Dị Thế Điền Viên

Chương 30: Một Nhóm Người Lại Tới




Edit: Cẩu Tử

Không tới nửa canh giờ, lại có một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa đến truyền đến gần, lần này tiếng động càng ầm ĩ, rõ ràng không phải chỉ có một người. Quả nhiên, có ba người xuất hiện trước mặt Chu Trạch.

Lúc này Chu Trạch đã đứng lên, một tay đặt lên trên dao găm bên hông. Hắn cũng có chút bực bội, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, thế quái nào lại liên tục có người đến. Kỳ thực hắn cũng không thể trách người khác, ai bảo hắn đốt lửa lên, trong đêm đen đặc biệt gây chú ý.

Nhờ ánh lửa, Chu Trạch thấy rõ ba người này, làm cho hắn ngạc nhiên. Chỉ vì những người này ăn mặc rất giống với cái người tên Thường Bình kia, đồng dạng quần áo ngắn màu tím, ngay cả đao trên tay cũng giống nhau. Ăn mặc thống nhất, chỉ nhìn trang phục cũng đoán được bọn họ đến từ cùng một nơi với Thường Bình. Nhìn y phục của bọn họ đều là quần áo nhà võ, Chu Trạch đoán bọn họ có thể xuất thân từ môn phái, hoặc thế gia nào đó.

Chu Trạch đoán nhóm người này xuất hiện ở đây là vì người tên Thường Bình kia. Trong lòng hắn suy đoán, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.

Chu Trạch đánh giá mấy người này, phát hiện so với người bình thường, mấy người này càng thêm có khí thế, huyệt thái dương cổ, đôi mắt lấp lánh hữu thần, Chu Trạch đánh giá bọn họ, mấy người kia cũng đánh giá Chu Trạch.

Người dẫn đầu trong ba người là một nam tử hơn hai mươi, trong tay hắn cầm đao, sắc mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lẽo, quan sát Chu Trạch kỹ càng, mới lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì ở đây?”

Tuy rằng đối mặt chính là ba người, Chu Trạch cũng không có sợ hãi, hắn nhìn thẳng đối phương, chỉ nói hai chữ: “Thợ săn.”

“Thợ săn? Con mồi của ngươi đâu?” Nam tử trẻ tuổi tiếp tục hỏi.

“Còn không có săn được, nếu không cũng chẳng phải qua đêm trong núi này”. Chu Trạch trả lời.

“Trước khi ta tới, ngươi có thấy người nào mặc y phục giống bọn ta đi qua?”

Chu Trạch gật đầu: “Có, bất quá hắn sớm đã đi.”

“Ồ? Hắn đi qua đây lúc nào, hắn có nói gì với ngươi không? Hắn đi về hướng nào?” Nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm Chu Trạch, không bỏ qua biểu tình nào trên mặt hắn, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không phát hiện ra.

Chu Trạch lắc đầu: “Đại khái nửa canh giờ trước đi, hắn không có nói chuyện cùng ta, ta cũng không quen biết hắn, có thể nói gì cùng nhau chứ”. Chu Trạch chỉ một hướng trong bóng đêm: “Ta chỉ nhìn thấy hắn đi về bên đó”.

Tuy rằng Chu Trạch nói như vậy, nam tử trẻ tuổi vẫn không quá tin tưởng, đưa ánh mắt đến trên lưng Chu Trạch, trên lưng Chu Trạch đang cõng một cái bao, bên trong đựng Bổ Huyết Thảo mà hắn đào được.

“Bao sau lưng ngươi đựng thứ gì, lấy xuống, mở ra, ta muốn nhìn thử”. Gã vừa mở miệng, hai người phía sau đều đưa đao ra phía trước, ý tứ rất rõ ràng, đó chính là uy hiếp.

Chu Trạch cười cười, nói: “Này có chút không hợp lý, trong bao này cũng chỉ là có ít dược thảo ta đào được, cũng không có thêm gì khác”.

“Có phải là dược thảo hay không, mở ra nhìn liền biết”. Ánh mắt nam tử trẻ tuổi biến đổi: “Lẽ nào bên trong có thứ gì khác, không dám cho người khác nhìn?”

“Tự nhiên không có.” Chu Trạch vươn tay tháo xuống bao trên lưng mở ra, lộ ra Bổ Huyết Thảo bên trong, lá cây đỏ tươi dưới ánh lửa càng dễ thấy. Ba người kia liếc mắt đã nhận ra loại dược thảo này, chính là Bổ Huyết Thảo, quả thật đúng là thảo dược.

Nhìn gốc cây, xem chừng đều là gốc lâu năm, đều là Bổ Huyết Thảo thượng phẩm. Phía sau nam tử trẻ tuổi, ngươi có dáng vẻ mập mạp, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, cười ha hả nói: “Tiểu tử, vận khí không tệ nha, đào được nhiều Bổ Huyết Thảo như vậy, chia cho chúng ta mấy gốc đi”.

Cho bọn họ nhìn rõ ràng xong, Chu Trạch thu bao lại, gói kỹ, nhàn nhạt trả lời: “Không thể được, đây là do ta cực khổ tìm được, không muốn chia cho ai cả”.

“A, tiểu tử ngươi cũng thật là không biết điều.” Người mập mập nhấc đao muốn xông qua, lại bị nam tử trẻ tuổi giơ tay cản lại, gã nói: “Trương sư đệ, ít sinh sự, đi thôi, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”.

Người mập mạp có chút kiêng kỵ nam tử trẻ tuổi. Nghe gã nói như vậy, hung hăng lức nhìn Chu Trạch, ba người nọ rất nhanh cũng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn họ, Chu Trạch nhíu mày, lần nữa ngồi xuống bên thân cây. Trong đầu nghĩ lại những người này, bọn họ là võ giả đầu tiên mà hắn gặp được ở thế giới này. Những người này rốt cuộc là ai, nhìn thái độ của gã mập kia với Bổ Huyết Thảo, rõ ràng bọn họ biết được giá trị tác dụng của Bổ Huyết Thảo.

Chu Trạch đã ăn qua Bổ Huyết Thảo, tự nhiên là biết được tác dụng của nó. Nhưng hắn cảm thấy Bổ Huyết Thảo không chỉ có những chỗ tốt ấy. Bổ Huyết Thảo có nơi chuyên môn thu mua, sau đó lại được đưa đến đâu, phát huy tác dụng như thế nào, hắn không biết thêm. Hiện giờ hắn gặp được luyện võ giả này, hắn liền suy đoán, có lẽ điểm đến cuối cùng của Bổ Huyết Thảo chính là cho những người luyện võ này.

Đây chỉ là suy đoán của Chu Trạch, hắn không thể xác định được có đúng như vậy hay không. Lạc Hà thôn quá lạc hậu, vị trí phong bế, sinh hoạt hằng ngày của mọi người cũng chỉ là quanh quẩn kiếm cái ăn, không ai muốn đi ra bên ngoài, đây là do người trong thôn tư duy hạn chế. Chu Trạch nghĩ nếu hắn sinh ra và lớn lên ở đây, thì hắn cũng giống như bọn họ, cũng không nghĩ nhiều làm gì, có ăn là tốt rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Trạch cũng không nghĩ ra nguyên cớ, đơn giản là chẳng thèm nghĩ nữa. Hắn không muốn liên quan đến những võ giả kia. Sống lại một đời, hắn chỉ muốn có cuộc sống đơn giản, hơn nữa hắn đã định thân cùng Lâm Ngọc, bây giờ hắn chỉ muốn làm cho cuộc sống của hắn và hai huynh đệ Lâm gia tốt hơn, cứ bình yên mà sống là được rồi.

Chu Trạch ngồi dưới tàng cây chốc lát, cảm thấy chỗ nghỉ chân hôm nay hắn chọn không phải là chỗ hay ho, liên tục gặp hai nhóm người. Hắn cũng không còn tâm tình ở lại chỗ này. Quay ra sau lấy bao bố Thường Bình đưa cho hắn khoác ra sau lưng, quay người rời đi.

Chu Trạch thay đổi phương hướng đi một khoảng xa, kiểm tra xung quanh, không phát hiện nguy hiểm gì, hắn leo lên trên một gốc cây to, tìm một nhánh cây chắc khỏe ngồi xuống, hai chân khoát lên nhánh cây, hai tay khoanh trước ngược, dựa lưng vào thân cây, chọn một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

Rốt cuộc không phát sinh thêm chuyện gì, một đêm ngon giác đến hừng sáng. Chu Trạch bị chuột nhỏ trong lồng ngực chít chít kêu đánh thức.

Chu Trạch vươn người, hoạt động thân thể, tay chân có chút tê, nở nụ cười với chuột nhỏ: “Sớm a, bé con”.

Chuột trắng nhỏ củng củng trong lồng ngực Chu Trạch, sau đó bò lên vai hắn, mũi nhỏ hướng về một phía, liện tục hít hít, chít chít kêu lên.

Chu Trạch ở cùng với chuột nhỏ cũng coi như lâu, hành động của nó xem như hiểu được chút ít. Ví dụ như cái hành động vừa rồi, khẳng định là vật nhỏ này phát hiện ra cái gì tốt, quá nửa là có liên quan đến thức ăn, chuột nhỏ này là cái tiểu cật hóa, chỉ một lòng một dạ với thức ăn.

“Ngươi phát hiện cái gì, đi thôi, mang ta đi đi.”

Chuột trắng nhỏ từ bả vai Chu Trạch nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chạy về một hướng. Chu Trạch vội vàng leo xuống khỏi thân cây, chạy theo nó: “Bé con, ngươi chạy chậm chút đi!”

Theo sau chuột nhỏ hơn mấy trăm thước, đến bên một hồ nước. Nước từ trong khe đá róc rách chảy xuống. Nước từ trong khe đá chảy ra, tạo thành một dòng suối nhỏ, nước suốt trong vắt, nhìn kỹ còn thấy có cả cá tôm bơi phía dưới.

Chu Trạch nhìn thấy hồ nước cũng rất vui mừng, nước hắn mang theo đã uống hết, lần này vừa lúc có thể bổ sung. Múc đầy nước vào ống trúc, uống vài ngụm, nước suốt ngọt nào mát mẻ, uống vào trong bụng quá đã khát.

Chu Trạch lại dùng suối nước rửa mặt cùng tay, chuột trắng nhỏ nằm nhoài bên đầm nước nhìn chằm chằm vào hoa sen bên trong suối, kêu lên với Chu Trạch. Chu Trạch đi tới, nhìn thấy bên trong suối có vài cây hoa sen, lá cay màu xanh lục nổi trên mặt nước, có mấy búp sen vừa nở, ở giữa còn có một bông hoa sen rất to.

Nhìn tới nhìn lui, thấy cũng chỉ là hoa sen bình thường, ngoại từ rất đẹp ra, Chu Trạch thấy không nhìn ra có gì quá đặc biệt: “Bé con, ngươi muốn hoa sen kia sao?”

Chuột trắng nhỏ không có phản ứng, tiếp tục nhìn chằm chằm bên đó. Chu Trạch nhìn hoa sen thật kỹ, thấy cũng không có gì đặc biệt, chỉ có bông hoa rất to ở giữa là tương đối dễ nhìn thấy, đóa sen kia ước chừng phải to bằng cái dù, Chu Trạch chư từng thấy đóa sen nào to như vậy.

“Bé con, ngươi muốn đóa sen kia đúng không?”

Lần này chuột trắng nhỏ chít chít đáp lại hắn.

Quả nhiên là vậy, thấy chuột trắng nhỏ muốn đóa hoa sen này, Chu Trạch quyết định hái đến cho nó. Cũng may đóa sen kia cách bờ không xa, Chu Trạch tìm một nhánh cây, đem nó kéo vào bờ. Hắn mò tìm thân hoa, dùng sức kéo xuống, muốn kéo đóa sen kia đến, tay Chu Trạch dùng đến bảy phần lực, đó sen kia vẫn như cũ bất động.

Ồ? Đám sen này lớn lên cũng thật bền chắc? Chu Trạch không tin có chuyện tà môn, tăng thêm lực, vẫn không kéo xuống được. Chu Trạch đổi thành hai tay, dùng sức kéo, thân thể ngả về sau, dựa vào tác dụng của tính lực, gia tăng sức, lần này hắn đã dùng toàn bộ khí lực của bản thân.

Hắn hét to: “Ngươi lại đây cho ta!”

“Ba” trong nước truyền đến một tiếng đứt, đóa sen cùng một đoạn dài ngó sen cùng bị túm tới. Đột nhiên mất trọng lực, làm Chu Trạch không thể đứng vững, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước. Chu Trạch thở hổn hển, ôm đóa đại hồng liên trong ngực, nhìn nó kéo theo một đoạn ngó sen dài, so với băp tay còn to hơn, không biết phải nói gì.

Chẳng trách vừa nãy kéo hoài mà nó vẫn bất động, thì ra là ngó sen to dài như vậy. Chu Trạch chợt nghĩ, lúc này hắn hoàn toàn có thể dùng dao găm đơn giản cắt nó cho bớt việc, lại dễ dàng, hắn thế mà lại chọn dùng hành động ngu ngốc tốn công tốn sức lôi kéo nó như vậy.