Dị Thế Điền Viên

Chương 11: Đi chợ (Nhị)




Edit: Cẩu Tử

Sau khi cùng Lưu Trường Trạch tách ra, Chu Trạch cùng Lâm Bảo trước tiên là đi đến chợ, tìm một chỗ trống, bày mũ rơm mang theo ra bán. Bởi vì mũ rơm có dáng vẻ mới mẻ độc đáo, hai người lại đầu đội mũ rơm như làm mẫu, rất nhanh đã bán hết sạch, được hai mươi mấy đồng, Chu Trạch không cầm, toàn bộ đều giao cho Lâm Bảo giữ.

Lâm Bảo vui sướng đem tiền cất vào trong tiểu hà bao của mình, đây là lần đầu tiên nó kiếm được tiền. Tâm trạng vui sướng kia không lời nào có thể diễn tả được. Khuôn mặt nó sáng bừng, bước đi cũng nhẹ nhàng như bay.

Nhìn Lâm Bảo cao hứng, trong lòng Chu Trạch cũng vui vẻ, sờ đầu nó, nói: “Đi, chúng ta đi vài vòng nhìn thử.”

Lâm Bảo vui vẻ gật gật đầu, bước chân như bay, chui vào trong đám người, đông nhìn, tây nhìn một cái, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ. Chu Trạch cũng tương tự như vậy, đây là lần đầu trong đời hắn đi dạo chợ thời cổ đại, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thú vị. Hai bên đường xá là các loại cửa hàng, ven đường các loại sạp cũng bày bán la liệt, cái gì cũng có bán, nhưng chủ yếu vẫn là người nhà nông mang rau dưa nhà mình đem đi bán. Tiếng rao hàng liên tiếp không dứt, tiếng vọng bên tai rất náo nhiệt.

“Chu đại ca, bên kia có bán kim chỉ, chúng ta đi qua mua một ít.” Lâm Bảo nhớ ca ca muốn mua thứ này.

Chu Trạch gật gật đầu, mang theo Lâm Bảo đi mua kim chỉ, sau đó đi đến cửa hàng gia vị, ngoại trừ muối thô, còn phải mua nước tương, giấm mỗi thứ một bình, dầu hạt cải cũng phải mua một chút. Nghĩ đến lương thực trong nhà không còn nhiều, Chu Trạch ghé vào tiêm bán lương thực mua mười cân gạo trắng, thức ăn trong nhà đã có, không cần lại mua. Nhìn thấy có bán quả mơ ngọt, cũng mua hai cân.

Một chuyến dạo chợ, đồ vật trong tay hai người Chu Trạch nhiều lên không ít. Đa phần là đồ dùng, gia vị trong nhà. Trên tay Lâm Bảo có thêm một cái chóng chóng gió, đồ dùng đã mua đủ, cho nên Chu Trạch mua thêm cho Lâm Bảo một nón đồ chơi. Lại nhớ tới hắn còn chưa mua cho Lâm Ngọc cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên mua cái gì mới tốt. Liền quay sang hỏi Lâm Bảo: “Tiểu Bảo, ca ca ngươi có thích thứ gì hay không?”

Lâm Bảo chớp mắt, suy nghĩ một chút đáp: “Chúng ta mua vài con gà về, ca ta nhất định sẽ rất thích.”

“Trong nhà không phải đã có một con gà rừng hay sao, vẫn là nên mua thứ khác đi.”

“Gà ở nhà đã chết rồi, chỉ có thể ăn thịt, ta muốn nói là gà có thể đẻ ra trứng ấy, ca ta rất thích ăn trứng gà. Trước đây trong nhà còn có hai con gà mẹ, nuôi tốt mỗi ngày có thể đẻ ra hai cái trứng, đều là do ta sinh bệnh, mới phải mang đi bán mất.” Lâm Bảo buồn bã gục đầu: “Là ta liên lụy ca ca, nếu không ca hẳn là sẽ sống tốt hơn bây giờ.”

“Nói ngốc nghếch cái gì thế, ngươi là đệ đệ của y, y đương nhiên sẽ lo lắng cho ngươi. Chờ sau này ngươi lớn, chăm sóc ngược lại cho y không phải là được rồi sao.” Chu Trạch sờ đầu Lâm Bảo an ủi.

“Phải, ta hiểu rồi.” Lâm Bảo gật đầu.

“Đi thôi, chúng ta đi xem xem nơi nào có bán gà mái.” Chu Trạch nói.

Chu Trạch mang theo Lâm Bảo đến nơi bán gia súc còn sống. Vừa đến nơi quả nhiên thấy có vài chỗ có bán gà. Chu Trạch chọn mua ba con gà mái cùng nột con gà trống. Gà này giá không rẻ, một con gà mái đẻ trứng có giá năm mươi văn tiền, gà trống thì rẻ hơn một chút, có giá bốn mươi văn tiền. Thấy Chu Trạch mua nhiều, người bán gà tặng cho hắn một cái lồng tre đan tay, nếu không có cái lồng tre này, quả thật không dễ mang theo bốn con gà đã mua.

Một tay Chu Trạch cầm lồng gà, một tay nắm túi tiền. Trong tay Lâm Bảo cũng có không ít thứ, cầm nhiều đồ như vậy, bọn họ cũng không tiện tiếp dục dạo chợ, đành đi về nơi đã định trước tìm Lưu Trường Vượng.

Lưu Trường Vượng đã mua đồ xong từ lâu, đang ngồi trên xe bò chờ hai người bọn họ.

“Sách, sao các ngươi mua nhiều đồ như thế? Này tốn không ít tiền đi.” Lưu Trường Vượng đưa tay đón lấy đồ trên tay Lâm Bảo, thả lên xe bò. Trong lòng âm thầm lắc đầu, nghĩ đúng là người trẻ tuổi không biết tiết kiệm, vừa mới kiếm được chút tiền đã phung phí như thế.

“Trong nhà cái gì cũng đều thiếu, nếu đã đến đây thì mua nhiều thêm chút. Chu Trạch đáp.

“Ai, dù sao cũng nên tiết kiệm chút, sau này còn có chỗ dùng đến.” Lưu Trường Vượng nhắc nhở.

“Lưu thúc nói đúng lắm, lần sau sẽ không như vậy.” Chu Trạch gật đầu, đáp lại phần ý tốt này.

Mắt thấy sắc trời không còn sớm, mấy người cũng không làm lỡ, ngồi trên xe bò, nghiêng ngả trở lại Lạc Hà thôn.

Một đường không nói, rất nhanh đã về đến thôn. Trước cửa thôn có hai người trẻ tuổi đang đứng, người trẻ tuổi có vẻ lo lắng, đi lại không ngừng. Mắt thấy xe bò của Lưu Trường Trạch xuất hiện, vội vàng chạy tới, gấp gáp nói: “Ai nha, thúc của ta a, ngươi đã về, chờ ngươi thật lâu. Cha ta đang tìm ngươi đó, kêu ta đứng ở đây chờ ngươi.”

“Có chuyện gì sao Cường Tử?’

“Sáng sớm hôm nay người trong thôn lên núi, bị lang đuổi, thiếu chút nữa bị cắn chết.” Lưu Cường nói xong lau mồ hôi trên đầu.

“Bị lang cắn? Bọn họ tiến vào trong núi lớn sao?” Sắc mặt Lưu Trường Vượng trầm xuống: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện đi vào núi lớn, bọn họ chính là không nghe!”

“Không có đi vào núi lớn, chỉ đi bìa ngoài, không ngờ lại gặp phải lang.”

“Được, ta biết rồi. Ngươi cứ về trước nói với cha ngươi. Đợi ta đánh xe về nhà rồi sẽ đi qua bên đó.” Lưu Trường Vượng gật đầu.

“Tốt lắm, thúc, ta đi về trước, ngươi mau mau tới a.” Lưu Cường về nhà.

Trước tiên Lưu Trường Vượng đưa hai người Chu Trạch về nhà, sau đó đánh xe về nhà, uống vội chén nước liền chạy ra ngoài.

Hai người Chu Trạch mới vào đến sân, đã ngửi thấy mùi thịt nồng nặc, không khỏi cảm thấy đói bụng, là loại đói thèm ăn.

“Chu đại ca, Tiểu Bảo các ngươi đã về rồi, làm sao lại mua nhiều đồ như thế này?” Lâm Ngọc đi ra, tiếp nhận đồ vật trên tay Lâm Bảo.

“Ca, có phải là ngươi đang hầm gà, ngửi mùi thơm quá, ta đói rồi.” Lâm Bảo vui vẻ nói: “Ngươi biết không, hôm nay Chu đại ca bán hươu và hồ ly được hơn hai lượng bạc, mũ rơm chúng ta làm cũng đã bán hết, ta cũng có thể kiếm được tiền, khà khà.”

“Tiểu Bảo rất lợi hại, nhanh đi rửa tay chân, cơm đã nấu xong rồi.” Lâm Ngọc cười nói.

Chu Trạch cùng Lâm Bảo đi rửa tay. Lâm Ngọc múc thịt gà vào trong chậu, bưng kên bàn. Thịt gà là hầm chung với nấm cùng đậu đũa, hầm đầy một chậu to, ăn kèm với bánh bột ngô.

Chu Trạch gắp cho Lâm Ngọc và Lâm Bảo mỗi người một cái đùi gà lớn: “Hai người các ngươi đều ăn nhiều vào, thân thể mới có thể khỏe mạnh “

Nhìn đùi gà trong bát, trong lòng Lâm Ngọc ấm áp, do dự một chút, gắp cho Chu Trạch miếng ức gà, đỏ mặt nói: “Chu đại ca, ngươi cũng ăn nhiều chút.”

Chu Trạch nở nụ cười, đem thịt ăn vào miệng, trong lòng đắc ý.

“Ca, ngươi cũng gắp cho ta một khối thịt đi.” Lâm Bảo chu miệng lầm bầm.

“Không thể thiếu ngươi.” Lâm Ngọc tiện tay gắp cho Lâm Bảo miếng khác. Bữa cơm này ba người ăn đế hòa thuận vui vẻ. Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo đã lâu không được ăn thịt, không khỏi ăn nhiều hơn. Chu Trạch cũng không khác mấy, cũng ăn đến nó căng bụng.

Cơm nước, thu thập bát đũa xong. Chu Trạch đem những thứ mua được sắp xếp lại. Đem hai cân quả mơ rửa sạch để Lâm Ngọc và Lâm Bảo ăn vặt, gà mua về cũng thả vào trong chuồng.

Một đường xóc nảy dằn vặt, gà đều kinh sợ, có chút ủ rũ, Lâm Ngọc đút nước cho chúng uống, lấy thức ăn ném vào trong chuồng. Lâm Ngọc nhìn gà trong chuồng, trong lòng thầm vui vẻ. Người nhà nông thích nhất là nuôi vài con gà, gà có thể đẻ trứng, có thể dùng trứng nó đẻ ra để ăn, còn có thể xem như quà biếu người khác, trứng gà còn có thể bán lấy tiền.

“Ca, chúng ta lại có thể nuôi gà rồi.”

“Ừm.”

Huynh đệ hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Xế chiều, Lưu Trường Vượng ghé qua, nói với Chu Trạch: “Chu tiểu tử, sự việc vừa mới xảy ra trong thôn ngươi cũng đã biết. Có lang trong núi chạy ra, cắn người bị thương, việc này được xem là việc lớn trong thôn. Nhiều người trong thôn đều đến đó đốn củi, bây giờ có lang xuất hiện, mọi người đều sợ. Nhị bá ta kêu ta gọi vài người trong thôn vào núi xem thử, thân thủ ngươi tốt, ngươi có muốn tham gia hay không?”

Chu Trạch gật đầu, này vừa đúng dịp cho hắn cơ hội dung nhập với người trong thôn, đương nhiên hắn sẽ không từ chối: “Là đi tìm mấy con lang kia sao? Có biết là có bao nhiêu con? Khi nào thì chúng ta bắt đầu đi?”

“Có nói là hai con, nhưng vẫn nên cận thận phòng ngừa vạn nhất. Lần này chúng ta có nhiều người, cũng không cần quá sợ chúng nó, tốt nhất là có thể đánh chết chúng. Nếu không đánh chết được thì cũng phải làm cho chúng sợ, chạy về trong núi sâu.” Lưu Trường Vượng lại nói: “Tốt nhất ngươi vẫn nên chuẩn bị trước, sáng sớm mai chúng ta sẽ vào núi.” Nói xong, Lưu Trường Vượng cũng không nán lại, lập tức đi tìm những người khác trong thôn.

“Chu đại ca, ngày mai ngươi muốn vào núi đánh lang sao? Nhất định phải cẩn thận, lang trong núi rất lợi hại.” Lâm Ngọc có chút lo lắng.

“Đúng vậy, Chu đại ca, hai năm trước trong thôn còn có người bị lang cắn chết đây, nếu không ngươi đừng đi nữa, ngộ nhỡ bị cắn thì làm sao bây giờ?” Lâm Bảo nhíu mày.

“Các ngươi yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì. Không phải đi một mình ta, có rất nhiều người cũng đi, sẽ không xảy ra cái gì, ta cũng sẽ cẩn thận.” Chu Trạch động viên hai người.

“Dù sao đi nữa, cẩn thận vẫn không thừa.” Lâm Ngọc nói.

“Được rồi, ta đi chặt mấy cây trúc về, làm thêm vài mũi tên.” Chu Trạch nói. Bởi vì triều đình khống chế sắt thép rất nghiêm ngặt, không cho phép bách tính tàng tư vũ khí. Bách tính muốn đi săn thú, chỉ đành dùng cung tên tự chế bằng trúc, tên bằng trúc dễ hỏng, ngày hôm qua Chu Trạch lên núi săn thú đã làm hỏng hai cái. Vốn dĩ hắn cũng định làm nhiều thêm vài mũi tên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã cần dùng đến.

“Chu đại ca, ta biết nơi nào có cây trúc tốt, ta dẫn ngươi đi.” Lâm Bảo xung phong dẫn đường.

“Được, chúng ta đi ngay bây giờ.” Chu Trạch cầm theo rìu đốn củi cùng Lâm Bảo đi đến rừng trúc. Lúc bọn họ đi tới nơi, đã thấy có vài người cũng đang chặt trúc ở đây, xem thì có lẽ mục đích bọn họ cũng giống nhau.

Chu Trạch chặt hai cây trúc khiêng về Lâm gia, bận rộn từ chiều đến khi trời tối, cuối cùng cũng làm xong hơn mười mũi tên mới. Đầu mũi tên được hắn mài qua nhiều lần, rất sắc bén, có thêm những mũi tên này, đã đủ dùng cho việc ngày mai rồi.

Lâm Ngọc lấy thuốc trị thương còn sót lại chuẩn bị cho Chu Trạch mang theo phòng ngừa bất cứ tình huống không hay nào.