Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 108: Lãnh chủ đại nhân sơ ý




Harold đã từng tưởng tượng các loại phản ứng của Nadun Josh, nhưng không ngờ, hắn sẽ đích thân tới tìm mình. Cái này có phải đồng nghĩa rằng, hắn đã đoán được ám thị của mình trước đó?

“Harold, nên làm sao?”

Đối với việc Nadun Josh tới, mọi người trong đội thương buôn phản ứng khác nhau, có người cho rằng đây là một cơ hội tốt, có thể triệt để lôi kéo tên này, cũng có người cho rằng rất có thể đây là một loại thăm dò, tốt nhất nên cẩn thận hành sự.

Harold đắn đo một lúc, quyết định trước gặp Nadun rồi nói.

“Bất luận chấp chính quan đại nhân đến đây có mục đích gì, đều chỉ có thể nói rõ một vấn đề.” Harold ngừng một chút, “Giữa hắn và lãnh chủ thành Cary, vương tử Calavi của vương quốc Chisa, đã xuất hiện vết nứt.”

Lời của Harold khiến mọi người hiểu ra, quả thật, như vậy rất dễ giải thích tại sao Nadun lại phải đích thân tới đây, hắn không có chọn lựa nào khác. Vương tử Calavi đã bỏ mặc hắn, muốn dùng tính mạng của một quan chấp chính nữa, để giữ lại thành Cary trên bản đồ Chisa.

Đối với người Cary đã quen với việc đại binh nước ngoài ba ngày hai lượt tới quấy nhiễu, hoàn toàn tê liệt mà nói, trước kia là quân đội Obi và Sabisand, hiện tại đổi thành Obi và Seeger, chỉ giống như là cuộc đấu tiếp sức, bất kể tuyển thủ là ai, thành Cary đều sẽ mắc dây thừng của đích đến, không có gì khác nhau. Nhưng đối với quan chấp chính mà nói, thì lại là chuyện đòi mạng.

Hắn còn có tương lai tốt đẹp, không muốn vì một tiểu thành, còn là tiểu thành thuộc về người khác, mà phải bỏ cả tính mạng.

Là chủ giáo kiến tập của Quang Minh giáo hội, được bồi dưỡng trọng điểm, Harold rất rõ ràng chuyện không thể đưa ra ánh sáng này.

Chỉ là khiến hắn không ngờ nỗi, vương tử Calavi lại dễ dàng bỏ mặc Nadun Josh như thế. Người này tuy về một vài phương diện nào đó thì có hơi ngu ngốc một chút, nhưng năng lực chấp chính và thủ đoạn chính trị lại là nhất lưu, sau lưng hắn còn có một gia tộc đại quý tộc Josh, vương tử Calavi lẽ nào không lo lắng gia tộc Josh sẽ cắn ngược hắn một cái sao, hay là nói, hắn quá mức tin tưởng vào thân phận người thừa kế vương vị thứ nhất của mình? Phải biết rằng, trừ vương tử, công chúa cũng có quyền thừa kế vương vị. Huống hồ hắn không chỉ có một em gái vừa đầy mười sáu tuổi, mà còn có một em trai không lâu trước vừa mới ra đời!

Lại thêm công tước Nelson đang dược lãnh chủ đại nhân bảo vệ… Harold gần như có thể dự kiến, không cần lãnh chủ đại nhân ra tay, thân phận người thừa kế thứ nhất của vương tử Calavi, đã tràn ngập nguy cơ rồi.

“Gela, cùng ta đi gặp chấp chính quan đại nhân.”

Harold đứng lên, đi tới trước gương, chỉnh lý lại ngoại hình một chút, đây là một trong những thói quen hình thành qua ngày rộng tháng dài làm tu sĩ ‘công tác’ và ‘học tập’ ở Quang Minh giáo họi.

Bất luận nội bộ của bọn họ có bẩn thỉu mục rữa thế nào, hình tượng Quang Minh giáo hội thể hiện ra ngoài, vẫn luôn xinh đẹp gọn gàng.

Là một thần côn, đặc biệt là một thần côn hợp cách, vĩnh viễn không thể lôi thôi hoặc không đủ tốt mà xuất hiện trước mặt người khác.

Vì thói quen này của Harold, Nadun Josh còn từng nhận nhầm hắn là một quý tộc, hơn nữa là quý tộc gia cảnh không tồi, tuyệt đối không phải là mấy kẻ nghèo rớt mùng tơi còn bày đặt sĩ diện.

Nếu Tống Mặc biết suy nghĩ này của Nadun, tính ra sẽ không còn muốn lôi kéo hắn nữa, mà sẽ trực tiếp cầm súng pằng pằng tên này. Bất luận nhìn từ góc độ nào, Nadun đều giống như đang ám chỉ Tống Mặc Grilan trước kia.

Nghèo rớt mùng tơi… mọe, đây gọi là tính cách!

Lại nói, ông hiện tại có tiền rồi! Sớm muộn cũng có kim tệ chọi chết mi!

Nadun Josh đợi không bao lâu, Harold mặt tươi cười đã đẩy cửa vào, thấy Nadun hơi không thoải mái, nhưng không che giấu được nôn nóng, nụ cười trên mặt Harold càng sâu. Chấp chính quan đại nhân thật sự đã là con kiến trên chảo nóng rồi, cho dù chỉ có một chút cơ hội sống, hắn cũng sẽ nắm thật chặt!

“Chấp chính quan đại nhân, xin chào.” Harold cười thong dong hành lễ hỏi han Nadun Josh, “Gặp ngài thật cao hứng.”

Gela đi sau Harold, tỉ mỉ quan sát mỗi biểu tình trên mặt Nadun Josh, sau khi Nadun hồi lễ, hơn nữa còn nói mục đích mình tới đây, Gela không tự chủ nhìn sang Harold, toàn bộ đều như hắn dự liệu.

Vị chấp chính quan đại nhân này, khả năng bị bọn họ lôi kéo, cao tới hơn tám mươi phần trăm, chỉ cần đưa điều kiện ra, hắn phản bội lại Calavi tuyệt đối là chuyện chắc chắn mười phần.

Nhìn Harold và Nadun Josh nói chuyện, từ ám thị ẩn ý tới nói rõ ràng, chỉ thiếu trực tiếp trả giá, khóe mắt Gela giật giật không chút dấu vết, quả nhiên, đây chính là nguyên nhân Harold đại nhân có thể trở thành chủ giáo kiến tập, mà mấy kẻ bọn họ chỉ có thể mọc cỏ trên vị trí tu sĩ sao?

Giống như lãnh chủ đại nhân nói, võ công cao cường, cũng địch không lại dao phay, vùi đầu khổ cực, cũng không sánh bằng tán dóc.

Thần côn, mọe chỉ được cái miệng.

Nghĩ tới đây, Gela đột nhiên cảm thấy 囧 vì chính mình. Sao hắn lại có thể nói cái từ ‘thần côn’ này, từ này có gì khác biệt với chửi rùa con mai rùa gì đâu?

Harold đang nói chuyện với Nadun, tranh thủ liếc mắt nhìn Gela một cái, Gela lập tức giật mình, kéo tư duy dã nghiêng chín mươi độ trở về.

Harold không nhìn hắn nữa, mà tiếp tục nói với Nadun: “Chấp chính quan đại nhân, đây là tất cả thành ý của ta, ngài có thể suy nghĩ một chút.” Ngừng một chút, nói tiếp: “Vì một người dễ dàng đẩy mình vào đường chết mà trung thành đến cùng, ngài cảm thấy, đáng sao?”

“…”

“Ngài trung thành với quốc vương Chisa. Vương tử Calavi, vẫn chỉ là vương tử. Người kế thừa vương vị, không phải chỉ có mình hắn…”

Harold không nói tiếp, nhưng vẻ do dự trên mặt Nadun lại biến mất từng chút, Harold xác định, hắn đã động tâm rồi, không cần phải suy nghĩ quá lâu, hắn sẽ đáp ứng điều kiện của mình. Huống hồ, cũng không có quá nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, chiến tranh giữa Obi và Seeger, sẽ không duy trì quá lâu, hai cường quốc số một số hai trên đại lục Quang Minh, căn bản không thể dễ dàng để quốc gia khác tiêu diệt triệt để. Obi có thể diệt Sabisand, cũng phải trải qua ‘nỗ lực’ của mấy đời quốc vương. Rất nhanh chiến tranh sẽ kết thúc, nếu Nadun tiếp tục do dự, con dao gác trên cổ hắn, sớm muộn cũng sẽ chém xuống.

Nadun không lập tức đáp ứng điều kiện Harold đưa ra, mượn cớ muốn suy nghĩ một chút, rời khỏi nơi ở của đội thương buôn.

Harold nhìn xe ngựa đi xa, quay người lại, nói với Gela vẫn luôn đứng sau lưng không lên tiếng: “Gela, nơi này lập tức sẽ thuộc về Grilan, lãnh chủ đại nhân của chúng ta.”

Gela nhìn Harold.

“Chuyện đúng đắn nhất trong đời ta, chính là dẫn mọi người rời khỏi Quang Minh giáo hội, cậy nhờ Tống Mặc Grilan.”

Harold cười, gương mặt anh tuấn, nhuộm lên sắc thái dã tâm, “Không có bất cứ ai có thể ngăn cản bước chân của y, quyết tâm của y, trí tuệ, dũng khí của y, tấm lòng quảng đại của y, thủ đoạn hành sự nằm ngoài dự liệu, cho dù là quốc vương một nước, cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp. Lãnh chủ đại nhân của chúng ta, sớm muộn cũng sẽ nổi đanh cả đại lục Quang Minh.”

“Ngươi nghĩ vậy sao?”

“Đúng, ta hy vọng ngươi cũng nghĩ thế.” Harold thu lại nụ cười trên mặt, “Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản bước chân của y, lãnh thổ Grilan, sẽ không ngừng mở rộng, ta tin rằng, đi theo y, chúng ta sẽ thấy những cảnh tượng chưa được thấy, và có lẽ là chưa từng tưởng tượng.”

Harold đi ngang Gela, gác tay lên vai Gela, vỗ vỗ, “Chúng ta hiếu trung là lãnh chủ đại nhân.” Harold thu tay lại, “Nhớ lời ta, Gela. Thời gian ngươi theo ta dài nhất, ta mới nói với ngươi những lời này, hiểu chưa?”

Harold đi xa rồi, Gela vẫn đứng nguyên tại chỗ, siết chặt nắm tay, rất lâu sau, ngẩng đầu lên, mê mang trong mắt hoàn toàn biến mất tăm, bước đi, theo sát sau lưng Harold.

Nếu trước đó Gela chỉ là vì bị ngôn hành của Tống Mặc làm cảm động, vậy thì, sau mấy lời của Harold, Gela đã không còn chọn lựa thứ hai nữa.

Tu sĩ đã quen âm mưu toan tính đấu đá hãm hại trong giáo hội, tu sĩ thích tìm kiếm kích thích, đã triệt để cột mình lên chiến xa Grilan, hiến toàn bộ trung thành của mình cho Tống Mặc Grilan.

Tống Mặc không biết thành Cary đang phát sinh chuyện gì, y đang vận khí nhìn thư trả lời của lão quốc vương Julien. Xem nội dung trong thư ba lần, Tống Mặc trực tiếp xé thư thành mảnh vụn, ném xuống đất, còn chưa hết giận mà dẫm lên vài cái.

Mọe! Ngay cả hai mảnh đất cũng không muốn nhượng, đã muốn dùng năm ngàn kim tệ xua mình đi, uổng cho lão còn dám nghĩ đến!

Tống Mặc phát tiết xong, ngồi xuống ghế, chống tay lên trán, xoa xoa huyệt thái dương, quả nhiên, qua lại với mấy lão chính trị bóng lưỡng, y vẫn còn non lắm. Khó trách ban đầu lão Grilan có thể biến chống thuế phạm pháp thành chống thuế hợp pháp, tiểu Grilan thì lại phải cho thuế quan mấy đồng ngân tệ làm phí xe ngựa.

Thủ đoạn không được a.

Tống Mặc nhíu mày, chỗ lão Julien, là trước kia y không nghĩ tới. Quả thật, kéo được da bụng của Hắc Viêm, lão Julien không thể làm gì y, cũng không dám làm gì y, nhưng không có nghĩa là lão sẽ không giở thủ đoạn với y.

“Sơ ý quá…” Tống Mặc lầm bầm: “Nghĩ quá đương nhiên rồi, thật sự xem người ta là đồ ngu sao? Đồ ngu mà sau khi đánh bại trận, mất nhiều đất đai như thế, lại có thể ngồi ổn định trên vương vị sao, đừng thấy người ta già nhăn nheo rồi, dù sao vẫn lăn lê bò lết nhiều năm rồi…”

Lão John đứng một bên, nghe lời thầm thì của Tống Mặc, không khỏi nhíu chặt mày, đây là cái gì với cái gì vậy?

“Lãnh chủ đại nhân, xin chú ý tu dưỡng.”

Quản gia đã không trông mong gì Tống Mặc một ngày nào đó nổi lương tâm, nhặt phong phạm quý tộc đã mọc nấm ở góc tường về, nhưng ít nhất khi nói chuyện cũng phải chú ý một chút chứ? Y là quý tộc, không phải mãng phu, không phải cái gì cũng có thể tùy tiện nói.

Còn da nhăn nheo…

Cho dù cảm nhận của họ đối với lão quốc vương Julien không tốt lắm, cũng không có nghĩa là từ này có thể tùy tiện dùng lên người một quốc vương, huống hồ Tống Mặc còn là một lãnh chủ dưới sự thống trị của quốc vương da nhăn này.

Ánh mắt lão John nhìn Tống Mặc giống như muốn chọt hai cái lỗ trên người y, Tống Mặc lại không chút cảm giác, y đang khổ não vì sự sơ ý của mình. Lão Julien thật sự là vắt chày ra nước! Hai vùng lãnh địa mà thôi, hơn nữa hiện tại còn không phải nằm trong tay lão, đã muốn tính toán chi li rồi!

Tống Mặc có thể tưởng tượng, nếu thật sự đoạt những vùng đất đó về, chỉ sợ năm ngàn kim tệ đã đáp ứng kia cũng không được đưa tới tay mình.

Đến lúc đó, thật sự phải dựng cờ tạo phản sao? Lại thêm Nelson, vậy không phải là tác chiến hai bên sao?

Hồi trước, kết quả của râu nhỏ ngạo mạn tự đại khiêu chiến hai bên là nhanh chóng bị đánh tan, cuối cùng còn ình một hạt đậu phộng… Tống Mặc giật mình, không được, tác chiến hai bên gì đó, quá nguy hiêm. (Râu nhỏ: Adolf Hitler)

Nhưng, thật sự phải cho lão nhăn nheo đó chiếm tiện nghi sao?

Tống Mặc không cam tâm.

Cho dù y không cam tâm, cũng không có biện pháp nào tốt. Cho dù y phủi tay giữa chừng, lão Julien cũng sẽ tự tới, tài nguyên mà quốc vương một nước có thể điều động, so với một lãnh chủ, thực sự hơn rất nhiều.

“Quản gia, ta là một tên ngốc, kiêu ngạo tự mãn hại chết người…”

Tống Mặc nằm bệt lên bàn, cào đầu, lão John cũng đã xem qua thư của quốc vương, đối với lão Julien, ông hiểu hơn Tống Mặc nhiều. Từ khi lão ra đời, tới khi ngồi lên vương vị, rồi cho tới bây giờ.

Tên này quả thật không dễ đối phó, nhưng Tống Mặc cũng không cần phải khó xử vì thế.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài có thể giao chuyện này a tộc.”

“Rhys?”

“Đúng.” Lão John gật đầu, “Ma tộc giỏi nhất, chính là mê hoặc nhân tâm.”

Tống Mặc chớp chớp mắt, “Ông là nói, để Rhys đi sắc dụ lão nhăn nheo đó, đem đất đai cho ta?”

“…”

“Như vậy không được!” Tống Mặc vỗ bàn, “Đó là người của ta!”

Trán lão John nổi lên một đường gân xanh, ông nói bảo Rhys Myers đi sắc dụ lão Julien hồi nào?!

“Không phải?” Tống Mặc hoài nghi nhìn lão John, “Quản gia, là ông nói ma tộc giỏi nhất là mê hoặc nhân tâm mà.”

“Lãnh chủ đại nhân, ý của ta là, chuyện chiếm cứ hai lãnh địa đó, giao a tộc xử lý.” Lão John xoa xoa góc trán, đau đầu, khi nên thông suốt mà không thông suốt, khi không nên thông suốt lại nghĩ loạn, hài tử xúi quẩy này!

“Ông là nói, giành địa bàn?”

“Đúng, giành địa bàn.”

“Nhưng…”

“Mục đích chủ yếu của ngài, chính là muốn tạo hỗn loạn trong Chisa, dời ánh mắt của kẻ nắm quyền Chisa ra khỏi thành Cary, ngoài ra lót đường cho kế hoạch đoạt vương vị của Nelson, không phải sao?”

“Đúng vậy không sai.”

“Vậy thì, người thực hành chủ yếu là ngài hay là lão Julien thì có gì khác biệt? Cho dù lão không đáp ứng giao hai vùng lãnh địa đó cho ngài, ngài cũng có thể tự giành lấy không phải sao?” Quản gia nói chuyện không có chút nhấp nhô, nhưng lại dễ dàng an ủi tâm tình nóng nảy của Tống Mặc, “Giao a tộc làm, quốc vương sẽ không phát hiện bất cứ dấu vết nào, cũng không có cách nào truy cứu trách nhiệm tới ngài, đến lúc đó, ngài còn có thể đòi lấy năm ngàn kim tệ từ chỗ lão, có gì mà không vui chứ?”

Tống Mặc sờ cằm, không cần tự mình động thủ giành địa bàn, còn có thể được không năm ngàn kim tệ, cũng đạt được mục đích, nghe quả thật không tồi, nhưng, Rhys… không biết tại sao, Tống Mặc vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

“Nếu ngài tức giận với ai đó, cách tính nợ tốt nhất, chính là lợi dụng hắn, lợi dụng hắn tới một chút bã cũng không còn.”

Lão John đột nhiên nói ra câu này, Tống Mặc quái dị nhìn quản gia của mình, “Quản gia, đây thật không giống lời ông sẽ nói.”

Lão John đứng thẳng dậy, chỉnh lại cổ áo, “Không có gì phải kỳ quái, có lãnh chủ đại nhân làm gương, thân là quản gia, tôi cũng phải theo sát, nghĩ thứ ngài nghĩ, lo thứ ngài lo.”

Tống Mặc há miệng, chớp mắt, đây là đang biểu đạt trung tâm với y, hay đang gián tiếp chỉ trích y?

Đợt chiến đấu đầu tiên của đại quân Obi và Seeger đã kết thúc.

Quân đội Obi sử dụng máy bắn đá nằm ngoài dự liệu, tạo tổn thương lớn cho đại quân Seeger, nhưng người Seeger dù sao cũng thân kinh bách chiến, sau hoảng loạn ngắn ngủi, bắt đầu ngoan cường chống cự, tuy cái giả phải trả không nhỏ, nhưng cũng không cho quân đội Obi chiếm nhiều tiện nghi.

Jiera vừa cười nhạo Hắc Viêm, lại lần đầu tiên chính thức đối mặt quốc vương cự long, đã xém chút nữa bị Hắc Viêm chém đứt tay. Đợi khi trời tối ngừng chiến, hai bên thu binh, kiểm kê thương vong, cả hai đều có nhận thức mới về kẻ địch của mình.

Jiera ở trong lều băng bó vết thương, hận Hắc Viêm nghiến răng nghiến lợi.

Hắc Viêm thì không chút tổn thương, vừa nhai kẹo bắp nhóp nhép, vừa viết thư trả lời cho Tống Mặc. Đối với cự long mà nói, đánh nhau và kiếm kim tệ, một cái cũng không thể thiếu!

Còn về Quang Minh giáo hội lại lần nữa bị Tống Mặc và Hắc Viêm cùng nhắm vào, quả thật phải tự cầu đa phúc.

Quang Minh thần vào lúc này, đã không còn tác dụng…