Dị Thế Đế Vương Luyến

Chương 10




Mới vừa lâm triều một chút, Hiên Viên Dạ liền mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) chạy tới học viện.

Đến trước cửa thư viện, thái giám tổng quản Lý Dịch đang chuẩn bị đi thông truyền lại bị Hiên Viên Dạ gọi lại, âm thầm đi theo hoàng đế vào trong học viện.

Thái phó cùng các hoàng tử trông thấy hoàng đế đột nhiên tới đây cảm thấy bội phần kinh hỉ (kinh ngạc, vui mừng), vội vàng tiến lên hành lễ.

“Cựu thần khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ”

“Miễn lễ” Vừa nói ánh mắt vừa tìm kiếm Lục hoàng tử, cái tên đêm qua dám trộm ra khỏi hoàng cung.

Lúc này, ánh mắt Hiên Viên Dạ dừng ở phía xa xa, có một người kiên trì như trước ngồi trên ghế vùi đầu ngủ say, vì vậy liền đi tới. Thái phó cùng năm vị hoàng tử nhìn thấy Hiên Viên Nghệ ngủ, hương vị ngọt ngào ngay cả Hoàng Thượng tới đây cũng không hay biết, lại thấy Hiên Viên Dạ đang tới bên hắn, nhất thời tâm thấy thông cảm.

Hiên Viên Dạ thấy Lục hoàng tử ngủ vẻ mặt vô hại, chắc là một đêm không ngủ, nếu không phải là đêm qua nghe tâm phúc của mình nói về công phu của Hiên Viên Nghệ, hắn đều muốn hoài nghi. Đi đến bên cạnh hắn, Hiên Viên Dạ nâng lên một bàn tay, ngón tay thon dài nắm cái lỗ tai của Hiên Viên Nghệ nhẹ nhàng mà kéo kéo.

“Ngô......” nhíu nhíu mày không vui tiếp tục ngủ.

Thấy hắn còn không tỉnh, Hiên Viên Dạ tay nắm cái lỗ tai lại tăng thêm chút sức.

Mà Lục hoàng tử của chúng ta đang cùng Chu Công tán gẫu rất hăng say, cảm giác có người đang nhéo cái lỗ tai của mình, lần thứ nhất so với lần sau dùng sức hơn, một lần so với một lần càng đau còn cho là Thái Phó đang điên, đầu cũng không ngẩng lên cũng không thèm nhìn tới, nổi giận dùng lòng bàn tay của mình hung hăng chụp lên mu bàn tay đang nắm cái lỗ tai của mình kia.

“Ba.” Một chưởng vỗ ở trên tay hoàng đế thanh âm không quá lớn, nhưng hiệu quả đến kinh người.

Ở đây vô luận là hoàng tử, thái phó, thái giám cùng ảnh vệ ở chỗ tối đều bị động tác này của Hiên Viên Nghệ làm giật mình! Thanh âm này quả chấn động! Cũng vì hành động của hắn vừa rồi mà thở dốc vì kinh ngạc. Nghĩ thầm rằng: má của ta ơi! Lục hoàng tử hôm nay chẳng những bị Hoàng Thượng bắt được ngủ gà ngủ gật tại trận, còn dám phạm thượng?! Sợ là không sống nổi đi.

Nếu tiếng vỗ vừa rồi có thể chấn động toàn trường, vậy hành động kế tiếp của hoàng đế cũng hoàn toàn có thể khiến mọi người bất tỉnh.

Nhìn thấy mu bàn tay mình bị đánh đau nóng rát, Hiên Viên Dạ bực mình nắm sau áo Lục hoàng tử nhấc lên giống như bế một con mèo nhỏ, mang theo Hiên Viên Nghệ hướng tẩm cung của mình — đi đến Minh Diệu cung.

Vừa rồi còn mơ mơ màng màng, Hiên Viên Nghệ đột nhiên bị xốc lên, ngẩng đầu phẫn nộ trừng nhìn về thái phó. Ân?? Không đúng a, thái phó ở phía trước mình lại cách xa như vậy không có khả năng đến quấy rầy mình a?! Người đang xách mình là ai?? Nghiêng đầu, trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh. Hoàng đế khuôn mặt xám xịt giống như đem chính mình là động vật xách đi. Dọc theo đường đi cung nữ thị vệ thái giám ánh mắt kinh ngạc cùng vài tiếng buồn cười, tuy rằng bị hoàng đế trừng mắt nhìn một chút nhưng Hiên Viên Nghệ lúc này cảm giác tâm mình đều rơi xuống, mất mặt muốn chết.

Minh Diệu cung...

Đi vào tẩm cung, đem Hiên Viên Nghệ hung hăng ném lên long sàng đẹp đẽ, quý giá khổng lồ, giơ tay lên, dùng sức hướng mông Hiên Viên Nghệ mà hung ác đánh. “Ba, ba, ba.” vài tiếng vang giòn quanh quẩn trong tẩm cung.

Hiên Viên Nghệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó vuốt cái mông đang chổng lên, bởi vì xấu hổ và giận dữ mà mặt đỏ, điên cuồng trừng Hiên Viên Dạ.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Hiên Viên Dạ vừa tức giận vừa buồn cười. Tức giận là Lục hoàng tử này không biết trời cao đất rộng, chẳng những nhiều lần xúc phạm điều cấm của hoàng tử lại còn phạm thượng. Chính mình qua loa – nhẹ nhàng bâng quơ trừng phạt hắn vài cái, hắn rõ ràng vẫn không phục? Buồn cười chính là một khắc trước hắn còn giống con mèo dịu ngoan động lòng người, một khắc sau tựa như con sư tử đối với mình giương nanh múa vuốt.

“Hiên Viên Nghệ, ngươi chỉ sợ là hoàng tử duy nhất trên đời dám đánh đương kim hoàng đế.” Hiên Viên Dạ biểu hiện ra bộ dáng rất là cảm khái.

“Ngô...... Ta cũng không phải cố ý, ai kêu ngươi muốn niết lỗ tai người khác.” Hiên Viên Nghệ nhỏ giọng nói thầm.

Nhìn hắn lầu bầy, bằng vào năng lực của Hiên Viên Dạ muốn nghe cũng không khó, biết rõ hắn đang nói cái gì, lúc sau mới mở miệng: “A, ngươi nói là có để ý, học viện hoàng tử vốn là chỗ học tập của các ngươi, không phải là địa phương cho ngươi ngủ? Còn có, không phải là ngươi đêm qua chuồn ra hoàng cung một đêm không ngủ chứ? như thế nào lại không biết vì sao ngủ?”

“......” Cúi đầu xuống tự biết đuối lý không thể ở đây ngụy biện.

Thấy hắn cúi đầu biết sai, Hiên Viên Dạ lại tiếp tục nói: “Lục hoàng tử của Trẫm, ngươi hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy làm cho phụ hoàng khó xử, ngươi nói một chút xem phụ hoàng nên như thế nào xử phạt ngươi mới tốt đây?” Bộ dáng của hắn đoán chừng là bắt buộc.

Ngẩng đầu kinh ngạc “Thật nhỏ mọn! Không phải đều nói người không biết không có tội sao hơn nữa vừa rồi ngươi cũng đã đánh rồi, ngươi còn muốn như thế nào?”

Hiên Viên Dạ cười tàn khốc một tiếng: “Ha hả...... Hoàng nhi, vừa rồi nhìn thấy ngươi đánh trẫm chính là có rất nhiều người đi... Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy trẫm phạt ngươi nha......”

Thấy hắn anh tuấn mà biểu tình trên mặt dường như chưa từng lộ ra miệng cười, Hiên Viên Nghệ ngốc lăng hơn nửa ngày mới nhất thời thốt ra: “Phụ hoàng, ta cũng không biết ngươi cười lên đẹp mắt như vậy! Ai...... Thiệt thòi cho ngươi khuôn mặt lớn lên đẹp trai như vậy, bình thường mặt không chút thay đổi thật sự là đáng tiếc......”

Lạnh như đeo thêm một lớp mặt nạ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hiên Viên Nghệ, liếc một cái “Đừng chen vào đề tài khác.”

“...... Ta hiểu, ngươi nói đi ngươi muốn như thế nào?” Thở dài, cái gì gọi là tránh đi khí thế mũi nhọn, lần đánh hôm nay này về sau Hiên Viên Nghệ hắn cuối cùng cũng lĩnh giáo.

“Ân, vậy hoàng nhi liền từ hôm nay bắt đầu ở nơi này bế môn tư quá (suy nghĩ lỗi lầm), chưa được trẫm đồng ý ngươi không được ra khỏi đây nửa bước.”

Nghe lời này Hiên Viên Nghệ giương cao mi: “Ngươi cũng không cần phải ác như vậy đi? Vậy ta đây ăn cơm, ngủ làm sao bây giờ?”

Hiên Viên Dạ mặt không đổi sắc nói::”Hoàng nhi lời này hiểu lầm trẫm rồi, ngươi năm lần bảy lượt chuồn ra hoàng cung trẫm đều không có xử phạt ngươi. Là niệm ngươi từ nhỏ không có mẫu phi, thiếu hụt yêu thương, sợ ngươi đêm không an giấc......”

Hiên Viên Nghệ nghe được khóe miệng rút gân, không đợi hắn nói xong thấp giọng gầm thét “TM, là nô tài nào nói cho ngươi biết ta thiếu hụt yêu thương? Lại là nô tài nào nói cho ngươi biết ta đêm không an giấc?”

“Ai...... Hoàng nhi xem ra ngươi không chỉ có oán giận trẫm từ nhỏ đối với ngươi chẳng quan tâm, còn đối trẫm chọn thái phó không hài lòng a? Như thế nào lên lớp giảng bài đã lâu mà nói chuyện còn thô lỗ như vậy?! Xem ra trẫm phải tự mình quản giáo.” Hiên Viên Dạ mặt lộ vẻ vô lại.

“......!!”

Không đợi hắn phản kháng, Hiên Viên Dạ đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời còn không quên phân phó thị vệ ngoài cửa giám sát chặt chẽ Lục hoàng tử.

Nhìn bóng dáng hoàng đế kia biểu hiện thắng lợi, Hiên Viên Nghệ tức giận đến không nhẹ. Đánh giá một chút tẩm cung của hoàng đế, đây thật đúng là cung vàng điện ngọc a! Không nói những thứ khác, chỉ riêng minh hoàng màn lụa Bàn Long của long sàng kia hạ điêu khắc liền tôn quý bất phàm, chậc...... chậc...... Thế giới này vương giả thật đúng là biết hưởng thụ! Tuy nói bị chọc tức nhưng là không nên cùng chính mình phải áy náy, ký lai chi tắc an chi.rew Một bên nghĩ thầm, một bên thản nhiên như thường chuyến hướng lên long sàng, nhắm mắt lại mộng gặp Chu Công.

Thái giám tổng quản Lý Dịch xách tấu chương theo phía sau Hiên Viên Dạ đi vào Minh Diệu cung, thấy người ngủ trên Long sàng cực giống Lục hoàng tử xui xẻo, đầu tiên là kinh ngạc sau đó cười khúc khích. Phát giác chính mình thất lễ, lặng lẽ quan sát sắc mặt Hiên Viên Dạ, đem theo tấu chương đưa đến ngự thư phòng đặt trên bàn trong tẩm cung, hành lễ bước nhanh rời đi.

Sáng sớm.

Một chút ánh sáng xuyên thấu qua màn lụa minh hoàng, nhiều điểm lọt vào Long sàng, phản chiếu hình ảnh Hiên Viên Nghệ đang sắp tỉnh lại trên mí mắt.

“Ngô......” vô cùng không tình nguyện mở mắt ra, mắt vẫn có chút mỏi nhừ mà chớp chớp cuốn vểnh lông mi dài theo. Không hiểu sau lưng truyền đến loại cảm giác ấm áp vô cùng thân thiết, làm cho hắn kìm lòng không được dịch gần lại địa phương ấm áp kia, tiếng tim đập trầm ổn hữu lực cũng tùy theo truyền đến.

Sau lưng?? Ấm áp?? Tim đập?? Không muốn thừa nhận cảm giác chân thật truyền đến trên lưng, cứng ngắc quay đầu chống lại một đôi hắc đồng (mắt đen) tựa tiếu phi tiếu (giống như cười mà như không).

“......!! Phụ hoàng, có thể nói cho nhi thần biết ngươi vì cái gì ở trên giường ta?” Nghiến răng nghiến lợi.

Hiên Viên Dạ sửng sốt thấy rõ mình trong tử đồng hắn, sau đó lại chậm rãi nói: “Hoàng nhi, đây là giường trẫm ”

“......!!” Bỗng nhiên nhớ lại chuyện tình ngày hôm qua, xoay người nhảy xuống giường.

Một cánh tay sắt động tác nhanh nhẹn đột nhiên ôm đè trên thắt lưng hắn, một tay kiềm chế hắn, thuận thế đem Hiên Viên Nghệ kéo vào trong ngực ấm áp của mình.

“Hoàng nhi sợ trẫm?”

Không ngoài ý muốn chống lại Hiên Viên Dạ, ánh mắt trào phúng, khinh thường nói: “Ha hả...... thì ngươi xem, ta có sợ qua ngươi sao?”

Trông thấy đáy mắt hắn khinh thường cùng trào phúng, Hiên Viên Dạ khóe miệng vi câu (giương lên) mang theo vài phần tà khí:”Lúc này hoàng nhi cũng thật giống một con sư tử kiệt ngạo bất tuân (kiệt xuất, ngạo nghễ, không quy tắc) a, làm cho người bên cạnh tràn ngập dục vọng chinh phục.” Sau khi nói xong vẻ mặt đột nhiên tràn đầy lửa nóng. Kiêu căng lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt sắc bén đáng sợ:”Lục hoàng tử, nói cho trẫm biết ngươi rốt cuộc là ai?”