Dị Thế Tà Quân

Chương 1180: Thương!




Trong phạm vi ngàn trượng thực sự toàn bộ bị lôi kiếp công kích không bỏ sót!

Vận may sẽ không vĩnh viễn đi theo một người, cho dù hắn có may mắn như thế nào đi nữa. Mà Hùng vương hiện giờ đã lâm vào trạng thái hoàn toàn thoát lực!

"Oanh" một tiếng kinh thiên, một tiếng nổ từ trước tới nay chưa từng có vang lên!

Mấy vạn người còn sống sót trên mặt đất kia giống như là cùng bảo nhau nhảy dựng lên, hai chân đồng thời cách mặt đất ba thước.

Toàn bộ sinh linh trong vòng phạm vi trăm trượng xung quanh, không phân biệt địch ta, toàn bộ đều hóa thành bụi phấn.

Từng đợt mùi thịt nướng từ trong chiến trường truyền ra bên ngoài ba dặm.

Hùng vương ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng đã bị một đạo thiểm điện ầm ầm đánh trúng. Sau đó cả người hắn ánh sáng chớp lên, run rẩy một hồi rồi đột nhiên rống to một tiếng. Một ngụm máu đỏ tươi từ trong cuống họng hắn phun ra.

Theo ngụm máu tươi này phun ra, thân thể to lớn của Hùng vương rút cục cũng giống như một cái trụ bình thường, không trụ nổi rồi ầm ầm ngã xuống.

Ngay vị trí trung tâm của địch quân

- Tứ ca!

Ưng vương hét lên một tiếng, thanh âm khàn đi! Đột nhiên cánh hắn mở ra, nhanh như tia chớp liều mạng hướng về phía Hùng vương nằm đó vọt tới!

- Giết!

Sáu tên Cuồng Đao nhẫn cách đó không xa rút cục cũng đã phát hiện ra biến cố này, không khỏi vui mừng mà hét lên. Không đợi uy lực thiên kiếp tan hết, đồng thời cầm đao, hướng về phía Hùng Khai Sơn đang nằm đó, thi triển thân pháp cực nhanh lao tới. Người có thực lực như bọn hắn tự nhiên có thể hiểu được, người như Hùng vương không thể để cho hắn còn sống và khôi phục lại.

Nếu một khi để hắn khôi phục lại, thì tên Hùng Khai Sơn này chính là một Thánh Tôn hàng thật giá thật còn tồn tại trong cuộc chiến này. Đến lúc đó bản thân mình có muốn giết hắn cũng không được rồi. Vậy không bằng thừa dịp hắn bị lôi kiếp oanh kích, cả người thoát lực giết chết hắn!

Đao quanh chợt hiện!

Khoảng cách trăm trượng đối với Cuồng Đao thiên nhẫn mà nói chẳng qua chỉ mà một cái nháy mắt!

Gần như đồng thời cả sáu thanh đao sáng trắng như tuyết hướng về phía Hùng Khai Sơn đang nằm trên mặt đất. Trong mắt mỗi người bọn hắn đều là sảng khoái vô tận! Chỉ vì một người này, nửa canh giờ trước ít nhất đã giết chết một trăm năm mươi tên Cuồng Đao nhẫn còn có gần vạn tộc nhân tinh nhuệ của bọn hắn!

Bây giờ cứ như vậy mà giết hắn đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi!

- Tứ ca aaaaa…

Ưng vương hét lên một tiếng như khóc, vẻ mặt kiên định. Lấy tốc độ kinh người giống như tia chớp của mình bổ nhào vào! Vào thời khắc sáu thanh trường đao của sáu tên Cuồng Đao thiên nhẫn sắp bổ trúng người Hùng Khai Sơn đột nhiên Ưng vương hét lên một tiếng, hóa thành một vật thể màu đen. Chính là một con chim ưng to lớn không gì sánh kịp nhào tới che trên người Hùng Khai Sơn!

Không có một chút do dự nào!

Phốc Phốc Phốc … Cả sáu thanh đao đồng thời bổ vào trên người Ưng vương!

Tức thì máu tươi bắn tung tóe, bay toán loạn!

Sáu thanh đao, tổng cộng có sáu vị Thánh Hoàng ra tay, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác. Thân thể Ưng vương may mà không bị chém thành sáu mảnh. May mắn là do hình thể của hắn cực lớn, cho nên sáu thanh đao này, trong đó có bốn thanh là bổ vào phía trên cánh hắn. Nhưng vẫn còn có hai thanh hung hăng cắm vào thân thể hắn!

Ưng vương rống lên một tiếng đau đớn đến tận xương tủy. Sau đó cả người cao ngất nhảy dựng lên!

Đôi cánh của hắn lúc này đã bị gãy rồi, còn một cánh thì bị chặt đứt rời. Thân thể hắn cũng bởi vì bị trường đao đâm xuyên qua nên cả người trước sau có bốn lỗ thủng to lớn. Máu tươi hiện tại đang chảy từ lỗ thủng ra như là suối phun!

Thương thế như vậy vốn hắn phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi vừa rồi Ưng vương đã dùng qua Hồi Thiên Đan. Giờ phút này cho dù là Quân Mạc Tà đích thân đến, Cửu U Thập Tứ Thiếu đích thân đến, truyền cho hắn huyền lực tinh thuần nhất cùng linh dược trân quý nhất cũng đã không thể cứu vớt được tính mạng Ưng vương!

Nhưng Ưng vương vẫn như cũ nhảy dựng lên! Vẫn mang theo sự kiên quyết cùng hào hùng! Dùng chính bản thân mình làm lá chắn, bảo vệ vị huynh trưởng kết nghĩa đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất này. Chặn từng đợt, từng đợt tấn công, rồi liều mạng công kích!

- Tứ a! Huynh mau đứng lên! Mau tỉnh lại đi …

Giọng nói của Ưng vương gần như là đang khóc, hoặc giả là đang cầu nguyện, máu và nước mắt văng khắp nơi. Cánh của hắn đã sớm bị tiện đứt một đoạn, mềm nhũn cụp vào bên người hắn.

Nhưng hắn cũng thấy một tên dị tộc khác đánh lén Hùng Khai Sơn, hắn không do dự. Không do dự đem cánh của mình dứt xuống làm ám khí xen lẫn máu tươi công kích địch nhân, để bảo vệ đại ca của mình!

Tổng cộng bảy vị Cuồng Đao thiên nhẫn cứ như vậy bị đôi cánh của hắn chặt đứt eo. Bọn hắn kêu thảm một tiếng rồi ngã vào thân thể của Hùng Khai Sơn! Đại đao trong tay bọn hắn suýt chút nữa đã cắm vào thân thể Hùng vương.

Cơ hồ là sát da thịt Hùng Khai Sơn, cắm sâu xuống mặt đất!

Trường đao lóe sáng!

- Tứ ca, tỉnh lại ….

Ưng vương dùng thanh âm khàn khàn gọi hắn. Hắn liều mạng ngăn cản sự công kích của sáu vị Cuồng Đao thiên nhẫn. Ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào đại đao không nhìn một chút vào cơ thể đang đầy thương tích của mình.

- Tứ ca … Ngươi mau đứng lên đi …

Cổ họng Ưng vương dường như đã không phát ra tiếng. Cổ họng của hắn hiện giờ đã chứa đầy máu tươi. Chỉ cần một khi mở miệng là lập tức máu phun ra, cũng chính là lúc hắn chết đi!

Hắn không dám mở miệng, càng không dám phun ngụm máu trong miệng ra!

Bản thân mình không thể chết được! Bên kia còn huynh đệ của mình đang nằm đó!

Trong lòng của hắn hiện giờ vẫn đang gào thét:

- Tứ ca … Tứ ca … Tỉnh lại đi! Ta không chống đỡ được rồi. Tự bạo? Ta không dám tự bạo a. Ta không thể tự bạo! Tứ ca ngươi hiện giờ đang ở trong tình thế nguy cấp. Ta tự bạo không biết tứ ca sẽ như thế nào. Sẽ có ai bảo hộ tứ ca của ta?

Lại là một đao hung hăng bổ vào vai Ưng vương. Ưng vương đau đớn ngửa mặt lên trời thét lơn một tiếng. Sau đó hắn dùng mỏ ưng nhọn hoắc cắm xuống một phát, xuyên qua lồng ngực tên tộc nhân dị tộc, đem thân thể hai người bọn hắn đang dính vào làm một mở ra làm hai phần!

Sau đó hắn rút mỏ ưng ra, trên thân lại trúng thêm ba đao, hắn vẫn tiếp tục dùng mỏ ưng sắc bén công kích tên Cuồng đao nhẫn kia!

Tay hắn đã đứt, cánh đã gãy, chỉ còn cách công kích nguyên thủy nhất này mà thôi!

Nhưng thân thể hắn thủy chung cũng không thể nhúc nhích thêm được nữa, giống như một ngọn núi hùng vĩ, dùng chính thân thể mình để bảo vệ Hùng Khai Sơn đang nằm hôn mê dưới mặt đất!

Hắn nhất định không cho bất luận kẻ nào có thể công kích đại ca đang hôn mê của hắn.

Trên thực tế, vì sự điên cuồng của Ưng vương mà hiện giờ phía dị tộc chỉ còn sót lại năm tên Cuồng Đao nhẫn. Hiện tại bọn chúng cũng đang lâm vào trạng thái điên cuồng. Năm người trong đó có ba người có tu vi Thánh Hoàng mà lần lượt không thể vượt qua được một con chim đã bị trọng thương chỉ còn chút hơi tàn. Thực sự không giết nổi hắn sao?

Đao múa như mưa, Ưng vương run rẩy trong biển đao. Trên người của hắn hiện giờ đã sớm không biết cảm giác đau là gì. Hai mắt của hắn mơ hồ. Hai con mắt đã từng có lúc nhìn xa vô cùng rõ rang hiện giờ không ngờ lại không thấy được rõ ràng hình dáng của địch nhân ngay trước mắt!

Nhưng trong tim của hắn vẫn gào thét, lo lắng: "Tứ ca … Tứ ca… Tỉnh lại đi … Tứ ca …"

Phốc phốc phốc …

Rốt cục!

Năm thanh đao từ năm hướng bất đồng, đồng thời cắm vào vị trí yếu hại trên thân thể Ưng vương. Trên đầu hai thanh, xuyên thẳng vào hộp sọ! Trên ngực hai thanh, đâm thẳng vào trái tim! Đan điền một thanh, đâm thẳng ra phía sau lưng hắn!

Ưng vương cả người chấn động!

Bỗng nhiên giống như một cột trụ!

Thân thể hắn cấp tốc dịch chuyển sau đó đột nhiên dừng lại!

Con mắt đã từng lóe lên kim quang hiện giờ không ý thức được nhìn lên hai thanh đao trên đầu mình sau đó nhìn vào vị trí trái tim mình, ánh đao sáng như tuyết …

Ưng vương đột nhiên bi phẫn khóc lên!

Hai hàng nước mắt theo khóe mi chảy xuống, đọng lại ở yết hầu đang không ngừng chảy máu.

Ưng vương hiện tại đang khóc, vì vô vọng mà khóc!

Hắn không sợ chết! Hắn không khóc cho chính mình! Bở vì hiện tại những vết thương trên người hắn đã đủ cho hắn chết mấy lần rồi! Thậm chí là mấy chục lần!

Chết, không đáng sợ! Không đáng để khóc!

Nhưng hắn vẫn đang khóc bởi vì hiện tại còn huynh đệ mình đang nằm đó, không ai bảo vệ!

Giờ phút này hắn đang vật lộn, cố gắng. Chính là bởi vì một chút lòng tin bảo vệ huynh đệ cuối cùng của hắn, nên hắn mới có thể còn sống mà đứng đây!

Ta đi rồi, ai bảo vệ tứ ca của ta?

Hắn đột nhiên dùng hết khí lực cuối cùng của hắn, giọng khàn khàn hét lên:

- Ta không thể chết được. Ta chết thì tứ ca phải là sao bây giờ? Tứ ca … Tứ ca… Huynh mau tỉnh lại đi. Đừng đùa nữa, mau tỉnh lại đi. Được không? Ta không trụ nổi nữa rồi!

Ý thức của Ưng vương dần dần lâm vào trạng thái mơ hồ, lời nói càng ngày càng lộn xộn. Lúc thì gào lên, lúc thì thì thào tự hỏi. Thậm chí giữa lúc đó hắn còn đang hi vọng Hùng vương không tỉnh lại là đang giả vờ bất tỉnh để trêu chọc hắn….

Năm thanh trường đao, một lần nữa được rút ra khỏi cơ thể Ưng vương, còn mang theo một chút nhiệt huyết của nam nhi trong đó!

Thân hình Ưng vương lung lay, nhưng vẫn như cũ không đổ xuống! Hai con mắt vẫn mang theo cừu hận vô hạn, mang theo tiếc nuối cùng lo lắng nhìn về phía trước! Vẫn không nhúc nhích!

Giờ phút này trên người của hắn có một cỗ khi thế vương giả, tàn sát thiên hạ!

Tuy rằng đôi cánh của hắn không còn nữa, tuy toàn bộ thân thể của hắn, không có bộ phận nào còn nguyên vẹn, tuy rằng toàn thân hắn,mười phần thì đã dập nát đến bảy tám phần!

Nhưng hắn đứng đó, duy trì một tư thế đó, tư thế chiến đấu! Trong mắt mọi người, hắn vẫn là Ưng vương bay lượn trên trời cao!

Là vương giả trên không trung! Là bá chủ tuyệt đối của bầu trời!

Ngay cả giờ phút này cho dù hắn đang ở trên mặt đất!

- Rống!

Ưng vương gầm nhẹ một tiếng, không ngờ lại bước từng bước lên phía trước! Ánh mắt gắt gao nhìn vào trên thân năm người còn lại! Trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn và hung bạo! Sinh mệnh của hắn chính là ở đây!

Tựa hồ cảnh cáo trước mặt địch nhân: Không được phép, vĩnh viễn cũng không được phép làm tổn thương huynh đệ của ta! (:113

Năm tên Cuồng Đao thiên nhẫn đột nhiên cảm thấy trong linh hồn mình xuất hiện một nỗi sợ hãi không tả được!

Tổng cộng năm đại cao thủ đều không hẹn mà gặp cùng đồng thời lui về phía sau từng bước!

- Rống!

Ưng vương kiên quyết tiếp tục tiến lên từng bước! Trong hai mắt của hắn vẫn hiện lên vẻ tàn khốc cùng chiến ý vô tận. Sát khí không ngừng từ trong người phát ra!

Năm tên tộc nhân dị tộc lại thối lui từng bước một! Một người trong đó rút cục không tự chủ được mà run rẩy. Bọn hắn thân có thể trở thành Cuồng Đao nhẫn tự nhiên sớm đã trải qua ngàn vạn chiến dịch nhưng lại chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy. Một huyền thú đáng sợ như vậy!

Đối diện với kết cục thảm khốc như vậy thế nhưng bọn hắn lại không dám tiến lên từng bước, hết thảy đều sợ hãi vì chiến ý vô tận của Ưng vương!

Chiến ý của mong muốn bảo vệ huynh đệ của mình đến chết cũng không đổi!

Tuy rằng biết rõ chỉ cần tiến lên một bước, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể ấn cho Ưng vương ngã xuống đất, để cho hắn vĩnh viễn không đứng lên được. Nhưng rút cục không biết tại sao năm tên cao thủ nhất đẳng, không một tên nào dám bước ra một bước này!

- Rống!

Rút cục ngụm máu tươi ở trong cổ họng của Ưng vương cuối cùng cũng phun ra, ướt đẫm mảnh đất dưới chân hắn.

Sau khi phun ra một ngụm máu cuối cùng Ưng vương cũng đã tiến thêm một bước. Đã là bước thứ ba rồi!

Nhưng chân của hắn vừa mới nhấc lên, lại dừng lại ở trên không trung. Cứ như vậy lặng yên bất động, giống như là đã hóa thành một pho tượng vĩnh hằng!

Vong Linh

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.