Trước mắt là hơn một vạn người có thực lực siêu cường, tất cả đều là con mồi máu đỉnh cấp. Nếu có thể toàn bộ cắn nuốt, vậy thì bản kiếm có thể tăng lên đến mức nào đây...
Viêm Hoàng Chi Huyết lắc lư trên không trung, giống như một hán tử say rượu, cực kì hưng phấn, tới mức chẳng còn biết gì khác. Cứ thế thích thú xoay vòng trên không trung. Thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kiếm minh dâm đãng, đắm chìm ở trong mộng đẹp vẫn còn chưa tỉnh lại...
Quân Mạc Tà lướt qua, một trận gió gặt lấy sinh mệnh ngoại tộc chiến sĩ, nhưng mãi không thấy Viêm Hoàng Chi Huyết hành động, trong lòng thấy kì lạ. Thanh kiếm này hôm nay sao lại ổn định như thế, chẳng lẽ kiếm cũng có từ tâm thiện niệm, không muốn khai sát giới? Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Viêm Hoàng Chi Huyết đang ở trên không trung bay loạn lên như ruồi bọ không đầu, như phát ra từng đợt kiếm minh nằm mộng...
Lọt vào lỗ tai Quân Mạc Tà, chính là Viêm Hoàng Chi Huyết đang hưng phấn hô to:
- Oa ha ha... Phát tài rồi! Lần này xem ra là thật sự phát tài rồi. Nhiều thứ tốt như vậy... Oa ha ha ha...
Quân Mạc Tà nhất thời đầy đầu hắc tuyến.
Tức thời cao giọng quát:
- Con mẹ nó, nhà ngươi sao lại thế hả? Còn không nhanh chóng hành động đi? Mẹ nó! Ngươi hưng phấn cái rắm. Ngươi cứ hưng phấn tiếp lúc nữa, phân nóng cũng không có mà ăn đâu.
Viêm Hoàng Chi Huyết nhất thời quýnh lên, ngửa mặt lên trời ngao một tiếng: "Ai dám giành ăn đồ tốt với ta?!", vút một tiếng tung ra kiếm quang đầy trời, tựa như một đạo kiếm quang cự đại, hướng về phía dưới, mau chóng đuổi theo!
Trên chiến trận dị thường thảm thiết, chợt thấy kiếm quang vội vã, một ngụm ngự hư thần phong xẹt qua một vòng huyền diệu giữa đất trời, cắm thật sâu vào thân thể một gã Chí Tôn Thiên Nhẫn. Vốn dĩ quang mang sáng lạn dị thường tiếp tục mạnh mẽ hơn, màu máu chói mắt lượn lờ bốc hơi.
Chỉ là trog chớp mẳt, cả người vị Chí Tôn Thiên Nhẫn thực lực không tầm thường này đã bị biến thành một khối xương khô, ngay sau đó, xương khô rơi vãi trên nền đất, mà cuối cùng, ngay cả hình dạng xương cốt cũng không thể giữ được, trực tiếp rơi xuống dập nát, thực sự hóa thành đám tro tàn!
Còn thanh kiếm nào đó thì mang theo tiếng leng keng réo rắt, tiến lên dọc theo quỹ đạo mà người ta không phán đoán được, một cách dễ dàng thờ ơ liên tục xuyên qua hai gã Chí Tôn Thiên Nhẫn, chẳng chút khó khăn!
Nếu như không phải mỗi khi giết một người, thanh kiếm nào đó đều phải dừng lại, hưởng thụ thành quả thắng lợi, thì phỏng chừng thành tích giết người của nó còn phải tăng thêm mấy lần. Mặc dù như vậy, hành động giết chóc liên tục tiến hành cũng khiến cho thời gian Viêm Hoàng Chi Huyết dừng lại tiêu hoá chiến lợi phẩm cũng càng lúc càng ngắn lại. Chỉ thấy kiếm quang lượn vòng cực nhanh, khi đông khi tây mà qua lại, chỉ để lại xương khô cương thi trên đất. Kẻ bị kiếm xuyên qua nếu có vận khí tốt thì còn giữ lại được cái thây khô, mà nếu như vận khí xấu, thì trực tiếp thành xương vụn và tro bụi hết!
Hiệu suất của Viêm Hoàng Chi Huyết càng về sau càng có vẻ kinh người, dưới kiếm quang chợt lóe khắp nơi, còn có thân thể của khá nhiều người đột nhiên khô kiệt, càn quét dọc theo một cát tuyến đi vào, sau đó lại dọc theo một cát tuyến khác đi ra. Cứ như thế lặp đi lặp lại, tuần hoàn không dứt!
Uy danh tới mức này, ai có thể cản trở đây?
Phía bên Ngoại tộc cũng không phải là không có người chú ý tới thanh kiếm giống hệt yêu ma này. Thực tế thì đã có rất nhiều người thi triển ra các loại thủ đoạn để chặn nó lại. Thế kết quả chỉ là con số không.
Thực lực của Viêm Hoàng Chi Huyết có lẽ đã giỏi hơn, áp đảo hơn cả Quân đại thiếu gia. Ở trên chiến trường lúc này, tuyệt nhiên không có đối thủ, hơn nữa bản thân nó thân lại thích hợp với việc cần tốc độ, di chuyển bay qua bay lại giữa không trung, tốc độ di động cực nhanh đã vượt xa cực hạn phản ứng mà mọi người ở đây có thể ứng phó. Qua lại mơ hồ như thế quả là thấy hình không thấy bóng!
Thủ đoạn Quân Mạc Tà quả là rất mạnh, đại khai đại hợp nơi đi qua, đều là người ngã ngựa đổ, nhanh chóng hướng về chỗ Cổ Hàn đang đứng. Mà ở trước sau Quân đại thiếu gia thỉnh thoảng lại có có tiếng nổ mạnh dị thường kịch liệt vang lên, đó là những cao thủ bị buộc vào đường cùng mà phải dùng hạ sách cuối cùng là tự nổ tung.
Đáng tiếc loại thủ đoạn cực đoan này đối với người có thể ẩn thân hư không như Quân đại thiếu gia thì hoàn toàn vô dụng. Cứ cho là có thể tiếp tục mãnh liệt bùng nổ, lẽ nào có thể oanh phá hư không sao?
Sau một lát, thế cục càng đại chiến của hai bên càng thêm rõ rệt. Phía bên Thánh Địa tuy có hơn bốn mươi cường giả cấp Thánh Tôn trở lên trấn thủ, có thể cản lại mở mức độ nhất định nào đó. Nhưng lá chắn đó, theo thời gian trôi đi, cũng từ từ hỏng mất, thế cục càng ngày càng bất lợi. Cho dù có ba đại sát tinh Cổ Hàn, Quân Mạc Tà, Viêm Hoàng Chi Huyết sát thương số lượng lớn ngoại tộc chiến lực. Cục diện đã định, trước sau vẫn khó có thể phá vỡ cả chiến cuộc!
Tu vi của Lãnh Đồng chỉ là cấp Thánh Giả, đối mặt với quân đoàn cường giả ngoại tộc có thực lực khởi điểm cấp chính quy Thánh Hoàng có thể nói là bất lợi trăm bề, có sức mà làm không nổi! Giờ phút này ba vị chiến hữu vẫn ở bên cạnh đã bị tách ra. Đối với người trong Thánh Địa mà nói, chỉ cần thực lực chưa đạt trên cảnh giới Thánh Tôn, chỉ cần rơi vào hoàn cảnh một mình chiến đấu, thì đã phải chuẩn bị tinh thần tự bạo. Ở bên trong đám đông, nơi nơi đều đang chém giết kịch liệt, sát bốn bề. Trước mắt Lãnh Đồng cũng lại lâm vào trong thế cục như vậy!
Ba vị chiến hữu lúc trước bị tách cũng giống như Lãnh Đồng, chỉ là cấp Thánh Giả, bọn họ dù có tự nổ cùng lắm cũng chỉ khiến cho địch nhân bị thương, không cho kết quả lớn hơn được. Trên thực tế, có thể khiến cho Thánh Hoàng cao thủ bị thương, đã là thành quả chiến đấu không tầm thường rồ. Nhưng kết quả này lại làm cho Lãnh Đồng đã chém giết đến đỏ cả mắt, cảm thấy trong lòng bi phẫn không thôi...
Cái chết thực ra không đáng sợ, đáng sợ chính là bản thân lại chết một cách vô ích!
Trong lòng càng gấp gáp, bản thân phát huy lại càng không tốt, chân đột nhiên lảo đảo một cái, lại bị địch nhân đánh trúng một chưởng. Một chưởng của Thánh Hoàng cao thủ đâu phải tầm thường. Lãnh Đồng cảm thấy cổ họng có vị ngọt, một ngụm máu tươi dâng lên. Nhưng mà ngụm máu tươi này còn chưa kịp phun ra, Lãnh Đồng đột nhiên quay lại, cắn răng, máu rỉ thành giọt hai bên khóe miệng, dữ tợn thét lớn. Hoàn toàn không có phòng ngự, chồm người vế phía trước, gắt gao ôm lấy ngoại tộc Thánh Hoàng vừa mới khiến mình bị thương kia. Hoàn toàn không để ý đối phương điên cuồng đánh trả, lại càng hung hăng cắn lấy yết hầu kẻ nọ!
Răng rắc một tiếng, máu tươi phun ra, một miệng răng nanh trắng hếu thế mà lại cắn cho ngoại tộc Thánh Hoàng gãy cả xương cổ!
Biến cố này có thể nói là xảy ra thình lình, hai mắt người nọ trợn tròn lên, vẻ mặt không thể tin được trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Đồng. Nhưng cả người đã mất đi sức mạnh, nữ thể phía sau hắn điên cuồng kêu to, đột nhiên xoa người trở lại, "phanh phanh phanh", giáng ba chưởng liên tục lên người Lãnh Đồng.
Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, Lãnh Đồng thất khiếu chảy máu, nhưng vẫn như cũ nhe răng cười lên, hai tay ôm lấy Thánh Hoàng nam thể như cũ hoàn toàn không thả lỏng. Cả người giống như bạch tuộc bám vào, mạnh mẽ lấy một thân huyền lực dồn vào, cả người bỗng nhiên bành trướng lên.
Nam thể của ngoại tộc Thánh Hoàng kia coi như đi đời rồi, chiến lực tức thì giảm mạnh. Nữ thể kia vô cùng cuống quýt, thế nhưng không thể thoát khỏi dây dưa với Lãnh Đồng. Biết rõ đối phương lập tức sẽ thi triển tự bạo công kích cuối cùng, cực kì hoảng sợ lớn tiếng gào to lên, một chưởng lại một chưởng, không ngừng mà giã ở trên người Lãnh Đồng, hi vọng có thể may mắn thoát ra được.
Nhưng Lãnh Đồng lại ha ha cuồng tiếu không ngớt, rống to:
- Sợ rồi chứ? Cái thứ hỗn tạp biến thái nhà ngươi, lên đường cùng lão tử đi, làm bạn với lão tử!
Đột nhiên huyền khí khẽ được đẩy lên, thân thể đã phồng lên tới cực điểm ầm ầm nổ tung!
Sóng khí lan ra từ đợt nổ kịch liệt, nháy mắt đem thân thể Chí Tôn Thiên Nhẫn kia chia làm hai nửa, văng xa ra ngoài, ở giữa không trung lại phân ra bốn năm mảnh nhỏ!
Vút vút vút, lại có một vài đạo nhân ảnh đầm đìa máu tươi nhảy lên trên không, lại là vài vị Thánh Tôn cao thủ trước kia đi theo Hạ Trường Thiên. Sắc mặt của bọn họ hết sức dữ tợn khả, thân thể đã không còn trọn vẹn, máu tươi từ vô số vết thương trên người văng ra, nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, húc đầu tiến công mấy chỗ có đội ngũ ngoại tộc tương đối dày đặc!
Lập tức, mấy tiếng nổ mạnh khủng bố dị thường liên tiếp vang lên, tức thì liền tách ra một bờ vực lớn, trên dưới một trăm vị ngoại tộc cao thủ, theo bọn họ lên đương. Vị trí nổ mạnh cách Quân Mạc Tà không quá xa, cơ hồ có thể tận mắt chứng minh một màn lừng lẫy này. Trong lòng Quân đại thiếu gia cũng không kìm được một trận cảm khái.
Mặc kệ bọn hắn trước kia nghĩ cái gì, cách thực hiện là đúng là sai, thành bại hay tội lôi đều được, đê tiện bỉ ổi như thế nào cũng thế, tất cả đều ở trong tiếng nổ kia hóa thành hư ảo!
Chỉ có tu vi Tôn giả, Mạc Vô Đạo đang được vài tên Thánh Địa cao thủ hộ vệ, trường kiếm như gió đẫm máu, chiến đấu hăng hái, miệng lo lắng hô to:
- Bây giờ là lúc nào rồi! Còn hộ vệ ta làm cái gì? Nhanh chóng đi giết địch! Không cần để ý tới ta, nhanh chóng xông lên giết địch mau!
Thấy vài hộ vệ cao thủ vẫn do dự đứng nguyên tại chỗ, không chịu rời đi, Mạc Vô Đạo lớn tiếng quát mắng, đột nhiên thét dài, vọt khỏi đội ngũ, trường kiếm xé gió, như tia chớp lao ra ngoài, hét lớn:
- Thánh Địa chúng ta! Không hổ thẹn với thiên hạ!
Thanh âm thảm thiết oanh liệt giống như khấp huyết ( khóc ra máu)!
Trong nháy măt tiếng hô kia vang lên, những cao thủ xung quanh rõ ràng đều thấy được, trên khuôn mặt tráng liệt vặn vẹo của Mạc Vô Đạo, hai giọt nước mắt lặng yên rơi xuống, nhưng lập tức bị cơn lốc trước mặt thổi khô...
Tiếp theo, kiếm quang chợt lóe, Mạc Vô Đạo đã cả người mang kiếm tiến tấn công vào đội ngũ ngoại tộc! Trong tiếng hò hét ồn ào, một tiếng nổ vang lên, vị đứng đầu Độn Thế Tiên Cung này, đã hóa thành dãi ngân hà màu máu văng khắp trời!
Công bằng mà nói, Mạc Vô Đạo chỉ là tu vi Tôn Giả, ở trong đội quân tham chiến của hai bên, thực lực có thể nói chỉ thuộc vào hàng thấp nhất. Lần tự bạo công kích này, đừng nói giết chết được ngoại tộc cao thủ, ngay cả làm chúng bị thương cũng chẳng được mấy người, hiệu quả cực kỳ có hạn. Nhưng hắn lần này lừng lẫy xả thân, lại tạo thành ảnh hưởng cũng dị thường kinh người!
Toàn bộ thành viên của Độn Thế Tiên Cung tận mắt thấy một màn này, tổng cộng mấy trăm người, cùng lúc điên cuồng hét lên, có vài người khóe mắt đã ứa ra huyết lệ, thê lương kêu to, xông tới.
Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm giác được, máu của mình đang điên cuồng thiêu đốt, đã cực nóng tới một loại trình độ đáng sợ. Ngoại trừ chết, ngoại trừ lừng lẫy chết trận, không còn cầu mong gì khác!
- Thánh Địa chúng ta, không hổ thẹn với thiên hạ!
Mấy trăm cao thủ Độn Thế Tiên Cung đồng thời hô to, ngửa mặt lên trời thét dài!
Như là đang tuyên thệ, lại như là đang chứng minh! Lại càng giống đang hướng về cả thế gian này gào thét!
Lập tức, bọn họ dứt khoát kiên quyết vọt vào trong đội ngũ cao thủ ngoại tộc dày đặc. Đồng thanh nổ vang một tiếng, hóa thành thất truyền cuối cùng của Độn Thế Tiên Cung trên thế gian này!
Máu thịt tung ra kia, tức thời làm sập một mảng đất lớn, dâng lên vô số anh hồn lừng lẫy!
- Mạc Vô Đạo, Độn Thế Tiên Cung! Ha ha
Thân ảnh cao lớn của Hề Nhược Trần cầm kiếm mà đứng, trên mặt một mảnh trầm tĩnh, đột nhiên lớn tiếng quát:
- Độn Thế Tiên Cung tự cho rằng không thẹn với thiên hạ, Chí Tôn Kim Thành ta cũng có xá gì?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến