Dị Thế Tà Quân

Chương 1172: Sát lục vô hạn!: Cút!”




Dịch giả: Goncopius

Theo tiếng âm thanh gầm rú kia ngày càng tới gần, vốn đám dị tộc nhân đang rơi vào trạng thái sợ hãi đột nhiên tất cả đều toát lên thần sắc vui mừng như điên.

Tâm tư Ưng Vương vừa động, cánh thiết liền mở ra bay lên không trung, dõi mắt nhìn về phía xa xa, lấy đảm lượng của Ưng Vương trong lúc nhất thời cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh thật sâu.

Nơi xa, một đám quái vật hai đầu kéo dài đến tận chân trời, bọn chúng cưỡi một loại quái vật quái dị hình dáng giống ngựa, liều mạng dùng roi mà quất, điên cuồng tiến lên phía trước!

Trên bầu trời, cũng có một đám quái vật ít hơn phía trước, ít nhất cũng có mấy trăm cái chấm đen nhỏ đang lăng không bay lượn đến đây, tốc độ bay lượn của chúng nhanh như sấm sét!

Mấy điểm đen đang phi hành trên không trung này chắc chắn là bọn cao thủ đỉnh phong của dị tộc nhân! Dựa vào tốc độ phi hành của bọn chúng mà phán đoán, thực lực thấp nhất trong đám này cũng là Cuồng Đao nhẫn!

Lần này phiền toái lớn rồi!

Hiểu rõ được tình hình lúc này, Ưng Vương không khỏi chấn động. Trong đầu lập tức lóe lên một cảm giác nguy cơ cực độ!

- Cao thủ cùng với đại bộ đội của dị tộc đang dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận vào đây. Mọi người dàn trận! Toàn bộ đội viên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!

Ưng Vương giương đôi thiết cánh lên, giương giọng hét lớn. Sau đó thần sắc của ba nghìn chiến sỹ Ưng tộc liền trở nên ngưng trọng, dựa vào hình thức huấn luyện hằng ngày cứ mười người một tổ, tự phát đứng thành đội hình chiến đấu.

" Keng"! Một thanh âm vang lên, trường đao mang theo bên người đồng thời xuất ra khỏi vỏ.

Chiến sỹ Hùng tộc chậm rãi lui về phía sau mười bước, cùng với chiến sỹ Ưng tộc hỗ trợ cho nhau. Cũng là mười người tạo nên một đội ngũ chặt chẽ. Hùng Khai Sơn ra lệnh một tiếng, đội ngũ của hai tộc Ưng, Hùng liền đan xen vào nhau trong nháy mắt đã hình thành một đội hình chiến đấu hoàn toàn mới.

Lấy hai mươi người tạo thành một đội, mười người trong Ưng tộc, mười người trong Hùng tộc.

Quang mang trường đao trong tay lóe lên, nhất trí hướng về phía trước.

Vào giờ khắc này trong lòng của mọi người đang nhớ lại lời giáo huấn của Quân Mạc Tà:

- Chỉ cần phía trước ngươi còn có chiến hữu của ngươi, vậy thì ngươi phải có trách nhiệm dùng toàn lực của ngươi cùng với tánh mạng của ngươi để bảo vệ phía sau lưng của hắn! Chỉ cần trước mặt ngươi còn có địch nhân, chỉ cần ngươi còn có một khẩu khí thì như vậy ngươi chỉ có một trách nhiệm duy nhất đó chính là giết địch! Ngươi không cần phải suy nghĩ phòng bị cho bản thân, cũng không cần phải lo lắng an toàn bởi vì phía sau lưng của ngươi còn có chiến hữu của ngươi, hắn sẽ vì ngươi mà hộ vệ cho ngươi!

Không khí giữa sân ngưng trọng tựa như thực thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Không khí đã trở thành một thùng thuốc súng khổng lồ, chỉ cần một khi có một xúc động, cho dù tùy tiện chỉ là một đốm lửa nhỏ tóe lên thì cũng đủ để gây ra một trận nổ lớn kinh thiên động địa.

Thực lực của tám người Lộc Thánh Tôn so với Ưng Vương tự nhiên mà nói là không thể giống nhau được, bọn hắn sớm đã phát hiện đối phương giống như là sao băng tăng tốc chạy tới rồi, tám người liếc mắt nhìn nhau trong mắt đều hiện lên vẻ trầm trọng đến cực điểm. Bởi vì cục diện trước mắt đã tồi tệ đến mức kinh khủng, một trận chiến này có thể bảo vệ được bản thân hay không, có thể trụ vững trước dị tộc cho đến lúc các cao thủ viện trợ ở phía sau đuổi kịp tới đây hay không? Trong lòng tám người, không có nửa điểm nắm chắc!

- Đối phương lại có mười ba vị Chí Tôn Thiên Nhẫn, có ba trăm tên Cuồng Đao Địa Nhẫn lại còn có gần ba nghìn tên U Minh Quỷ Nhẫn, còn lại đám Ninja có thực lực cửu cấp số lượng cũng hơn mười vạn người! Thực lực như vậy thì……

Lộc Thánh Tôn thản nhiên nhìn về phương xa, mặc dù không phải là người của Ưng tộc nhưng ánh mắt lại sắc bén giống như chim ưng, bén nhọn mà tàn khốc:

- Bảy vị huynh đệ, điều mà chúng ta hy vọng cả đời, ngày này rốt cục cũng đã đến…

- Ba canh giờ, chỉ còn ba canh giờ nữa…

Vẻ mặt của Hùng Thánh Tôn ngưng trọng, ánh mắt lưu luyến nhìn vào đội ngũ chiến sỹ Hùng tộc đang đứng phía trước Hùng Khai Sơn, bình tĩnh mà nói:

- Chúng ta muốn dùng lực lượng của chúng ta, dùng tánh mạng của chúng ta để ngăn cản bọn tạp chủng này trong vòng ba canh giờ, ít nhất là ba canh giờ! Cho dù là thịt nát xương ta cũng không thể để bọn chúng bước qua khỏi nơi này! Nhất định phải chống đỡ được, phải đợi cho đến khi viện quân đến….

- Tuyệt đối không để cho chúng thi triển Ẩn Sát thuật. Nếu như chúng ta quyết điịnh xuất động như vậy thì đợt tấn công thứ nhất vào bên trong nhất định phải dùng phương pháp đồng quy vu tận để xử lý ít nhất tám gã Chí Tôn Thiên Nhẫn của đối phương, sau đó dùng hiệu lực của Hồi Thiên Đan để vây công mấy tên còn sót lại, nếu như may mắn đắc thủ thì ta và đám người các ngươi còn có thể may mắn tồn tại. Còn có một chuyện, nếu như chúng ta toàn lực ra tay, dùng hết khả năng thì có thể tiêu diệt được một vài tên Cuồng Đao Địa Nhẫn của đối phương…

Thanh âm của Lộc Thánh Tôn trong trẻo, vững vàng. Đối mặt với cuộc đại chiến sắp xảy ra nhưng trong lòng lại không có nửa điểm dao động!

- Tốt! Chúng ta đem tính mạng còn sót lại này phang ra hết.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tám vị lão huynh đệ co rút lại, đồng thời cũng đã chuẩn bị xuất thủ toàn lực.

- Thiên Phạt! Bởi vì chúng ta mà quang vinh! Có chết cũng không thể làm hổ thẹn tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Phạt thánh địa đời đời bất diệt…

Lộc Thánh Tôn thản nhiên nói:

- Về phần hậu bối con cháu của chúng ta, chúng ta không cần quản,cũng không cần phải quản. Mọi người nhất định phải nhớ kỹ, thời khắc các ngươi mềm lòng quan tâm đến con cháu của các ngươi, các ngươi vì vậy mà chậm một chút, chỉ vì chậm một chút này mà huynh đệ của các ngươi sẽ bị thương tổn. Chúng ta không nên yếu đuối, không những không phải quan tâm bọn hắn, ngược lại là hại bọn hắn! Chúng ta phải toàn lực ra tay, giết càng nhiều địch nhân, như vậy mới bảo đảm hương hỏa của Thiên Phạt có thể tiếp tục kéo dài!

- Chúng ta giết được càng nhiều thì con cháu của chúng ta càng an toàn! Đạo lý này tất cả mọi người đều phải hiểu!

Thanh âm của Lộc Thanh Tôn mạnh mẽ. Trong ánh mắt cơ hồ cũng nổi lên màu đỏ như máu. Tất cả công lực toàn thân đều đã tập trung lại.

Trước mắt chỉ còn chờ bộc phát lôi đình nhất kích!

Một tiếng thét dài chói tai cao vút bất ngờ truyền đến.

Ngay sau đó lại có mấy trăm tiếng thét dài vang lên cùng một lúc, theo tiếng thét dài quét ngang khắp mặt đất này, vô số tảng đá của Thiên Trụ sơn trong nháy mắt liền bị luồng khí lưu này đập vào, trong chớp mắt bụi đất đã bao phủ cả mặt trời.

Ngay sau đó, một cỗ âm thanh hung tàn từ xa truyền đến:

- Phía trước có phải là người của bộ lạc Thần Nhật tộc không? Vì sao lại không tiến công? Còn do dự cái gì nữa? Bát dát! Còn không mau tiến lên cho ta!

Một tiếng gào thét cao vút này tựa hồ như mang theo một cỗ ma lực thần kỳ nào đó khiến cho tâm thần kẻ khác run rẩy, một tiếng gào này vốn là đám người trong Hùng tộc và Ưng tộc đang giằng co với Thượng Xuyên Phách Khố Hạ Xuyên Phách Qua, còn ở xa xa đám người Đức Khố Bộ Thưởng đang đứng nhìn đột nhiên phát ra một tiếng rống vang dội.

Ánh mắt của mọi người đều đỏ bừng, tựa hồ như hoàn toàn đánh mất lý trí.

Nhưng khi cẩn thận nhìn lại thì sẽ phát hiện được ở chỗ sâu trong mắt của họ còn cất giấu một vẻ sợ hãi rõ rệt! Tựa hồ một tiếng hét xa từ đằng xa này bất cứ lúc nào cũng để cho bọn hắn sống không bằng chết.

Tựa hồ là mọi người tình nguyện tử chiến cũng không muốn chịu đựng tiếng thét lớn này.

Ngay sau đó, một âm thanh mơ hồ vang lên. Không biết ý nghĩa của tiếng thét đó là gì, ngay sau đó mấy vạn dị tộc bỗng hét lớn lên. Vừa mới vừa rồi bởi vì còn sợ hãi, đám dị tộc nhân do dự không dám tiếng lên nhưng lúc này lại đột nhiên giống như hồng thủy phá vỡ lên, tất cả cùng xung phong vọt tới.

Hung hãn không sợ chết!

Cũng chỉ trong nháy mắt thời gian, nguyên bản chiến cuộc đang lắng lại bỗng nhiên lại kịch liệt tới mức gây cấn không thể nào xoay xở nổi! Trình độ điên cuồng của đám dị tộc nhân này có thể nói là không thua gì so với khí thế mà đám chiến sĩ Thiên Phạt tạo ra lúc nãy!

May mắn thay, đối diện với bọn chúng là đám liên quân Hùng Ưng. Chiến ý, khí thể của liên quân Hùng, Ưng tuyệt đối không thua gì so với bọn dị tộc nhân.

Vào giờ khắc này, Ưng vương cùng Hùng vương không hẹn mà cùng quay đầu liếc mắt về phương xa, ánh mắt trở nên mãnh liệt! Dứt khoát làm biến đổi sự tình này!

Phương hướng bọn hắn xem chính là Thiên Phạt sâm lâm.

Chỉ là một ánh mắt!

Đúng là chỉ một ánh mắt mà thôi!

Chiến cuộc như vậy, có thể nói sẽ khó có khả năng quay lại cố hương!

Cố hương nơi phương xa… để cho ta liếc mắt nhìn lại một lần nữa!

Lập tức, bọn hắn nhanh chóng xoay đầu trở lại, ánh mắt bắn ra lửa giận, nhìn thấy đám dị tộc càng ngày càng tới gần!

Sau một khắc!

- Sát! Vì Thiên Phạt thánh địa! Vì sự huy hoàng của Thiên Phạt! Giết sạch đám tạp nham này!

Hùng vương hét lớn một tiếng, thắt lưng to lớn mạnh mẽ đột ngột ưỡn thẳng lên.

"Oanh" một tiếng, cả người hắn toát lên một cỗ bạch vụ nồng đậm, cỗ bạch vụ nồng đậm này nhanh chóng tản mác đi. Vị Hùng vương danh chấn của Thiên Phạt đột nhiên biến trở về nguyên hình, trở thành một con gấu khổng lồ cao tận ba trượng!

Hai cánh tay to lớn của Hắc Hùng duỗi tay hướng về phía sau lưng rút ra một thanh đại đao. Sống đao dày một thước, chiều rộng của thân đao gần nửa trượng, lưỡi đao dài gần một trượng. Liếc mắt nhìn lại một cái có thể thấy thấy thanh đại đao này hình như giống với một phiến đại môn cự đại (cánh cửa to lớn) Rồi sau đó tay phải Hùng vương đem Hùng Vương Kiếm cắm vào bên trong một ống trụ, cạch một tiếng, khóa của ống trụ đã khóa thanh đao lại.

Ống trụ bằng thiết này dài gần hai trượng, to hơn vòng ôm của một người, răng rắc một tiếng. Lưỡi đao này đã nằm trọn vào trong ống thiếu trụ. Trong phút chốc một thanh thần binh tuyệt thế đã thành hình, chính thức nằm gọn trong tay của Hùng vương.

Binh khí như thế này, trong Thiên Phạt cũng chỉ có hai người mới có thể sử dụng được. Hùng vương Hùng Khai Sơn cùng với Hùng vương Hùng Thánh Tôn. Người khác không dùng được, thậm chỉ là ngay cả bản thân của Quân Mạc Tà cũng không cách nào dùng được!

Bởi vì thứ đồ chơi này thật sự là quá lớn! To đến tột cùng, lại nặng vô cùng!

Sau khi đem thân đao cùng với ống thiết trụ đặt chung một chỗ thì toàn bộ chuôi đao dài hơn bốn trượng, trọng lượng nặng đến một ngàn sáu trăm cân. Nếu không phải Hùng tộc Hùng vương trời sinh đã có thần lực mạnh mẽ thì ngay cả cao thủ thông thường muốn cầm lên thì cũng quả thực là quá khó khăn.

Vì chuôi đao này mà Hùng Khai Sơn đã cầu khẩn Quân Mạc Tà cả ba ngày. Quân Mạc Tà bởi vì hắn mà cố gắng tạo ra một thanh đao độc nhất vô nhị này. Chuôi đao này cũng bởi vì sau khi Hùng vương khôi phục lại nguyên hình mới chế tạo ra.

Hung Binh (Binh khí tàn bạo) như thế dùng để ra trận chém giết tuyệt đối là là một đại sát khí có một không hai trên đời này!

Một đao lướt quá cứ như cắt một bông lúa, bẻ gãy một tấm gỗ vậy!

Hùng vương cầm hung binh trong tay lạnh lùng nhìn đám dị tộc nhân đang đến gần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tàn khốc và khát máu!

Giờ khắc này, Hùng Khai Sơn phảng phất giống như một vị Chiến Thần đỉnh thiên lập địa!

Nhìn xuống trăm họ!

Gần!

Càng lúc càng gần!

Tay phải Hùng Khai Sơn khẽ nhắc lên đột ngột đem thanh trường đao từ dưới đất rút lên, bổ về phía trước, quát lớn:

- Lên! Mọi người động thủ! Theo lão tử hung hắn giết mụ nội nó!

Sáu nghìn chiến sỹ phía sau đồng thời rống lên một tiếng.

Hùng Khai Sơn cười ha ha, bước dài ra, giống như là một cơn cuồng phong bạo ngược, cước bộ trầm trọng giẫm lên mặt đất, nhất thời cả mặt đất đều chấn động!

Chỉ ba bước, cũng chỉ ba bước, thân hình to lớn của Hùng Khai Sơn đã xung trận lên phía trước, vọt vào trong bể người của đám dị tộc nhân rống to lên một tiếng. Chuôi đao dài bốn trượng này giống như là một đạo thiểm điệm quét ngang trên bầu trời.

Để nâng cao uy thế vạn quân phía sau, người dẫn đầu tỏ ra cuồng mãnh vô hạn!

- A! A a a a!

Hùng Khai Sơn hung ác quát to lên, cơ thịt trên cánh tay gồng lên, ánh đao lóe sáng giống như một vòng tròn.

Sát lục vô hạn!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.