Tốc độ và uy lực lan truyền tin đồn luôn rất kinh người, đặc biệt là lời đồn mang theo màu sắc phấn hồng nào đó.
Rhys Myers banh họng rớt nước mắt chạy quanh thành lũy một vòng, mỹ danh đồ phụ tình ăn xong rồi bỏ của Tống Mặc ngày thứ hai đã truyền khắp Grilan.
“Có nghe chưa, lãnh chủ đại nhân và một mỹ nhân ma tộc không rõ không ràng!”
“Tin tức của ngươi đã out rồi, tin mới nhất, lãnh chủ đại nhân xxoo một mỹ nhân, sau khi này này nọ nọ, một cước đá bay!”
“A, trời ạ!”
“Cái này còn chưa có giật gân đâu, nghe nói mỹ nhân đó đã mang thai! Lãnh chủ đại nhân không thừa nhận, cho nên mới… ngươi hiểu đó!”
“Khó trách!”
Và thế là, sau khi qua một tay, hai tay, ba tay… nội dung lời đồn nhanh chóng biến vị, cho dù Tống Mặc muốn làm như không nghe thấy, cũng không thể.
Cái này tính là sao?! Từ lúc nào y ngay cả con cũng có luôn rồi vậy?! Còn là song sinh một nam một nữ?!
Tống Mặc nghe được phiên bản mới nhất, hận không thể trực tiếp kéo đại bác ra, nã chết cái tên không cần mặt mũi kia!
“Lãnh chủ đại nhân, xin nguôi giận.” Lão John bình tĩnh nhàn nhã đứng bên bàn, lật xem từng trang báo cáo lợi nhuận Johnson mang về, “Ngài chỉ cần đừng để ý nó, qua một thời gian lời đồn này sẽ nguôi xuống.”
“Vậy sao?”
“Đúng.” Lão quản gia John trả lời chém đinh chặt sắt, “Ngài lúc trước ngay dưới ánh mắt mọi người lột y phục tinh linh, lại y sam bất chỉnh ôm tinh linh, đây là mọi người tận mắt nhìn thấy, không phải cũng lặn mất rồi sao?”
Tống Mặc nhíu mày, đích thật, tin đồn lấy sự thật làm căn cứ mà cuối cùng còn không đứng vững, huống hồ là loại suy đoán chỉ dựa vào lời một phía này. Nhưng, Tống Mặc hoài nghi nhìn lão John, quản gia làm gì lại đi nhắc tới mấy chuyện y và tinh linh đó, đây là an ủi y, hay là sát muối lên vết thương của y?
Nhắc tới chuyện này, Tống Mặc liền nhớ tới hồi đó có từng thấy qua cái gì đó của Gerrees, nhớ tới cái gì đó của Gerrees, liền không tự chủ đem so sánh với cái gì đó của Rhys, sau khi so sánh, Tống Mặc cho ra kết luận, quả nhiên đều là phi nhân loại! Không phải củ cải ruột đỏ thì là củ cải trắng, người bình thường như ta thật sự theo không kịp.
Cảm thán phi nhân loại, trong đầu lại hiện ra Hắc Viêm. Nhìn chiếc nhẫn trên ngón út tay phải, trong đầu Tống Mặc nhanh chóng hiện ra cảnh tượng thế này: Một con rồng bụng bự đầu đội mũ vàng bay tới, uy phong bát diện luẩn quẩn trên thành lũy, miệng bự há ra, phun một họng lửa, uy võ vô địch! Nghĩ miết nghĩ miết, tư duy lại bắt đầu chạy theo hướng không bình thường lắm, cự long sau khi biến thân đều là không mặc y phục đúng không? So với tình huống của mấy con động vật hoang dã khác, người ta đi trên đất, ít nhất còn có một cái đuôi che che, cự long bay trên trời, quả thật chính là phô trương huênh hoang, triển thị hùng phong với tất cả sinh vật trên mặt đất!
Tống Mặc biểu tình vi diệu ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, kết hợp với hình thể của cự long, suy tưởng kích cỡ Hắc Viêm một chút, sau đó triệt để bái phục. Đây tuyệt đối không phải là củ cải có thể hold nổi…
Quả nhiên, cự long mới là ‘đại’ trượng phu sao?
Chẳng qua, y đang yên lành làm quái gì lại nghĩ mấy cái này? Tống Mặc khổ não chống trán, triệt để bị suy nghĩ tự do như ngựa hoang đứt dây của mình đả kích.
Lão John đang kiểm tra sổ sách, tranh thủ liếc Tống Mặc một cái, nhanh chóng thu ánh mắt về, giả vờ cái gì cũng không thấy. Khi lãnh chủ đại nhân xuất thần hoặc tưởng tượng, vẫn không nên quấy nhiễu mới tốt.
Trải qua khuyên giải của lão John, Tống Mặc quyết định làm như không thấy những lời đồn trong lãnh địa. Quả nhiên không được mấy ngày, lời đồn về y và Rhys dần bình lắng, nhưng không biết tên nào rảnh tới đau trứng, lại đi moi hai ba chuyện không thể không nói của y và Gerrees lúc trước ra!
“Lãnh chủ đại nhân một cước đá bay ma tộc mỹ nhân, là vì vẫn còn nhớ nhung không quên được tinh linh, một mảnh tình si!”
“Lãnh chủ đại nhân quả thật là thuần nam nhân, tấm gương nam nhân của đời ta!”
Thuần nam nhân, tấm gương nam nhân?
Tống Mặc chống cằm suy nghĩ, quả nhiên là quá rảnh rồi, không có gì làm! Tống Mặc vung tay, đem hết tất cả hạt giống khoai môn, khoai lang, và cả thóc còn lại trong kho ra.
Không có gì làm phải không? Tám nhảm phải không? Cảm thấy hứng thú với đời sống tư nhân của ông phải không? Mọe nó đi trồng ruộng hết cho ông!
Là một giai cấp tư sản phong kiến, Tống Mặc tiến hành phản tỉnh sâu sắc về hành vi của mình, nhân từ khoan hậu đều không được, áp bức và bóc lột mạnh bạo mới là đạo lý thép!
Và thế là, sự nghiệp nông canh của Grilan lại lần nữa bước vào thời kỳ nhảy vọt nhiệt hỏa ngập trời, tương lai không lâu sau, sẽ bước lên một bậc thềm mới!
Trong lãnh địa, gần như đâu đâu cũng là cảnh tượng bận rộn. Các bộ xương đẩy mấy ủi đất chạy qua ầm ầm, các lãnh dân vừa vung xẻng công binh chỉnh lý đất trồng, vừa cảm thán, quả nhiên, tinh linh mới là chân ái của lãnh chủ đại nhân! Không thấy trước kia đồn thổi lãnh chủ đại nhân và ma tộc mỹ nhân thế này thế kia, lãnh chủ đại nhân hoàn toàn không để ý, một khi nhắc tới tinh linh, liền nổi giận lôi đình, bắt đầu giành lại địa bàn ngay sao?
Tố chất thân thể của người Grilan hiện tại là cực đỉnh, đào đất, chuyện nhỏ! Trồng ruộng, cũng không là gì! Điều duy nhất có thể khiến mọi người lo lắng, chỉ có một khắc trước khi thu hoạch chủng loại cây mới! Bắp, khoai tây, gạo lúc trước, quả thật khiến các lãnh dân ghi nhớ sâu sắc, muốn quên cũng không được. Nỗi lo này dần dần thay thế nhiệt tình của các lãnh dân với hóng chuyện, lời đồn trong lãnh địa, cuối cùng cũng lắng xuống.
Quả nhiên có chuyện làm thì không còn tâm tư đi hóng chuyện nữa.
Trên thực tế, đào bỏ luống đất nảy sinh lời đồn, là thủ đoạn tốt nhất bảo đảm không còn nảy sinh phiền phức tương tự. Tống Mặc từng thử qua, ngặt nỗi nguồn gốc gây họa thuộc dạng gián đập không chết, thật muốn diệt hắn, còn khó hơn lên trời!
Không thể tiêu diệt Rhys, chỉ có thể võ trang ình.
Tống Mặc đi tìm anh em người lùn, giao chuyện liên quan tới nông canh cho lão John, còn y liên tục một tuần đều ngâm trong xưởng rèn. Mô phỏng thủ đoạn của lão John, tay trái roi da tay phải xẻng công binh, dưới cánh tay còn kẹp một túi kẹo, anh em Giosan và Mosby dưới uy áp của lãnh chủ đại nhân, phát huy vượt trình độ, làm ra Maxim và Bazooka!
Khi thử bắn, đạn như mưa của Maxim hủy luôn miếng gỗ dùng làm bia bắn, một chút bã cũng không còn. Đạn pháo uy lực lớn Bazooka bắn ra trực tiếp khoan lỗ trên vách núi vĩ đại. Tống đại lãnh chủ cuối cùng thỏa mãn, hôm đó liền dẫn người vác Bazooka, nâng Maxim, võ trang toàn bộ cho phủ lãnh chủ đã hoàn thành trên mặt đất!
Lão quản gia John nghiêm cấm Tống Mặc nã pháo ở thành lũy ngầm, Tống Mặc dứt khoát dọn lên trên mặt đất ở.
Trước cửa Maxim, sau tường pháo cối, trước cửa sổ là Bazooka, trong viện là năm sáu đống lựu đạn, nô bộc thị nữ tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, trên eo lãnh chủ đại nhân có hai khẩu 54, ba khẩu súng lục ổ quay, trên vai vác một khẩu 95, còn muốn tăng thêm một khẩu Bazooka, nhưng thử thì thấy quá nặng, đeo lên rồi đi cũng không nổi, chỉ có thể từ bỏ.
Võ trang hoàn tất, Tống Mặc chống nạnh đứng trước cửa phủ lãnh chủ cười ha ha, ông đã võ trang ình và nhà ở thành nhím, nếu còn dám vượt lôi trì một bước, đạn pháo đạn súng cùng lên chào hỏi!
Rhys từng thử mấy lần, mỗi lần muốn lén xâm nhập, đều vô công mà về, khoảng cách gần nhất cũng chỉ tới được trước cửa sổ lầu hai của phủ lãnh chủ, trực tiếp bị một phát đạn pháo trên sân thượng nã rụng, tiếp theo chính là cơn mưa đạn dày đặc không lộ gió. Ma tộc vừa tránh đạn, vừa buồn bực, hắn rõ ràng đã che giấu rất tốt, những tên tuần tra đó sao phát hiện được hắn?
Rhys đang suy nghĩ xem mình rốt cuộc đã để lộ sơ hở ở đâu, Tống Mặc thì đang ở trong phủ lãnh chủ tiến hành mật đàm cùng tinh linh.
Ma tộc dạ tập không thành, chỉ đành thường xuyên chơi trò phá ải, Gerrees là nguyên nhân chủ yếu. Trên đại lục kẻ sở trường phù văn nhất là ma tộc, giỏi truy tung nhất không cần nghi ngờ chính là tinh linh. Lúc đầu Gerrees và Bod có thể đi hơn nửa đại lục Quang Minh, suốt đường truy đuổi Rhys tới Grilan, đủ thấy năng lực truy tung của họ mạnh cỡ nào!
Gerrees đáp ứng giúp Tống Mặc, chỉ vì Tống Mặc nói với hắn: “Câu ta nói trước kia, không phải là đùa.”
Câu nào?
Gerrees bắt đầu không hiểu, cho tới khi Tống Mặc bày ra tư thế say rượu, mới bừng tỉnh.
Nhớ tới câu mà Tống Mặc nói bên tai hắn, biểu tình của Gerrees cuối cùng cũng xuất hiện vẻ thả lỏng, “Ngươi nói, ngươi có biện pháp giúp ta?”
“Ừ, đúng.” Tống Mặc gật đầu, tựa trước cửa sổ, ánh mặt trời sau trưa chiếu rọi ấm áp, sống ở thành lũy ngầm tuy tốt, nhưng không hưởng thụ được sự ấm áp này, “Ta có thể giúp ngươi, chỉ dựa vào khế ước này.”
Nhìn hoa văn màu xanh trên mu bàn tay Tống Mặc, ánh mắt Gerrees trở nên phức tạp. Tiếp theo lấy bình nước linh hồn vẫn luôn giấu bên người ra, đặt lên bàn, Tống Mặc lại lắc đầu, biểu thị Gerrees cất nước linh hồn đi.
“Không dùng tới.”
“Ngươi xác định?”
“Ít nhất ta không dùng tới.” Tống Mặc chép miệng, trước đó làm hàng nhái là bất đắc dĩ, hiện tại bảo y tiếp cận thứ này nữa, y vạn lần không nguyện ý, trong cái bình này không phải chứa rượu nho, “Ta không biết thứ này dùng thế nào, cũng không định biết.”
Tống Mặc đi tới trước bàn, hai tay chống lên bàn, cúi nhìn Gerrees ngồi bên kia bàn, “Ta có thể giúp ngươi, nhưng, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Chỉ cần ta có thể làm được.”
“Rất đơn giản, bảo vệ ta!”
Tống Mặc vừa nói ra, ánh mắt Gerrees liền lấp lóe, tự nhiên như không nhìn hướng bộ vị nhiều thịt nhất nào đó trên người Tống Mặc, nhướng một bên này, bảo vệ, hử?
Tống Mặc xoay đầu theo ánh mắt hắn, giận nha, siết chặt nắm tay, đập binh lên bàn, “Bảo vệ ta nói, không phải ý này!”
Tên trước mặt thật sự là tinh linh sao?! Còn có thể đó đó thêm chút không?! Lẽ nào lương thực của Grilan biến dị, nên tinh linh sinh sống tại đây một thời gian cũng bắt đầu khác người rồi?
“Vậy thì, ngươi hy vọng ta bảo vệ ngươi cái gì?” Gerrees khoanh tay trước ngực, “Theo như ta biết, hiện tại lực lượng vũ trang của ngươi, đủ để bảo vệ bản thân ngươi rồi.”
Tống Mặc hít sâu một tiếng, “Nếu đơn giản như ngươi nói thế, ta còn tìm ngươi làm gì?!”
Gerrees nhìn Tống Mặc, không nói tiếng nào, Tống Mặc trừng Gerrees, không nói một lời.
Thực tế, trong lòng Tống Mặc đang đánh trống, tinh linh vẻ mặt lạnh lẽo, ngay cả thở cũng giống như có mang theo băng này, có thật sự tiếp nhận điều kiện của y không. Phải biết, muốn lấy cầu thủy tinh giam giữ linh hồn Bod ở chỗ Rhys, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ dựa vào Gerrees, trừ khi hắn có năng lực đánh bại Rhys, thậm chí giết chết Rhys, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!
“… Được.”
Cuối cùng, Gerrees mở miệng trước, hắn đột nhiên đứng lên, ấn sau cổ Tống Mặc, gần như kéo cả người y qua bàn, hai người gần trong gang tấc, đôi mắt màu xanh lục của Gerrees hầu như biến thành trong suốt, “Ta đáp ứng bảo vệ ngươi. Khế ước thành lập!”
Âm luật kỳ diệu thuộc riêng về tinh linh lại lần nữa vây quanh toàn thân Tống Mặc, hoa văn màu xanh trên mu bàn tay ẩn ẩn nóng lên, một sợi dây mây chậm rãi leo lên mu bàn tay y, Tống Mặc muốn cúi đầu nhìn, nhưng bị tay Gerrees ấn chặt vai, đôi môi màu hồng ấn lên trán y. Nụ hôn này không có bất cứ sắc thái cảm tình nào, có, chỉ là thành kính và băng lạnh khi lập khế ước.
Sau khi được Gerrees buông ra, động tác đầu tiên của Tống Mặc chính là sắn tay áo lên, hoa văn vốn chỉ phủ trên mu bàn tay y, đã theo cổ tay leo lên trên, một cái chiếc xanh đơn độc, cũng biến thành dây mây thô bằng ngón út, bao bọc nửa cánh tay y. Bạn đang �
“Đây là?”
“Khế ước của người bảo vệ.”
Gerrees cầm tay trái Tống Mặc lên, cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm lên tay, nơi bị môi Gerrees tiếp xúc, dây mây màu xanh lục cứ như sống lại.
“Không cần sợ hãi, đây chỉ là khế ước.” Gerrees thẳng người dậy, “Hơn nữa, rất hữu dụng.”
“Vậy sao?” Tống Mặc giơ tay lên, nhìn một lúc, tiếp theo lại hỏi: “Ngươi không còn hỏi ta muốn ngươi bảo vệ ta cái gì sao?’
“Không cần nữa, khế ước sẽ cho ta biết.”
“… Chắc không phải có cái này rồi, ta nghĩ gì ngươi cũng biết hết chứ?”
“Không. Chỉ là khi ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ biết.”
“Vậy thì được.” Tống Mặc thở phào một hơi, vạn nhất Gerrees có thể biết trong đầu y đang nghĩ gì, thì vui lắm nha.
Chẳng hạn không lâu trước đó y vừa mới so sánh kích thước của hắn, nếu bị Gerrees biết, tính ra tinh linh sẽ trực tiếp đánh vỡ khế ước, một tiễn bắn chết y.
Tống Mặc bên này đang nghĩ, trên mặt Gerrees lại đột nhiên vụt qua biểu tình kỳ quái. Còn về chân tướng khế ước có thật như tinh linh nói không, thì quả thật phải xem xét lại.