Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 92: Hướng chết mà sống




Khoảng một trăm con Hắc Bối Dực Long giương mắt cảnh giác nhìn Chu Ngự. Trong khoảng cách ngắn như vậy, một khi bọn chúng đột nhiên phóng tới thì ngay cả thi thể của Chu Ngự cũng không còn một mống nào.

Lạc Đậu thì càng hoảng sợ.

Chu Ngự đứng dậy, mà đám Hắc Bối Dực Long kia cũng rối rít căng cứng cả người, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, tựa như nếu anh làm ra hành động kì lạ nào thì chúng nó sẽ tiễn anh đi chết.

Không cần sợ, xin đừng tấn công ta.

Chu Ngự truyền đạt suy nghĩ của mình với bầy sinh vật này, anh không chắc bọn chúng có hiểu hay không, nhưng nếu bọn chúng hiểu thì liệu sẽ lựa chọn tin tưởng anh?

Chu ngự từng bước đi về phía một con Hắc Bối Dực Long gần mình nhất, nhìn nó trông khá trẻ tuổi, thân hình săn chắc mạnh khỏe, cùng với đôi cánh to gấp mấy lần cơ thể.

Chu Ngự vươn tay ra từ từ chạm vào. Mà con Hắc Bối Dực Long kia thì hơi hé miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra chất lỏng ăn mòn máu thịt của Chu Ngự.

Đừng khẩn trương.

Hãy bình tĩnh.

Hãy bình tĩnh.

Chu Ngự cố gắng làm cho tâm tình mình trở nên ôn hòa mềm mại, không còn vẻ tỉnh táo và cứng nhắc như ngày thường.

Khi ngón tay anh chạm vào trán của Hắc Bối Dực Long, cảm nhận được sự ấm áp, con rồng kia nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu qua một bên.

Chu Ngự được nó đáp lại, anh cảm ứng được tin tức mà đối phương truyền cho mình.

Trong đầu nó hiện lên hình ảnh bị Đồ Lâm khống chế. Đồ Lâm giết chết cha mẹ nó, bắt đi anh chị em của nó để phục vụ cho mục đích nghiên cứu của gã. Khi Đồ Lâm rời đi xa, trong đầu nó tràn đầy âm thanh kêu cứu của anh chị em nó.

Ta sẽ không làm như vậy, xin mi hãy tin tưởng ta.

Đồ Lâm cũng là kẻ thù của ta.

Chu Ngự truyền kí ức bản thân truy sát Đồ Lâm cho nó thấy.

Con Hắc Bối Dực Long nhắm mắt lại cảm nhận, Chu Ngự có thể nhận rõ nó đang đọc đoạn kí ức đó của anh và truyền tải đến những con rồng còn lại.

Khi nó mở mắt ra, sự cảnh giác ban đầu đã không còn. Nó nghiêng mặt sang một bên, ngoan ngoãn cọ mặt mình vào lòng bàn tay của Chu Ngự.

Những con Hắc Bối Dực Long khác bắt đầu lộ ra dáng vẻ lười nhác, nằm phơi nắng trên cánh đồng cỏ hoang vu, tựa như Chu Ngự là người bạn lâu năm của tụi nó vậy.

“Thật là thất vọng quá đi, anh chỉ làm có thế mà đã thu phục hết cả bầy, em còn mong chờ chính mình sẽ đích thân ra tay giúp anh dọn dẹp cục diện rắc rối chớ!”

“Điều này mà ở thế giới con người thì được gọi là thổ lộ tình cảm. Anh muốn bọn chúng là bạn bè của anh như bây giờ vậy. Ở thế giới Nibelungen, suy nghĩ trong lòng không thể nào giả dối được, càng giao lưu càng chân thành, không giống như ở thế giới con người, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm xúc, như thế thì quả thực rất dối trá.”

“Em có hơi hối hận vì đã dạy anh cách giao lưu với sinh vật Nibelungen. Không có bất kì sinh vật cấp S nào lại đi trao đổi trí nhớ với sinh vật cấp thấp hơn mình cả, những con Hắc Bối Dực Long này hẳn là lần đầu tiên trao đổi tin tức với sinh vật cấp S bằng tư thái bình đẳng này. Thường thì em sẽ không cho chúng thấy suy nghĩ của mình đâu, bọn em chỉ biết ra lệnh cho chúng đi làm cái gì mà thôi.”

“Đáng tiếc anh là con người, mặc dù con người tham lam vô sỉ nhưng lại là sinh vật rất sợ cô độc, bọn anh khác vọng được giao lưu.”

“Cho nên trừ cái con chim khổng lồ ba mắt kia ra thì chúng ta lại có thêm nhiều bạn mới nữa?” Mặc Dạ chống đầu, lộ ra biểu tình rất không vui “Chờ em đoạt lại được sức mạnh của mình, em sẽ nổ banh hết đầu bọn chúng!”

“Em vốn không nên lo lắng địa vị của mình như thế, bởi vì em đã không còn là bạn bè của anh nữa, và cũng không phải là thú cưng của anh.” Chu Ngự buồn cười xoa đầu Mặc Dạ.

“Vậy thì em là gì của anh?” Mặc Dạ ngửa mặt hỏi.

“Em nói thử xem!”

Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên, vừa vặn hôn lên ngón tay anh.

Một cánh đồng cỏ phẳng lặng đột nhiên có một tia sáng chiếu tới rẽ toạt cánh đồng sang hai bên, vào một giây kia, cả cánh đồng giống như có một nguồn nước khẽ rót vào.

Ánh nắng ngả về phía tây, nhiệt độ của nham thạch trên sa mạc cũng dần dần hạ xuống, trong gió xen lẫn mùi vị của cát sỏi, cộng thêm hương vị khô ráo tưởng chừng như có tia lửa mà bất cứ lúc nào cũng có thể bắn chíu ra.

Nhưng nếu như cảm nhận một cách tinh tế thì có thể nhận ra một chút lạnh lẽo xen lẫn trong đó.

Không khí trên chóp mũi cũng có chút ướt át.

Những ngôi sao trên bầu trời như ẩn như hiện.

“Chúng ta nên về thôi.” Mặc Dạ đứng dậy, vươn vai duỗi người.

“Ngày mai lại tới.” Chu Ngự vỗ vỗ cát bụi trên người.

“Nếu như mai lại tới thì anh sẽ muốn kết bạn với ai nữa đây?” Mặc Dạ nửa đùa nói.

“Anh không biết, nhưng nếu như đúng theo lời em nói, anh coi bọn chúng là bạn thì nếu như có một ngày bọn chúng tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử của thiên nhiên mà chết đi, thì lúc đó anh chắc sẽ khó chịu lắm.”

“Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cũng giống như trong lòng em biết rõ là em yêu anh, nhưng xác suất anh xuất hiện trước mặt em còn lớn hơn cả bầu trời này. Chúng ta không nên vì sợ mất đi mà cự tuyệt nó.” Mặc Dạ nhíu mày, đi tới trước mặt con Hắc Bối Dực Long kia, rồi xoay người nở một nụ cười sáng lạn với Chu Ngự “Mời bạn của anh tiễn chúng ta một đoạn đi!”

Lạc Đậu theo bên cạnh bọn họ trong hoang mạc sắp bị phơi khô.

Chu Ngự lấy bình nước ra đổ vào trong miệng Lạc Đậu, sau đó vỗ vào gáy nó nói “Anh bạn, hôm nay khổ cực cho mi rồi, mau về nhà đi.”

Lạc Đậu gật đầu một cái rồi sải cánh bay đi.

Con Hắc Bối Dực Long kia đi tới bên cạnh Chu Ngự, nâng một cánh lên, ý nói Chu Ngự ngồi lên lưng nó.

Theo con Hắc Bối Dực Long chở Chu Ngự bay dẫn đầu, các con khác cũng rối rít bay theo sau, tựa như một đội quân hộ vệ hộ tống sau lưng bọn họ.

Bọn họ bay vút qua bầu trời đã ngả đêm, ánh sao soi xuống đầu vai Chu Ngự, còn cái bóng của đàn rồng cũng chỉ còn lại vài vệt mờ ảo.

Bọn họ bay xuyên qua rừng rậm, bay vọt tới hồ nước mà Ymir để lại, rồi trở về cánh đồng cỏ kia.

Chu Thanh thì đang ngồi ở trên cái cây như cũ, chờ bọn họ trở lại.

“Nếu các anh mà còn chưa về nữa là em phải đi tìm đấy.” Chu Thanh nói.

“Em làm sao để tìm bọn anh?” Chu Ngự ôm lấy vai Chu Thanh.

“Em có thể điều khiển Ma Quỷ Đằng.”

“Nhưng bọn anh ở chỗ khu vực hoang mạc kia, không có nguồn nước, nếu như Ma Quỷ Đẳng tiến vào đó thì sẽ thiếu nước mà chết.” Chu Ngự hơi trêu đùa, anh biết rất rõ bây giờ Chu Thanh đã không còn phải vị giáo sư hàng ngày tự giam mình trong phòng thí nghiệm, yếu ớt đến nỗi phải dựa vào sự bảo vệ của người khác nữa.

“Vậy thì lần sau anh có thể kêu Lạc Đậu chở anh tới đó rồi kêu nó bay về bên cạnh em.”

“Được, lần sau anh sẽ nhờ Lạc Đậu bầu bạn với em.”

Tối hôm đó trở lại căn cứ, Chu Ngự và giáo sư Trần đang tiến hành trao đổi thâm sâu với nhau.

Anh trình bày ý tưởng của mình với giáo sư Trần.

“Tôi phát hiện khi tôi đang giao lưu với các sinh vật Nibelungen thì từ góc độ ý nghĩa nào đó mà nói, bọn chúng giống như một chủng tộc khác với loài người vậy, có thể trở thành bạn của chúng ta, thậm chí là đồng minh. Nếu như nói Cook và Issac thông qua phương pháp nào đó để cải tiến gen và cường hóa năng lực của mình thì tôi muốn biết liệu sinh vật Niebelungen cũng có thể làm được như vậy không? Nếu như chúng ta có tăng cường sức mạnh của đồng minh thì chúng ta có thể thành lập ra một liên minh cường đại.”

“Nếu vậy thì sẽ không còn là ba mươi mấy người đơn độc chiến đấu nữa, chúng ta có thể liên kết lại lật đổ tập đoàn Cự Lực, thậm chí là cả Đế Hân.” Giáo sư Trần vô cùng sáng suốt, chỉ cần Chu Ngự nói vài lời là có thể hiểu rõ ý tưởng của anh.

“Cho nên giáo sư Trần, ngài cảm thấy điều này có thể không?”

Giáo sư Trần vươn ngón tay chọt chọt không khí trước mắt, nghiêng đầu sang tựa hồ như nhớ ra gì đó “Cậu đợi một lát.”

Giáo sư Trần lấy máy tính bảng của mình ra, sau khi nhập mật khẩu và xác nhận dấu vân tay, ông mở lên một ghi chép của nghiên cứu viên.

Nội dung của hạng mục này khá nhiều, Chu Ngự liếc mắt nhìn thì thấy có hơn mấy trăm mục.

“Đây là hạng mục nghiên cứu của Tống Trí và Khương Cạnh Hàng khi mới đến Nibelungen, chủ yếu dồn sức nghiên cứu về lĩnh vực sinh vật, không có liên quan đến bất kì lợi ích nào. Trên thực tế, hạng mục này đã có kết quả, chẳng qua là kết quả này chưa được thử nghiệm lâm sàng thì đã bị tập đoàn Cự Lực yêu cầu ngừng lại, bởi vì hạng mục này không mang lại lợi ích cho tập đoàn và không có ý nghĩa thực tế gì, chỉ có thể áp dụng cho sinh vật Nibelungen, cũng là phi nhân loại.”

Chu Ngự giơ tay ra muốn tỏ ý xin phép đối phương cho mình được xem.

“Cậu xem đi!” Giáo sư Trần cầm máy tính bảng đưa cho Chu Ngự “Nội dung chủ yếu của hạng mục này là phá vỡ chế độ cấp bậc giữa các sinh vật Nibelungen, cũng chính là kiềm hãm tinh thần của sinh vật cấp cao đối với sinh vật cấp thấp.”

Chu Ngự không thể ngờ được Tống Trí cũng từng là một nghiên cứu viên ưu tú như vậy, tài năng nghiên cứu của hắn không hề thua kém gì Khương Cạnh Hàng, người từng được ca tụng là thiên tài.

“Ý muốn của Tống Trí và Cạnh Hàng là nghiên cứu ra một loại vi khuẩn. Đừng hiểu lầm, vi khuẩn này sẽ không làm tổn thương sinh vật, mà là một cá thể môi giới truyền đạt. Loại vi khuẩn này như là một người máy truyền tống, đưa loại gen đặc biệt mang khả năng tự chữa lành cực cao của sinh vật cấp S vào trong cơ thể của các sinh vật khác. Loại vi khuẩn này sẽ lây lan hết các tế bào của sinh vật, mà cũng chỉ mang một chuỗi gen vào một cái tế bào mà thôi. Từ mặt lý thuyết mà nói, từ nay về sau, khi đã lây lan loại vi khuẩn này cho các sinh vật, bọn họ cũng có ý định muốn lây lan cho sinh vật cấp S, gắn kết thật chặt giữa con người với sinh vật cấp S. Đầu óc của bọn họ sẽ không còn bị sinh vật khác khống chế, ngoại trừ sinh vật cấp S. Mà thể năng của bọn họ cũng sẽ mạnh lên không ít, bao gồm cả năng lực tự chữa lành.”

“Tôi đã biết vì sao tập đoàn Cự Lực lại cho dừng hạng mục này lại rồi. Bởi vì nếu như hạng mục này thành công, cũng chỉ là để  một sinh vật cấp S nắm trong tay quyền khống chế sinh vật, cũng là sinh vật phi nhân loại. Ngoại trừ sinh vật cấp S đó đã chết, nếu không những sinh vật bị lây lan sẽ không thể nào tự do được.”

“Nhưng Chu Ngự cậu lại không giống thế. Loại sức mạnh này giống như một thanh bảo kiếm bị phong ấn ở trong vỏ kiếm, cậu có được thanh kiếm này nhưng không có nghĩa là cậu sử dụng được thanh bảo kiếm đó. Cậu có thể trở thành người bảo vệ đại não của các sinh vật và cũng không cần phải khống chế. Cậu có quyền lựa chọn, mà những sinh vật kia cũng có quyền lựa chọn tin tưởng cậu hay là không.” Giáo sư Trần nói.

“Tôi cần suy nghĩ thêm.”

“Đúng vậy, tất nhiên cậu cần phải cân nhắc, mặc dù bọn chúng có thể giao tiếp với cậu thông qua não bộ và không bị những sinh vật cấp S khác khống chế và lợi dụng, nhưng cũng giống như một khi năng lực của cậu không thể đạt đến trình độ thâm sâu như Đế Hân, các sinh vật không thể nào chống đỡ được thì đến lúc đó, Đế Hân sẽ lợi dụng lỗ hổng này để cướp lại quyền khống chế sinh vật trong tay cậu.”

“Cho nên, nếu như tôi không đủ mạnh mẽ, tôi sẽ không thể bảo vệ bạn bè của mình được.”

“Đúng vậy, con trai.”

Lời nói của giáo sư Trần làm cho Chu Ngự lâm vào trầm tư.

Đêm hôm đó, Chu Ngự không thể ngủ được. Anh rời khỏi căn cứ đi đến cánh đồng cỏ kia.

Anh nằm thẳng người dưới đất, bốn phía là cây cỏ mọc quanh, đỉnh đầu là màn trời đêm đầy sao.

Mặc Dạ đi tới bên cạnh anh, nghiêng người nằm xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Em biết điều mà anh băn khoăn.”

“Đúng vậy, em nghe những âm thanh này đi, thật là tự do biết bao. Bọn chúng có ý tưởng và cách sinh tồn của riêng mình. Một khi chúng ta liên kết với chúng, có lẽ tất cả những thứ đó cũng không còn tồn tại nữa.”

“Không có sức mạnh tuyệt đối, cũng không có năng lực tuyệt đối, muốn đạt được tự do thì phải trả một cái giá đắt, bởi vì tự do cũng không phải là tuyệt đối. Anh hẳn nên hỏi sự lựa chọn của bọn chúng.”

Mặc Dạ ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của Chu Ngự.

“Dĩ nhiên vào lúc cho bọn chúng nhìn thấy ý tưởng của mình, bọn chúng có quyền lựa chọn tin tưởng anh hoặc là không. Em biết anh là người như thế nào, những sinh vật đã cảm ứng với anh cũng đã biết. Chính là một cuộc chiến tranh. Nếu như muốn đạt được thắng lợi thì chúng ta phải sánh vai chiến đấu cùng với người mà mình tin tưởng.”

“Anh biết.”

Ngay lúc đó, một cái bóng thoáng lướt qua bầu trời, không biết Lạc Đậu đã bay tới tự lúc nào, nó hạ cánh đáp xuống bên cạnh Chu Ngự.

Chu Ngự buồn cười xoa xoa cái đầu của nó “Tên nhóc nhà mi, đã trễ thế này rồi mà còn chạy tới đây làm gì? Không ngoan ngoãn đi ngủ thì coi chừng tên xấu bên cạnh này nổ banh đầu mi ra đó.”

Mặc Dạ ôm đầu gối ngồi một bên bật cười.

“Là em gọi Lạc Đậu tới?” Giờ Chu Ngự mới phát hiện ra.

“Là em hù nổ banh đầu nên nó mới tới đấy.” Mặc Dạ đứng dậy sờ sờ đỉnh đầu của nó “Chu Ngự, anh là một người coi trọng trách nhiệm, và cũng là người có giới hạn cuối vô cùng rõ ràng. Một khi Lạc Đậu và những sinh vật khác đón nhận sự bảo vệ của anh, anh tất nhiên sẽ không lạm dụng sức mạnh này, ngược lại sẽ dốc hết sức bảo vệ chúng. Vì thế không nên nghĩ bản thân có phải là đang cướp lấy sự tự do của bọn chúng hay không. Anh phải đi hỏi bọn chúng, bọn chúng mới có quyền lựa chọn tự do cho chính mình.”

Mặc Dạ kề sát đầu vào đầu của Lạc Đầu, cho nó xem ý tưởng của mình.

Nhưng khiến y bất ngờ là Lạc Đậu không những đồng ý mà còn tỏ rất hết sức vui vẻ.

Giống như đây là ước nguyện mà nó đã mong muốn thật lâu giờ đã trở thành sự thật vậy.

“Em không có ép buộc nó chứ?” Chu Ngự nghi ngờ nhìn Mặc Dạ.

“Khi anh đọc đại não của nó có nghĩa là em không thể giả tạo được, cũng không thể khống chế được.” Mặc Dạ xoa tay, tỏ vẻ đáng tiếc với sự hoài nghi của anh.

Chu Ngự lại vuốt ve cổ của Lạc Đậu “Chỉ mong ta có thể trở nên mạnh mẽ để không phụ lòng tin tưởng của mi.”

Cổ họng của Lạc Đậu phát ra âm thanh vui sướng, lắc lắc đôi cánh của mình.

Chu Ngự không khỏi cười rộ lên.

Cole tìm kiếm suốt mấy ngày nay không có kết quả gì, gã sa sút tinh thần lấy tay che trán.

Rừng rậm nguyên thủy rộng lớn như thế, nếu như Chu Ngự và Mặc Dạ cố ý muốn trốn tránh bọn hắn thì há có thể để cho một người như gã tìm ra?

Cấp dưới của Cole không nhịn được hỏi “Thủ lĩnh, lúc nào chúng ta mới có thể trở về? Hiệu lực của thuốc ức chế sắp hết tác dụng rồi.”

“Cook sẽ giết chúng ta.” Cole nói.

“Giết chúng ta thì Chu Ngự và Mặc Dạ sẽ trở về sao? Có lẽ bọn hắn không có chạy trốn mà đã chết trong phi cơ rồi.”

“Được rồi, chúng ta trở về thôi.” Cole bất đắc dĩ lắc đầu một cái, gã chắc chắn Chu Ngự và Mặc Dạ tuyệt đối chưa có chết.

Quả nhiên khi bọn hắn trở về căn cứ liền chịu cơn tức giận khủng bố của Cook.

Ả nâng cánh tay kim loại đấm một cú tới, mắt thấy sắp đấm thẳng vào đầu Cole thì bị Issac đứng bên cạnh giơ tay cản lại.

“Không ai có thể trông chừng Chu Ngự và Mặc Dạ.” Issac nói.

“Là chính anh đồng ý nhiệm vụ lần này, anh phải trình bày trách nhiệm với ngài Eaton!” Cook lạnh lùng nói.

“Tôi đã sớm báo cáo việc này rồi, cô không cần phải lo lắng bị vạ lây, ở trong cha cô, cô vẫn luôn là một đứa con gái hoàn mỹ.” Issac cười nhạo một tiếng.

“Anh rốt cuộc là đang tính toán cái gì? Không nên quên hậu quả của việc phản bội tập đoàn Cự Lực.”

“Tôi chẳng qua làm cảm thấy cô lo lắng còn quá sớm. Mặc Dạ và Chu Ngự sớm muộn gì thì cũng sẽ giải quyết Đế Hân, nhưng là sau khi Đế Hân bại trận, cô nên lo lắng bản thân còn sức mạnh gì để vượt trội hơn cả Mặc Dạ và Chu Ngự đây?”

Dứt lời, Issac hai tay đút túi xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, giáo sư Trần dẫn theo nhóm nghiên cứu mình tới rút máu Chu Ngự, từ nhóm máu của anh, họ tách ra loại dung môi đặc biệt, hơn nữa cấy vi khuẩn có khả năng tái tạo vào và tổ hợp thành một loại thuốc nào đó. Trong lúc này, hạng mục tiến hành giải phóng sức mạnh cho Tống Lẫm cũng sắp hoàn thành.

Mặc Dạ nhìn dụng cụ thí nghiệm thay máu to lớn kia, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Ta nói nè Tống Lẫm, ngươi đừng có chết trong cái thứ này nha!”

Nét mặt Tống Lẫm vẫn ung dung bình tĩnh đứng trước mặt dụng cụ đó.

“Đây là cha ta và tiến sĩ Khương đã tính toán nghiên cứu hàng triệu lần mới làm ra được. Nó sẽ không có sai sót gì, cho tới bây giờ cha của ta sẽ không mạo hiểm mạng sống của ta.”

Cho dù Tống Trí đã không còn tồn tại trên đời này nữa nhưng lòng tin tưởng của Tống Lẫm dành cho hắn mãi mãi không thay đổi.

Giáo sư Trần và đội nghiên cứu của ông đang kiểm tra dụng cụ lần cuối cùng.

Mặc Dạ vỗ vai Tống Lẫm “Nhớ chia sẻ cảm giác sau khi lấy lại được tự do cho ta đấy.”

“Khi trong thân thể của ngươi chảy xuôi dòng máu của người mình yêu, ngươi cảm thấy cảm giác đó chỉ chia sẻ không thôi là đủ?”

Trong lúc đó, Chu Thanh tiêm thí nghiệm thuốc thử của giáo sư Trần vào thực vật thì không thấy xuất hiện phản ứng kì lạ nào.

Hơn nữa tế bào của thực vật đó bắt đầu cường hóa, tốc độ sinh trưởng của nó bắt đầu tăng lên và vượt xa hẳn đồng loại của mình.

Chu Thanh rời mắt khỏi kính hiển vi và nhìn Chu Ngự nói “Không biết có phải Tống Trí và tiến sĩ Khương đã dự đoán trước sẽ có ngày hôm nay hay không, những tính toán và phân tích của hai người họ đều chính xác hoàn mỹ, chẳng qua chỉ có thiếu bước thực hành mà thôi. Em muốn loại vi khuẩn này cũng có thể có hiệu quả trên các loài sinh vật khác. Chúng em sẽ quan sát thêm một tuần nữa, để coi có xuất hiện phản ứng trái chiều nào không.”

Chu Ngự cũng đồng ý với quyết định của Chu Thanh.

“Đúng đó, anh cũng hy vọng loại vi khuẩn này sẽ không làm tổn hại đến sinh mệnh của sinh vật và giúp sinh vật trở nên mạnh mẽ như Cook và Issac vậy.”

Mà cái ngày quan trọng đó cuối cùng cũng đã đến.

Tống Lẫm nằm vào khoang chứa của dụng cụ thay máu, toàn bộ người trong căn cứ đều tập trung hết lại chỗ này.

Mặc Dạ hai tay đút túi đi đến bên cạnh Tống Lẫm, ngoẹo đầu xấu xa hỏi “Có để lại lời trăn trối nào không?” (mứt dại =))))

“Chờ đến khi tới lượt ngươi nằm trong đây, ta sẽ hỏi ngươi câu y chang vậy.”

Học sinh của giáo sư Trần lấy túi cao su chứa tủy dịch của Tống Trí, rồi chích vào cơ thể Tống Lẫm.

Trái tim giống như bị ai đó bóp chặt, Tống Lẫm đau đến siết chặt nắm tay.

“Con trai, nhóc nhất định phải chịu đựng, đây là phản ứng tự nhiên.” Giáo sư Trần an ủi nói.

Chu Ngự đứng bên ngoài bức tường thủy tinh quan sát cũng hơi lo lắng.

Nếu như Tống Lẫm thất bại, vậy thì cũng cắt đứt hy vọng phục hồi lại sức mạnh cho Mặc Dạ.

“Đừng quá lo lắng, em rất hài lòng với hiện tại.” Mặc Dạ nghiêng mặt nhìn Chu Ngự.

Đối với Mặc Dạ mà nói, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Chu Ngự, dù có bị khóa chặt trong hình thái con người này thì y cũng không hối tiếc.

Máu của Tống Lẫm đang dần rút ra khỏi cơ thể và chảy vào một cái bình chứa bên cạnh.

Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, trong đầu không ngừng quanh quẩn đủ loại âm thanh, vì mất máu nên hắn không thể khống chế năng lực của mình và ngũ giác như bình thường được.

Âm thanh tim đập của hắn hết sức nặng nề, hô hấp của hắn ngày càng trở nên khó khăn.

Thân thể của hắn vì nhiệt độ giảm xuống mà run rẩy cả lên.

Dần dần, tất cả cảm giác đều mất hết, thế giới của hắn không ngừng tan vỡ.

Nghiên cứu viên đang theo dõi bảng đo nhịp tim của Tống Lẫm thấy thế liền lo lắng quay đầu nói với giáo sư Trần “Giáo sư, nhịp tim của cậu ấy đã ngừng lại rồi.”

Mặc dù giáo sư Trần cũng rất lo lắng nhưng ông vẫn giữ vững lí trí.

“Trái tim vốn là nơi bơm máu và điều khiển dòng chảy của máu. Cơ thể của cậu ấy đã sắp cạn máu nên mới ngừng đập. Khác với con người, sinh vật Nibelungen dù mất máu nhiều nhưng sẽ không chết. Tống Lẫm cũng giống như vậy.”

“Nhưng mất máu nhiều và cạn sạch máu là hai chuyện khác nhau!”

Mắt thấy máu trong cơ thể Tống Lẫm ngày càng ít hơn phân nửa, tất cả mọi người đều khẩn trương siết chặt nắm tay.

“Giáo sư, bây giờ mà dừng thì sẽ còn kịp, một khi đã rút cạn máu thì Tống Lẫm sẽ chết.”

“Hướng chết mà sống, đây chính là đặc tính của sinh vật Nibelungen.”

“Giáo sư, tế bào của Tống Lẫm đang dần hoại tử!”

Đây là tín hiệu còn nguy hiểm hơn cả việc tim ngừng đập.

Chu Ngự liếc mắt nhìn Mặc Dạ, khác với mọi người đang lo lắng, biểu tình của Mặc Dạ vẫn bình tĩnh như cũ, giống như y đã biết trước kết cục này.

Sau khi rút sạch máu của Tống Lẫm ra khỏi cơ thể, chỉ số hoạt động của tế bào đã giảm tới 0.

“Em có thể cảm nhận đại não của cậu ta còn hoạt động không?” Chu Ngự không cảm nhận được bất cứ điều gì ở Tống Lẫm.

Nhưng Mặc Dạ chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Tống Lẫm, không nói câu nào.