Dị Thế Điền Viên

Chương 84




Ba người Chu Trạch đi đến quán mì đầu đường, quán mì cách quán trọ rất gần, chỉ cách vài bước chân. Chu Trạch gọi bốn tô mì, một tô trong đó là để mang về cho Lưu Nhị Phi.

Chu Trạch nói với ông chủ quán mì, làm cho hắn trước một tô, hắn muốn lấy trước một tô mang về cho Lưu Nhị Phi, sợ hắn ăn không đủ no, còn mua thêm hai cái bánh bột ngô.

“Mì lên bàn, các ngươi cứ ăn trước, ta rất nhanh sẽ trở lại”.

Lưu Cường vội đứng dậy nói: “Chu đại ca, để ta mang về cho”.

“Không cần, ta đi một lát sẽ trở lại!”

Chu Trạch nhanh chóng đem mì về sân sau của quán trọ: “Nhị Phi! Nhanh đến ăn mì đi!”

Lưu Nhị Phi không nghĩ tới Chu Trạch sẽ đem mì về cho hắn trước, loại cảm giác được coi trọng này, làm lòng hắn ấm áp: “Chu đại ca, cần gì mang mì về cho ta, lúc ăn xong mang về cho ta hai cái bánh bột ngô là được mà”.

“Vài bước chân mà thôi, nhanh ăn đi! Nếu ăn không đủ, còn hai cái bánh bột ngô này. Ta quay lại quán mì, cơm nước xong ta lại đây thay ngươi trông coi”.

Mới đầu Chu Trạch cũng tính ăn cơm xong mới tìm đồ đựng cơm về cho Lưu Nhị Phi. Thế nhưng lúc đi đến quán mì, phát hiện khoảng cách gần như vậy, bưng về cho Lưu Nhị Phi cũng thuận tiện, cho nên mới có một màn này.

Chu Trạch trở lại quán mì, vừa lúc mì được bưng lên, Lâm Ngọc và Lưu Cường chưa đụng đũa, chờ Chu Trạch ngồi xuống, mới cùng nhau ăn.

Tốc độ ăn mì của Lưu Cường rất nhanh, sau khi ăn xong, nói: “Chu đại ca, vừa nãy ta đã thanh toán tiền mì, các ngươi cứ từ từ ăn, ta quay về thay phiên cho Nhị Phi, để hắn cầm tô tới đây trả cho ông chủ”.

Lưu Cường trở về thay Lưu Nhị Phi. Lưu Nhị Phi cầm tô đi đến, đúng lúc hai người Chu Trạch cũng đã ăn mì xong, ba người đồng thời quay lại quán trọ.

Chu Trạch muốn ra hậu viện thay ca với Lưu Cường, hai hôm nay bọn Lưu Cường đã giúp đỡ không ít, lúc này lại để người ta trông coi thì có chút không thích hợp. Từ trước đến nay, phàm việc gì tự mình làm được thì Chu Trạch sẽ tự làm, mọi việc đều có thói quen dựa vào chính mình, hắn không thích phiền đến người khác.

“A Ngọc, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ khóa cửa vào, ta ra hậu viện gác đêm”. Chu Trạch nói.

Lâm Ngọc gật đầu: “Được, Chu đại ca cũng nên cẩn thận”.

“Chu đại ca, ngươi về phòng ngủ một lúc trước đi, lúc nãy Cường Tử nói với ta, hai bọn ta trông coi phiên đầu, ngươi không cần đi”. Lưu Nhị Phi nói.

“Hôm nay đã làm phiền các ngươi rất nhiều, làm sao còn có thể để hai người gác đêm, các ngươi về nghỉ ngơi đi, tự ta có thể làm”.

“Chu đại ca, ngươi nói lời này cũng quá khách khí rồi, chúng ta gọi ngươi một tiếng đại ca, chính là coi ngươi là huynh đệ, chút chuyện nhỏ này tính là gì, ngươi đã giúp chúng ta nhiều như vậy, những việc này là chúng ta nên làm. Ngươi cứ đi nghỉ đi, có hai chúng ta ở đây rồi”.

“Vậy được, sau nửa đêm ta đến trông thay các ngươi”. Chu Trạch cũng không khách khí nữa.

Lượt đầu do Lưu Cường và Lưu Nhị Phi trông coi, sau nửa đêm đến phiên Chu Trạch, một đêm yên ổn. Chớp mắt đã đến sáng hôm sau. Lâm Ngọc thu thập đồ đạc, kiểm tra kỹ lưỡng, xác định không để sót thứ gì, xong xuôi mới đem đồ mang đến xe của bọn họ.

Ăn bữa sáng đơn giản của quán trọ xong, bốn người vội vã đánh xe lên đường, trong buồng xe đã chất không ít hàng hóa, miễn cưỡng cũng chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi. Lưu Cường và Lưu Nhị Phi ngồi bên ngoài đánh xe, trong lòng nhẹ nhàng thoải mái, đã rời nhà ba ngày, ai cũng ngóng trông được về nhà sớm.

Cho dù phủ thành có phồn hoa, cũng không tốt bằng nhà mình, bọn họ nhớ người thân, nhớ tức phụ, thậm chí còn băn khoăn ruộng vườn có ai làm cỏ hay chưa, heo trong nhà ra sao rồi…

“Chu đại ca, cũng không biết Tiểu Bảo ở nhà một mình thế nào rồi, có đói bụng không, lần sau đi đâu vẫn là nên mang nó đi chung đi, để một mình nó ở nhà ta không yên tâm”.

Lần này là do Chu Trạch muốn có thế giới riêng của hai người, Lâm Ngọc mới để Lâm Bảo ở nhà một mình, nhưng ra khỏi cửa y đã hối hận, y chỉ có một đệ đệ là nó, sau khi cha mẹ qua đời, hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau, là ngươi thân nhất của đối phương. Lâm Ngọc lo nó ở nhà ăn không đủ no, tối ngủ không yên, một mình trong căn nhà lớn như vậy liệu có sợ hãi hay không…

Chu Trạch biết Lâm Ngọc đau lòng đệ đệ, chuyện này rất bình thường, thế nhưng bây giờ Lâm Bảo đã không còn là đứa trẻ để cho người ta bắt nạt trước kia, hiện tại Lâm Bảo đã trưởng thành rất nhiều, có chủ ý riêng, bên người còn có bạn hữu, mấy tên tiểu tử thúi trong thôi cũng rất ra dáng.

Nhưng Chu Trạch vẫn an ủi Lâm Ngọc: “Yên tâm đi A Ngọc, Tiểu Bảo sẽ không có chuyện gì, nó so với tưởng tượng của người còn lới hại hơn, không tin về đến nhà ngươi sẽ biết”.

“Nó hãy còn nhỏ, có thể lợi hại bao nhiêu, trước đây nó thường bị mấy tiểu tử trong thôn bắt nạt, bị khi dễ cũng không mở miệng nói, tự mình chịu đựng. Là lúc ta giặt quần áo thấy có dính máu, hỏi nó, nó nói sợ ta lo lắng. Ta muốn đi tìm đám hài tử kia, nó ngăn không cho đi, sợ ta cũng bị khi dễ…” Trong mắt Lâm Ngọc, đệ đệ nhà y vẫn chỉ là tiểu hài tử, không khỏi nhớ đến trước kia hai huynh đệ thường bị bắt nạt, trong lòng có chút uất ức.

Chu Trạch kéo tay Lâm Ngọc, im lặng an ủi, nghe y kể chuyện lúc trước, rất đau lòng.

“A Ngọc, sau này có ta ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt các ngươi nữa”.

Chu Trạch thuận thế ôm Lâm Ngọc vào ngực, vỗ nhẹ lên vai y: “Tiểu Bảo không có việc gì, cứ tin ta, ngủ một lát đi, rát nhanh chúng ta sẽ về đến nhà thôi”.

Bọn họ xuất phát sớm, tới chạng vạng đã về đến thôi Lạc Hà.

Lúc này trời còn sớm, ban ngày dài hơn ban đêm, không khí cũng ấm áp hơn. Người trong thôn ăn cơm tối rất sớm, ăn xong sẽ ngồi dưới tàng cây tán gẫu, may giày, may quần áo gì đó giết thời gian.

Xe của bọn Chu Trạch tiến vào thôn, bị người trong thôn nhìn thấy, có người đứng lên, hưng phấn hô to về phía bọn họ: “Chu tiểu tử, các ngươi về rồi! Tiểu Bảo nhà các ngươi thật có tiền đồ, nó bắt được trộm, còn đưa lên quan phủ!”

Lúc này Chu Trạch cùng Lâm Ngọc đang ngồi bên ngoài đánh xe, nghe nói như vậy thì giật mình, dừng xe. Bên trong buồng xe, Lưu Cường và Lưu Nhị Phi cũng nghe thấy, vội vàng thò đầu ra.

“Triệu Nhị thúc, ngươi vừa nói cái gì, Tiểu Bảo bắt được trộm? Trộm nơi nào? Thôn chúng ta làm sao có thể có trộm?” Lưu Cường hỏi.

Điều hắn hỏi, cũng là câu hỏi mà Chu Trạch và Lâm Ngọc muốn hỏi. Bốn người dồn dập phóng ánh mắt về phía Triệu Nhị thúc, muốn từ ông biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tên trộm kia chính là Lưu lão tứ thôn chúng ta, đã đưa lên quan phủ, có mấy người trong thôn đi theo, nói Huyện lệnh lão gia thẩm án, phạt Lưu lão tứ mười gậy. Mấy lần trong thôn bị mất trộm, đều do gã lấy, gã đều nhận tội, ngươi nói xem có đáng giận hay không, lần này thì hay rồi, người cũng bị bắt, hả giận!”