Dịch Giả
Thạch Trường Tiếu thấy tâm tư của mình bị tên ưng mẫu kia phá giải, cũng không tức mà cười, xoay người tránh thoát, đang định nói lời gì đó lại thấy Ưng Bác Không thế tới không giảm, xông tới trận doanh của ba đại trưởng lão Phong Tuyết ngân thành. Bóng người lóe lên, Ưng Bác Không giống như phi ưng cấp điện, lại cùng Phí Mộng Thần trong không gian đánh ra ba chiêu, một tiếng huýt gió dài, bốp bốp một hồi thanh âm thanh thúy, chín đại đệ tử của Lệ Vô Bi mỗi người đều trúng một cái tát, hô một tiếng xẹt qua người Thạch Trường Tiếu, chạy tới bên người vài vị Thiên Huyền cao thủ, rầm rầm rầm, đam người đều xiên vẹo lùi lại.
Ưng Bác Không thuận thế xuất thủ, trong nháy mắt đó, lập tức tập kích hơn hai mươi vị cao thủ nhất lưu, đúng là không hổ danh là tuyệt thế thân pháp, Tuyết Ưng Thập Tam Biến!
Thế công sắc bén, nhanh chóng không phải Lục sư huynh có thể so sánh được, đây mới là cấp bậc của Chí Tôn Thần Huyền, siêu cấp tốc độ!
Quân Mạc Tà trốn ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng trầm trồ khen ngợi, không hổ là thảo nguyên ưng thần, quả nhiên sắc bén tính tình lỗ mãng thế nhưng không có hồ đồ. Không để cho người khác lợi dụng. Tâm ý rất bình tĩnh, quả không phụ với cái danh chí tôn, không uổng công lão tử tốn hao tâm kế, đại phí chu chương (tốn công tốn sức) giá họa một hồi!
Ưng Bác Không lần này đụng chạm làm nhiều người như vậy không thể nghi ngờ khiến đám người đều tức giận, dù sao không phải người nào cũng có kiến giải sâu xa, cho dù là người hiểu rõ đạo lý trong đó, cũng nghĩ muốn tận lực đánh một hồi, dù sao tìm được huyền đan, chẳng khác nào có được cơ hội một bước lên trời!
Tất cả mọi người đều hồng mắt đáng tới. Không phải vì huyền đan cũng là vì rửa nhục, không phải là vì rửa nhục thì chính là người muốn cướp huyền đan! Ưng Bác Không chiếm trọn toàn bộ điều kiện để đám người hợp công. Thế nhưng thần sắc của lão lại tràn ngập hưng phấn, rống to cười dài, lại sử dụng thân pháp tung hoàng khắp nơi, hỗn chiến cùng tất cả các cao thủ!
Bóng người lóe lên, Thạch Trường Tiếu cuối cùng cũng cắn răng gia nhập vòng chiến, dùng một tay công tới Ưng Bác Không, tay kia lại mang theo kình khí bén nhọn công tới ba đại trưởng lão Phong Tuyết ngân thành; năm người vờn quanh, chia làm ba tốp, người người đều lấy một địch hai, hỗn chiến bắt đầu.
Thạch Trường Tiếu chung quy vẫn là một người có tâm cơ thâm trầm, trong nháy mắt hắn đã phân biệt được thật hư, cao thủ nơi này duy nhất chỉ có Ưng Bác Không, cùng ba đại trưởng lão kia liên thủ. Nếu như mình thất bại ở bất cứ một mặt trận nào, người còn lại sẽ hưng phấn mà thừa nước đục thả câu!
"Ha ha. Thú vị thú vị!" Phí Mộng Thần cười lớn một tiếng, vù, một quyền được tung ra, đáng về phía sau lưng Ưng Bác Không, một cước đá lên hông Thạch Trường Tiếu; hai người nhất tề lóe lên, Phí Mộng Thần thét dài như thiểm điện cũng nhập vào vòng chiến, hướng tới ba đại trưởng lão hạ sát chiêu!
Phí Mộng Thần là quốc sư một nước tâm tư há lại như người thường, hắn trong nháy mắt đã phân biệt được thế cục, cũng nhận ra, không thể để cho Thạch Trường Tiếu thất bại bởi bất cứ thế lực nào, nếu không kết cục sẽ lập tức nghiêng về một phe, cục diện cuối cùng sẽ bất lợi, thực lực của hắn lại nằm ngoài cả ba phương, hắn có thể làm cho thế cuộc trở lại trạnh thái cân bằng, có thể làm cho trận đấu này kéo dài hết mức có thể!
Sáu vị quân tôn thần huyền cao thủ cuốn tại một chỗ, chiến thành một đoàn, lập tức khiến bầu trời như thiên hôn địa ám.
Sáu người này, ngoại trừ Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão ra, còn lại ba người kia đều có ý định của mình, có thể nói xung quanh là địch, vô luận là ai, tùy thời tùy khắc đều có đao kiếm công kích tới, trước sau, phải trái đều gặp công kích. Cả đám đều dùng nhãn quang nhìn bốn phía tai nghe tám phương, cứ thấy xuất hiện sơ hở sẽ lao vào, thình lình tập kích...
Từ trước tới giờ sáu vị Chí Tôn Thần Huyền đều kiệt lực khống chế để bản thân không đụng độ với nhau, dù sao uy lực của thần huyền một khi phát ra, chỉ sợ phụ cận tất cả đều tan thành tro bụi, cho dù là Thạch Trường Tiếu cũng không ngoại lệ, tuy hắn cũng sớm đã có tâm tàn sát hết đám cao thủ ở đây, thế nhưng vẫn băn khoăn chưa dám ra tay, dù sao nếu tổn thất mất sáu vị nhất đẳng Huyền khí cường giả, cái được cũng không đủ bù cái mất, thế nhưng trận chiến càng lúc càng kịch liệt, uy lực mạnh mẽ dần dần được phát ra, dần dần không còn bị khống chế nữa.
Bóng người chớp động, Ưng Bác Không bắn ngược lại, bịch một tiếng đem một vị cao thủ đang xem trận đấu đáng bay, sau đó lại tiếp tục trở lại chiến đâu, lão ha ha cười khoái trá.
Ưng Bác Không thân pháp không không những vượt qua sự ảo diệu, mà cho dù ở trong hỗn chiến vẫn có năng lực tùy thời tách ra, không có gì mà Ưng Bác Không không khống chế được, lại không có người nào có thể làm gì được lão, cho dù là Thạch Trường Tiếu cũng không thể!
Lệ Kiếm Hồng mang theo sư huynh đệ chăm chú theo dõi trận đấu, đột nhiên lại thấy một vị cao thủ bên cạnh bị Ưng Bác Không đáng ngã, sau khi cả kinh qua đi, hắn liền lùi lại hai bước, để tránh móng vuốt ưng, không ngờ bị kình phong đập vào mặt, còn chưa kịp né tránh đã bị ăn một cái tát! Không khỏi vừa giận lại vừa sợ!
Lúc này Ưng Bác Không đã trở lại, liệu hắn sẽ xuất thủ lên người nào?
Ngay lúc này, dưới thế công mãnh liệt đã có vài vị cao thủ quay đầu rời đi, Lệ Kiếm Hồng vừa rồi bị ăn tát, té ngã liền được đồng bọn nâng lên, lại thấy bàn tay của người kia muốn đánh chính mình, hắn gầm lên giận giữ quyền cước nhất thời đều được tùng ra.
Người nọ chính là thủ hạ của Thạch Trường Tiếu, tại Thần Tứ đế quốc cũng là một nhân vật có địa vị cao cao tại thượng, đột nhiên vô duyên vô cớ bị Lệ Kiếm Hồng công kích. Sao lại không giận cho được, hắn gào lên một tiếng đồng thời năm sáu vị Thiên Huyền cao thủ đều đáng tới, Lệ Đương Hồng chín vị sư huynh đệ ở bên này mặc dù không biết đã phát sinh chuyện gì thế nhưng cũng không muốn thấy lão đại mình bị ngươi khác uy hiếp, thậm chí lúc này còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, dù sao cũng là mấy vị Thiên Huyền cao thủ vây công, cho nên một đám không có du dự nữa. Rút đao múa kiếm như ong vỡ tổ liền xông ra ngoài, lập tức một hồi đại hỗn chiến nữa nổ ra!
Âm thầm đánh cho Lệ Kiếm Hồng một cái tát chính là Quân chân tà Quân đại thiếu gia!
Quân đại thiếu gia thi triển Âm Dương Độn pháp cả người lẫn vào trong màn nước, đột nhiên từ trong lòng đất xuất quỷ nhập thần: hơn nữa xung quanh đều là hào quang Huyền khí thất thải rực rỡ, lại được lão thiên gia không ngừng làm cho trời đổ mưa rào. Hành động của Quân Mạc Tà căn bản không có bất luận người nào phát hiện được!
Lệ Kiếm Hồng cố chấp hò hét, Quân đại thiếu gia tự nhiên không quen nhìn người này, liền bộp bộp hai tiếng cho người này hai cái tát.
Chỉ nhẹ nhành như vậy đã khiến hai thế lực đáng nhau đến nỗi kẻ sống ta chết.
Hiện tại phải đợi mục tiêu kế tiếp xuất hiện, Quân Mạc Tà muốn làm tiếp, càng loạn càng tốt, chết càng nhiều càng hay, thế lực khắp nơi suy yếu chính là lúc ta ăn mừng a...
Mọi người càng đánh càng hăng, lại càng dễ trúng chiêu, lựa giận càng bị thiêu đốt, mới đầu mọi người còn muốn bảo tồn thực lực, sau này còn có hơi mà tranh dành huyền đan, thế nhưng hiện tại càng đáng càng cay cú, đều dùng hết toàn lực để ứng phó, cảnh tượng lúc này cực kì thê thảm.
Thanh âm chói tai do đao kiếm va vào nhau, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, máu bắt đầu đổ đao bắt đầu gẫy, trận chiến đến lúc này đã bắt đầu trở nên thảm liệt!
"Hống!" Cuối cùng Ưng Bác Không chịu áp lực lớn nhất, lão từ lúc trào đời cho đến bây giờ mới được đánh đã nghiền như vậy, thế nhưng cũng là lần đầu tiên mất nhiều sức như vậy! Thân pháp của lão ảo diệu nhất trong đám người này đó là điều không thể nghi ngờ, thế nhưng thực lực lại không phải như vậy......
Theo tiếng rống buồn bực này, Ưng Bác Không mở hai tay ra, khí tức cường đại của chí tôn không che dấu chút nào điên cuồng tung ra, phong ba sóng lớn từ khắp bốn phương tám hướng xoay tròn, nhất đại thảo nguyên ưng thần, một trong những bát đại chí tôn, rốt cục cũng muốn dùng toàn lực rồi!
Thạch Trường Tiếu cười dài một tiếng kinh thiên, Nhất Phi Trùng Thiên như thiểm điện vững vàng lăng không trên bầu trời, thân thể ù ù xuất hiện vô số đạo tàn ảnh, thân thể đường đường phóng đi, khó khăn lắm mới tránh được khí thế như bão của Ưng Bác Không.
Phí Mộng Thần cùng ba đại trưởng lão đồng thời phi thân thoát ra! Trong giờ phút này mới thấy rõ sự chênh lệch thực lực của sáu người.
Khí tức cường hãn của hai đại chí tôn như thiểm điện lao vào nhau, ầm ầm một tiếng, tựa hồ ngay cả không gian cũng bị xé nát, cơn mưa rào trên bầu trời cũng đình chỉ, ngược lại bị chấn ngược trở lại, trên không trung biến thành từng làn bụi nước...Cảnh tượng trở nên mờ ảo kiều diễm mà tàn khốc...
Phương viên trong vòng mười trượng, tất cả nhà cửa đều sụp đổ, cỏ cây trên mặt đất đồng thời bị cuốn bay, cây cối bất cứ là loại gì đều bị nhổ bật, bay loạn.
Dưới uy áp dạng này, khiến tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ngơ! Thế nhưng còn một chuyện khiến đám người đang chuẩn bị ứng phó với đòn công kích của hai đại chi tôn, cùng với hai vị này đều trợn mắt há hốc mồm chính là!
Lúc này xảy ra một chuyện cực kì quỷ dị...
trong tai mọi người tại một gốc cây bị đáng gãy. Tất cả mọi người đều nghe rõ ở gốc cây to này vang lên một câu. Chỉ có ba chữ ngắn gọn nhưng lại có lực, tiếng nói càu nhàu phát ra:
"ĐCM!"
Cây cũng có thể nói sao???:88:
Kế tiếp gốc cây lại "nói" thêm một câu:
"Đánh thì cứ đánh cho tốt đi, một gốc cây thì có cản trở gì cho các ngươi đâu mà nỡ bẻ nó?"
"Là thanh âm của người áo đen kia." Ba trưởng lão bật thốt lên một tiếng kinh hô.
Nguyên lai tên gia hỏa kia ẩn núp ở chỗ này, trách không được không tìm ra ngươi.
Trong lòng biết có điểm cổ quái, Thạch Trường Tiếu cùng Ưng Bác Không hai đại chí tôn đồng thời phi thân nhào tới, oanh một tiếng đem gốc cây này chấn thành nát bấy, bụi gỗ bay đầy trời, hai người không hẹn mà đồng thời sử dụng âm kình!
Nhưng rất thất vọng là, ở gốc cây này lại không có chuyện gì xảy ra...
Tại chỗ gốc cây lúc trước rất rậm rạp, bây giờ chỉ còn lại vài mảnh gỗ vụn, thế nhưng mọi người đều xác nhận một điểm, không có người nào cả!
Hai đại chí tôn đều cảm thấy có phần mất mặt: Trước mặt hai người lại có thể để người ta lẻn đi...Hai người đồng thời nhìn nhau, một lần nữa xuất thủ!
Tại đại thôn này ẩn thân, có thể làm hai đại chí tôn này mất mặt đồng thời trốn đi cũng chỉ có một mình Quân đại thiếu gia mà thôi, cũng chỉ có đại thiếu gia hắn mới có thần thông bực này, quả thật là quá thần thông quảng đại, Huyền khí bình thường liệu có thể làm ra thủ đoạn bực này không?
Quân đại thiếu gia một mực kiên trì ẩn thân trong thôn trang, đang lúc hứng trí bừng bừng, phân tích ưu khuyết trong từng chiêu thức, sau đó lại ấn chứng với bản thân, quả thực là một chuyện tốt, thế nhưng gốc cây lại đột nhiên bị chặt đứ...t
Mấy ụ đất cây cối lớn nhỏ trong thôn có thể ẩn thân được đều bị quét sạch, hắn chỉ cảm thấy phần eo mình như muốn nứt ra, đau đớn không thể chịu được, hắn cố khống chế để không phải rên lên, thế nhưng với chuyện tai bay vạ gió như vậy sao có thể nhịn tức! Cho nên hắn mới thốt ra mội câu chửi.
Mắng xong một câu hắn liền cảm thấy thoải mái được một chút, sau đó xoạt một tiếng liền chui vào trong lòng đấ...t
Các vị thần Huyền nhất thời đồng thời buông tay dừng trận đại chiến, cũng không cố kị lập tức dùng toàn bộ công phu bản thân hung hăng đánh lên chỗ gốc cây.
Ưng Bác Không lúc trước cùng Thạch Trường Tiếu đối chiến, sau đó lại bị ba đại trưởng lão liên thủ chịu một kích, rốt cuộc cũng không chịu nổi, cho nên lúc này ánh mắt xoay chuyển. Với tu vi vài trăm năm của lão, tâm kế đương nhiên cũng hơn người, từ trong ngực lấy ra huyền đan, lão quát to: "Cái thứ đồ hư này lão tử bỏ." Bàn tay rung lên, huyền đan lóe lên quang hoa bay về phía Phí Mộng Thần.
Phí Mộng Thần vốn đã có ý định buông tha huyền đan, đột nhiên thấy "Của từ trên trời rơi xuống" Tất nhiên là mừng rỡ, thả người muốn tiến lên. lại nghe thấy phía sau mình vang lên tiếng gió...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.