Dị Thế Điền Viên

Chương 32: Về nhà




Chu Trạch rơi xuống mặt đất ngất đi, diều hâu kia cũng không có kết quả tốt. Nó một lòng muốn đồng quy vu tận, dùng hết toàn lực lao vào vách núi. Chu Trạch lại từ trên lưng nó nhảy xuống, chỉ còn một mình diều hâu lao vào vách đá. “Oành”! Tiếng vang thật lớn, diều hâu không cam lòng phát ra tiếng rên rỉ, bị đụng đến vỡ đầu chảy máu, khí tuyệt bỏ mình, ầm ầm rơi xuống mặt đất.

Chuột nhỏ lúc nãy trốn đi, lúc này chạy đến bên người Chu Trạch, vây quanh hắn chít chít kêu không ngừng. Không được Chu Trạch đáp lại, nó vô cùng sốt ruột, nhanh chóng chạy đến bên xác diều hâu bên cạnh vách núi cheo leo.

Dù rằng diều hâu đã chết, bản năng của chuột vẫn là sợ nó. Chuột nhỏ tự động viên chính mình, sau đó cẩn thận leo lên đầu diều hâu, cúi đầu dùng hàm răng sắc bén của bản thân mở đầu diều hâu ra, chui cả người vào bên trong. Không qua bao lâu, chuột nhỏ cả người đầy máu từ trong đầu diều hâu chui ra, trong miệng nó ngậm thêm một hạt châu màu đỏ.

Chuột trắng nhỏ ngậm hạt châu màu đỏ trở lại bên người Chu Trạch, thả hạt châu vào trong miệng Chu Trạch.

Lúc này Chu Trạch bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt hắn thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, miệng cũng cắn chặt. Chuột nhỏ thử mấy lần cũng không bỏ hạt châu vào miệng hắn được, nó gấp đến xoay quanh. Gặm hạt châu lên, đem nó giấu vào trong quần áo Chu Trạch, sau đó chạy đến bên vách núi, một đường leo lên trên.

Trên vách núi dựng đứng có một khe nứt, một gốc cây đen như mực nọc vươn ra, trên cây có bảy, tám quả màu trắng. Chuột trắng nhỏ cắn một quả, thuận theo vách núi leo xuống. Trở lại bên người Chu Trạch, cắn phá vỏ, để quả màu trắng đó đặt lên miệng Chu Trạch. Nước bên trong quả thuận theo khóe môi chảy vào trong miệng Chu Trạch.

Chu Trạch đang mê man, lông mày nhíu chặt dần giãn ra, hàm răng cũng không còn cắn chặt. Lúc này chuột nhỏ lại gặm hạt châu màu đỏ từ trong quần áo hắn ra, cố hắng hết sức đem nó bỏ vào miệng Chu Trạch…

Sau đó chuột nhỏ lại leo lên leo xuống vách đá mấy lần, hái xuống quả tử màu trắng uy Chu Trạch…

Chu Trạch vẫn đang hôn mê, sắc mặt lúc trắng bệch lúc đỏ hồng, mồ hôi trên trán tuôn ra không ngừng, tóc đều ướt đẫm. Chu Trạch chỉ cảm thấy cả người lúc thì giống như bị nung trong lò lửa, lúc thì lại giống như bị ngâm trong hàn đàm, có thể nói là nóng lạnh đan xen, giày vò cực kỳ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Chu Trạch cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, thử nhúc nhích thân thể, cả người phảng phất như bị tảng đá lớn nghiền qua, toàn thân đều đau.

Hắn động đậy, làm chuột nhỏ đang vùi đầu ngủ trong ngực hắn thức dậy.

Chuột trắng nhỏ thấy hắn đã tỉnh, vui mừng kêu chít chít.

Chu Trạch muốn mở miệng nói: “Bé con”. Thế nhưng cổ họng khô rát, không phát ra được âm thanh gì. Hắn ho khan hai tiếng, mở lớn miệng hít sâu một hơi, chống hai tay xuống đất, chậm rãi ngồi dậy. Hắn thử hoạt động tay chân, ngoài trừ có điểm đau nhức, nhưng vẫn còn có thể cử động, cho thấy hắn không bị thương quá nặng. Hắn mở bao bố trên người, nhắt xuống vài lá Bổ Huyết Thảo bỏ vào trong miệng.

Một luồng ấm áp chạy dọc thân thể, Chu Trạch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khí lực cũng khôi phục hơi phân nửa. Cúi đầu nhìn, thấy trong tay hắn có một đống quả dại hồng hồng lục lục đủ màu sắc. Đoán rằng là chuột nhỏ mang về cho hắn, Chu Trạch cũng không khách khí, lựa mấy trái màu hồng ăn vào bụng, nước trái cây ngọt ngào trôi xuống bụng, Chu Trạch cẩm thấy khỏe hơn không ít.

Chu Trạch ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lúc lâu, mới thử chậm rãi đứng lên, đi hai bước, ngoài trừ trên ngực có chút đau tức bên ngoài, tựa hồ không có thương tổn nào khác. Trong lòng Chu Trạch nghi hoặc, hắn nhớ rất rõ bản thân ngã từ trên không trung xuống, còn làm gãy mấy nhánh cây, lúc ấy rõ ràng còn nghe thấy thanh âm xương cốt gãy, hiện tại lại không thấy bị làm sao?

Chu Trạch tỉ mỉ kiểm tra thân thể, phát hiện hơn mười vết sẹo mới khép lại không lâu, xương cốt đã gãy cũng đã lành lại, chỉ có ít đau đớn mơ hồ. Rất nhanh hắn liền phát hiện có điểm không đúng, đó chính là cả người hắn bây giờ rất bẩn, vừa nãy còn không chú ý, lúc này mới thấy trên người hắn dính thứ gì đó đen thùi lui như dầu, mùi còn rất khó ngửi.

Thật giống như hắn mới bước ra từ trong bùn lầy, tình huống này là sao đây? Chu Trạch nghi hoặc, cố gắng nhớ lại tình huống trước khi hôn mê, mơ hồ cảm thấy hình như hắn được đút cho thứ gì, sau đó liền cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng nóng lạnh đan xen, thân thể của hắn lúc ấy cảm thấy rất sảng khoái. Cái thứ đen như mực này, chắc là những thứ ô uế trong cơ thể hắn thải ra đi?

Chu Trạch nắm bàn tay, cảm giác hình như sức lực của hắn lại tăng lên. Không chỉ có khí lực lớn hơn, dường như tai nghe mắt nhìn cũng càng nhạy bén. Hắn nghĩ, đại khái chính là trong họa có phúc, hắn nhìn chuột nhỏ: “Bé con, có phải trong lúc ta mê man, ngươi đút cho ta thứ gì?”

Chuột trắng nhỏ kêu chít chít với hắn, dẫn hắn đến bên xác diều hâu, bò lên trên đầu diều hâu, cho Chu Trạch nhìn. Sau đó nó lại trèo lên vách đá, hái xuống quả tử màu trắng, đưa cho Chu Trạch.

Chu Trạch nhìn xác diều hâu, lại nhìn quả tử, có chút rõ ràng: “Ngươi lấy thứ gì đó trong đầu diều hầu, và quả tử này cho ta ăn, đúng không bé con?”



Chuột trắng nhỏ: “Chít chít “

Chu Trạch sờ sờ nó, cười nói: “Cám ơn ngươi. Hiện tại ta đã tốt rồi, quả tử này ngươi ăn đi.” Chu Trạch đưa quả tử trắng cho chuột nhỏ.

Chuột trắng nhỏ vui vẻ kêu một tiếng, ôm lấy gặm mấy cái đã ăn xong.

Toàn thân Chu Trạch còn đang ẩn ẩn đau, hắn biết nội thương của hắn cũng chưa có hoàn toàn khỏi hẳn. Tuy rằng vẫn đau, nhưng hắn có thể chịu được. Hắn cũng không biết đến cùng là mình đã mê man bao lâu. Đoán răgng Lâm Ngọc ở nhà đã cuống lên. Hắn cũng không trì hoãn nữa, mang chuột nhỏ cùng đi về nhà.

Chu Trạch nghĩ bây giờ hắn thối đến không thể ngửi nổi, liền đi đến con suối có hoa sen lúc trước, tắm rửa qua, sau đó nhờ chuột nhỏ dẫn đường về nhà.

Vì muốn nhanh chóng về nhà, dọc đường đi Chu Trạch ăn thêm Bổ Huyết Thảo để bổ sung thể lực. Nếu không phải gấp gáp muốn về, hắn còn muốn nghỉ ngơi một chút, cả ngươi hắn đều đau đây.

Một đường gấp gáp đi nhanh, rốt cuộc đến chạng vạng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Chu Trạch đã về đến thôn Lạc Hà. Còn chưa đi vào trong thôn, xa xa đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đứng chờ trước cổng thôn, chính là hai huynh đệ Lâm Ngọc.

Trong lòng Chu Trạch ấm áp, có người lo lắng cho mình cảm giác thật tốt, hắn nhanh chân đi về phía hai người.

“Mấy ngày đã qua, Chu đại ca sao vẫn còn chưa trở về?” Trong lòng Lâm Ngọc lo lắng không thôi, y đứng ở cửa thôn, dõi mắt về phía núi lớn. Hôm nay đã là ngày thứ năm Chu Trạch bên trong đó, vượt xa số ngày hắn đã nói là hai ngày. Mấy hôm nay lúc không có chuyện gì y sẽ đến đây chờ hắn, ngóng trông thân ảnh Chu Trạch xuất hiện.

“Ca, ngươi đừng có gấp, Chu đại ca nhất định sẽ trở về, chắc là hắn có việc gì trì hoãn.” Lâm Bảo an ủi, trong lòng nó kỳ thực cũng lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng Lâm Ngọc như vậy, nó cũng chỉ có thể trấn an.

“Tiểu Bảo, ngươi mau nhìn, người kia có phải Chu đại ca không?” Lâm Ngọc hô, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã đen, một thân ảnh từ phía núi lớn tiến vào thôn.

“Ca, ở chỗ nào, có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?” Lâm Bảo dụi mắt, nhón chân, nhìn về phía xa, nó không có cao như Lâm Ngọc, tự nhiên là không thể nhìn xa được như y.

Thân ảnh Chu Trạch càng lúc càng gần, hai huynh đệ nhìn nhau nở nụ cười, trong mắt đều là kinh hỉ, đồng thanh hoi: “Chu đại ca đã về!”

Lúc này, lo lắng trong lòng hai người mới xem như buông xuống.

Vừa hô hai người bọn họ vừa chạy về phía trước. Chạy đến trước mặt Chu Trạch, Lâm Ngọc nói: “Chu đại ca, ngươi đã về rồi!”

Bởi vì là chạy tới, lúc này Lâm Ngọc có điểm thở gấp, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Chu Trạch, trong ánh mắt là yêu thương nhung nhớ.

Chu Trạch đối diện với Lâm Ngọc, tiến đến kéo tay y, nói: “A Ngọc, ta đã về. Xin lỗi vì đã làm ngươi lo lắng.”

Lâm Ngọc nhìn thấy quần áo trên người Chu Trạch rách tươm, trên mặt hắn còn có vết máu, không khỏi đỏ vành mắt: “Chu đại ca, ngươi bị thương sao?”

Chu Trạch gật đầu, “Bị thương nhẹ, ta đã ăn lá Bổ Huyết Thảo rồi, ngươi đừng lo lắng, ta không sao.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, Chu đại ca, chúng ta về nhà đi!”

“Được.”

Lâm Bảo đứng ở phía sau, nhìn hai người nắm tay nhau đi về. Nó cảm thấy mình đã bị bỏ quên, không thể làm gì khác hơn là chạy theo sau, hô lên: “Ca, Chu đại ca, hai người chờ ta với!”

Mây đen vây quanh Lâm gia mấy hôm nay cuối cùng cũng tan đi (ý nói không khí trầm trọng), ba người vui vẻ trở về nhà. Chu Trạch rửa qua mặt mũi, đổi quần áo sạch sẽ Lâm Ngọc đưa cho hắn.

Lúc chiều Lâm Ngọc đã nấu xong cơm, nấu cháo, chưng bánh bao, lúc này dọn ra bàn.

Người một nhà vui vẻ cơm nước xong, Lâm Ngọc mang bát đi rửa, mới hỏi đến sự tình trong núi: “Chu đại ca, đến cùng là ngươi gặp chuyện gì trong núi, làm sao lại trở về muộn đến mấy ngày?”

Chu Trạch đem sự tình gặp phải trong núi lớn kể lại, riêng việc hắn nhảy từ trên không xuống thì bỏ qua không nhắc: “Đúng rồi, A Ngọc, mấy ngày trước có người lạ vào thôn hay không?”

“Có, có ba người từ trong núi đi ra, vào trong thôn, bọn họ còn mang theo đao, đi tìm trưởng thôn. Trưởng thôn dẫn bọn họ đến xem từng nhà trong thôn một lượt, nghe nói là bọn họ đang tìm người.”

“Người kia đã tìm được chưa?” Chu Trạch hỏi.

“Không tìm được trong thôn chúng ta, bọn họ liền đi đến thôn lân cận. Đúng rồi, họ còn dặn nếu như phát hiện kẻ khả nghi, nhất định phải nói cho bọn họ biết.” Lâm Ngọc nói.

Chu Trạch gật đầu, thầm nghĩ, nói như vậy là Thường Bình chưa bị tóm được. Trong tay hắn còn cầm đồ vật của đối phương, không biết khi nào đối phương sẽ tới lấy.