Các động vật bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.
Người đầu tiên phát hiện bất thường, là tiểu White phụ trách chăm sóc bì bì thú, bì bì thú bình thường ngoan ngoãn giống như cục thịt, vậy mà bắt đầu điên cuồng húc vào hàng rào, giống như khẩn thiết muốn chạy đi.
Tiểu White cảm thấy khẳng định có vấn đề, lập tức nói chuyện này cho lão White, lão White tức thời gia cố thêm hàng rào, còn mời Houma tới, dùng ma pháp dựng một vách ngăn mềm mại bên cạnh hàng rào để bảo vệ bì bì thú, tránh chúng tự làm tổn thương mình. Bì bì thú húc mệt rồi, cuối cùng cũng trở nên an tĩnh, cuộn thành từng cục tròn trắng bóc, tựa vào nhau run run rẩy rẩy. Không đợi lão White và cháu ông hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, thực vật đã gây loạn khác, tiếp theo là ruộng mạch bị các loại chim chiếm cứ.
Khi Tống Mặc tới, chim lớn đủ hình dạng bay lượn trên trời, che luôn mặt trời, tiếng chim rúc giao vào nhau, giống như đang sợ hãi cái gì đó, lại giống như tràn đầy kính sợ.
Tống Mặc ngửa đầu nhìn trời, ma sát nhẫn trên ngón út tay phải, tựa hồ khi chiếc nhẫn này nóng lên, động vật trong lãnh địa liền lục tục trở nên bất thường, giữa hai thứ này, có quan hệ không?
Nếu thật sự có quan hệ, thì vì cái gì?
Tống Mặc không hiểu.
Lúc này, nam nhân đang tuần tra ở bên tường biên cảnh thở phì phò chạy tới, lớn tiếng nói: “Lãnh chủ đại nhân, có chuyện rồi! Ngài mau tới xem đi!”
Tống Mặc không có thời gian hỏi rốt cuộc là chuyện gì, vội theo người đó tới biên giới lãnh địa, chỉ thấy đủ loại động vật, bất luận ăn cỏ hay ăn thịt, đều như ruồi mất đầu chạy khỏi rừng Phỉ Thúy, trực tiếp lao tới biên cảnh lãnh địa.
“Đây là chuyện gì?”
Tống Mặc cầm kính viễn vọng từ tay Jason, nhìn một chút, chân mày càng nhíu chặt lại. Nhiều động vật như thế, lại toàn bộ lao tới Grilan, chỉ dựa vào một bức tường, có thể cản được không?
“Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi cũng không rõ lắm.” Trong giọng nói của Jason mang theo kinh ngạc và lo lắng, “Chúng đột nhiên như không cần mạng lao khỏi rừng, giống như sau lưng có thứ gì đó đang đuổi theo chúng.”
Khi hai người nói chuyện, động vật chạy tới đã càng lúc càng gần biên cảnh, trong lúc chạy, khói bụi cuốn lên ngập trời. Tống Mặc hoài nghi, động vật trong rừng Phỉ Thúy, có phải đều tụ tập ở đây?
Nguy hiểm càng lúc càng gần, không cần Tống Mặc hạ lệnh, tất cả nam nhân đều giơ súng trường và cung nỏ lên, pháo cối trong chòi gác cũng được nâng ra, bọn họ không thể không làm thế, dã thú trước mắt, thực sự quá nhiều.
Chỉ dùng giò và vuốt, là có thể dẫm nát họ.
Lao đi đầu tiên là một con gấu bự toàn thân đen kịt, nó đứng thẳng thì cũng cao hơn năm mét, Tống Mặc biết không thể dùng thường tình để đánh giá động vật của thế giới này, nhưng con này, thật sự quá kinh người.
Rõ ràng có hình dáng của gấu mặt trăng, nhưng lại có kích thước còn cường hãn hơn cả gấu bắc cực.
Mười mét, năm mét, càng lúc càng gần, các nam nhân gần như có thể thấy được răng nanh lóe hàn quang trong miệng con gấu.
Tay các nam nhân, để trên cò súng…
Đột nhiên, mấy bóng đen vù vù bay qua đỉnh đầu các nam nhân, trực tiếp bay tới trên đầu con gấu, liên tục nổ, bột phấn trắng phủ kín trời đất, con gấu đen lập tức trở thành gấu trắng, mắt và mũi đều bị nghẹt, động tác lập tức chậm lại.
Nó chậm rồi, nhưng có thứ nhanh hơn nó.
Mấy cây mía thô tráng, lặng yên xuất hiện sau lưng con gấu, đột ngột phát lực, liên tục vài cú quất, chơi trò tiếp sức, nhẹ nhàng quất bay con gấu vừa rồi còn khí thế bừng bừng, bốp một tiếng dính lên tường, mọi người trên tường vây đồng thời cảm thấy dưới chân chấn động, cúi đầu nhìn, con gấu mắt nổ sao kim đã bị dây nho quấn chặt cứng, ngay cả miệng cũng bị cột lại, chỉ để lỗ mũi cho thở.
Muốn động, hay muốn giở trò lưu manh, đều là nằm mơ!
Lãnh chủ đại nhân tay cầm súng: “…”
Các hán tử tay cầm súng: “…”
Mọi người Grilan tới chi viện: “…”
Càng lúc càng nhiều cây mía từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, khoai môn trên bầu trời cũng càng lúc càng nhiều, Tống Mặc thậm chí còn thấy mấy củ khoai lang quấn dây khoai trên người khoai môn, trực tiếp được ‘vận chuyển’ tới biên cảnh tăng viện!
Những thực vật này đối với người ở trên tường vây đều làm như không thấy, trực tiếp vượt qua tường vây, khoai lang thu hồi dây khoai quấn trên khoai môn, binh một tiếng rớt xuống đất, nửa đoạn nhỏ lún vào đất, không đợi động vật xung quanh phản ứng lại, dây khoai lập tức phát uy, phối hợp với mía cùng quất, tép riu, quất không chết mi cũng có thể quất bay mi!
Các thực vật của Grilan chân thành hợp tác, cùng chống địch.
Lãnh chủ đại nhân và các hán tử Grilan trợn mắt nghẹn họng, tiếp tục câm nín.
Tống Mặc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn không biến mất, động vật từ rừng Phỉ Thúy lao ra đang không cách nào trả đòn trước những thực vật cuồng bạo của lãnh địa, một con tiếp một con bị quất lên trên tường vây làm thảm treo.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, một con gấu lớn, ba con báo, hai con heo rừng, mười lăm con nai, đã ngắc ngoải thoi thóp trên tường.
Một vài động vật cỡ nhỏ nhờ vào ưu thế thể hình mà chạy thoát một kiếp, nhưng không ngờ, trước mặt còn có hố cạm bẫy chờ sẵn! Trên tấm biển cạnh hố bẫy có viết rõ ràng “Cạm bẫy, nguy hiểm, xin đừng lại gần!”
Ngặt nỗi chúng cũng như heo rừng, không có thiên phú ngoại ngữ, xem không hiểu ngôn ngữ đại lục Quang Minh, chỉ có thể thi nhau rớt bình bịch xuống, chơi trò chồng kim tự tháp trong hố bẫy.
Tống Mặc lồi mắt líu lưỡi, trong đầu sinh ra một suy nghĩ kỳ quái, đây tính là, thực vật đại chiến dã thú phiên bản đại lục Quang Minh sao?
Y vẫn luôn nghe nói động vật trong rừng Phỉ Thúy cực kỳ cực kỳ hung hãn, cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ cực kỳ đáng sợ. Kết quả, thật sự nghe danh không bằng gặp mặt. Lời đồn quả nhiên không đáng tin.
Nhìn đi, gấu bự bị mía quất bay, báo bị khoai môn đuổi theo cho nổ, rắn Mongu quấn trên người khoai lang chơi trò trói, nhưng vẫn bị dây khoai quất nổ đom đóm mắt, phân không rõ nam bắc, heo rừng… thôi khỏi nhắc đi, sớm đã nước mắt đầy mặt.
Đây chính là động vật được xưng cường hãn nhất đại lục Quang Minh?
Chắc là đùa đi?
Không tới nửa ngày, dã thú từ rừng chạy ra đã bị thu thập một phần ba, một phần ba còn lại vẫn cố gắng chống chọi, còn một phần ba kia đã nảy sinh thoái ý, nhưng sau lưng tựa hồ còn có thứ gì đó đáng sợ, khiến bọn chúng tiến thoái lưỡng nan.
Một tiếng rồng gầm, nhắc nhở Tống Mặc.
“Cốt long?”
Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn cái con bự chảng đột nhiên bay lên từ giữa rừng Phỉ Thúy, bay luẩn quẩn gầm vang trên không, vẫy tay gọi một địa tinh tới xem náo nhiệt lại, “Bọn Mills đào tới đâu rồi? Ngươi đi hỏi một chút, trong rừng có phải có gì bất thường hay không?”
Sau khi thân vương Myers bị đào ra, đồng nghĩa vách ngăn kiên cố nhất đã bị xóa bỏ, địa tinh tiếp tục thúc đẩy công trình về hướng hành tỉnh tây bắc, lúc này, chắc đã đào tới biên cảnh hành tỉnh tây bắc rồi. Tống Mặc cũng chỉ có thể ôm suy nghĩ thử xem, không xác định địa tinh có thật sự cho y đáp án được không. Dù sao, bất thường không chỉ là dã thú của rừng Phỉ Thúy, còn có động vật bên trong lãnh địa Grilan.
Cốt long gầm một tiếng dài, giang đôi cánh thật lớn, đột nhiên quay đầu bay tới hướng hành tỉnh tây bắc.
Tống Mặc không có tâm tư tiếp tục nhìn thực vật và động vật đánh lôi đài nữa, hành động của cốt long không bình thường! Nó là sinh vật tử vong không nên ở lại trên thế gian do Rhys triệu hoán tới. Nó và các bộ xương chu nho không giống nhau, sự tồn tại của bản thân nó, đã là một loại nguy hiểm.
Trừ Grilan và rừng Phỉ Thúy, nó không được cho phép đi tới nơi khác, trừ khi Rhys hạ lệnh.
Tống Mặc vội vàng đi xuống tường vây, quả nhiên, trong đám người xem náo nhiệt, y thấy thân vương Myers và vương phi Laurent, nhưng không thấy Rhys.
Y đi thẳng tới đó, hỏi thân vương và vương phi, Rhys đi đâu rồi.
“Nơi đó.”
Thân vương Myers giơ tay lên, chỉ hướng cốt long bay đi, “Vật nhỏ nó triệu hoán nói với nó một tin tức thú vị, nó đi xem rồi.”
Vật nhỏ? Khóe miệng Tống Mặc co rút. Cho dù chỉ còn lại khung xương, nhưng nó là cự long đó! Có thể gọi là vật nhỏ sao?
Còn về tin tức thú vị, lẽ nào là nguyên nhân động vật bất thường?
Laurent vỗ thân vương Myers một cái, cười nói với Tống Mặc: “Đừng để ý tới ông ta, những con dã thú này rất bất thường, chắc là do bên kia khu rừng có vấn đề, Rhys đi xem một chút.”
“Hành tỉnh tây bắc?”
“Đúng.” Laurent dùng quạt hương nhỏ nhắn che nửa miệng, đôi mắt màu biển xanh mang theo ý cười, “Không cần lo lắng, con ta. Nó có thể xử lý. Orlando, anh nói đúng không?”
Thân vương Myers gật đầu: “Cho dù nó không xử lý được, vẫn còn có ta mà, thân ái.”
“Orlando, em biết, anh thật sự rất đáng tin.”
“Laurent, vì em, cái gì ta cũng nguyện ý làm! Cho dù ta không ứng phó được, cùng lắm thì ta lại đi đào cha của ta ra là được!”
Laurent ngừng một chút, cắn cắn răng, miễn cưỡng khắc chế dục vọng muốn đánh người.
Tống Mặc bắt đầu hoài nghi, trừ thuộc tính M mang tính chất di truyền, thân vương của gia tộc Myers, có phải đều thích tự chôn mình, để hậu đại đi tìm? Lẽ nào, cái nhà này thích chơi trò tìm kho báu sao?
Vậy thì, sau này Rhys cũng sẽ làm như thế sao?
Nhưng, hắn làm gì có hài tử?
Lẽ nào, chơi trò ngoại tình?!
… Thiến hắn!
Lãnh chủ đại nhân mắt bắn hàn quang, bắt đầu suy diễn xx thập đại khốc hình, nhưng không hề phát hiện, tư duy của y, đã như ngựa hoang thoát dây cương, đang chạy trên ngã rẽ, hơn nữa có đi không về…
Biến hóa của động vật, quả thật có liên quan tới hành tỉnh tây bắc.
Trên thực tế, người của hành tỉnh tây bắc, tâm tình không nhẹ nhõm hơn người Grilan bao nhiêu. Người Grilan vẫn còn nhàn nhã mà xem động vật đại chiến thực vật, người hành tỉnh tây bắc, thì đã bị bao trùm trong bóng âm của khổ bức và buồn bực.
Đặc biệt là tổng đốc Saivans của hành tỉnh tây bắc, và quan viên lớn nhỏ dưới tay hắn, nhìn phủ tổng đốc đã đổ sụp, biến thành phế tích, và cự long màu đen bay trên phủ tổng đốc đại nhân, tim đều bay vọt lên cổ họng, mồ hôi lạnh chảy như thác nước Nicaragua.
Con cự long này từ đâu ra?
Quốc vương bệ hạ đâu rồi?
Vương thất Obi có huyết thống cự long không phải là bí mật, nhưng, cho tới trước mắt, vẫn không có một thành viên vương thất nào có thể hoàn toàn biến hóa thành hình dáng cự long, các quan viên hành tỉnh tây bắc ban đầu căn bản không có suy nghĩ về hướng này. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, đôi mắt màu vàng của cự long quá mức quen thuộc, mang theo lãnh đạm và khí vương giả cúi nhìn mặt đất, miệng cự long phun ra là long khí, nhưng nói là tiếng Quang Minh đại lục!
“Tổng đốc, đây… là quốc vương bệ hạ?”
Một quan viên run rẩy nhỏ giọng nói: “Không thể nào tin nổi.”
Saivans nhìn cũng không nhìn người hỏi một cái, tên này hỏi hắn, hắn hỏi ai?!
Hắc Viêm cũng không ngờ được huyết mạch của mình thật sự có thể hoàn toàn tỉnh giấc, một khi tỉnh giấc, thì biến thành bộ dạng này. Cả tòa nhà đều bị nát thành bã, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, hai mắt trợn còn to hơn chuông đồng. Kẻ duy nhất còn có thể giữ bình tĩnh, là hắc giáp kỵ binh đời đời thủ vệ vương thất, bọn họ biết rõ huyết thống kế thừa của quốc vương, các đời quốc vương, tuy chưa từng xuất hiện qua cự long hoàn toàn thức tỉnh như Hắc Viêm, nhưng cũng không phải không có tình huống lại giống huyết mạch cự long. Vì thế, bọn họ hồi phục bình tĩnh trước nhất, tiếp theo vây trong ba tầng ngoài ba tầng bảo hộ quốc vương, trước khi quốc vương hạ lệnh, cự tuyệt bất cứ ai lại gần.
Chỉ là so với thân hình khổng lồ của cự long, bọn họ thật sự nhỏ bé tới không đáng liếc mắt.
Nói tới khổng lồ… trong đầu hắc giáp kỵ binh đồng thời hiện lên một suy nghĩ, quốc vương bệ hạ anh dũng thiện chiến, là nam nhân uy phong lẫm liệt, mà sao biến thành cự long, cái mặt rồng vốn nên uy nghiêm vô cùng, khiến người ta sợ hãi kính nể đó, sao lại hiện rõ có hơi… non nớt?
Vội lắc đầu, lỗi giác, khẳng định là lỗi giác!
Nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, hình như không chỉ là non nớt, dường như, còn có chút mập?
Vội tiếp tục lắc đầu, lỗi giác, khẳng định là lỗi giác!
Không thể nghĩ nữa, đây là đại bất kính với quốc vương bệ hạ!
Lúc này, lại có một tiếng rồng gầm du dương vang lên từ đỉnh đầu mọi người, một con cốt long cực lớn, từ rừng Phỉ Thúy bay tới, mọi người toàn bộ bị thân hình khổng lồ của cốt long thu hút, không chú ý thấy, nam nhân tóc nâu đứng trên đỉnh đầu cốt long.
Chỉ có một người, hoặc nên nói chỉ có một con rồng chú ý thấy.
Cự long màu đen vung hai cánh, tạo nên một trận gió lốc trên mặt đất, phun ra long khí như ngọn lửa, bay lên trời.
Rhys nhìn cự long màu đen bay trên trời đối kháng cùng mình, nhìn đôi mắt màu vàng và vảy đen phủ khắp thân thể to lớn của đối phương, cười nhạo một tiếng, nói đầy hàm ý: “Quả nhiên, là con rồng mập!”
Cự long phẫn nộ phun long khí ra, gầm lên: “Đồ mặt nữ nhân đáng chết!”
“Rồng mập!”
“Mặt nữ nhân!”
Lật tới lật lui, mấy câu không có chút mới mẻ, nhưng thành công khiến Hắc Viêm tức giận, Rhys cũng tức, từ cãi nhau thăng cấp lên thành đánh nhau, xu thế khó tránh.
Thể hình Hắc Viêm biến lớn, âm thanh tự nhiên cũng lớn, cho nên, người trên mặt đất, tuy không nghe rõ Rhys nói cái gì, nhưng lại nghe rõ ràng câu nói này của Hắc Viêm.
Phương thức cãi nhau ngây thơ tới cực điểm này…
Bất kể quốc vương bệ hạ có thể biến trở lại hay không, khẳng định đều sẽ giết người diệt khẩu. Bọn họ bắt đầu suy nghĩ, có phải nên an bài hậu sự của mình hay không?
Rhys và Hắc Viêm giương cung bạt kiếm, Tống Mặc cũng không tốt đẹp gì.
Chiếc nhẫn trên ngón út tay phải đột nhiên nóng rực như lửa thiêu cháy da thịt y, trên người lập tức nổi lên một hàng phù văn màu đen, hai thứ giống như đấu nhau, kéo xé nhau trên người y, Tống Mặc cắn chặt môi, không biết nên làm sao mới tốt, nhưng không muốn phải cầu trợ vợ chồng thân vương ở gần gang tấc.
Thân vương Myers và vương phi Laurent, trong mắt đồng thời vụt qua tia sáng phức tạp. Laurent vừa định vươn tay ra, một cánh tay khác đã gác lên vai Tống Mặc trước bà một bước, khí tức màu vàng đồng thời áp chế hai sức mạnh kia, lão John cúi đầu nhìn Tống Mặc gần như đã sắp ngất đi trong lòng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn sang thân vương Myers đứng bên cạnh.
Thân vương bị ông nhìn tới rợn sống lưng, “Chuyện này không liên quan ta!”
Lão John nhướng một bên mày, “Nếu không phải ngươi, vậy con cự long đó sẽ không thức tỉnh trong thời gian ngắn như thế, có lẽ, hắn căn bản sẽ không hoàn toàn thức tỉnh!”
Nói xong, không để ý tới thân vương Myers nữa, nâng tay phải Tống Mặc lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón út, cự long thức tỉnh, chiếc nhẫn này liền đại biểu trói buộc, nhất định phải nghĩ cách tháo xuống! Còn có cấm chú trong người y… mọe nó đều không phải là thứ tốt lành gì!
Tiền kỵ sĩ vàng, quản gia Grilan hiện tại, cuối cùng phun ra một câu thô tục.
Thân vương Myers lùi lại bên cạnh Laurent: “Thân ái, ta bị ăn hiếp.”
Laurent lạnh lùng nhìn ông một cái, thân vương thành thật ra góc tường ngồi xổm vẽ vòng.