Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 113: Lãnh chủ đại nhân bị chọc giận




Đoàn kỵ sĩ Quang Minh giáo hội và các tu sĩ đi theo đều không ngờ rằng, chuyến tới Grilan lần này, sẽ trở thành trải nghiệm suốt đời khó quên của họ, triệt để cải biến vận mệnh của họ.

Từ một nhân sĩ giới tôn giáo tiền đồ sáng lạn, lưu lạc tới mức trở thành đồng phạm của phần tử phạm tội, đây chỉ là chuyện chớp mắt.

Sau khi gặp phải hai lần mai phục liên tiếp, các kỵ sĩ còn chưa kịp tổ chức phòng thủ phản kích, đã bị mía đột nhiên xuất hiện sau lưng quất bay, bịch một tiếng, va vào tường đá cao to. Dây nho trên tường cùng ào lên, trói tất cả những ‘vật sống’ còn có thể thở dám va lên tường lại, động cũng đừng nghĩ. Muốn giãy thoát? Càng là nằm mơ.

Trên dây nho màu xanh, dưới chiếc lá lớn bằng lòng bàn tay, ẩn núp từng xâu hoa nhỏ xanh nõn, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, nếu bình thường thấy những bông hoa này, kỵ sĩ và tu sĩ bị cột có lẽ còn nhàn nhã mà tán thưởng một tiếng, nhưng hiện tại, những đóa hoa không bắt mắt này, mọe nó đang hút máu của họ đó!

Hơn một ngàn kỵ sĩ giáo hội, cộng thêm hơn một trăm tu sĩ đi cùng, trừ mấy ‘kẻ may mắn’ trước đó bị bắn thuốc gây mê, biểu diễn màn xé đồ, sau đó hôn mê bất tỉnh ra, toàn bộ đều được mía quất bay lên tường vây ở biên giới hưởng thụ dây trói, diễn lại cảnh kỵ sĩ vàng Airth trước kia từng diễn trong cuộc chiến.

Đáng tiếc là, trừ kỵ sĩ vàng Bobbys kế nhiệm và mười mấy kỵ sĩ đỏ, phần lớn kỵ sĩ đều bắt đầu sắc mặt tái nhợt, tứ chi cứng đờ. Các tu sĩ đi theo thì chỉ còn một hơi thoi thóp, bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp thần Quang Minh của họ. Chẳng qua, nếu bảo bọn họ da giòn máu lỏng, mất máu quá nhiều, không bằng nói là bị dọa.

Chỗ kỳ quái thế này, vũ khí đáng sợ thế này, thực vật hung tàn thế này! Tất cả ở đây, đã triệt để đảo điên nhận thức trước kia của họ.

Tống Mặc gục trên đầu tường chép miệng, cái này có là gì chứ? Đại bác và pháo cối của y còn chưa có đẩy ra đâu. Nếu không phải vì bắt sống những lực lao động này, thì cần phải phiền phức thế sao? Trực tiếp bắn vài phát pháo qua, tất cả đã xong!

So với Airth, mai rùa của kỵ sĩ vàng này hoàn toàn không đáng để mắt. Tống Mặc tin rằng, lấy số đạn dược lúc trước đối phó với Airth ra, tuyệt đối có thể nã hắn nằm bẹp.

Nghĩ tới đây, Tống Mặc híp mắt lại, vì bắt mấy tên này, y còn thiếu Saivans một ân tình không nhỏ, cũng đồng nghĩa với thiếu ân tình của Hắc Viêm. Tuy Saivans chủ động tìm tới cửa giúp đỡ, nhưng Tống Mặc không cho rằng loại giúp đỡ này không cần đền đáp. Giúp đỡ không cần thù lao, làm chuyện tốt không cần hồi báo, căn bản là không thể.

Còn về Hắc Viêm sẽ muốn lấy thứ gì để trao đổi, không ngoài kim tệ, vũ khí, hoặc là kẹo cùng rượu nho?

Dù sao con rồng bụng bự đó cũng không chơi trò gì mới mẻ cả, mấy tổn thất này, sớm muộn cũng có thể bù vào!

Hiện tại sao…

Tống Mặc sờ cằm, cười lạnh hè hè, nên chiêu đãi mấy vị khách từ xa tới này chứ nhỉ.

Những kẻ bị cột trên tường đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác đó lại tới rồi! Rõ ràng là trời trong gió mát, vạn dặm không mây, sao bọn họ lại cảm thấy lạnh tới mức răng cũng run?

Trực giác của Bobbys cho hắn biết, tất cả những thứ vừa trải qua, vẫn không tính là gì, khảo nghiệm chân chính, chỉ vừa mới bắt đầu!

Một cánh cửa ngầm trên tường được mở ra từ bên trong, trên cửa treo một tu sĩ, khi cửa bị đẩy ra, hắn đong đưa vài cái, áo khoác và áo bào dài trông như tấm thảm treo trên cửa.

Hắn là Mies.

Tống Mặc bước ra khỏi cửa, tóc đen mắt đen, thân mặc chính trang của lãnh chủ, các nam nhân theo sau lưng y, một hàng quân trang ủng dài võ trang cùng mũ trùm lớn, vai vác súng trường, eo giắt xẻng công binh, bờ lưng thẳng tắp, bước đi thống nhất, ánh mắt kiên nghị. Con ngươi các kỵ sĩ của kỵ sĩ đoàn đồng thời co rút, tuy áo của những nam nhân này và vũ khí trong tay họ đều rất kỳ quái, nhưng khí thế dũng mãnh trên người họ, lại không thể nghi ngờ.

Kình địch!

Giây tiếp theo, vẻ mặt các kỵ sĩ từ cảnh giác biến thành ngạc nhiên, kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy kỵ sĩ vàng Airth tiền nhiệm, cũng mặc trang phục giống thế, đi theo sau lưng lãnh chủ tóc đen kia!

Đây là sao?

Đại chủ giáo không phải nói, Airth ‘hy sinh vì nhiệm vụ’ rồi sao?

Vẻ mặt Bobbys đặc biệt đặc sắc, từ ngạc nhiên tới không tin, rồi đến khinh thường, tiếp theo, tất cả biểu cảm đều trở về bình tĩnh. Tống Mặc sờ cằm, xem ra, mai rùa mới tới này, võ lực không sánh bằng Airth, nhưng gân não thì không kém, chẳng qua, tiến hành giáo dục lại là cần thiết, những kỵ sĩ và tu sĩ này đều vậy.

Một hàng người chậm rãi đi ngang mặt kỵ sĩ bị cột trên tường vây, một vài kỵ sĩ còn chút sức tàn kêu lên: “Tiểu nhân không dám quang minh chính đại chiến đấu! Nhược phu! Bỉ ổi vô sỉ!”

Tống Mặc làm như không nghe thấy tiếng kêu gào của các kỵ sĩ, những kẻ này cũng chỉ có thể gào mấy lần rồi thôi, không thấy bọn họ càng kêu, dây nho càng thít chặt sao?

Khi tới trước mặt Bobbys mặc áo trùm màu vàng, Tống Mặc đứng lại, dùng mũi súng nâng cằm Bobbys, ngạo mạn nhìn hắn, “Ngươi chính là kỵ sĩ vàng kế nhiệm?”

Bobbys nhíu mày, quay đầu đi, không nói tiếng nào.

“Ừm, có chí khí.” Tống Mặc cười híp mắt nói: “Airth, ban đầu ngươi bị treo cả đêm trong trời tuyết lạnh giá, mấy ngày liền không ăn không uống, không biết vị này có thể kiên trì bao lâu? Thời tiết hiện tại tốt hơn lúc đó nhiều, có lẽ hắn có thể đánh bại kỷ lục của ngươi.”

Sắc mặt Airth bất biến, chỉ là dùng ánh mắt đồng tình nhìn Bobbys, Bobbys tức giận nhìn hắn, “Phản đồ!” Rồi quay sang Tống Mặc, “Bỉ ổi!”

Tống Mặc lấy họng súng chỉ chỉ ngực Bobbys, “Giáo hội ba ngày hai lượt phái người tới lãnh địa của ta giở trò lưu manh, ta biểu hiện đã rất khách khí rồi, lẽ nào, còn phải dọn chiếu đón khách, rượu nước mỹ nhân dâng lên?” Nếu tính luôn chuyện đám thần côn đó làm tại Grilan hơn một ngàn bảy trăm năm trước, Tống Mặc cảm thấy, mình làm vậy coi như đã phúc hậu rồi.

Miệng Bobbys lại ngập kín như trai.

“Không nói sao?”

Ánh mắt Tống Mặc lấp lóe, đang định mở miệng tiếp, bên cạnh lại có người khác nói: “Lãnh chủ đại nhân, lãnh chủ đại nhân tôn kính…”

Nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, là tu sĩ Mies treo trên cửa.

Tống Mặc nghiêng đầu, nhìn Mies, “Ngươi gọi ta?”

“Lãnh chủ đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, mục đích chúng tôi tới lần này không phải đối địch với ngài, chỉ là muốn thăm hỏi ngài một chút.”

Tống Mặc nhướng một bên mày, khoanh tay, hấc cằm, chỉ chỉ các kỵ sĩ treo trên tường, “Tới thăm hỏi thế này đây? Nói dối cũng phải dễ tin chút.”

Mies cũng biết mình mượn cớ quá miễn cưỡng, chỉ đành căng da đầu tiếp tục nói: “Ngài thật sự hiểu lầm rồi, giáo hội nghe nói thánh vật bị mất ở tại Grilan, lần này phái ta tới, chỉ là muốn tra xem tin tức này có chính xác không, tuyệt đối không có ý mạo phạm ngài.”

“À.” Tống Mặc gật đầu, làm như đã hiểu, rồi hỏi tiếp: “Vậy thì, nếu tra rõ tin tức xác thực, các ngươi dự định làm gì?”

“Chúng tôi…” Mies ngừng lời, đột nhiên ý thức được hiện tại đang ở trước mặt mọi người, trước mặt tất cả kỵ sĩ giáo hội. Nếu nói ra chuyện đại chủ giáo nguyện ý dùng kim tệ đổi lấy thánh vật, những kỵ sĩ này sẽ nghĩ thế nào? Đoàn kỵ sĩ giáo hội khác với tu sĩ trong giáo đình, bọn họ tuân thủ nghiêm ngặc giáo nghĩa và tinh thần kỵ sĩ lúc đầu, Mies nếu dám nói lời này ra, hình tượng của đại chủ giáo, chỉ sợ lập tức sẽ rớt xuống ngàn trượng trong lòng họ.

Các kỵ sĩ không dễ dàng phản bội giáo hội, bọn họ là tay chân và lực lượng vũ trang giáo hội nuôi dưỡng, nhưng đại chủ giáo trong lòng họ, lại không phải là thần thánh không thể xâm phạm, nếu họ muốn, thậm chí có năng lực thao túng quyền lực trong tay đại chủ giáo.

Sáu đại chủ giáo, cũng không phải đoàn kết hết lòng, những người khác cũng vui vẻ nhìn một ai trong số đó thất thế, thậm chí bị kéo xuống khỏi vị trí hiện tại.

Nếu hắn nói ra, đại chủ giáo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn… sắc mặt Mies càng lúc càng khó xem, trắng bệch như người chết.

Tống Mặc nhàn nhã đợi đáp án của hắn, thấy Mies chậm chạp không mở miệng, y nhướng một bên mày, “Nói đi, sao không nói nữa? Ta còn đang đợi đây.”

“Lãnh chủ đại nhân… có thể, nói riêng không?”

Mies gian nan rặn ra một nụ cười, nhưng Tống Mặc lại không để ý hất đầu, “Không cần, ta hành sự trước nay luôn quang minh lỗi lạc, nói ở ngay đây đi.”

Mies xém chút phun ra một họng máu.

Người quang minh lỗi lạc sẽ làm chuyện mai phục và tập kích sao?

Mies cắn răng, dứt khoát nhắm mắt lại, không nói nữa. Hắn không xác định mình nói mệnh lệnh của đại chủ giáo ra thì sẽ tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với kỵ sĩ đoàn, nhưng hắn lại biết rõ, nếu là thông qua miệng của hắn, để hình tượng đại chủ giáo chịu tổn hại, ngày sau trở về giáo hội, tuyệt đối sẽ không có quả ngon cho hắn ăn.

Nếu Tống Mặc mà biết Mies còn muốn trở về giáo hội, tiếp tục ôm đùi đại chủ giáo, tính ra sẽ thở dài một tiếng.

Hài tử đơn thuần, đứa trẻ đáng thương, bị thần côn giáo dục tới đầu cứng ngắc rồi. Rơi vào trong tay của y, còn muốn trở về?

Chưa từng nghe nói sư tử sẽ nhả miếng thịt dâng tới miệng ra.

“Nếu ngươi không muốn nói, vậy ta dứt khoát nói thay ngươi.” Ngón tay Tống Mặc nhẹ gõ lên cánh tay, mặt mang biểu tình vi diệu, “Đại chủ giáo tôn kính, có phải muốn dùng kim tệ để ‘mua’ thánh vật về?”

Lời này nói ra, các kỵ sĩ kinh ngạc.

Tựa hồ cảm thấy được tin tức này còn chưa đủ đô, Tống Mặc nói tiếp: “Nước linh hồn lần trước, đã bán được giá tốt, lần này, giáo hội dự định bỏ ra bao nhiêu?”

“Ngươi nói dối! Chủ giáo đại nhân sao có thể làm chuyện này!”

“Ngươi đang khinh nhờn thánh vật, nhất định sẽ bị thần Quang Minh trừng phạt!”

“Ngươi…”

Tống Mặc bị tiếng kêu gào của các kỵ sĩ làm đau đầu, phất tay với Jason, “Khiến bọn họ câm miệng hết đi!”

Jason trực tiếp cầm súng gây mê lên, bắn liền ba đợt, mấy tên kêu gào hung tợn nhất, trên người đã cắm bảy tám cây ‘phi tiêu’ rồi, đầu rũ xuống, ngất đi.

Tống Mặc không kịp ngăn cản, nhìn Jason, lại nhìn các kỵ sĩ trở thành bia, bỏ đi, cho dù có tác dụng phụ, có dây nho trói rồi, tính ra cũng không có chuyện gì lớn.

Chẳng qua, lần này Tống Mặc hoàn toàn nghĩ sai.

Khi y đang định tiếp tục trao đổi mánh làm ăn của đại chủ giáo với các kỵ sĩ, triệt để bôi đen đại chủ giáo, các kỵ sĩ đã ngất thi nhau thức tỉnh, gầm lên một tiếng, cơ thịt trên người nổi cồm cộm, ngay cả dây nho bền chắc, cũng chỉ có thể cam bái hạ phong trước mặt họ.

Tống Mặc trân mắt nhìn những kỵ sĩ này giãy khỏi tường vây, giơ tay lên, mô phỏng Tarzan đập ngực bình bịch, sau đó, thoáng chốc giãy khỏi tất cả đồ che chắn trên người. So với xé đồ bày poss đơn thuần đợt trước, ‘biểu diễn’ vòng hai rõ ràng thăng cấp, các hán tử vạm vỡ một tay chống eo, tay kia giơ cao quá đầu, trên tay mắc vẻ đẹp nội tại đủ màu, uốn eo bày mông, bắp đùi chắc nịch luân phiên múa may trái phải trước sau, nếu mà phối thêm âm nhạc đặc sắc, tuyệt đối là Trư Bát Giới lấy vợ, đại Ương ca đông bắc không cần giải thích… (Ương ca: Một thể loại múa bên TQ)

Tống Mặc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu nhìn sang Dorsha và Roger đang ở bên cạnh cầm bút kích động ghi chép gì đó, mọe, đây rốt cuộc là thuốc gây mê hay là thuốc kích thích?! Ngay cả dây nho cũng giãy thoát được, ai dám nói với y tác dụng phụ chỉ có x ca, y cho kẻ đó biết tay ngay!

Các nữ sĩ Grilan thì không lo nhiều thế, các cô hưng phấn trèo lên tường vây, la hét nhìn các kỵ sĩ đang múa may, kích động đỏ cả mặt, tiếng huýt sáo vang lên không dứt, giống hệt như quán bar lúc nửa đêm…

Tống Mặc một tay che trán, bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo quay sang nhìn Bobbys đã cứng ngắc thạch hóa, khóe miệng nhếch lên, không mang ý tốt nói: “Anh bạn, lời dư thừa ta cũng không muốn nói nữa, chỉ một câu, đầu hàng hay không đầu hàng? Nếu không đầu hàng, ta sẽ cho bọn họ bắn ngươi mấy phát, cho ngươi cũng xuống dưới biểu diễn một chút, tạo phúc cho các đồng bào nữ tính quảng đại của Grilan. Nếu như vậy còn không đủ ‘thỏa mãn’ ngươi, ta sẽ cho đội thương buôn của người lùn dẫn mọi người đến các nơi biểu diễn lưu động, tạo phúc cho đồng bào nữ tính của đại lục Quang Minh.”

Bobbys: “…”

“Thế nào?”

Còn có thể thế nào?

Kỵ sĩ vàng ý chí kiên định, trong tiếng hoan hô và huýt sáo của các nữ sĩ, đầu ngữa cao cũng phải cúi xuống.

Tống Mặc tiếc nuối chậc một tiếng, có vậy đã khuất phục rồi? Y còn muốn dẫn hắn xuống hình phòng trong thành lũy ngầm dạo một lần đó. Quả nhiên ở cùng kẻ máu M như Rhys thời gian dài rồi, y cũng bắt đầu tiến hóa theo hướng S rồi sao? Cái này không tốt, phải sửa!

Airth lặng lẽ bước lùi hai bước, lại lần nữa xác định, lãnh chủ đại nhân đối xử với mình lúc trước, thật sự là rất nhân từ và hòa nhã. Saivans biết chuyện đã trải qua, cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, so với đãi ngộ của các kỵ sĩ giáo hội, hắn và các kỵ binh thủ hạ chỉ bị vẽ hình nghệ thuật, thật sự nên cảm tạ ông trời.

Khi tại Grilan giữa ban ngày ban mặt biểu diễn bar đêm tổn thương phong tục, tạo phúc cho các nữ tính quảng đại, chiến tranh của Obi và Seeger vẫn đang tiếp tục.

Hắc Viêm sau khi nhận được hàng nhái do Tống Mặc đưa tới tâm tình liền rất tốt, vì thế tương ứng, thế công của Obi đối với Seeger cũng càng thêm kịch liệt.

Hắc Viêm không định tiếp tục giằng co tại biên cảnh với Jiera, một đống kim tệ đang đợi hắn, khát vọng của cự long đối với kim tệ, đủ khiến chiến đấu của hắn tăng thêm năm mươi phần trăm.

Người Seeger và quốc vương của họ, liền bi kịch.

Máy ném đá, pháo công thành, máy bắn tên, nỏ mạnh, luân phiên ra trận, người Seeger trong mấy ngày ngắn ngủi, được lĩnh hội sâu sắc sinh mạng tốt đẹp thế nào, nhân sinh đặc sắc thế nào, chiến tranh tàn khốc thế nào, và hòa bình quan trọng thế nào…

Sau khi Jiera mất tay trái, một con mắt cũng bị Hắc Viêm chém hỏng, trên mặt để lại một vết thương sâu tới tận xương, từ trán rạch qua mắt phải, trực tiếp xuống cằm, khiến gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, càng thêm tràn đầy ‘nam tử khí khái’. Đương nhiên, cũng có một cách nói khác, đó chính là ‘biến tướng’.

Hắc Viêm không thỏa mãn với chiến quả này, hắc long bụng bự, tâm nhãn lại không lớn gì, tới nay vẫn ghi hận Jiera cười nhạo hắn trên chiến trường. Dám khiêu khích một con cự long, thì nhất định phải trả giá!

Nhẹ lắc ly rượu, rượu đỏ tươi trong ly, tựa hồ đang dự báo vận mệnh của người Seeger.

Thành Cary lúc này, cũng là cảnh tượng bận rộn.

Nam nhân thành niên bị điều động toàn bộ, phối hợp với trú quân cùng thủ vệ Cary, máy bắn đá Harold vận chuyển tới được an bài sau tường thành, bảo đảm có thể đạt được tầm bắn và tầm nhìn tốt nhất, trừ đó ra, Harold còn kiến nghị Nadun bố trí dây cản ngựa bên ngoài thành Cary. Cái này cũng là sáng kiến đầu tiên tại Quang Minh đại lục. Tống Mặc không nỡ sử dụng trong lãnh địa của mình, dù sao tù binh và chiến mã đều là tài sản của Grilan, tổn thất đều là kim tệ của y. Muốn biết uy lực của dây cản ngựa, dứt khoát lấy tới thành Cary thực nghiệm, dù sao nơi này cho dù có đạt được chiến lợi phẩm, cũng tạm thời không thể vào tay y.

Harold đã nói rõ thân phận của mình cho Nadun, lão Josh cũng đã nói chuyện gia tộc ủng hộ công tước Nelson cho Nadun, chuyện tới nước này, Nadun đã không còn chút hổ thẹn nào đối với việc phản bội vương tử Calavi.

Ngược lại, đối với vương tử Calavi, đối với quốc vương Chisa hiện tại, trào lên nỗi căm hận.

Thì ra, tất cả đều là do bọn họ bày kế sẵn! Bọn họ sớm đã muốn hạ thủ với gia tộc Josh, hắn đúng lúc trở thành pháo hôi tốt nhất!

Nadun không hổ là cháu ruột của lão Josh, ngay cả nội dung tự biên cũng giống như nhau.

Quốc vương Chisa và vương tử Calavi quả thật muốn thông qua việc bỏ mặc Nadun Josh, để giữ lại thành Cary, nhưng nói trước đó bọn họ là muốn hạ thủ với gia tộc Josh, cố ý ném Nadun tới thành Cary làm pháo hôi, thì quả thật là vu oan cho họ.

Nhưng, bất kể người khác nghĩ thế nào, dù sao đối với nội dung tự biên của mình, lão Josh tin, Nadun tin, những người khác của gia tộc Josh cũng tin, cho nên, quốc vương Chisa và vương tử Calavi, đã định là nằm cũng trúng đạn.

Harold nhân lúc thành Cary bố trí phòng ngự, yên hơi lặng tiến an bài nhân thủ của mình vào vài vị trí quan trọng của thành Cary, hiện tại bọn họ và Nadun là quan hệ hợp tác, một khi Nadun lật mặt, bọn họ cũng có đủ năng lực để khống chế hắn, triệt để nắm giữ thành Cary.

Một vài chuyện Harold không tiện ra mặt, đều do Gela tới hoàn thành, so với đấu đá hục hặc trong giáo hội, khống chế một thành Cary nhỏ bé, hoàn toàn không đáng để mắt.

Trong thư Harold gởi cho Tống Mặc viết thế này: “Lãnh chủ đại nhân, không lâu sau, tất cả những gì ngài mong đợi, sẽ thành hiện thực.”

Cùng lúc này, gia tộc Josh và lão quốc vương Angris Julien đồng thời bắt đầu hành động. Nguồn :

Muốn lấy lại lãnh địa của công tước Nelson không khó khăn, nhưng vì bảo đảm chuyện không chút sơ xót, lão Josh đặc biệt phái đứa con thứ của mình tới, dùng thân phận liên hôn và hảo hữu, thăm viếng quý tộc thay thế vương tử Calavi quản lý lãnh địa, hơn nữa mang theo thư viết tay của lão Josh.

Khi gia tộc Josh bận trình đầu danh trạng của mình, Tống Mặc và lão Julien coi như đã hoàn toàn trở mặt. Lão Julien cắn chặt năm ngàn kim tệ không chịu buông mỏ, thậm chí còn dùng khẩu khí từ cao nhìn xuống viết trong thư hạ kim tệ xuống còn bốn ngàn, rất rõ ràng, lão dự định bỏ Tống Mặc làm một mình. Tiếp theo, liền truyền tới tin lão Julien động thủ.

Lãnh chủ đại nhân, triệt để bị chọc giận.

Xem ra, chỉ để Rhys giúp cướp địa bàn về là không đủ, nhất định phải cho lão Julien biết, có vài chuyện, là không thể làm, có vài tiện nghi, cũng không thể chiếm…