Dị Thế Tà Quân

Chương 144: Hồng Tụ Thiên Hương Đệ Nhất Đao




Nhắc tới chuyện này, Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời quên chất vấn hắn chuyện mình vừa mới té xỉu, rồi nàng lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn:

- Tên vô lại này, trước kia lừa lấy vẫn thạch của ta, đương nhiên giờ phải bồi thường cho ta một thanh hảo đao.

Dừng một chút, bộ dáng hung hăng nói:

- Nếu thanh đao này mà không tốt, không làm cho bản cô nương hài lòng, thì đừng trách ta không giữ lời hứa.

Dù ra vẻ hung hăng nói nhưng trên mặt tiểu cô nương lại ửng đỏ một mảnh. Dù sao, là một nữ hài tử, đây là lần đầu tiên nàng tiếp nhận lễ vật của nam hài, hơn nữa, còn rất sợ hắn không cấp cho nữa, giờ phút này tâm tình của nàng…

- Sản phẩm do Mạc Tà ta làm ra đều là tinh phẩm, sẽ làm ngươi vừa lòng.

Quân Mạc Tà nở nụ cười, nói xong đứng dậy, đi vào trong phòng, không lâu sau xoay người ra, trong tay cầm một thanh đoản đao có cả vỏ đao, đi ra ngoài.

Đoản đao này độ cong ưu nhã, mỏng như cánh ve, nằm trong tay Quân Mạc Tà, nhìn qua có vẻ như là rất nhẹ, nhưng cảm giác trong lòng đối với thanh đao lại hoàn toàn khác biệt với thị giác. Thậm chí có một loại cảm giác rất dày nặng, điều này cùng với vẻ ngoại hình nhẹ nhàng phiêu dật tạo thành một loại tương phản cực hạn, đao còn ở trong vỏ đao mà đã tạo ra một loại cảm giác phi thường mâu thuẫn này rồi! Độc Cô Tiểu Nghệ vừa thấy liền vui mừng, ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp nhìn Quân Mạc Tà chờ hắn giới thiệu. (DG: chỗ này là Độc Cô Tiểu Nghệ vừa cúi đầu xuống nhìn đao trong tay Quân Mạc Tà nên mới có đoạn ngẩng mặt lên nhá.)

Quân Mạc Tà mắt nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ, cầm chuôi đao đầy hoa văn trong tay, rút ra khỏi vỏ. Lúc đao ra khỏi vỏ, hoàn toàn không có một tiếng động nào phát ra. Chỉ có một tia sáng hiện lên, trong tay Quân Mạc Tà giống như có một dòng nước lóng lánh, thân đao giống như một dòng sông đang chuyển động, lấp lánh ánh sáng, di chuyển không ngừng. Tuy thế đao phóng ra rất bình thường, nhưng trên thân đao lại có vô số lưu quang, giống như các linh hồn nhẹ nhàng phiêu động.

- Hồng Tụ Tàng Đao.

Quân Mạc Tà lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào sống đao, nhẹ giọng nói:

- Vì đao này tên là Hồng Tụ, chúng ta đang ở Thiên Hương thành, liền gọi là Hồng Tụ Thiên Hương, mà đao này chính là đao đầu tiên trong cuộc đời ta đặt tên, vì vậy gọi là "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao!"

- "Hồng Tụ Thiên Hương đệ nhất đao"! Tên này nghe rất hay.

Độc Cô Tiểu Nghệ trong mắt sáng lên, đôi mắt trông mong nhìn thanh đao trong tay Quân Mạc Tà, hận không thể một phen cướp vào trong tay. "Hừ hừ, tảng đá lớn đầu xấu xí kia, làm sao mà bì được với thanh đao khả ái này. Xem ra để khối thiên ngoại vẫn thạch rơi vào tay Quân Mạc Tà, là hoàn toàn đúng đắn rồi."

- Độ cong, độ dài, trọng lượng của thanh đoản đao này đều là dựa theo yêu cầu của việc giấu đao trong tay áo mà làm ra. Ngươi xem thử xem có vừa tay không?

Quân Mạc Tà cầm đao đưa tới.

- Thật xinh đẹp. Thật sự tặng cho ta sao?

Độc Cô Tiểu Nghệ giơ đao trước mắt, lật qua lật lại, yêu thích không rời. Một lát sau, ôm thanh đao vào trong ngực, hơi nghiêng đầu, nhìn Quân Mạc Tà, trên mặt tràn ngập sự chờ đợi.

- Đương nhiên. Lẽ nào Độc Cô tiểu thư không thích sao?

Quân Mạc Tà tự tiếu phi tiếu (tựa cười mà không phải cười) trả lời.

- Đương nhiên là thích.

Độc Cô Tiểu Nghệ xấu hổ cúi đầu:

- Nhưng mà ngươi tặng cho ta bảo đao quý như vậy, ta lại không có cái gì có thể tặng cho ngươi…

- Cái này vốn là vật ta nợ ngươi, không cần phải lễ thượng vãng lai (có qua có lại).

Quân Mạc Tà suýt nữa thì bật cười. Tiểu nha đầu này thật là ngây thơ đáng yêu.

- Như vậy đi.

Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, giống như hạ quyết tâm, chậm rãi khẽ kéo một dải lụa từ bên trong thắt lưng ra, một khối ngọc bội trong suốt khéo léo rơi vào trong tay.

- Ta… ta tặng ngươi… cái này….

Độc Cô Tiểu Nghệ cúi đầu, đầu ngón chân vô ý chấm chấm đất, giọng nhỏ như muỗi kêu.

- Được!

Quân Mạc Tà được lợi không thẹn, yên tâm thoải mái nhận lấy. Vị đại sát thủ vô tình này, căn bản không nghĩ tới ý nghĩa ẩn chứa sau hành động này. Hắn chỉ nghĩ là, chính mình làm ra một thanh đao ở thế giới này có đủ tiêu chuẩn để xưng "đệ nhất đao" như thế, căn bản thì cái khối ngọc bội nho nhỏ này không có khả năng đổi được.

"Thanh đao do chính mình tạo ra này khi sử dụng, căn bản không cần cố kỵ lực cản của không khí, hơn nữa, khi sử dụng, cũng bởi vì độ cong của thân đao, mà sẽ không nảy sinh ra đao phong gì hết, cực kì bí mật. Thật sự là một cây đao phù hợp cho nữ tử sử dụng. Hơn nữa nó lại cực kỳ sắc bén và cứng cỏi. Một thanh đao như vậy, thì có nhận khối ngọc bội này, điều đó cũng là đương nhiên, thậm chí, cái lễ vật này vẫn còn kém rất nhiều…"

- Ngọc bội kia… Ngươi, ngươi…

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân Mạc Tà tiếp nhận rồi tùy tiện đút vào trong ngực, trong lòng nàng càng thêm ngượng ngùng, lắp bắp không biết nói gì.

- Không sao, không sao, dù gì đây cũng là tâm ý của Độc Cô tiểu thư mà ha ha ha...! Tuy nhiên, Độc Cô tiểu thư nếu đã nói muốn một cây đao, chắc hẳn đối với đao pháp rất là tinh thông?

Quân Mạc Tà mỉm cười, chỉ tốn có một phần hai mươi khối vẫn thạch để tạo ra thanh đoản đao này, phần còn lại đều dùng để làm phi đao. Vì thế, Quân Mạc Tà đương nhiên không hề tiếc rẻ gì.

- Đao pháp sao? Cái này là đương nhiên rồi!

Độc Cô Tiểu Nghệ nghe thấy Quân Mạc Tà nói những lời "dù gì đây cũng là tâm ý" thì nhịn không được, mặt đỏ bừng lên, nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt. Khi nghe Quân Mạc Tà câu hỏi, hăng hái vô cùng trả lời:

- Ta luyện đao cho ngươi xem nha!

Nói xong cũng không dám nhìn Quân Mạc Tà nữa. "Vừa mới trao đổi tín vật xong lại ngây người đứng đây thì ta xấu hổ chết!". Nàng vung đao ra, chân trái giẫm một cái, tung thân ra ngoài.

Thanh đao này mặc dù là dùng phương pháp phổ thông tôi luyện ra, nhưng được luyện bằng Khai Thiên Tạo Hóa Công của Quân Mạc Tà. Độc Cô Tiểu Nghệ khi cầm đao trong tay thì cảm thấy thích hợp vừa vặn không gì so sánh được, đao pháp thi triển liên tục nhưng lại không hề phát ra đao phong, thật là quá kỳ diệu. Quân Mạc Tà chỉ nhìn vài chiêu đã thở dài.

Từ khi nhìn Quân Vô Ý và Quân Chiến Thiên luyện công, hắn đã nhận ra, ở thế giới này, sự chú trọng vào huyền khí hơn xa rất nhiều sự tập trung vào biến hóa xảo diệu của chiêu thức. Ai cũng suy nghĩ: "Chỉ cần có huyền khí là đủ, cố gắng đột phá, dù bất luận biến hóa xảo diệu của chiêu thức như thế nào, dưới lực lượng tuyệt đối của huyền khí, cũng không thể chịu nổi một chiêu." Thử nghĩ, một chí tôn Thần Huyền công kích một người dưới Ngân phẩm, cần phải dùng chiêu pháp đặc thù hay sao? Mà chính thói suy nghĩ này tạo ra thiết luật: "Dưới cửu phẩm, tất cả chỉ là kiến hôi"! Tuy nhiên, vô luận là thế giới nào, hai người huyền khí tương đương nhau khi chiến đấu, chiêu thức chính là yếu tố quyết định, có thể phân biệt sinh tử. Nhất là Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ là một tiểu thư, nếu so khí lực với người khác, chẳng khác nào là đang tìm chết! Trời sinh sức mạnh nữ tử luôn yếu hơn nam tử, đây là chuyện không thể thay đổi!

- Đúng là hoa mẫu đơn bị trâu gặm mà (ý nói là phung phí)!

Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, nói với Độc Cô Tiểu Nghệ:

- Thanh đao tốt như thế vậy mà cô lại dùng loại đao pháp này để sử dụng, quả thật là phí của trời mà!

- Ngươi nói đao pháp của ta không tốt sao?

Độc Cô Tiểu Nghệ thu đao lại, mở to mắt mà nhìn Quân Mạc Tà.

- Nói thế nào cho cô hiểu đây... Chưa cần nói tới vấn đề của bản thân cô, chỉ nói đao pháp này, thật là quá cứng nhắc!

Quân Mạc Tà nói không chút khách khí, hắn nhận thanh đao trong tay Độc Cô Tiểu Nghệ, bước ra, thân đao nghiêng nghiêng, sau đó rung lên, vô số đóa hoa đao hiện ra, bao quanh xung quanh người khoảng năm xích (1xích=1/3m). Nếu dùng chiêu này trước địch nhân, chắc chắn sẽ buộc người này lui lại ngay.

Quân Mạc Tà sử đao vô cùng chậm, cũng không vận huyền khí truyền vào đao, càng không dùng tới lực lượng thần bí Khai Thiên Tạo Hóa Công. Tuy nhiên, khi Quân Mạc Tà sử đao vẫn hiện ra khí thế anh dũng tiêu sái, thế đao như nước chảy mây trôi, liên miên bất tận.

- Thật là một bộ đao pháp quá tuyệt!

Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ tay ủng hộ, trong mắt hiện ra vẻ ham muốn.

- Đây là Hồng Tụ đao pháp, chiêu đầu tiên: Hồng Tụ Khinh Dương.

Quân Mạc Tà dừng lại, mỉm cười nói:

- Hồng Tụ đao pháp tổng cộng có chín chiêu, Hồng Tụ đao vũ, hồn phách tiêu (đao Hồng Tụ vung lên, hồn lìa khỏi xác)! Bộ đao pháp này cô có muốn học không?

- Đương nhiên là muốn!

Độc Cô Tiểu Nghệ vui mừng trả lời, nhảy tới trước mặt Quân Mạc Tà:

- Dạy ta nhanh nào!

Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, khi nàng nói chuyện, hơi thở của nàng phà vào mặt Quân Mạc Tà, mang theo một loại hương thơm ngào ngạt (thúi chết, thơm chỗ nào trời:88:). Thêm vào đó, hương thơm xử nữ trên người Độc Cô Tiểu Nghệ làm cho Quân Mạc Tà khi hít vào trong lòng chợt rung động.

Hắn nén rung động, ngửa người ra sau rồi nói:

- Dạy thì dạy, cô náo loạn cái gì? Lui lại chút đi.

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy mặt hắn đỏ lên thì thấy vô cùng buồn cười, không ngờ rằng một tên nổi tiếng Thiên Hương thành là công tử ăn chơi hôm nay lại đỏ mặt vì một cô gái! Vừa nghĩ tới đây, nàng không nhịn được lại càng có ý muốn chọc ghẹo, hùng hổ tiến tới, vừa mở miệng nói tiếp…

Đúng lúc này, Quân Mạc Tà lại thẳng người lại như cũ, chỉ một thoáng, hai người ngây ra, hai đôi môi chặt chẽ gắn vào nhau, hai cặp mắt đều kinh ngạc nhìn vào đối phương....

- Choang!

Đoản đao trong tay Độc Cô Tiểu Nghệ rơi xuống, toàn bộ cơ thể như như lọt vào trong sương mù, giống như thời gian lúc này đột nhiên ngừng lại, thân thể cứng ngắc, một động tác né tránh cũng không làm.

Khi Quân Mạc Tà thẳng người trở lại, đột nhiên cảm giác môi của mình chạm vào một vật có hương thơm ngào ngạt, lại có sự mềm mại ngọt ngào, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, cảm thấy mùi vị rất được, lại vươn dài thêm tiếp lục liếm liếm....:110:

- A a a...…!

Độc Cô Tiểu Nghệ thét lên một tiếng, mặt ngọc của nàng trở nên đỏ bừng, khuôn mặt nóng rực, cảm giác xấu hổ loan khắp toàn thân, cái cổ trắng như ngọc cũng đỏ rực lên. Nàng lấy hai tay bưng kín mặt, ngồi xuống, cảm giác hít thở cũng khó khăn.

"Hắn… hắn... hôn ta!" Đầu óc Độc Cô Tiểu Nghệ trở nên hỗn loạn: "Hắn tặng ta đoản đao, lại nhận ngọc bội tín vật của ta, bây giờ lại... lại... hôn ta...Ta...ta...ta..."

- Ây da, đó là chuyện ngoài ý muốn, thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!

Quân Mạc Tà vô cùng xấu hổ, lại vô ý vươn lưỡi ra, liếm liếm môi trên của mình, sau đó lại liếm liếm môi dưới, có chút cảm giác thẹn thùng:61:. Đang từ hình ảnh một vị sư phụ đức cao vọng trọng thu một nữ đồ đệ, đột nhiên rớt xuống thành một tên lưu manh chính hiệu, mặc dù chỉ là trong lúc vô tình....

Tiểu Bạch Bạch nhìn thấy cảnh Quân Mạc Tà liếm môi, đột nhiên trở nên hưng phấn, nhảy lên người Quân Mạc Tà, bẹp một tiếng, liếm môi trên của hắn sau đó lại bẹp một tiếng, lại liếm môi dưới của hắn.

- Ặc ặc, lão tử lại bị một con ấu thú huyền thú phi lễ...

Quân Mạc Tà nắm lấy con thú, ném một phát văng ra ngoài, bực bội nghĩ bao nhiêu kiều diễm trên môi bị Tiểu Bạch Bạch làm mất sạch.

- Độc Cô tiểu thư, cô...cô... mau đứng lên đi, vừa ngồi vừa ôm chặt lấy mặt thì làm sao mà học đao pháp?

Quân Mạc Tà tốt bụng nhắc nhở.

Ta không thèm đứng lên!

Độc Cô Tiểu Nghệ trả lời, tiếng nhỏ như tiếng muỗi:

- Ngươi là người xấu, ngươi làm ra chuyện như vậy với ta, mà ngươi còn....gọi ta là Độc Cô tiểu thư sao? (Chết mi rồi con ơi:61:. Quả này có mà chạy đường thón:88:.)

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.