Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 57: Hoa nho




Năm khẩu đại bác 150 đã ngốn hết nguyên liệu khoáng thạch hiện có của Grilan, khi Tống Mặc còn đang xoắn xuýt có nên bảo Rhys dỡ bỏ hai khẩu không, thì đợt khoáng thạch mới đã đưa tới. Rode đắc ý bừng bừng đứng bên cạnh bạn của hắn, hai người lùn đều cao bằng nhau, cổ thô như nhau, mặt đầy râu như nhau.

Nếu không nhìn áo mũ trên người họ, Tống Mặc thật sự rất khó phân biệt ra rốt cuộc người nào là Rode, người nào là bạn của hắn.

Cũng giống như hai anh em Giosan và Mosby, cho tới nay, người trong lãnh địa, vẫn thường xuyên gọi lầm tên họ.

“Bạn ta Galland, một trong những người lùn đáng tín nhiệm nhất!”

Rode vỗ mạnh lên vai Galland, Galland thì nện một cú vào ngực Rode, nghe binh một tiếng, Tống Mặc nghe mà cũng cảm thấy đau ngực.

“Rode, ngươi phải nói Galland chính là người lùn đáng tín nhiệm nhất, không ai sánh được!”

“Bạn ta!”

Đập qua đánh lại, nện qua đá lại một phen, hai người lùn mới kết thúc phần thăm hỏi đặc biệt của họ.

Galland tới đã giúp Tống Mặc giải quyết nan đề lớn nhất trước mắt, Tống Mặc hiếm khi hào phóng một lần, trả kim tệ cho Galland theo giá của khoáng thạch, rồi lại thần bí móc ra hai quyển sách nhỏ, nhét vào tay Galland, “Đây là khuyến mãi.”

Galland nghi hoặc nhìn quyển sách nhỏ trong tay, bìa sách vô cùng giản dị, rất khó nhìn ra bên trong rốt cuộc là cái gì.

Tính cách người lùn thẳng đuột, cũng không có kiên nhẫn, Galland trực tiếp lật một quyển trong đó, sau đó, thì phản ứng y hệt như Rode lúc trước, máu mũi chảy dài, bịch một tiếng, ngất xỉu.

Tống Mặc chớp chớp mắt, nhìn Rode, thì ra người lùn đều yếu ớt như thế? Đúng là súng bằng thiết, đẹp mắt mà vô dụng…

Tống Mặc đang nghĩ thế, Galland đột nhiên tỉnh lại, lau sạch máu mũi, nhét hai quyển sách nhỏ vào ngực, hai mắt phát sáng nhìn Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, loại sách này, ngài cần đại lý tiêu thụ ra ngoài không?”

Phản ứng của Galland không chỉ nằm ngoài dự liệu của Tống Mặc, mà ngay cả Rode cũng cứng đờ tại chỗ.

“Ngươi xác định?”

“Ta xác định.” Galland hào hùng vỗ ngực. “Galland là thương nhân giữ chữ tín nhất! Nếu ngài có thể để ta làm đại lý tiêu thụ của ngài, ta bảo đảm, mỗi quý đều sẽ đưa tới cho ngài ba xe khoáng thạch sắt! Miễn phí!”

Tống Mặc xoa cằm, mở lòng bàn tay ra, dựng thẳng năm ngón.

“Năm xe? Không vấn đề!”

“Năm mươi xe!”

“Không thể nào!”

Galland lập tức phủ quyết yêu cầu của Tống Mặc, “Đây đã vượt qua một nửa lượng giao dịch của đội thương buôn trong quý, ta sẽ phá sản.”

“Ba mươi xe, không thể giảm nữa.” Tống Mặc chống nạnh, cười híp mắt nhìn Galland, chỉ ngực hắn, nơi đó đã đặt hai quyển sách nhỏ y tặng cho Galland, “Nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta không chỉ trao quyền đại lý cho ngươi, hơn nữa, cũng không lấy không khoáng thạch của ngươi, mỗi xe khoáng thạch, đều trả tiền theo giá thị trường. Thế nào?”

Galland hoài nghi nhìn Tống Mặc, Tống Mặc thì vẻ mặt chân thành, “Ngươi có thể hỏi Rode thử, hắn đã bắt đầu làm đại lý tiêu thụ loại sách này rồi, lợi nhuận, vô cùng khả quan.”

Galland quay đầu lại nhìn Rode, Rode đã vẻ mặt đỏ bừng, may mà hắn mọc đầy râu, không tới mức khiến bạn già nhìn ra sự lúng túng của mình.

Tống Mặc liếc mắt nhìn Rode, ý tứ rất rõ ràng, đừng phá đám, nếu phá đám, hậu quả tự chịu.

Cuối cùng, Rode vẫn khuất phục dưới dâm uy của Tống đại lãnh chủ, gật đầu.

Người lùn Galland, dưới lời ngon tiếng ngọt của Tống Mặc, cùng bạn tốt Rode trợ Trụ hành ác, ký vào khế ước khiến hắn sau này nhớ tới liền muốn đụng tường.

Khế ước quy định, người lùn Galland mỗi quý sẽ đưa ba mươi xe khoáng thạch tới Grilan, Tống Mặc sẽ chiếu theo giá thị trường trả tiền, còn trao quyền cho người đại diện Galland tiêu thụ sách nghệ thuật thân thể, mỗi lần bán ra một quyển, sẽ chia cho Tống Mặc năm trăm kim tệ.

Khế ước này nếu nhìn sơ qua, thì là Galland chiếm lợi, nhưng thực tế trong nó ẩn giấu mánh lới.

“Trả tiền theo giá thị trường” và “trả đủ tiền theo giá thị trường”, hoàn toàn là hai khái niệm.

Rode trân mắt nhìn Galland ký tên vào bảng khế ước này, không khỏi ngửa đầu thở dài, lại một người đáng thương, rơi vào trong cạm bẫy của ma quỷ. Nhưng, từ khi tinh thần hại người truyền khắp Grilan, Rode cũng không thể nào may mắn thoát khỏi sự công kích tinh thần mạnh mẽ. Nếu để mình lọt xuống hố bị người gọt xẻo, không bằng kéo huynh đệ tới cùng lọt hố chung.

Galland mang kim tệ và năm mươi quyển tiểu x thư đi, có bản khắc in ấn của chu nho và sự gia nhập của quân sinh lực là công tước Nelson, sự nghiệp tiểu x thư của lãnh địa đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Nghĩ tới sự khác biệt giữa chủng tộc, Tống Mặc còn gợi ý cho địa tinh trừ bản nhân loại, nghiên cứu thêm bản người lùn, bản chu nho, tinh linh… được rồi, có Gerrees ở đây, Tống Mặc không có gan phát triển bản tinh linh.

Gerrees đã đem nho tới trồng, chỉ là nơi trồng có hơi kỳ lạ, bên tường đá ở rìa lãnh địa. Nếu không phải Tống Mặc ngăn cản, ngay cả mía Gerrees cũng định trồng ở đó.

“Tại sao trồng ở đây?” Tống Mặc nhìn nho đã bắt đầu leo dây, “Chỉ cần chiến tranh, chắc chắn đều sẽ tổn thất.”

“Vậy sao?” Gerrees không cho là vậy, ôm tay tựa vào một thân cây, nhìn dây nho đang leo tường với tốc độ mắt người có thể thấy, “Ngày mai, ngươi sẽ biết nguyên nhân.”

Ngày mai sao?

Tống Mặc không hiểu lắm. Cách nói chuyện nửa vời của tinh linh khiến Tống Mặc ngứa đầu.

Sáng sớm hôm sau, cơm sáng Tống Mặc còn chưa kịp ăn, đã vội chạy tới rìa lãnh địa, nhìn nụ hoa đã trổ trên dây leo. Những nụ hoa nhỏ màu xanh nhạt giấu mình giữa những chiếc lá hình bàn tay, rất khó phát hiện. Nếu không phải trong gió có mang theo mùi hương, Tống Mặc hoàn toàn sẽ không chú ý tới.

Tống Mặc lần đầu thấy hoa nho, nhịn không được vươn tay chạm một cái, không ngờ nụ hoa bị y chạm vào lại đột nhiên phình lớn, cánh hoa mở ra, bao kín lấy nửa khớp ngón tay của Tống Mặc!

Có thể cảm giác được rõ ràng ngón tay bị gai nhọn sắc bén hình răng cưa cào rách, máu tươi chảy ra theo kẽ giữa các cánh hoa.

Dùng sức kéo ra, nhưng lôi thế nào cũng không đứt, lấy dao găm ra cắt, nhưng lại giống như cắt lên gân trâu, dao găm sắc bén bị bắn ngược lại.

Tống Mặc đờ ra, chỉ có thể ngây người nhìn nụ hoa lớn bằng hạt gạo đó giống như tửu quỷ, liều mạng hút máu ở đầu ngón tay mình, dây nho tại đó bị nhuộm thành màu đỏ hồng.

Đây là chuyện gì?

Lẽ nào, Gerrees không phải trồng nho, mà là trồng hoa ăn thịt người biến chủng?!

“Cho nên ta nói, hôm nay ngươi sẽ biết đáp án.” Giọng nói của Gerrees đột nhiên vang lên sau lưng Tống Mặc, “Loại thực vật này, tại rừng tinh linh, dùng để xây dựng hàng rào, xua đuổi mãnh thú.”

Ngón tay trắng nõn gần như trong suốt lướt qua nụ hoa đang cắn Tống Mặc, tia sáng màu xanh tràn vào dây nho, cánh hoa mở ra, Gerrees nắm cổ tay Tống Mặc kéo ra. Ngón tay bị cắn, phần bụng còn lưu lại vết thương rõ ràng, một giọt máu tươi chảy ra, giống như trân châu màu máu đỏ.

Tống Mặc cuối cùng cũng ý thức được đau đớn, muốn rút tay về, nhưng lại bị chuyện xảy ra tiếp theo dọa ngay cả tóc cũng dựng đứng.

Gerrees cúi đầu, ngậm lấy ngón tay bị thương của y!

Ánh mặt trời sáng sớm, rọi lên người tinh linh, Tống Mặc phát hiện, lông mi của Gerrees, cũng là màu vàng.

Chỉ mấy giây, Tống Mặc lại cảm thấy như đã qua mấy tiếng. Rút tay về, vết thương trên đó đã lành lại, không còn một chút dấu tích nào.

“Gerrees…”

“Cái gì?”

“Ngươi không phải ăn chay sao? Uống máu của ta rồi, có bị tiêu chảy không? Nếu có, nhất thiết đừng nín.” Tống Mặc nhớ Gerrees từng nói, có vài ‘thức ăn’, đặc biệt là mặn, có hại với thân thể của tinh linh. Máu, cũng tính là đồ mặn đúng không?

Gerrees: “…”

“Sao không nói gì?”

“Chúng ta đã ký khế ước tinh linh.”

“Hả?”

“Cho nên, không chỉ là uống máu ngươi, cho dù có ăn ngươi, thân thể của ta cũng sẽ không có vấn đề gì.”

Tống Mặc: “…”

Tinh linh ăn thịt uống máu? Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện ra cảnh tượng Gerrees đầu cắm lông vũ, mặc đầm da hổ, cầm côn nanh sói, chạy quanh đống lửa hô lê ca hát… trước mặt y là Gerrees sao? Không phải là ai khác giả dạng chứ?

“Thu lại suy nghĩ lung tung trong đầu ngươi, nếu không, sau khi khế ước kết thúc, ta lập tức giết ngươi.”

Nghe câu nói này xong, Tống Mặc lập tức thở phào, trước mặt là Gerrees, trăm phần trăm!

Đợi đã! Người khác nói muốn giết y, y lại thở phào sao?

Mọe! Lẽ nào bản chất của y lại là một M ẩn giấu rất sâu?!

Nhìn Tống Mặc ôm đầu như muốn đụng tường, Gerrees sờ miệng mình, máu của nhân loại này tựa hồ có hơi kỳ lạ. Chắc chắn không phải là vì cấm chú của ma tộc, cũng không phải vì khế ước cùng tinh linh, vậy vì cái gì?

Có lẽ, hắn nên xác định một chút…

Gerrees quay đầu lại, nhìn Tống Mặc, Tống Mặc bị đôi mắt màu xanh lục đó nhìn mà sống lưng lạnh toát, nhịn không được lùi về một bước, cảnh giác nhìn Gerrees, tay thì đã đặt lên khẩu súng ở eo.

Một làn gió đen bỗng nổi lên, Rhys xuất hiện sau lưng Tống Mặc, ôm y vào lòng. Người ngu ngốc nhất, cũng có thể nghe ra được sát khí và tức giận trong giọng nói của hắn.

“Tinh linh, ta từng cảnh cáo ngươi rồi.”

Mắt Tống Mặc bị tay Rhys che mất, y không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cảm giác được gió mạnh nổi lên và cánh tay Rhys ôm chặt.

Đợi khi tất cả hồi phục bình ổn, Rhys buông tay, Tống Mặc phát hiện, mình đã trở về trong phòng, Gerrees, không thấy bóng dáng.

“Yên tâm, ta không giết chết hắn.”

Rhys ôm Tống Mặc, gác cằm lên vai y, một tay vòng ôm eo Tống Mặc, một tay cầm ngón tay bị Gerrees ngậm qua, đưa vào miệng mình.

“Ngươi là của ta.” Rhys nhẹ cắn đầu ngón tay Tống Mặc, “Chỉ có thể là của ta.”

Bạn đang �

Tống Mặc rất muốn cho cái tên phát ngôn bừa bãi sau lưng một bạt tai, nhưng thân thể lại giống như đột ngột mất hết sức lực, chỉ có thể tựa vào ngực Rhys, mặc môi lưỡi hắn liếm qua đầu ngón tay mình, mu bàn tay, lòng bàn tay, theo đường gân cổ tay chậm rãi đi xuống, để lại một đường ẩm ướt, cuối cùng chạm vào giữa cổ mình.

Nút áo sơ mi bị cởi ra, cằm bị nâng lên, bộ vị yếu ớt nhất cơ thể, lộ ra trước mắt.

Tống Mặc cảm thấy môi Rhys ở bên cổ mình, hàm răng tỉ mỉ cọ sát, giống như giây tiếp theo, cổ mình sẽ bị cắn lủng, sinh mạng sẽ bị đoạt đi.

Cái tên đang ôm mình là ma tộc sao? Không phải quỷ hút máu sao?

Cuối cùng, Rhys buông Tống Mặc ra, Tống Mặc sờ nơi bị cắn trên cổ, còn tốt, không bị rách. Khi Tống Mặc suy nghĩ xem có nên cắn trả lại hay không, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới tiếng nện thụi, Tống Mặc ngẩng đầu lên, thì thấy một cái đầu lâu đang bám vúi trên góc cửa sổ, ngọn lửa đen trong hốc mắt chập chờn, nhìn chằm chằm vào y.

Phản ứng đầu tiên của Tống Mặc không phải kinh hãi, mà là tên này rốt cuộc đã ở đó nhìn bao lâu rồi?!

Mọe, thì ra bộ xương cũng nhìn trộm?!