Dị Thế Tà Quân

Chương 230: Bắt đầu hành động




Dịch Giả

Ưng Bác Không muốn lấy được loại đan dược này,nhất định phải trả một cái giá thật lớn.

Mà Ưng Bác Không hiển nhiên biết cái giá thật lớn mà mình phải trả kia là cái gì.

Cho nên, Quân Mạc Tà dừng nói ở đây, căn bản là không muốn nói,cũng không cần phải nói.

Cả hai người đều biết rõ trong lòng

Tại không trung, bốn ánh mắt nhìn nhau, khóe môi hai người đều nhếch lên cười tự nhiên, nhưng cũng ngấm ngầm đọ sức! Xem ai thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói trước, thì kẻ đó chính là người thua!

Thật lâu sau...

Ưng Bác Không bất ngờ lắc đầu cười, khẽ thở dài:

- Ta chỉ có thể nói, mỗi một điều kiện ngươi đưa ra, quả thực rất hấp dẫn, không phải ta không nghĩ đến việc từ chối,mà là ta không thể từ chối được. Mà ngươi, quả nhiên là am hiểu đạo tiến thoái, với tuổi còn nhỏ như ngươi, không ngờ định lực lại đạt đến cảnh giới cao như vậy, đúng là bất ngờ! Ưng Bác Không ta đi khắp thiên hạ, gặp qua không ít người, cũng chưa lần nào gặp phải tên tiểu quái vật như ngươi, Nhưng ở trên đời ai mà biết trước được, hôm nay lại gặp ngươi! nhưng mà lần này, ngươi đã tính sai!

"A?" Quân đại sát thủ vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có hai con mắt hơi ngước lên.

- Loại thần dược mà ngươi nói, đúng là có sự hấp dẫn rất lớn, cường giả trong thiên hạ chắc chắn không thể cưỡng lại, lấy chính ta mà nói nếu có từ ngũ phẩm Thần Huyền thăng cấp lên lục phẩm, Ưng Bác Không ta sẽ thực sự thoát thai hoán cốt(Thay da đổi thịt) thực lực tăng gấp bội! Ta không thể phủ nhận, thực sự là ta khó có thể cưỡng lại hấp dẫn như thế này!

Ưng Bác Không cười ngạo nghễ:

- Nhưng cho dù ta khó có thể cưỡng lại hấp dẫn như thế này, nhưng cũng không thể làm cho Ưng Bác Không ta cúi đầu nghe lệnh của bất cứ kẻ nào! Ngay cả là sư phụ của ngươi tự mình đưa ra điều kiện này với ta, cũng không thể có khả năng!

- Bởi vì ta là Ưng Bác Không! Thảo Nguyên Thần Ưng!

Trong mắt Ưng Bác Không chợt lóe lên ánh lửa kiêu ngạo, hắc hắc cười khẩy một tiếng:

- Ta chỉ làm bá chủ trời cao, không bao giờ làm người hầu kẻ khác! Bất kể ai cũng không ngoại lệ!

- Hảo khí phách!

Quân Mạc Tà vỗ tay nhẹ nhàng mỉm cười:

- Có lẽ ưng thần có chỗ hiểu lầm, lúc nãy ta chưa hề nói là muốn Ưng thần đại chí tôn làm người hầu cho ai, hình như là ta chưa bắt ngươi đồng ý điều kiện gì của ta mà! Ta nhớ không sai chứ?"

- Ha ha…Quân tiểu tử, như vậy đúng là vẫn coi thường ngươi rồi! Chẳng qua, lúc nãy ngươi nói những lời đó mặc dù vẻ mặt, giọng nói, thậm chí cả ánh mắt đều không thay đổi, Nhưng ngươi có dám nói với lương tâm của mình một câu hay không, vừa nãy ngươi không có ý tưởng như thế?

Ưng Bác Không hơi giễu cợt nói:

- Ngươi vốn là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Một khi có lợi ích,ngươi là người đầu tiên theo đuổi! Mà đã theo đuổi, tất nhiên là theo đuổi lợi ích tối đa! Điều này, ta tự tin tuyệt đối sẽ không sai lầm (nhìn lầm) nữa!

Quân Mạc Tà im lặng thật lâu, bản thân mình quả thật là đã khinh thường một cao nhân rồi hay sao? Mình là người của thế giới khác, từ lúc chuyển thế đến nay, không có chuyện gì không như ý muốn, đùa bỡn kẻ khác trong lòng bàn tay! Nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên bị người mà mình gần như đã nắm chắc trong tay vặn bật cho ngậm miệng không nói được!

Quân đai thiếu gia cuối cùng cũng cười một tiếng khổ sở nói:

- Ưng Thần nói không sai, ta chính là người như thế. Ngươi nói không sai chút nào, nhưng trước khác nay khác, ngươi đã không đồng ý, thì bây giờ ta cũng không nói nữa. Chẳng qua…

- Tan vẫn có thể hỗ trợ ngươi đề thăng tu vi, nhưng yêu cầu ngươi làm cho ta một việc! Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ ngay lập tức nghĩ cách thông báo cho sư phụ, mời lão nhân gia giúp ngươi tìm nguyên liệu, mở lò chế thuốc!

- Việc gì? Ngươi thử nói nghe xem nào!

Ưng Bác Không không hề có vẻ kích động, trái lại rất đề phòng. Trong khoảng thời gian ở chung này, Ưng Bác Không đã sớm biết, muốn lấy được lợi ích gì đó từ cái tên tiểu hồ ly này, đúng là so với lên trời còn khó hơn! Tuy rằng hắn có thể mang lại lợi ích cho ta, Đúng là lợi ích thực sự! Nhưng nếu hắn chưa lấy đủ lợi ích gấp mấy lần thì cũng coi như là không có thỏ, diều hâu cũng không thấy.

Cho nên Ưng Bác Không không thể không đề phòng, nếu không cẩn thận, chỉ sợ là sẽ xây xẩm mặt mày.

- Ta chỉ yêu cầu ngươi, Nếu có ngày Quân gia chúng ta giết đến Phong Sát Ngân Thành, tìm Tiêu gia báo thù, kết thúc ân oán giữa chúng ta, lúc đó ngươi sẽ ra tay cứu ta ba lần, ta muốn ngươi trợ giúp một tay!

Quân Mạc Tà ánh mắt sang ngời:

- Chỉ là cứu người thôi, còn động thủ giết người chắc chắn sẽ không nhờ đến ngươi.

Ưng Bác Không trầm ngâm một hồi thật lâu, chầm chậm đi qua đi lại trong phòng, rốt cục mới cắn răng, đưa ra quyết định:

- Được! Chỉ có một việc này thôi!

- Một lời đã định!

Quân Mạc Tà lộ ra nụ cười.

- Chẳng qua,chuyện kia là việc hơn một năm nữa! Lúc trước ta có một năm ước hẹn!

Ưng Bác Không vẫn kiêu ngạo cười:

- Nếu như trong vòng một năm này có xảy ra chuyện không may, loại đan dược này ta cũng không cần, vì ta có ước định một năm với ngươi, nếu ta nhận thì vô cùng xấu hổ! Nhưng nếu sau một năm mà có chuyện xảy ra, ta mới có thể nhận đan dược này không áy náy!

Khóe miệng Quân Mạc Tà lần đầu tiên xuất hiện nụ cười chân thành:

- Đúng vậy!

Tính tình của Ưng Bác Không như thế,cũng như Quân Mạc Tà từ trước đến nay, tuyệt đối không hưởng lợi không công của bất kì kẻ nào. Nhưng dù cho thế nào thì cũng không để mình chịu thiệt!

Ưng Bác Không ôm hai vò rượu đi rồi. Quân Mạc Tà lấy ra khối ngọc kỳ quái từ Hồng Quân Tháp ra xem xét một lúc, nhưng vẫn không tìm hiểu được gì, đành phải ném trở lại. Nhưng Quân Mạc Tà cảm thấy rõ ràng, sau khi bỏ khối ngọc này vào, khí tức của Hồng Quân Tháp bỗng nhiên có nhiều hơn một bầu sinh khí tươi mát, mà linh khí, so với lúc trước cũng dày đặc hơn rất nhiều, hơn nữa còn quấn quanh khối ngọc kỳ quái này, thật lâu không tiêu tan, mờ mịt mịt mờ, rất là kỳ diệu.

Quân Mạc Tà ôm đầu gối mà ngồi, mắt nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, tính toán trong lòng.

Ba loại linh thảo kia phải nhanh chóng nghĩ ra cách tìm được, để sớm đề thăng phẩm giai của gia gia, nhỡ khi có biến, cũng có thể có thêm cơ hội giữ mạng chạy trốn….Đây là việc thứ nhất.

Việc thứ hai: Luyện đan,cũng là việc vô cùng cấp bách.

Cho dù là Ưng Bác Không hay Quân Vô ý, đều cũng cần phải mau chóng tăng thực lực, chính mình, lại càng cần thiết, còn có bên Thiên Phạt sâm lâm kia nữa, đều không thể thờ ơ được.

Thứ ba là chuyện thống nhất các thế lực hắc đạo ở Thiên Hương thành, phải đốc thúc Hải Trâm Phong nhanh chóng bắt tay vào thực hiện, phải trong thời gian ngắn nhất, nắm giữ tất cả tình hình ở Thiên Hương Thành.

Việc này nối tiếp việc kia, không có việc nào dễ dàng, Quân đại sát thủ nhíu mày trầm tư, không nhận thấy bầu trời mịt mờ,trăng sáng dần dần lặn xuống.

Dưới ngọn đèn, hình dáng Quân đại thiếu gia có vẻ cô đơn khác thường.

Trên đầu tường của tiểu viện, một bóng trắng mờ mờ đột nhiên xuất hiện, ở xa xa nhìn về phía cửa sổ đằng trước có Quân Mạc Tà đang vắt óc suy nghĩ. Dưới ngọn đèn le lói, đôi mày của Quân Mạc Tà nhăn chặt lại, rõ ràng khác với bình thường. Qua đó có thể thấy được, Thiếu niên thanh tú này, vì tương lại gia tộc, mà lo lắng hết lòng, ngày đêm suy nghĩ…

Sau một hồi lâu, thân ảnh xinh đẹp này nhẹ nhàng thở dài thương xót, lóe lên rồi biến mất, chỉ để lại một tia sáng mờ mờ.

Mùi hương còn lưu lại…

Cách đó một chút là tiểu viện của Quân Vô Ý, hắn đang khẽ nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, hàm răng đang khẽ cắn chặt lại làm cho những nét góc cạnh trên khuôn mặt hiện ra rõ ràng, mang một nét cô đơn thâm trầm…

Đêm dài, người người yên lặng.

Lam quang trên người Hải Trầm Phong giống như biển khơi quấy động, phiêu đãng xuất hiện, hướng về phía hơn mười hảo thủ của Kim Dương Bang lạnh lùng quát một tiếng:

- Bắt đầu hành động! Ngày mai, trước khi mặt trời mọc, bổn tọa muốn nhìn thấy kết quả!

Mọi người không đáp lại nửa câu, nhưng lại cùng giơ binh khí trong tay lên, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo, dường như có thêm một lớp ánh sáng mờ mờ… giống như máu tươi đọng lại!

Trong đại trang viên của Lý gia, vài đạo nhân ảnh nhẹ nhàng vượt tường mà ra, hai người một tổ, chia ra các hướng, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.

Thiên Hương thành tối nay,như thế nào trong một đêm….Long Hồn bang một trong sáu bang phái lớn nhất ở kinh thành, ngày hôm nay rốt cuộc gặp phải tai họa ngập đầu.

Ở kinh thành vốn chia ra sáu bang phái lớn nhất tuy thứ hạng phân ra cao thấp, nhưng thế lực của các bang phái hiện tại thực ra cũng không chênh lệch quá lớn. Cho dù đứng hạng thứ nhất là Kim Dương Bang với Bắc Thành bang có thứ hạng cuối cùng đem ra so sánh, cho dù Kim Dương Bang mạnh hơn, nhưng cũng không mạnh hơn nhiều lắm, ít nhất cũng không thể hoàn toàn áp đảo các thế lực khác.

Mà lục đại bang phái còn có một cái luật bất thành văn. Lục đại bang phái cho dù có xung đột, cũng không thể dính dáng đến việc thôn tính, nếu không mấy đại bang phái còn lại sẽ hợp sức tấn công, vì vậy lục đại bang phái từ trước đến nay vẫn cùng tồn tại một cách tương đối hòa bình.

Nhưng buổi chiều hôm nay, Long Hồn bang nhận được tin tức từ Kim Dương Bang.

Vốn là, trong khoảng thời gian này, tình hình của lục đại bang phái càng ngày càng loạn, bốn phía xung quanh có vô số các thế lực của các thế gia, triều đình đang từng bước chiếm lấy thế lực vốn có trong phạm vi của các bang phái ngầm, xếp hạng cuối cùng trong lục đại bang phái là Bắc Thành Bang vừa mới bị Đường Lão gia tử, lão thần triều đình tiêu diệt trong một đêm..

Cả đám hắc bang đều là ù ù cạc cạc không có chút đầu mối, không khỏi có chút bàng hoàng, lại không biết phải làm sao, lúc đó bang chủ của Long Hồn Bang đưa ra đề nghị thành lập một liên minh, cùng đồng tâm hiệp lực mà chống lại các thế lực khác. Mà đối tượng quan trọng nhất của liên minh chính là thế lực mạnh nhất trong lục đại bang phái Kim Dương Bang.

Nhưng may mắn là, thời điểm đề nghị liên minh, lại đúng lúc Ưng Bác Không đại náo Kim Dương Bang, Kim Phong liệt lúc đó đang sứt đầu mẻ trán, làm sao còn để ý việc này? Sự việc tạm thời lắng xuống.

Cho đến hôm nay, đột nhiên nhận được tin giúp đỡ từ Kim Dương Bang, Long Hồn Bang từ trên xuống dưới đều hết sức vui mừng. Nhưng sau khi xem xong, bang chủ Long Đại Hải lại dứt khoát xét nát bức thư: Tin này không ngờ lại là yêu cầu Long Hồn Bang thần phục quy thuận!

Thế này thật quá ngông cuồng rồi! Lục đại bang phái tồn tại ở Thiên Hương thành vốn đã có mười mấy năm lịch sử, chưa từng nghe thấy việc bang phái hướng về người khác thần phục? Lục đại bang phái từ trước đếm nay đều ngồi cũng mâm với nhau, Kim Phong Liệt ngươi là cái rắm gì? Dựa vào cái chó gì mà dám yêu cầu chúng ta lập tức thần phục?

Long Đại Hải tức sùi bọt mép, lập tức triệu tập các thủ lĩnh trong bang thương nghị đối sách, trong lúc tâm tình bang chúng xúc động tạm thời, tất cả đều muốn cùng Kim Dương Bang đánh một trận tử chiến, thậm chí có người kêu gào, nhân cơ hội này, thâu tóm luôn Kim Dương Bang, Long Hồn Bang làm lão đại, cũng có người thận trọng đề nghị nên bàn bạc kĩ hơn….

Ngay lúc thời điểm loạn xì ngầu, bất ngờ,cửa lớn của đại sảnh nổ ầm một tiếng, mảnh gỗ văng đấy trời, gỗ vụn văng vùn vụt ra bốn phương tám hướng bắn lên trên mặt mỗi người, có vài người bị cắt vào mặt, máu tươi đầm đìa.

Mọi người giận giữ đứng lên, nhìn về phía cửa.

Chìm trong làn sương đêm, một vầng lam quang rực sáng.

Vụn gỗ rơi xuống, ngoài cửa, một người áo lam, cả người lam quang, hai tay chắp đằng sau, vững như thái sơn, bình tĩnh đứng ở cửa, ngọn đèn trong phòng soi sáng ánh mắt của hắn, không ngờ cũng giống như đại dương xanh thẳm!

- Thiên Huyền cao thủ!

Long Hồn bang cũng có người tinh mắt, nhìn thấy Thiên Huyền cao thủ xuất hiên, không nhịn được hô lên!

Thiên Huyền cao thủ!

Đám người Long Hồn Bang cả người lạnh ngắt!

- Xin hỏi các hạ là …?

Trên mặt Long Đại Hải run run, vội vàng đứng lên, cung kính hỏi.

- Kim Dương Bang làm bá chủ hắc đạo kinh thành, ngươi có hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết!

Ánh mắt lạnh lẽo giống như băng của người áo lam hơi quỷ dị, còn có một loại uy nghiêm, chậm rãi nhìn quét qua mỗi người một lần, lạnh lùng mở miệng.

Khi mới nói ra, còn có sát khí mạnh mẽ ầm ầm tuôn trào!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm