Dị Thế Điền Viên

Chương 43




Nghe Lưu Cường hỏi vậy, Chu Trạch bật cười nhìn hắn, dúi bao bạc vào trong ngực hắn, nói: “Ngươi cảm nhận đi, xem có phải mơ hay thật.”

Túi bạc mấy chục lượng không nhỏ, cũng không nhẹ, cầm trong tay nặng trịch, Lưu Cường cầm bao bạc, cảm giác nặng trịch, tất nhiên không phải là mơ. Hắn càng toét miệng cười, cười ngu trong chốc lát, ý thức được bọn hắn đang trên đường phố, không khỏi có chút lo sợ, vội ôm bạc giấu vào trọng ngực, vẻ mặt sốt sắng, chỉ lo có cướp chặn đường cướp bạc.

Chu Trạch nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lưu Cường, vui vẻ nói: “Cường Tử, ngươi đừng lo, cứ như bình thường là được, không ai chú ý đâu.”

Lưu Cường sờ mũi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Ta biết rồi, Trạch ca.”

“Ân, được, đừng vui vẻ quá sớm, sau này mới là lúc đáng vui vẻ kìa, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đây, đi thôi.” Đến phủ thành, ngoài bán sản vật núi rừng, mục đích của hắn là muốn đến đây nhập hàng, bởi vì việc bán sản vật đã trì hoãn không ít thời gian, bây giờ phải nhanh chân đi mua sắm hàng hóa.

Đã từng mua hàng hóa trong cửa hàng, lần này trực tiếp đến đó lấy hàng là được, chưởng quỹ cửa hàng vẫn còn nhớ Chu Trạch, cũng không cần đôi co giá cả, hắn lấy hàng nhiều, giảm giá chút cũng là phải.

Chu Trạch chọn lựa những thứ mà cửa tiệm nhà hắn đã hết hàng. Sau đó dẫn Lưu Cường đến cửa tiệm bán cây bông, muốn mua bông mang về. Khí trời càng lúc càng lạnh, mọi người trong thôn đã bắt đầu chuẩn bị may áo bông, bông ắt không thể thiếu.

Không đến một tháng nữa hắn và Lâm Ngọc sẽ thành thân, chăn đệm mới nhất định phải mua, chăn to và dày hơn, mùa đông ngủ sẽ ấm áp hơn.

Phải biết ở thời đại này không có lò sưởi, cùng lắm là đốt lò sưởi ấm, mọi người trong thôn trước khi ngủ thường hơ nóng chăn đệm, lúc đầu ngủ có chút ấm áp, mùa đông trốn trong trong nhà, ngồi trên giường trùm chăn, ra cửa phải mặc áo bông thật dày, dù vậy cũng bị đông cứng cả người.

Hiện tại đã vào cuối thu, khí trời rất lạnh, cây bông ra sản lượng thấp, giá cả đương nhiên hơi cao, nguyên tắc khi mua hàng, chính là so giá cả, Chu Trạch và Lưu Cường lượn lờ vài tiệm bán bông, xem nơi nào giá hợp lý, kiếm chút tiện nghi. Rốt cuộc chọn được một cửa hàng, Chu Trạch mua bao lớn, bông này đã được làm sạch, đem về nhét vào chăn là dùng được luôn.

Lưu Cường nhìn Chu Trạch mua bao bông lớn, nghĩ nhà mình cũng cần, giá tiền ở đây lại rẻ hơn trong trấn hai văn. Người nông dân sinh sống tính toán tỉ mỉ, cho dù chênh lệch chỉ một hai văn, cũng đã cảm thấy có lời. Lưu Cường đứng suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc móc ra hai lượng bạc mua một bao bông lớn.

Mua bông xong, Chu Trạch đến tiệm may, dựa theo cơ thể hắn và Lâm Ngọc, đặt may hai bộ hỉ phục.

Ra khỏi tiệm may, đối diện có cửa hàng bán son, bước chân Chu Trạch khựng lại, nói với Lưu Cường: “Cường Tử, ngươi ở đây trông xe nha, ta đi vào trong đó mua ít đồ, rất nhanh sẽ ra.”

Lưu Cường nhìn theo phương hướng Chu Trạch chỉ, hiểu rõ, trêu ghẹo nói: “Trạch ca, ngươi cũng thật là hữu tâm, đây là muốn mua son cho Ngọc ca nhi ha?”

Nghe đến son, Chu Trạch lập tức nhớ tới vài ca nhi trang điểm lộng lẫy trong thôn, trong lòng run run, hắn cũng không muốn Lâm Ngọc trở thành dáng vẻ kia, dáng vẻ hiện tại của Lâm Ngọc đã rất dễ nhìn rồi.

Kỳ thực Chu Trạch muốn vào bên trong mua thứ khác, bất quá khó nói thành lời, vì thế hắn cũng không giải thích, gật đầu, nhanh chân tiến vào bên trong tiệm, chưởng quỹ tiệm son là nữ tử.

Lúc này trời không còn sớm, người bên trong cửa tiệm không nhiều, Chu Trạch chờ khách nhân mua xong hết, mới tiến đến, vẻ mặt không tự nhiên nói muốn mua đồ. Nữ chưởng quỹ nghe hắn nói xong, hiểu rõ gật đầu, nói: “Đòi vật kia ta có, năm mươi văn một bình, một bình sử dụng được mười lần.”

Chu Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Cho ta năm bình, dùng thứ gì gói kỹ lại giúp.”

Nữ chưởng quỹ cười gật gật đầu, nhanh tay mở rương lấy ra năm bình sứ trăng nhỏ, bỏ vào trong một hộp gỗ đỏ, nói: “Khách quan mua nhiều, hộp này xem như tặng ngươi, không tính tiền.”

Chu Trạch: “Cảm tạ.”

Nữ chưởng quỹ thấy Chu Trạch mua sảng khoái như vậy, mở miệng nói: “Son nước chỗ chúng ta rất nhiều ca nhi yêu thích, chất lượng tuyệt hảo, khách quan có muốn xem qua?”

Chu Trạch lắc đầu, nghĩ lúc này sắp vào mùa đông, khí trời hanh khô, da tay da mặt dễ khô nứt, cần mua chút đồ dưỡng da cho Lâm Ngọc dùng. Chu Trạch thử hỏi, không ngờ tới ở đây cũng có bán, tên gọi là bạch cao, là một loại chất lỏng sền sệt màu trắng, rất thơm, song giá cả hơi đắt, một bình có giá một trăm văn tiền, mà bình chỉ to bằng nửa nắm tay. Chu Trạch mua hai bình, muốn giảm giá, chưởng quỹ cũng chỉ bớt cho mười văn tiền.

Thanh toán xong, Chu Trạch đi ra, Lưu Cường đã chờ đến không kiên nhẫn, rốt cuộc thấy được Chu Trạch từ tiệm son đi ra.

“Trạch ca, ngươi ra rồi. Ngươi mua những gì mà lâu như vậy?”

Chu Trạch đem chiếc lọ trong tay quơ quơ, nói: “Mua bạch cao cho Lâm Ngọc.” Hắn cũng không nhắc tới năm bình nhỏ kia.

Lưu Cường nhìn mới mẻ, cầm mở nắp ra nhìn thử, còn đưa đến mũi ngửi hai lần: “Hương gì kỳ quái vậy, chắc là không rẻ đi.”

Chu Trạch gật đầu: “Một trăm văn một bình.”

Lưu Cường kinh ngạc, vội vàng đóng nắp bình, nhét trả lại vào tay Chu Trạch, sợ sơ ý đánh rơi làm hỏng.

“Ôi! Mắc như vậy đây! Trạch ca mau cất giữ cẩn thận, đồ đắt như vậy mà ngươi cũng cam lòng mua. Nếu là ta, ta thà mua thêm mấy cân thịt chứ không mua thứ này!”

Chu Trạch không tỏ rõ ý kiến, quan niệm tiêu dùng bất đồng, dù sao hắn cũng không phải lớn lên ở đây, trong đầu hắn là tư tưởng của người hiện đại, trong vài trường hợp, hắn nguyện ý mua ít đồ vật nâng cao chất lượng cuộc sống. Thường những thứ đồ này, người ở đây lại cảm thấy không cần thiết, ví dụ bạch cao này, đa số mọi người không nguyện ý bỏ tiền ra mua.

Đồ vật muốn mua đều đã mua xong, lúc này trời cũng đã tối, Chu Trạch và Lưu Cường vội đánh xe về quán trọ. Bọn họ còn cần ở lại quán trọ một đêm, sáng ngày mai mới trở về được.

Mặc dù mới đi ra ngoài hai ngày, Chu Trạch đã bắt đầu nhớ Lâm Ngọc, nhớ nhà, có lẽ một mình đã lâu, hiện tại có người chờ đợi, làm cho hắn lưu luyến cảm giác này.

Đồng dạng, trong lúc Chu Trạch đang nhớ về Lâm Ngọc, Lâm Ngọc cũng đang nằm trên giường nhớ về hắn.

Sau khi ăn cơm tối xong, không còn chuyện gì làm, gió bên ngoài vù vù thổi, người trong thôn đều trèo lên giường từ sớm, Lâm Ngọc cũng không ngoại lệ. Sớm đóng cửa, chui vào trong chăn nằm, cùng chui vào trong chăn với y còn có chuột trắng nhỏ đã ăn đến no căng.

Chuột trắng nhỏ xuất quỷ nhập thần, đa số thời gian đều ở trong núi, khi nào thèm ăn mới chạy đến đây, huynh đệ Lâm Ngọc cũng vui vẻ uy nó ăn.

Thời điểm ăn cơm tối chuột trắng nhỏ chạy đến đây, ăn cơm tối cũng huynh đệ Lâm Ngọc, ăn xong cũng không rời đi, cùng Lâm Ngọc về phòng, có lẽ do trời lạnh, nó bò vào trong chăn, dựa sát vào Lâm Ngọc ngủ.

Lâm Ngọc cũng không có ghét bỏ nó, y biết tiểu tử này đã giúp Chu Trạch nhiều lần, sinh hoạt cả nhà mới cải thiện. Hơn nữa chuột nhỏ cũng rất đáng yêu, Lâm Ngọc rất thích nó.

Lâm Ngọc sờ sờ chuột nhỏ, nhớ đến Chu Trạch. Nghĩ xem Chu Trạch mang sản vật trong núi có thể bán đi không, lúc này có phải là đang đắp chăn ngủ?

Bởi vì hai hôm nay Chu Trạch không ở nhà, đếm đến Lâm Bảo rất cảnh giác, tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có tâm đề phòng, tuy rằng trong thôn yên bình, song chuyện trộm gà bắt chó vẫn xảy ra. Đặc biệt hiện tại nhà họ sống khá giả, còn mở cửa hàng, trong thôn không ít người đỏ mắt ghen tỵ. Lâm Bảo lo lắng trong lúc Chu Trạch không ở nhà, có kẻ chạy đến trộm đồ của cửa tiệm, hoặc chạy đến nhà bọn họ trộm đồ. Vì lo lắng, cho nên tối đến Lâm Bảo rất cảnh giác.

Trước khi ngủ, Lâm Bảo dẫn theo Hoàng Mao đi quanh nhà một vòng, kiểm tra mấy cái bẫy đã bố trí, bẫy nó làm cũng không có tác dụng gì, chỉ để báo hiệu là chủ yếu, tạo ra tiếng động, Hoàng Mao nghe thấy, có thể báo động cho nó.

Sau khi đi một vòng, đi đến phòng Lâm Ngọc, hô lên: “Ca, ngươi đã ngủ chưa?”

“Còn chưa ngủ, ta mới trèo lên giường.”

“Ngươi lên giường rồi ta cũng không đi vào nữa. Ta chỉ tới nói với ngươi một tiếng, vừa nãy ta dạo quanh nhà, cũng đóng cửa rồi. Đêm đến có gì, thì nhớ gọi ta.”

“Ân, ta biết rồi, Tiểu Bảo, ngươi cũng ngủ sớm đi, nhớ đắp kỹ chăn kẻo nhiễm lạnh.”

Lâm Bảo: “Yên tâm đi, ta biết mà.”