Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 42




Ta muốn làm gì? Hiên Viên Dạ ~~ không phải đã nói với ngươi sao, làm chuyện ngươi làm với ta nha!” Quỷ mi chớp chớp, mắt lộ quyệt quang.

“Không được! Ngươi làm chuyện gì trẫm có thể tùy ngươi, duy nhất chuyện này không được.” Trừng mắt trước đôi mắt rất sống động kia, Hiên Viên Dạ nghiêm mặt nói.

“Ta không quản ngươi được chưa, dù sao hôm nay cơ bất khả thất, ta nhất định phải......” Chớp chớp mắt vô tội, một tay đã sờ vào lôi huyệt Hiên Viên Dạ: “Bá • vương • ngạnh • thượng • cung” ( = “hấp diêm” =)))Từng âm tiết phát ra rõ ràng, lực cưỡng bức mười phần.

Đột nhiên một trận trời đất quay cuồng. Vị trí đảo lộn, Hiên Viên Nghệ bị phản kích đặt ở trên giường, tình thế hiển nhiên bị nghịch chuyển.

Hiên Viên Dạ từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi nói xem trẫm nên xử phạt ngươi như thế nào đây? Nghệ nhi!”

Mắt thấy tình hình như vậy, kẻ thông minh hiển nhiên đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không hoảng loạn.

“Dạ~~ ngươi nếu yêu ta thì cho ta thượng một lần ~~ đi ~~” gương mặt kiêu ngạo đột nhiên thành bộ dáng xinh đẹp động lòng người.

Không phải nói, Hiên Viên Nghệ hắn đến thời không này cũng mười mấy năm đi, muốn hỏi hắn ở đây học được cái gì? Trừ bỏ một chút công phu mèo quào, chính là kỹ năng diễn trò tuyệt hảo!

Nếu nói Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa, vậy Hiên Viên Nghệ hắn chính là bảy mươi hai khuôn mặt diễn! Xinh đẹp, thuần khiết, vô tội, hiểm ác ~ vân vân, hắn đều có thể diễn đến đăng phong tạo cực cho ngươi xem......

Nghe hắn nói, Hiên Viên Dạ đột nhiên ngẩn ra, vừa rồi còn một bộ tư thế khởi binh vấn tội, hiện tại không còn sót lại chút gì.

Thấy hắn thật lâu vẫn không trả lời, Hiên Viên Nghệ nheo mắt, hì hì cười “Hiên Viên Dạ ~~ ở trong lòng ngươi ta chiếm vị trí gì?” Ngươi nếu dám nói coi ta là đứa con, lão tử hôm nay sẽ giết ngươi.

Không trả lời vấn đề của hắn, Hiên Viên Dạ thì thào tự nói với chính mình: “Làm đế vương trẫm không biết cái gì gọi là yêu. Nhưng là yêu chính đứa con mình thật làm ta bất ngờ......”

“Lúc trước ta tiếp cận ngươi bởi vì ngươi làm cho ta tò mò, ở ngươi hiện lên một vẻ kiệt ngạo bất tuân, làm cho ta tràn ngập dục vọng chinh phục...... Chính là có một ngày ta đột nhiên phát hiện, thì ra ngươi đã chiếm một vị trí trong lòng ta, này hết thảy làm cho ta thoải mái...... Nguyên lai nháy mắt yêu thượng một người chính là chuyện tình như vậy, mặc kệ ngươi tin hay không.”

“Ân! Nói cách khác, ngươi lúc trước tiếp cận ta là có mục đích, sau đó yêu thương ta là vô tình? Đúng không?” Nghe hắn tự bạch xong, Hiên Viên Nghệ hiểu được gật gật đầu, tươi cười rạng rỡ.

“Ân......” Hiên Viên Dạ mới vừa hừ ra một tiếng ân, không hề phòng bị, hắn nháy mắt cảm giác được trên mặt một trận hỏa lạt lạt đau (anh bị em tát:)).

Vừa lòng nhìn thấy năm vệt ngón tay hồng trên mặt Hiên Viên Dạ, cười đến sáng lạn “Ha hả...... Như vậy trong lòng liền thống khoái hơn!”

“Lúc trước có ý xấu với ngươi là trẫm không đúng, ngươi có thể phát tiết những bất bình. Nhưng trẫm tốt xấu gì cũng là hoàng đế, lại là phụ hoàng ngươi, ngươi dám đánh mặt trẫm?!” Hiên Viên Dạ có chút giận dữ công tâm.

Ỷ ở đầu giường, bản nhân không nghĩ đến. Kia lại như thế nào......”

“Có thích khách, bắt thích khách” ngoài cửa âm thanh ồn ào, làm ngắt cuộc nói chuyện của hai người.

“Bangg~~” lúc này cửa phòng đột nhiên bị phá khai, một Hắc y nhân cầm kiếm rất nhanh hướng về phía hai người trên giường đâm tới.

Người này võ công không tồi! Nghệ nhi không phải đối thủ của hắn. Hiên Viên Dạ một cái phi thân, cùng thích khách so chiêu. Tuy rằng người thương không còn chút máu, bất quá đối phó với thích khách trước mắt này Hiên Viên Dạ vẫn là dư dả.

“Nói, là ai phái ngươi tới ám sát trẫm?” Một tay nắm cổ Hắc y nhân, ngữ khí âm hàn đáng sợ.

“Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội” giờ phút này, một đám thị vệ ( bên trong có ảnh vệ cải trang.) vội vàng tới.

Nhìn thấy Hiên Viên Dạ khuôn mặt anh tuấn, thích khách trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ, châm chọc khiêu khích nói: “Ha hả...... không nghĩ trên thế gian cũng có người có thể cho lãnh huyết hoàng đế như ngươi nếm thử chút mùi vị cái tát sỉ nhục! Ha ha ha......”

Hiên Viên Nghệ lúc này đang ở trên giường vùi đầu buồn cười.

Bị người chạm tới chỗ đau, Hiên Viên Dạ thoáng cái mặt sương lạnh sát khí mười phần. Trên tay mãnh liệt dùng sức khiến xương cốt rắc một tiếng, bóp gãy cổ thích khách.

Thị vệ quỳ trên mặt đất nghe thấy thích khách nói, cúi đầu càng thấp. Bởi vì có thể thấy được vừa rồi bọn họ tiến vào đều thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Hiên Viên Dạ có năm dấu ấn ngón tay hồng hồng.

“Nơi này không còn chuyện của các ngươi, đem người chết kia mang ra ngoài.” Hiểu được Hiên Viên Dạ hắn tùy thời đều có thể đại khai sát giới.

Nghe được thái tử lên tiếng, mọi người như được đại xá, nhìn về phía Hiên Viên Dạ.

Lúc này Hiên Viên Dạ ánh mắt hung ác nham hiểm, toàn thân phát ra hơi thở phệ nhân, âm ngoan nhìn bọn hắn chằm chằm, nói: “Đi xuống! Chuyện hôm nay nếu dám tiết lộ nửa câu, trẫm liền chém đầu các ngươi!”

“Là! Nô tài tuân chỉ!” Rớt mồ hôi lạnh, tốc độ rời khỏi phòng kia không phải nhanh bình thường!

“Ngươi đang cười cái gì? Hửm?” Hiên Viên Dạ sắc mặt âm hàn làm cho người ta sợ hãi, đè nặng tức giận, nhìn vẻ mặt tươi cười của đầu sỏ gây nên kia.

“Không...... Không có gì” vừa rồi xuống tay có điểm nặng? Như vậy hiện tại tay có chút đau, phỏng chừng mấy ngày nay quay về hoàng cung không được......

A ~~ phản công của ta! Như thế nào quên mất việc này? “Hiên Viên Dạ! Vấn đề của ta ngươi còn chưa trả lời ta đâu......”

Lời này vừa nói ra Hiên Viên Dạ sắc mặt càng hàn! Nhíu mày. Rốt cuộc phải mất bao lâu nữa mới có thể đánh gãy ý niệm chết tiệt này trong đầu hắn!.....