Dị Thế Tà Quân

Chương 1259: Tầng thứ bảy!




Lôi điện lực!

Dị tộc nhân tuy rằng người người dũng mãnh, không sợ chết nhưng lúc này Thượng Sang Bắc Đảo không có ở đây sáu người khác đều chết trận. Có thể coi như rắn đã mất đầu, giống như không đầu ruồi bọ bình thường, hoàn toàn không có kết cấu, hỗn loạn.

Mà phía đại lục không ngừng có người đầy đủ sức lực gia nhập vào, chiến thuật biển người căn bản không thể nào thi triển được. Mà Dũng sĩ Thiên Phạt thực tế lực chiến đấu vốn cao hơn bọn hắn. Vốn chỉ là bị nguy trước ưu thế của bọn hắn, bị binh lực cuốn chặt lấy, nhất thời thoát không được. Nhưng hiện giờ liên tiếp bị tổn thất, ngay cả chỗ dựa lớn nhất – ưu thế binh lực đã mất dị tộc trước mắt đều đã lâm vào hoàn cảnh xấu…

Không còn chút sức lực nào để xoay chuyển trời đất nữa rồi.

Không ít người còn điên cuồng chống cự, nhưng cũng đã có một nhóm người bắt đầu chạy toán loạn xung quang, chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng tổng thể mà nói, phía dị tộc mặc dù hơi hạ phong nhưng còn không có đến nông nỗi sụp đổ.

Chiến cuộc vẫn kịch liệt kéo dài!

Số thương vong hai bên đều đang không ngừng tăng trưởng.

Mai Tuyết Yên một thân áo trắng trường kiếm như gió tùy ý chém giết quân địch giống như chém dưa thái rau bình thường. Nhưng nàng một thân áo trắng, dĩ nhiên là điểm bụi bất nhiễm. Tùy ý phun tung tóe một lượng lớn máu tươi, cho dù thỉnh thoảng có phun đến trên người nàng, cũng lập tức chảy xuống. Hẳn là chưa từng để lại một chút dấu vết nào.

Vô số dị tộc nhân cầm đao kiếm binh khí cũng chặt chém trên người nàng. Đừng vội nói là bị thương mà trên trang phục đến cả một nếp nhăn cũng không có.

Cho dù là Chí Tôn Thiên Nhẫn dồn toàn lực một kích nhưng cũng rất giống là chém vào không khí hoàn toàn không có tác dụng!

Ôn Ngọc Tâm Trù!

Hiện tại Mai Tuyết Yên mới biết được quần áo mình mặc trên người. Không ngờ là bảo vật trân quý khó tìm.

Không những nước lửa bất xâm, thậm chí là thần binh lợi khí Thánh Tôn toàn lực chặt chém cũng không có cách nào lưu lại được trên quần áo một chút dấu vết gì, chứ đừng nói đến chính mình bị tổn thương.

Nhớ trước khi chiến đấu Quân Mạc Tà nhất định bắt phải thay bộ y phục này. Đáy lòng Mai Tuyết Yên cảm thấy ấm áp. Mặc dù là mạnh mẽ trong chém giết nhưng trong lòng Mai Tuyết Yên như muốn cùng người yêu vui chơi thỏa thích ở Bách Hoa Viên, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Bộ y phục này, đúng là Quân Mạc Tà có tâm ý với mình…

Bảo vật dễ kiếm, chân tình khó cầu. Cái này do lang quân tặng cho mình là bảo y vô giá, trong đó tấm chân tình thật lòng là quý nhất.



Nhìn thấy cuộc chiến lộn xộn thảm thiết phía dưới Quân Mạc Tà nhướng mày. Sau khi thăng cấp Khai Thiên Tạo Hóa Công thì đường hoàng sử dụng rộng rãi. Đột nhiên trong Thiên Không thành bắt đầu nổi lên vô số bông tuyết màu đen rất nhỏ.

Bông tuyết màu đen đúng là thứ khiến ngoại tộc nhân rất nhức đầu – Hỗn Độn Hỏa!

Vừa mới nhân cơ hội đột phá một lần nữa làm cho chân nguyên hộ thể cùng linh lực bổ xung đầy đủ thậm chí còn tăng lên không biết bao nhiêu lần. Quân Mạc Tà kinh hãi phát hiện. Bây giờ, Hỗn Độn Hỏa đã hoàn toàn nghe theo thao tác của mình, không cần mượn Hồng Quân Tháp phụ hỗ trợ! Nghĩ đến đây cũng vì thăng cấp mới được liền không chút nghĩ ngợi đem hết khả năng tái xuất hiện!

Hiện giờ trên chiến trường, hai bên địch ta dây dưa cùng một chỗ. Nếu trước kia Quân Mạc Tà cho dù có thể thi triển cũng không dám thi triển. Nhưng hiện giờ, dưới sự khống chế tinh vi của Quân Mạc Tà, Hỗn Độn Hỏa đúng là đặc biệt hướng về thân thể dị tộc nhân mà rơi xuống trên đầu, tuyệt đối không lệch vị trí.

Hỗn Độn Hỏa mặc dù chậm, nhưng ở nơi mà mọi người kịch liệt chen chúc nhau chiến đấu, thì liệu bao nhiêu người có thể may mắn thoát được?

Vô số tiếng kêu la thảm thiết, thê lương rung trời vang lên.

Quân Mạc Tà hết sức lạnh lùng cười nói, đang muốn xuất ra Hộn Đỗn Hỏa một lần nữa, lại cảm thấy trong đầu đột nhiên choáng váng. Cửa Hồng Quân Tháp tầng thứ bảy mở rộng, một luồng văn tự hóa thành kim quang chui vào trong đầu mình.

"Thiên địa sơ khai, hồng mông chi bí; ngũ hành quy nhất, phong vân tá lực; âm dương lưu chuyển, sinh tử bất di; cửu tiêu chung cổ, bát phương ích dịch; hồn phách cửu ngộ, thiên ý ngã ý..."

("Thiên địa sơ khai, bí mật Hồng Mông, ngũ hành quy nhất, phong vân mượn lực, âm dương lưu chuyển, sinh tử không dời; cửu tiên chung cổ, bát phương lui tránh, hồn phách cửu ngộ, ý trời ý ta…")

Quân Mạc Tà không khỏi kinh ngạc, đang muốn vào xem Hồng Quân Tháp một chút đã tặng cho mình đến tột cùng là cái sức mạnh gì. Lại cảm giác tầng thứ bảy trong tháp đúng là vang lên những tiếng sơn băng địa liệt thật lớn, một luồng điện quang cao ngất "Sưu" bắn thẳng ra, chui thẳng vào trong sâu linh hồn của mình!

Nháy mắt theo dòng điện quang bắn vào, trong lòng Quân Mạc Tà bỗng hiểu ra: lúc này đây lấy được sức mạnh, đó là khát vọng đã lâu rồi, Lôi điện lực!

Lôi điện lực hả? Đây chính là lực lượng cuồng bạo nhất trong thiên địa, sức mạnh mà khiến muôn người lẩn tránh!

Hồng Quân Tháp tích tụ thiên địa lôi kiếp lực đã lâu. Lúc này đều được truyền thụ vào trong thân thể Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà mừng rỡ, phía dưới hiển nhiên dị tộc nhân đã tan tác, dần dần đã có những bộ phận ngoại tộc bắt đầu bại trận lẩn trốn. Đại quân đại lục không buông tha, vẫn điên cuồng đuổi theo phía sau, chiến đấu kịch liệt đến tận bây giờ. Tuy bên phía ngoại tộc thương vong nặng nề, nhưng vẫn còn một số ít có thể chiến đấu xong ý chí đã không còn nữa. Một người trốn thì mọi người trốn, trước mắt, mới chính thức xác nhận một câu nói:

Binh bại như núi đổ!

Quân Mạc Tà phải thử một chút uy lực của Lôi điện lực vừa mới đạt được. Áo trắng bay phấp phới, ở giữa không trung đuổi theo quát:

- Để cho ta tới!

Hai tay run lên, thân thể chấn động, hai tay đồng thời vận Lôi điện pháp quyết. Đột nhiên sét đánh một tiếng, vượt qua ngàn đạo điện quang điên cuồng hạ xuống!

Cái này chỉ dò xét lực công kích, uy lực hiệu quả, thế nhưng không thua kém thiên kiếp của Tôn Giả!mấy ngàn người ngoại tộc chiến sĩ. Một tiếng sét đánh xuống hóa thành một đống cháy xém! Hơn nữa Thiên Huyền tu vi chợt gặp được Tôn Giả lôi kiếp, đương nhiên không may mắn chút nào!

Nhưng thành quả chiến đấu kinh người vẫn không đủ để toàn trường kinh sợ là sự xuất hiện của lôi kiếp!

Toàn bộ chiến trường hơn mười vạn người trong cùng một lúc ngửa mặt mà nhìn, ai cũng không nghĩ ra. Càng nghĩ càng không rõ cái gì mà tinh không vạn lý một đám mây đen cũng không có, mà lại có thể đột nhiên có tiếng sét lớn như thế. Càng không thể ý thức nổi tại sao đánh chết nhiều người như vậy!

Mọi người ngửa mặt, Quân Mạc Tà lại quát một tiếng:

- Lôi Động Cửu Thiên!

Ầm! một dòng điện quang hạ xuống.

Ngay sau đó, Quân Mạc Tà rống to như sấm, liên miên không dứt:

- Nhất Lôi Thiên hạ hưởng!

- Lôi Kinh Thiên!

- Cuồng lôi thiên bàn!

- Kim kiếp lôi minh!

- Thần lôi hàng thế!

- Diệt thế cuồng lôi.



Sau đó, Quân Mạc Tà tiện tay vung Lôi điện hào quang, đã lột xác biến thành màu tím, uy lực to lớn, có thể nói từ trước tới giờ chưa từng có, nghe rợn cả người. Theo đạo lôi điện thứ nhất hạ xuống, trong lúc nổ vang, tốn mất hơn nửa

Vượt qua mười vạn đạo quân, Lôi điện ở đây không ngừng tỏa sáng oanh kích bên trong, hóa thành tro bụi!

Còn dư lại không đến hai vạn người phân tán ở khắp nơi, bị dọa cho không biết đường nào mà chạy, một đám thất thần, mặt trắng bệch, run rẩy. Cứ phân tán như vậy, bất luận là Lôi điện lực hay Hỗn Độn Hỏa cũng sẽ có được hiệu quả tốt.

- Khí thế ngoại tộc đã sụt, như được tiếp thêm sức mạnh, giết hết tất cả những người còn lại cho ta! Một tên cũng không để lại! Nhất lao vĩnh dật!

Quân Mạc Tà đứng trong hư không, lạnh lùng hạ lệnh.

- Tuân lệnh!

Phía dưới hơn mười vạn liên quân đại lục cùng lúc hưng phấn hét lớn một tiếng.

Lúc này Tà Chi Quân Chủ đứng trên không trung hào quang vạn trượng, giống như một vị thần tiên!

Không! Lúc này Quân Mạc Tà chính là thần tiên!

Thì ra là phe ta có thần nhân tương trợ, không chỉ có thể khu động ngọn lửa kì dị mà hiện giờ còn có thể khống chế phong vân, nắm trong tay Lôi điện. Hẳn là lấy lôi kiếp dễ dàng diệt địch! Thành tích này rất được liên quân đại lục ủng hộ, có thể nói là không gì sánh kịp!

Rất nhiều người phía trước vì bị thương mà ngã xuống đất, các quân sĩ nỗ lực chống đỡ lên lại đứng dậy, dường như bên trong đang chứa đầy sức mạnh, gào khóc kêu xông tới.

Đánh một trận kinh thiên động địa.

Ngay lúc này, phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng vang ầm ầm rung trời!

Tiếng nổ truyền đến, mặt đất dưới chân mọi người rung mạnh. Mấy tảng đá ngàn cân do Thiên Trụ Sơn vỡ ra giờ hóa thành đá vụn.

Chỗ ngồi lúc trước đã ngừng phun ra núi lửa, lại lần nữa toát ra khói đen!

Đột nhiên xảy ra chấn động kịch liệt.

Mà âm thanh truyền đến xác định phương hướng, cách đây ít nhất cũng phải mấy nghìn dặm!

Khoảng cách xa như thế, vẫn có ảnh hưởng?

Quân Mạc Tà nhướng mày, ngóng nhìn lên phương xa, trong lòng thầm nói.

Nơi đó, hẳn là Cửu U Thập Tứ Thiếu đang đến!

Chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn? Với khả năng của Cửu U Thập Tứ Thiếu không đến mức…

- Mọi người quét dọn chiến trường, cứu người bị thương, ta qua bên kia xem!

Quân Mạc Tà nói một câu, thân ảnh cao to trên không trung chợt lóe, không thấy đâu.

Quân Mạc Tà cấp tốc bay vút đi, chỉ thấy phía nam xa xôi, một luồng hắc ảnh xen lẫn Cửu U Ma khí đầy trời, lướt đến nhanh như gió! Phía sau, có hai người gào thét phong vân, gắt gao đuổi theo. Nhưng tới nơi cách Thiên Trụ Sơn năm trăm dặm, lập tức dừng lại đi bộ.

- Cửu U Thập Tứ Thiếu! Đã có gan giết người thì cũng đừng có rút lui!

Một người chửi ầm lên, giọng nói có vẻ bi phẫn.

- Luật giang hồ, ngươi cứ như vậy không để trong óc sao? Ngươi còn chút khí phách của Cửu U truyền nhân không? Cái người này nhu nhược quá!

Phía trước Cửu Ma khí là một trận dao động, một tiếng nói lạnh lùng:

- Luật giang hồ con bà nó chứ! Ngươi tưởng bổn công tử đây ngốc sao? Ba người các ngươi không biết xấu hổ cùng bao vây bổn công tử, lúc đó ngươi không giảng giải một chút về đạo nghĩa giang hồ đi? Muốn nói luật giang hồ cái gì? Nếu như đơn đả độc đấu, bổn công tử sớm đã đem các người hủy đi thành tro bụi rồi! Phỉ! Bây giờ lại giảng giải đạo nghĩa, nói cái miệng của ngươi! Có bản lĩnh ngươi lại đây, ngươi lại đây bổn công tử cùng ngươi giảng luật!

Trong tiếng mắng to, một chút cũng không chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn!

Từ trong này nghe thấy tiếng nói chuyện, Cửu U Thập Tứ Thiếu hẳn là đang nổi giận…

- Được! Nói rất đúng, mắng hay! Nói tuyệt!

Quân Mạc Tà dừng lại, lộ ra thân hình trước mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu, khuôn mặt cười thật tươi:

- Thật không ngờ Thập huynh mắng chửi người trình độ lại cao siêu như thế, Mạc Tà lại một lần nữa bội phục.

- Bội phục cái đầu ngươi!

Cửu U Thập Tứ Thiếu tóc tai bù xù, cả người hắc bào cũng nứt ra rồi, miệng oai mắt tà mắng:

- Thánh Quân chết tiệt! Lừa bổn công tử đi trước cùng lũ chó má vô dụng…Người quyết đấu chờ ở đây lại là ba Bán Thánh! Ba tên ngoại tộc không biết xấu hổ cùng xông lên đánh… Nếu không phải bổn công tử có chút tài năng, thiếu chút nữa đã trúng kế của bọn chúng rồi!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến