Dị Thế Điền Viên

Chương 37: Thu hoạch vụ mùa




Sau khi Lâm gia khai trương cửa tiệm, bởi vì gần, giá cả cũng không đắt, người trong thôn thường hay đến mua đồ.

Có khi thì đắt khách, có khi cũng ít, nhưng vẫn không được như ngày đầu khai trương. Thế nhưng dù sao đi nữa thì vẫn có thể kiếm được tiền, so với lúc trước quanh năm dựa vào ruộng đất kiếm lương thực mà nói đã tốt hơn nhiều. Hai huynh đệ Lâm Ngọc rất coi trọng cửa hàng, cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Sáng sớm mỗi ngày Lâm Ngọc vầ Lâm Bảo đều ra cửa tiệm quét dọn, sắp xếp lại kệ hàng. Vốn cửa tiệm đã không lớn, lại được hai người dọn dẹp hàng ngày, thành ra đặc biệt gọn gàng sạch sẽ.

Ngoại trừ trông coi cửa hàng, bọn họ cũng không lơ là việc đồng áng. Những lúc không cần ra ruộng làm việc, ba người đều đến cửa tiệm. Hai huynh đệ Lâm Ngọc phụ trách đón khách, tính tiền, lấy đồ, Chu Trạch lại đứng bên cạnh hướng dẫn bọn họ tính toán sổ sách.

Lâu dần, Lâm Ngọc và Lâm Bảo cũng đã quen việc, bán hàng rất nhanh lẹ, lúc tính tiền còn có thể trò chuyện với khách, giao lưu với mọi người nhiều hơn. Tinh thần hai người càng lúc càng tốt, cũng cười nhiều hơn, trông sáng sủa hẳn ra.

Có những lúc việc đồng áng bận rộn, ba người chia nhau ở lại trông cửa tiệm, còn lại thì ra ruộng, chăm cây làm cỏ.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua nhanh chóng, cái nóng mùa hè tản đi, mùa thu mát mẻ lại đến, cũng là thời điểm mùa thu hoạch bận rộn nhất trong năm, đồng thời cũng là quãng thời gian người nông dân vui vẻ nhất, mong ngóng năm nay thu hoạch tốt.

Năm nay vốn khô hạn, cây trồng trưởng thành không tốt, may thay mưa xuống đúng lúc, cây trồng mới phục hồi lại, cho nên thu hoạch cũng không tệ.

Nam nữ già trẻ trong thôn đều cùng nhau ra ruộng thu hoạch lương thực, ai nấy đều vui tươi hớn hở, cho dù mồ hôi đầm đìa, mặt mày lấm lem, cũng không che đi được nụ cười trên mặt mọi người.

Vì thu hoạch vụ mùa, bọn Chu Trạch đã mua một con lừa. Chu Trạch đã tính kỹ, mua một con lừa để thu hoạch vụ mùa, còn có thể kéo xe, đến phủ thành nhập hàng.

Hôm đó, ba người Chu Trạch thức dậy từ sớm, ăn điểm tâm qua loa. Vì muốn đi ra ruộng thu hoạch ngô, nhà bọn họ lại ít người, cho nên tạm thời đóng cửa tiệm, treo lên cửa tấm bảng tạm ngừng bán.

Khoá kỹ cửa nẻo, mang theo nước, đánh xe lừa ra ruộng ngô, cả ngày ba người đều ở bên trong ruộng thu hoạch bắp ngô.

Mỗi người một hàng, đi từ đầu ruộng đến cuối ruộng, hai tay nhanh nhẹn bẻ ngô.

Chặt cả cây ngô chất lên xe lừa chở về đổ bên sân nhà. Bình thường người trong thôn thường bẻ nguyên cây bắp ngô, mang về nhà mới bẻ trái xuống, cây bắp ngô thì để lại nhóm lửa.

Mấy ngày bận rộn thu hoạch ngô, sau đó đến thu hoạch đậu xanh.

Thời gian sau đó nhà bọn Chu Trạch rất bận rộn, cây ngô phơi nắng xong chất thành đống, lúa phơi nắng xong tuốt hạt, đậu xanh cũng như thế…

Thu hoạch vụ mùa xong cũng vừa đến trung thu. Trước đó Chu Trạch lại đi lên trấn, mua hai cân bánh trung thu, hai cân thịt, một cân thịt để làm nhân bánh bao, một cân thịt để hầm.

Chu Trạch và Lâm Bảo ngồi trong sân lột vỏ ngô, Lâm Ngọc ở trong bếp chưng bánh bao.

Bánh bao nóng hổi rất nhanh đã ra lò, Lâm Ngọc lấy ra bỏ lên đĩa, mang ra ngoài sân, lạy ba lạy tế thiên, những ngày như thế này theo tập tục vẫn phải tế lão thiên gia trước rồi mới được ăn.

“Chu đại ca, Tiểu Bảo, rửa tay ăn bánh bao nào!” Lâm Ngọc hô.

Chu Trạch cùng Lâm Bảo dừng lại công việc trong tay, rửa tay, người một nhà vây quanh bàn, trên bàn có bánh bao thịt, cà chua trộn tỏi, nộm dưa chuột.

Ba người cầm bánh bao, bắt đầu ăn. Bánh bao mới ra lò rất ngon, cắn một phát vị thịt tràn ra, thơm ngào ngạt.

“Bánh bao hôm nay thật là thơm ngon.” Lâm Bảo than nhẹ.

Chu Trạch: “Đúng vậy, ăn thật ngon.”

Nghe hai người khen, Lâm Ngọc nở nụ cười.

Tối đến, mặt trăng chiếu sáng rọi cả bầu trời. Ăn cơm tối xong, cả bọn bê bàn ra ngoài sân, bày bánh trung thu, nho, dưa hấu lên. Bọn họ vừa ăn bánh hoa quả, ngắm trăng và tán gẫu.

Ngồi chốc lát, Lâm Bảo có chút đứng ngồi không yên, nói: “Ca, ta muốn đi ra ngoài một lát.”

Lâm Ngọc liếc mắt nhìn nó, trong lòng hiểu rõ, nói: “Ngươi muốn đi tìm Đông ca nhi?”

Mặt Lâm Bảo đỏ lên, song vì là dưới ánh trăng nên không nhìn ra được: “Phải, ta với Đông ca nhi có hẹn nhắm trăng.”

Lâm Ngọc nói: “Mang theo ít bánh trung thu và nho nữa, nhớ về sớm.”

Lâm Bảo gật đầu đáp ứng, vui vẻ cầm theo bánh trung thu và nho đi tìm Đông ca nhi.

Lâm Bảo vừa đi, trong sân chỉ còn Chu Trạch và Lâm Ngọc. Chu Trạch kéo ghế sát lại gần, kêu: “A Ngọc~”

“Ân, Chu đại ca.” Mặt Lâm Ngọc ửng đỏ, đáp lại, lập tức bị Chu Trạch ôm vào ngực.

Lâm Ngọc nghiêng đầu dựa bả vai dày rộng của Chu Trạch, hai người ngẩng đầu nhìn trăng. Chu Trạch cúi đầu hôn lên mặt Lâm Ngọc, năm lấy tay y, mười ngón tay đan vào nhau.

“A Ngọc, chờ thu hoạch vụ mùa xong, chúng ta thành thân được không?” Chu Trạch nói: “Chúng ta cứ thành thân trước, rồi ta sẽ chờ đến khi ngươi trưởng thành mới động phòng.”

Mấy ngày nay, Chu Trạch phát hiện tiểu ca nhi, tiểu cô nương đến cửa tiệm nhà bọn họ rất đông. Những người này lại cứ xáp đến gần hắn, không chỉ như vậy, mấy đại nương trong thôn còn chạy đến làm thân với hắn, còn nói Lâm Ngọc ý đồ xấu, chỉ nhắm vào tiền tài của hắn. Không chỉ những lời đó, bọn họ còn nói nhiều lời rất khó nghe, có người còn nói Lâm Ngọc chứa hán tử trong nhà, không biết giữ thân, không đức hạnh.

Chu Trạch vốn không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ một lòng muốn cho cuộc sống của bọn họ khá lên, lại quên mất trong thôn có vài người mồm miệng ác độc. Tuy rằng hắn không để ý, nhưng không thể để Lâm ngọc chịu ủy khuất. Biện pháp tốt nhất bây giờ, chính là hai người thành thân. Vừa ngăn lại miệng lưỡi người ngoài, cũng tránh cho đêm dài lắm mộng. Hắn còn cố ý hỏi qua Lưu Trường Vượng, Lưu Trường Vượng cũng đồng ý như vậy, để cho bọn họ thành thân trước, tránh cho người khác đàm tiếu.

Lâm Ngọc cầm ngược lại bàn tay Chu Trạch, khẩn trương đáp: “Được.”