linh Mộng công chúa, có một vị hắc bào lão nhân ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đoàn xe của ba vị hoàng tử, nhất cử nhất động của bọn họ đều không thoát khỏi tầm mắt của lão, tuy lão không nói một lời nào nhưng ánh mắt lại sắt bén như đao như tên.

Lúc này, Quân Mạc Tà đã nhận được thông báo, hướng mắt về phía tình huống khó xử kia, lông tóc dựng đứng mà phóng ra.

Trong lòng Quân đại thiếu tức giận mắng chửi trong lòng: "Con bà nó chứ, ba huynh đệ các ngươi không phân biệt lớn nhỏ, dám tới chỗ lão tử mà làm loạn sao! Nếu biết thế này, ông nội các ngươi chỉ phát ra một tấm thiếp mời, lúc đó chẳng phải phiền toái như bây giờ!"

" Nếu trong thời điểm quan trọng này mà các ngươi tại nơi của lão tử làm loạn, vậy bao nhiêu mồ hôi nước mắt của lão tử đổ ra cho buổi đấu giá này hóa thành trò cười hay sao? Ba tên hỗn trướng các ngươi thật ngon nha, khi nào lão tử có thời gian, lão tử sẽ chơi chết các ngươi!"

Đường bàn tử và Tống Thương chính là những nhân vật chủ trì trọng yếu, đương nhiên không thể ra mặt, dù cho bọn hắn có ra mặt cũng chưa chắc giải quyết được. Dù sao thân phận ba tên này đều thức sự quá cao, không thể nào dùng nắm đấm mà nói chuyện được. Quân Vô Ý Quân tam gia đương nhiên có thể xử lý việc này, nhưng một khi Quân Vô Ý ra mặt, lập tức Quân tam gia sẽ bị cuốn ngay vào vòng tranh đấu của ba vị hoàng tử. Giúp bất cứ vị nào cũng không tốt, vì thế cũng không thể ra tay giải quyết. Còn những người khác thì sao?

Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đương nhiên cũng có thể, chỉ cần hắn rống lên một tiếng là có thể bình yên ngay, trong mắt người khác ba vị hoàng tử có thể cao không thể chạm, nhưng trong mắt vị đại tướng này, cũng chẳng là cái thá gì. Tuy nhiên, lần này hắn cũng chỉ là khách nhân như ai, nếu hắn ra tay giải quyết chuyện riêng của người khác thì có chút không hợp lý.

Thêm vào đó, nếu thật sự lợi dụng Độc Cô đại tướng quân để giải quyết chuyện này, vậy thì vụ cá cược vạn lượng một vò rượu sẽ đi về đâu? Giả sử Quân thiếu gia cuối cùng có thể thắng cược, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ xòe tay nhận tiền thua cuộc của Độc Cô đại tướng quân hay sao? Người ta vừa giúp ngươi giải quyết một vấn đề nan giải, ngươi sao lại có thể làm thế! Cuối cùng, Độc Cô đại tướng quân cũng không được luôn!

Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ còn có Quân Mạc Tà tự thân xuất mã. Tuy rằng phân lượng của Quân Mạc Tà còn lâu mới có thể so sánh với ba vị hoàng tử, nhưng để xử lý loại chuyện nhảm nhí này, thủ đoạn vô lại lưu manh vô cùng vô tận của Quân đại thiếu Quân đại lụa là không nghi ngờ gì chính là chiêu bài hữu hiệu nhất. Vì thế, khi mọi người nhận được tin tức, Quân Vô Ý và Đường Nguyên không hẹn mà cùng nhìn vào Quân đại thiếu, lúc này đang bị Độc Cô Tiểu Nghệ vặn vẹo không thôi.

- Mạc Tà, muốn giải quyết chuyện này cần phải có một ít thủ đoạn lưu manh bỉ ổi, ta nghĩ con chính là người thích hợp nhất!

Quân Vô Ý cười cười nói.

" Cái này là loại nói chuyện gì đây? Cái gì mà ta rất thích hợp với thủ đoạn lưu manh bỉ ổi?" Quân đại thiếu nghĩ thầm, sầu muộn đứng lên.

- Lão đại, cái này gọi là ác nhân thì phải có ác nhân trị nha. Đây cũng là mặt tốt nhất của ngươi.

Đường Nguyên cũng tranh thủ vuốt mông ngựa.

Cái loại vuốt mông ngựa này làm cho Quân đại thiếu gia muốn ói máu đương trường, cái gì mà ác nhân cần có ác nhân trị, ta làm sao có thể gọi là ác nhân được!

Hai câu khen ngợi này quá tốt đến nổi làm cho Quân đại thiếu nghe qua liền có cảm giác như bị người chửi thẳng vào mặt "con mẹ ngươi". (nguyên văn của tác giả:61:)

Cái này là kiểu nói chuyện gì? Chẳng lẽ "hiền hậu" như ca ca ta lại là ác nhân hay sao? Lẽ nào là sự thật sao?

Tuy nhiên, chuyện đại sự như thế này, đúng là phải cần "cao nhân" như ta ra tay mới có thể giải quyết êm xuôi!

Khi Quân đại thiếu ra tới nơi thì chuyện cũng bắt đầu to lên!

Cũng không lạ lùng gì, đơn giản là vì đúng lúc Quân Mạc Tà đi ra liền đụng mặt Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng và tiểu cô nương Hàn Yên Mộng, cùng với đoàn người của Mộ Dung thế gia.

Mộ Tuyết Đồng mỉm cười gật đầu, Tiêu Hàn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, ra vẻ cao ngạo không thèm nhìn Quân đại thiếu gia bằng nửa con mắt. Riêng chỉ có Hàn Yên Mộng đứng trước mặt Quân Mạc Tà mà kéo kéo áo hắn, phồng mang trợn má mà nói:

- Quân tiểu tử, nhanh gọi một tiếng tiểu cô cô nào! Tiểu cô cô cho ngươi đồ tốt mà dùng!

Quân Mạc Tà đang lúc tức giận, trợn mắt lên mà mắng:

- Ta nói nha đầu ngươi sao cái gì cũng không biết, ngu ngu ngốc ngốc, tỷ tỷ ngươi và tam thúc của ta còn chưa thành thân, hơn nữa, dù cho là có thành thân đi chăng nữa thì liên quan cái chó gì tới ngươi? Tiểu cô cô? Ngươi về nhà tự soi gương coi, cả người giống như một khúc gỗ, trước ngực thì phẳng còn hơn tờ giấy, mông dùng đao phạt xuống cũng không được một miếng thịt, máu đầu còn chưa ráo, miệng còn chưa hết hôi mùi sữa, lại muốn thăng chức làm trưởng bối người khác! Răng đã mọc hết chưa? Ráng chờ khi nào mọc đủ răng thì hãy ra ngoài giả dạng mạo danh làm trưởng bối người khác nghe chưa!:110:

Những lời này của Quân Mạc Tà đơn thuần là giận quá mà nói ra, những lời nói bừa này của hắn chẳng có tí căn cứ nào cả.

Nữ hài tử vốn phát dục sớm hơn nam hài tử, Hàn Yên Mộng tuy chỉ mới mười lăm tuổi, dáng người quả thật cũng chưa thành thục quyến rũ, nhưng đã có thể nói "điện nước" tạm đủ, nếu so sánh với Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không kém bao nhiêu, cũng không đến nổi "người như khúc gỗ" mà Quân đại thiếu vừa nói.

- Ngươi... ngươi...

Hàn Yên Mộng nghe Quân đại thiếu bỗng nổi xung thiên nói năng lỗ mãng thì vô cùng tức giận, hai chân không ngừng giậm xuống, khuôn mặt thanh tú cũng trở nên đỏ bừng. Bỗng nhiên, hai mắt nàng xoay chuyển, nảy ra kế hay liền nói:

- Ta mặc kệ ngươi, nhìn bộ dáng ngươi hình như đang có việc gấp, nếu ngươi không gọi ta một tiếng tiểu cô cô, ta sẽ không cho ngươi đi. Ngươi tự lo liệu đi! Dù sao ta cũng không gấp!

Nàng ta nói xong liền nắm lấy vạt áo của Quân đại thiếu chặt thêm.

Bên trong tầng lớp cao cấp của Ngân Thành, nàng chính là người nhỏ tuổi nhất, thân phận tôn quý cách mấy cũng vô dụng, bởi vì ngoài nàng ta ra, ai ai nàng cũng phải gọi là trưởng bối, sư thúc, thế thúc, sư bá, thế bá, sư tổ, sư thái tổ, gia gia... Vai vế thấp đến thế là cùng, không thể thấp hơn, dù cho người cùng vai vế, nàng cũng phải gọi là sư tỷ, sư huynh.

Từ khi tiến vào Thiên Hương thành, khi nhìn thấy Quân đại thiếu gia rõ ràng lớn hơn mình một chút, tiểu quỷ này liền để bụng, hơn nữa, nàng còn biết nếu theo khuôn phép, Quân tiểu quỷ này nếu theo lễ nghĩa của tỷ tỷ và tỷ phu, chẳng phải là hậu bối của mình sao, khi đó nàng vui như bay lên trời, so với tự nhiên nhặt được một đống vàng còn vui hơn. Cơ hội tốt thế này làm sao mà buông tay cho được? Đương nhiên là có chết cũng không buông, không thể nào không tranh thủ cái chức danh tiểu cô cô vô cùng vinh dự này được!

Quân Mạc Tà nghe thấy động tĩnh bên ngoài tựa hồ càng lúc càng lớn, liền giơ tay đầu hàng:

- Được được, ta sợ ngươi rồi, ta gọi là được chứ gì! Tiểu…trư trư... làm tiểu trư... Vậy được chưa?

Thanh âm của hắn có chút mơ hồ, lại nói cực kỳ nhỏ nhẹ, làm cho Hàn tiểu nha đầu không nghe ra sự kỳ quặc trong đó, chỉ nghĩ hắn thật sự gọi mình là tiểu cô cô, cao ngạo vênh mặt lên, cố ưỡn bộ ngực sữa nhỏ xíu của mình ra, buông tay ra rồi phất phất tay nói:

- Ngoan, ngoan, đi đi, sau này có chuyện gì liền báo cho tiểu cô cô ngay, tiểu cô cô sẽ bảo vệ ngươi!

Quân Mạc Tà nghe thấy như được hoàng ân đại xá, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

- Ah, hắn vừa gọi ta là tiểu cô cô... hình như có gì đó không đúng!

Hàn Yên Mộng bỗng nhiên thấy hơi kỳ quái.

- Hắn vừa gọi ngươi là con heo nhỏ, tiểu cô cô ở đâu ra thế!

Mộ Dung Thiên Quân vốn đang có chuyện bất hòa cùng Quân Mạc Tà về chuyện theo đuổi Linh Mộng công chúa, lại muốn lấy điểm trước mặt người đẹp Yên Mộng, giờ phút này sao bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ.

Miệng Hàn Yên Mộng cong lên, quay đầu nhìn theo bóng lưng của Quân Mạc Tà một cách oán hận, hai bàn tay ngọc nắm chặt lại...

- Cút qua một bên, câm cái mồm lại!

Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng hai người đồng thời hung tợn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Quân quát to.