Ban đêm trời giáng mưa to, gió lạnh hiu quạnh.
Trong Tử Ân các đặt mấy ấm lô, trên giường là hai người thân mình trần trụi giao triền quấn quít lấy nhau.
Nam Cung Ân ghé vào trên giường, vùi đầu vào hạ phúc Hiên Viên Dạ, một bàn tay cầm tiểu đệ của Hiên Viên Dạ, đôi môi đỏ mọng mê người chậm rãi đem lấy hàm trụ, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm lộng.
Hiên Viên Dạ con ngươi thu hút, tiếng thở dốc trầm thấp mà tục tằng từ bạc môi khêu gợi tràn ra. Nam Cung Ân vừa lòng với kỹ thuật trên giường của chính mình, đắc ý bắt đầu mồm to dùng sức hấp.
Lúc này Hiên Viên Dạ tiếng thở dốc cũng trở nên càng thêm khàn khàn, hô hấp bắt đầu ồ ồ mà dồn dập. Chịu không nổi sóng triều *** này, Hiên Viên Dạ một cái xoay người đem Nam Cung Ân áp đảo ở trên giường, dùng bạc thần khêu gợi kia điên cuồng mút vào đôi môi đỏ mọng của Nam Cung ân, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn càn quấy, lật tới lật lui.
Nam Cung ân vươn ngón tay ngọc trắng noãn chậm rãi vuốt ve thân thể Hiên Viên Dạ mà những phi tử hậu cung khác yêu đến điên cuồng, đầu ngón tay tại khuôn ngực rắn chắc đi lên, quay về hoa động.
Hiên Viên Dạ một bên điên cuồng hôn môi hắn, một bên lấy tay bộ lộng dưới hạ thân hắn. “A...... Ân...... Cáp a...... Hoàng...... Hoàng Thượng......” Nam Cung Ân hưởng thụ bàn lãng kêu.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia lúc này đã muốn tràn ngập quang mang mê muội, Hiên Viên Dạ tốc độ tay càng nhanh hơn.
“Nha a...... Hoàng Thượng...... A...... Ân...... Ân nhi..... Phải...... Ân...... A...... Phải...... Phải...... Bắn” hai mắt tràn ngập *** càng thêm mê mang bất lực.
Không để ý tới hắn rên rỉ, vẫn duy trì tốc độ trên tay. Chỉ chốc lát, Nam Cung ân liền nhuyễn hạ thân mình, tiết ra trong tay hắn.
Với bạch trọc này Hiên Viên Dạ đơn giản là vẽ loạn ở lôi huyệt Nam Cung ân, sau nâng lên mông hắn không chút nào thương tiếc dùng sức đỉnh nhập.
“A ~~ hoàng...... Hoàng Thượng......” Hạ thể truyền đến một trận xé rách đau đớn, làm cho Nam Cung ân hồi phục một chút thần trí. Thấp giọng kêu gọi bao hàm cầu xin, trong mắt ngoại trừ *** còn có một chút lệ quang.
Không chút nào để ý tới hắn đang thống khổ, Hiên Viên Dạ rất nhanh ra vào, điên cuồng trừu sáp......
Đêm nay, Hiên Viên Dạ lần đầu tiên không có quay về tẩm cung của mình.
Hiên Viên Nghệ ngồi trên long sàng trong lòng không rõ là tư vị gì, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đem cảm giác này quy cho việc ghen tị với diễm phúc của Hiên Viên Dạ.
Ha hả...... Nam sủng a. Hiên Viên Dạ ngươi có thể phong hoa tuyết nguyệt, Hiên Viên Nghệ ta cũng làm theo có thể hàng đêm sênh ca!
“Viêm” sau khi Viêm từ ảnh vệ biến thành thị vệ bên người Hiên Viên Nghệ, còn kiêm luôn chức ‘ thái giám ’. Viêm trong lòng khổ a (┬┬_┬┬)
“Chủ tử, ngài có điều gì phân phó?” Thói quen hay ở chỗ tối, giờ xuất hiện trước mặt Hiên Viên Nghệ có chút trống rỗng.
“Đi, đêm nay chúng ta ra ngoài cung đi dạo” Hiên Viên Nghệ vẻ mặt lưu manh.
“Ách? Này...... Chủ tử đã trễ thế này ra cung sợ là không ổn, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống dưới......” Viêm có chút do dự.
Nghe hắn nhắc tới hoàng đế, Hiên Viên Nghệ rất sinh khí. Ngắt lời hắn “Dừng! Ta nói ngưoi biết, hiện tại ta mới là chủ nhân. Ngươi nghe hắn hay nghe ta a?” Tản mát ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
“Viêm vĩnh viễn nguyện trung thành với tiểu chủ nhân, hết thảy toàn bộ do chủ nhân phân phó” không phải không rõ năng lực Hiên Viên Nghệ, khí phách quân lâm thiên hạ làm cho Viêm không tự chủ được cúi đầu xưng thần, cung kính đối với Hiên Viên Nghệ, tỏ vẻ quyết tâm nguyện trung thành.
Vừa lòng gật gật đầu, hai người cùng nhau bay ra hoàng cung.
......
Trên đường náo nhiệt phi phàm, lầu các cửa cao, đèn ***g một màu đỏ, ngẫu nhiên một vài cô nương son phấn nồng đậm đứng ở cửa. Không tồi, đây chính là nơi quan to, quý tầm hoan mua vui.
Cách đó không xa chính là thanh lâu người đến người đi náo nhiệt phi thường. Hiên Viên Nghệ tò mò tiêu sái lại gần liền thấy, trên bảng hiệu lầu các này rõ ràng khắc “hoa mãn lâu” ba chữ to.
Hoa mãn lâu chính là địa phương nổi danh nhất Hoàng thành. Nơi này không chỉ có cô nương mặc lụa mỏng, cái yếm mạn diệu tôn lên thân mình lúc ẩn lúc hiện làm cho các công tử thấy hai mắt loang loáng, như hoa như ngọc mĩ thiếu nữ xinh đẹp, còn có làm cho các vị quan to, quý nhân lưu luyến đó là tiểu quan xinh đẹp. Quan trọng hơn là tất cả sản nghiệp của Hoa Mãn Lâu đều thuộc về Dạ Hàn Cung.
Chân trước bước vào Ỷ Hồng lâu, lão bản thấy có khách quan vào cửa lập tức nhiệt tình lại gần.
“Yêu ~ hóa ra là hai vị công tử a, trông cũng thật tuấn tú. Hôm nay hai vị là muốn tìm cô nương hay là công tử a?”
Hiên Viên Nghệ vô thanh vô thứ lấy ra một xấp ngân phiếu “Ta muốn vài cô nương đến”
“Ha hả...... Hai vị công tử thỉnh lên lầu chờ, ta liền kêu cho ngài” lão bản nương thấy khách quan này ra tay hào phóng lập tức trên mặt liền cười như nở hoa, rất nhanh thu lấy ngân phiếu vui tươi hớn hở.
Một hạ nhân bên người nàng lập tức đi ra dẫn đường lên lầu hai. Hiên Viên Nghệ kêu một hồ trà Long Tĩnh, một ít đồ ăn vặt, nhàn tản chờ mấy vị cô nương, tiểu quan đích đến.
Lúc này mấy cô nương cùng tiểu quan xinh đẹp lục tục tiến vào, một đám chủ động hướng trên người Hiên Viên Nghệ chủ tớ hai người dựa vào.
Hiên Viên Nghệ tay trái ôm một thiếu nữ nóng bỏng hương diễm xinh đẹp, tay phải ôm tiểu quan phong tình vạn chủng rất hưởng thụ.
Thời gian cũng liền như vậy từng giọt từng giọt trôi qua, cứ như vậy tới đêm khuya. Những gì nên sờ cũng sờ qua, giờ là lúc nên làm chính sự rồi.
Này không, Viêm đã muốn bị mấy cô nương kéo đến phòng khác. Cho mấy tiểu quan lui, Hiên Viên Nghệ ôm một mỹ nhân nằm trên giường.
Cởi bỏ quần áo, hai người bắt đầu kịch liệt hôn môi. Ngay khi tới cao trào, Hiên Viên Nghệ lại đột nhiên khó chịu.
“Ngô ~~” cố nén trụ không khoẻ, đẩy nữ tử trần trụi trên người ra “Đi ra ngoài, nơi này không cần ngươi hầu hạ “.
Nữ nhân này tuy rằng nghi hoặc nhưng là không cần ‘ làm việc ’ lại có thể lấy bạc, cơ hội bực này có thể nào buông tha? Rất nhanh mặc quần áo chạy ra cửa.
“A ~~ cáp a ~” Đau đớn càng ngày càng rõ ràng làm cho Hiên Viên Nghệ ở trên giường không ngừng quay cuồng.
Cùng với sự đau đớn tăng lên, đột nhiên Hiên Viên Nghệ trong đầu dần hiện ra một ít tin tức kỳ quái. Tin tức hình như là về phong ma ấn, kia chợt lóe rồi biến mất, tốc độ giống như là phong ma ấn đang nhắc nhở hắn.
“Cáp ~ ô ngô ~~ Aha ~~ Uy Liêm Tư ~~ ngươi chết tiệt!” Hiên Viên Nghệ đã biết mục đích lúc trước Uy Liêm Tư dùng phong lên người mình.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, đau đớn trên thân thể chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng tăng lên. Mà bên cổ trái Hiên Viên Nghệ phong ma ấn bắt đầu chậm rãi hiện lên.
“Chủ tử, ngươi làm sao vậy” viêm vốn là không quá thích *** cho nên trộm lại đây bảo hộ, cũng không rõ nghe thấy Hiên Viên Nghệ ở trong phòng thống khổ rên rỉ. Nghĩ đến chủ nhân xảy ra chuyện gì, cuống quít xông vào.
Theo ý thức chậm rãi mơ hồ, Hiên Viên Nghệ cố không được, vừa rồi trong đầu chợt lóe rồi biến mất tin tức, liền ôm trụ Viêm dùng thanh âm suy yếu nói: “Mau, mang...... Mang ta quay về...... Hồi cung...... Tìm...... Tìm phụ hoàng”
Viêm lo lắng lập tức trảo quá một cái chăn đơn bao lấy thân mình trần trụi của Hiên Viên Nghệ, ôm lấy hắn vận dụng khinh công hướng hoàng cung bay đi.