Người Sabisand không tin lời Tống Mặc, bọn họ tận mắt thấy những người này chuồn ra khỏi đội ngũ của lính đánh thuê Obi.
Rất nhanh, một cây đoản kiếm gác lên cổ Tống Mặc, Tống Mặc híp mắt lại.
“Ngươi có tin ta lập tức kêu lên không? Đến lúc đó, các ngươi một kẻ cũng đừng mơ chạy thoát.”
“Có ngon ngươi kêu đi?!” Nam nhân cánh tay còn thô hơn cả chân Tống Mặc, trên mặt chăng ngang hai vết sẹo cười dữ tợn nói: “Obi không khách khí gì với lính đánh thuê chạy trốn.” Vừa nói, vừa dùng tay vẽ ngang trên cổ một cái, nhìn mặt sẹo vì tin chắc mà không sợ hãi, Tống Mặc nhướng mày, “Thật sự cho rằng ta không dám kêu sao? Ông có người trong triều đó! Nếu không ngươi cho rằng ông dám chạy à?”
“…”
“Hơn nữa so với lính đánh thuê, quốc vương bệ hạ xử trí tù binh càng nghiêm lệ hơn!”
“Cái gì?”
“Chắc ngươi chưa từng nghe qua đúng không?” Tống Mặc đẩy đẩy đoản kiếm trên cổ, không đẩy ra, dứt khoát lùi về sau một chút, thấp giọng nói với mặt sẹo, “Quốc vương vì xử trí những kẻ ngạo mạn ngang bướng, đặc biệt phát minh ra rất nhiều hình phạt đầy tính thú vị, chẳng hạn, lấy một cái lưới cá quấn toàn thân tù binh, quấn chặt từng vòng, sau đó dùng dao nhỏ sắc bén rọc từng miếng thịt xuống, khi rọc tới cuối, người vẫn còn sống, nhưng không còn miếng thịt nào. Kẻ toàn thân đầy cơ bắp như ngươi thế này đặc biệt thích hợp. Trước kia có một tên chịu được ba ngày mới đứt hơi, chắc ngươi có thể phá kỷ lục của hắn!”
Sắc mặt mặt sẹo bắt đầu biến xanh.
“Nhưng tên đó không còn tiểu jj, có lẽ vì vậy mới có thể chịu đựng giỏi hơn? Nói không chừng quốc vương bệ hạ trước khi rọc thịt ngươi, sẽ cắt tiểu jj của ngươi trước.”
Mặt mặt sẹo từ xanh biến trắng, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Có lẽ ngươi cảm thấy cái này còn chưa đủ.” Tống Mặc cười híp mắt nhìn mặt sẹo, “Không cần lo, chủng loại còn có rất nhiều, hoàn toàn có thể mặc quân lựa chọn. Chẳng hạn chất một cái nồi bự trên đống lửa, sau đó cột tay cột chân người rồi ném vào. Nước sẽ dần dần nóng lên, người trong nồi sẽ hưởng thụ được đãi ngộ cấp khách quý từ tắm suối nước nóng tới phòng tắm hơi.”
Tống Mặc tựa hồ nổi hưng trí, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Còn có nung thịt, chính là cột người ta lên trên trụ đồng đã cháy đỏ để chơi trò nướng thịt, ngũ mã phanh thây…”
Tống Mặc phát huy tài miệng lưỡi tuyệt hảo của mình lên cực điểm, mỗi chi tiết nhỏ đều hình dung vô cùng chân thật, không chỉ người Sabisand bị dọa sợ bắt đầu run run rẩy rẩy, mồ hôi như tắm, ngay cả sắc mặt người Grilan cũng trở nên tái nhợt.
Bốn người Harold từng lăn lộn trong Quang Minh giáo hội, ánh mắt nhìn Tống Mặc như nhìn một ác quỷ.
Có câu, kẻ quen thuộc ngươi nhất, luôn là kẻ địch của ngươi.
Vì có thể cắm rễ ở mỗi quốc gia trên đại lục, tiếp tục vận động chủ nghĩa phản chính phủ của họ, tu sĩ trong giáo hội trừ làm thầy thuốc, gần như ai ai cũng là nhân tài pháp luật.
Harold thân là giáo chủ kiến tập, thì thuộc lòng lòng pháp luật các nước. Cho dù hắn có lật lại mấy lượt pháp điển Obi trong đầu, cũng không phát hiện ra những hình phạt Tống Mặc nói!
Trong pháp điển Obi không ghi chép, nhìn điệu bộ Tống Mặc thì cũng không giống nói xằng xiên, lẽ nào, đây là pháp luật của Grilan?!
Nghĩ tới đây, Harold và ba tu sĩ khắc đồng thời giật bắn mình, cúc hoa căng chặt, lại lần nữa hoài nghi, bọn họ nương tựa Grilan, rốt cuộc có phải là chọn lựa chính xác không?
Nếu hiện tại muốn xuống khỏi thuyền tặc, thì còn kịp không?
Người Sabisand mai phục trong lùm cây đều bị Tống Mặc dọa dựng tóc gáy, nam nhân mặt sẹo dẫn đầu tay cầm kiếm cũng đã nhũn ra. Nhịn không được nuốt nước miếng, “Ngươi nói đều là thật?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc cười cười, “Tuy ta không phải người tốt gì, nhưng ta sẽ không lừa ngươi.”
Nghe Tống Mặc nói thế, người Grilan, toàn bộ đều thở phào một hơi. Bọn họ có kinh nghiệm, mỗi khi lãnh chủ đại nhân cường điệu sự thành thật và thành tín của y, chính là khi y dự định bắt đầu lừa chết người không đền mạng.
Johnson còn vỗ vỗ vai Harold, chớp mắt với Harold, ý là đang nói: Không cần lo lắng, lãnh chủ đại nhân đang nói xạo.
Không phải Johnson hảo tâm, mà là sắc mặt Harold thật sự quá khó coi.
“Nếu không muốn thật sự bị bắt về làm biểu diễn sau bữa cơm của dân chúng Obi, các ngươi tốt nhất xem như không nhìn thấy chúng ta, ngươi hiểu chưa?”
Mặt sẹo và người Sabisand khác vội gật đầu, đã hiểu, hiểu rõ lắm!
“Tốt lắm. Ta cũng sẽ xem như không nhìn thấy các ngươi. Các ngươi muốn mai phục hay là thích sát gì đó thì tùy ý. Thấy vương kỳ thêu kim long kia không? Quốc vương Obi đang ở đó.”
Tống Mặc chỉ vương kỳ, vỗ vai mặt sẹo, rồi lại trốn về lùm cây. Y tin, trải qua một phen đe dọa, những kẻ mai phục này chỉ sợ đã mềm chân, làm gì còn dũng khí mà đi thích sát? Chẳng qua như vậy cũng đã nói rõ thái độ của mình, y và Hắc Viêm tuyệt đối không cùng một bọn!
Nếu hôm nào đó con rồng bụng bự kia thật sự mạng hẻo về trời, y sẽ cao hứng tới mức mặc váy cỏ nhảy múa không chừng.
Nhưng, lá gan của những tên này cũng quá nhỏ rồi, uổng cho vóc dáng to lớn và một thân cơ bắp như thế, chỉ có vậy đã chịu không nổi, y còn chưa nêu ra Mãn Thanh thập đại khốc hình càng khiến người sảng tới cực điểm ra nữa mà!
Nghĩ tới Mãn Thanh thập đại khốc hình, liền nhịn không được nhớ tới bộ phim Hồng Kông có rất nhiều dư luận nào đó, Tống Mặc cắn một cọng cỏ, không thì, làm một bộ Dương X Võ cùng Tiểu X Thái bản dị thế?
Với những lão gia quý tộc trong ngoài bất nhất kia, giá cả thị trường và lượng tiêu thụ sẽ rất tốt…
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Mặc không khỏi cười hê hê vài tiếng, tuy tiếng cười cũng coi như êm tai, nhưng phối hợp với mấy lời vừa rồi của y, tiếng cười này nghe vào tai mặt sẹo, căn bản không khác gì ác quỷ! Quả thật là ‘hoàn toàn biến thái’.
Lúc này, tiếng còi hiệu của quân đội vương quốc Obi vang lên.
Tống Mặc và nam nhân mặt sẹo đồng thời an tĩnh lại.
Các lính đánh thuê bắt đầu lao tới chỗ có khả năng thiết lập cạm bẫy nhất.
Khi tiếng hét thảm đầu tiên vang lên, Tống Mặc nhịn không được nhắm hai mắt, nhưng mấy giây sau, lại cưỡng ép mình mở ra. Nếu y muốn sống tiếp, dẫn những lãnh dân của mình sống tốt hơn, thì nhất định phải nhìn thẳng vào thế giới này, tử vong và giết chóc chân thật, sớm muộn có một ngày, sẽ tìm tới mình!
Đến lúc đó, thì không thể nhẹ nhàng như khi mình bắt Saivans.
Bảy trăm lính đánh thuê, bảy trăm tính mạng, trong mắt những kẻ ở trên, chẳng qua là một loại hàng tiêu hao dùng kim tệ mua được.
Sinh mạng biến mất trong mười mấy phút ngắn ngủi, không ai sẽ chú ý tới sống chết của bảy trăm người này.
Lúc này, tiếng còi hiệu của vương thành Sabisand cũng vang lên, đây là tín hiệu khai chiến.
Quân đội vương quốc Obi tách ra như thủy triều, mười mấy cỗ máy công thành cự đại, được các nô lệ và binh sĩ cường tráng đẩy ra.
Chỉ nhìn một cái, Tống Mặc đã nhận ra đó là máy bắn đá mà mình đã giao cho Saivans.
Theo một tiếng hạ lệnh, máy bắn đá phát ra tiếng cọt kẹt, một tảng đá núi thật lớn đập lên tường thành Sabisand, có vài tảng trực tiếp vượt qua tường thành, đập vào trong thành.
Từng khẩu pháo công thành cũng được đưa lên, ống sắt màu đen, giống như từng tia chớp đen tuyền, vút một tiếng, bay lên vương thành Sabisand, phủ xuống bóng âm tử vong to lớn.
Sabisand bắt đầu phản kích, nhưng đá họ phóng ra căn bản không tới được vị trí của quân đội Obi, chỉ có thể uổng công rớt cách vương quân Obi hai ba trăm mét.
Nhìn cảnh này, quân đội vương quốc Obi hoan hô từng trận, mà người Sabisand dự cảm được, mình rất có thể sắp đại họa lâm đầu.
Hắc Viêm cưỡi một chiến mã cả người đen kịt, con ngựa này cao hơn chiến mã khác nửa cái đầu, thân hình ưu mỹ, bờm sau cổ đen tuyền phát sáng, giống như một cuộn lụa thượng đẳng. Cũng như chủ nhân của nó, hắc mã Osafei, cũng là mã vương.
Tiếng đá xé không, mũi tiễn vun vút, và cả tiếng bên trong tường thành bị phá hoại, gọi lên bạo ngược và máu tanh trong người vương giả.
Lại một tiếng vang lớn, tường thành Sabisand có thể nói là kiên cố khó phá nhất cả đại lục, cuối cùng bị đá đập ra một lỗ bự!
Chiến mã màu đen giơ cao vó trước, Hắc Viêm kéo dây cương, thuận thế giơ kiếm vương giả trong tay, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu tia sáng lấp lánh. Gió thổi áo trùm đen thêu hoa văn vàng, cứ như đang hát bài hùng ca cho vương giả vĩ đại.
“Trời phù hộ vương ta!”
Người Obi lớn tiếng hoan hô, trường thương và cự kiếm đập lên khiêng, chiến mã dậm bốn vó, khiến cả mảnh đất cũng như run theo.
Kiếm trong tay Hắc Viêm đột nhiên chỉ về vương thành Obi, âm thanh hắn truyền khắp vương thành và mảnh đất sắp trở thành chiến trường: “Ta, vua của Obi, ra lệnh cho các ngươi, dùng liệt hỏa và máu của người Sabisand, nhuộm đỏ mỗi tấc đất ở đây! Giết!”
“Giết!”
Tiếng còi hiệu lại vang lên, đại quân Obi bắt đầu bức gần vương thành Sabisand, người Sabisand trong thành, trải qua trận giết chóc máu tanh đáng sợ nhất trong lịch sử tới nay.
Tống Mặc cuối cùng cũng đợi được thời khắc vẫn luôn trông đợi, nhưng y lại phát hiện, mình không thể di chuyển hai chân.
Mũi tên như mưa, giết chóc máu tanh, tiếng hí của chiến mã, tiếng gào của chiến sĩ…
Đây chính là chiến tranh của thời đại binh khí lạnh, người và người, giết chóc và va chạm nguyên thủy nhất.
Tống Mặc rất khó hình dung tâm tình của mình lúc này, nhưng y cũng không thể nào phủ nhận được xao động trong nội tâm mình, chiến trường, có thể gọi ra huyết tính và xung động nguyên thủy của nam nhân, cho dù trận chiến tranh đó không có liên quan tới y.
Tống Mặc bức bách mình dời lực chú ý ra khỏi chiến trường, y còn chuyện quan trọng hơn, đây cũng là nguyên nhân y rời khỏi Grilan, đi xa ngàn dặm tới đây.
Đám người Johnson tựa hồ cũng bị giết chóc trên chiến trường hấp dẫn. Mà người Sabisand…
Đợi đã!
Tống Mặc đột nhiên quay đầu nhìn nam nhân mặt sẹo, bọn họ sao vẫn còn ở đây?!
“Tại sao chúng ta không thể ở đây?”
“Các ngươi không phải là người Sabisand sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy sao các ngươi không xông lên?”
“Tại sao chúng ta phải xông lên?”
“Các ngươi trốn ở đây không phải là để mai phục vương quân Obi sao?”
“Không phải.”
“Vậy các ngươi trốn ở đây làm gì?”
“Đợi chết hết cả rồi thì dọn dẹp chiến trường vơ chút lợi.”
“… Ngươi rốt cuộc có thân phận gì?”
“Ăn cướp. Hơn nữa là kẻ cướp bị quốc vương Sabisand hạ lệnh bắt được là treo cổ.” Mặt sẹo nghiến răng, ngón cái chỉ sau lưng, “Bọn họ cũng vậy.”
“Lừa ai chứ? Nếu thật sự là ăn cướp, ngươi sẽ bị ta dọa ra như vậy sao?”
“Ta @#$^&$!!” Mặt sẹo chửi ầm lên, rồi xách cổ áo Tống Mặc, “Đệch mọe ngươi nói dọa người như thế, là người đều sẽ sợ!”
“…”
Mọe, thì ra mọi người đều là người qua đường.
“Chuyện này ngươi thường làm?”
“Thỉnh thoảng.” Nam nhân mặt sẹo ấn đầu Tống Mặc lại: “Đầu ngẩng cao quá rồi.”
“Ừ, vậy mỗi lần thu hoạch thế nào?”
“Bình thường, miễn cưỡng đủ miệng. Nếu muốn phát tài, còn phải đánh cướp những quý tộc mập chảy mỡ…”
Mặt sẹo đột nhiên ngậm miệng, tựa hồ cảm thấy mình nói quá nhiều. Tống Mặc thì lại gác lên vai hắn, tự động thân thuộc nói: “Huynh đệ, có muốn làm vụ lớn không?”