Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 50: Kinh đồ




Chu Ngự trầm mặt nhìn thoáng qua Chu Thanh còn chưa tỉnh lại đang dựa vào vai Lí Khiêm, kỳ thật anh rất muốn biết làm thế nào mà sinh vật cấp S kia có thể xâm nhập vào trạm quan sát theo dõi mình, không biết y có bình an rời đi không.

Đương nhiên giờ đây tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.

Có thể bình yên sống sót thì một chút bí mật cứ để bị che lấp đi.

Nhìn mảng rừng rậm nguyên thủy trước mắt, Ngô Vận thở dài một hơi rồi cầm lấy bộ đàm thông tri cho toàn bộ đoàn xe “Mọi người đã tiêm thuốc ức chế vào chưa?”

“Đã xong!”

“Không sót một ai!”

Sau khi mọi người báo cáo xong thì Ngô Vận dẫn đầu đoàn xe chuẩn bị tiến vào rừng rậm.

“Chúng ta phải mất một đêm mới ra khỏi mảnh rừng rậm này. Vốn nghĩ sẽ để nhóm học giả ở lại trạm quan sát trước, sau đó chỉ hộ tống vài người chuyên ngành bệnh độc đi tới căn cứ số 2, như vậy mới tương đối đảm bảo an toàn. Nhưng hiện tại mang theo nhiều người như vậy thì khó khăn sẽ tăng lên gấp bội.” Ngô Vận nghiến răng.

Mặc Dạ đang dựa vào ngực Chu Ngự nghe vậy thì giơ chân trước lên vỗ vai Ngô Vận giống như là an ủi hắn hoặc như muốn nói: Người anh em, đừng có sợ! Tui sẽ che chở anh a!

Không khí vốn đang khẩn trương liền thả lỏng xuống, ngay cả Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng cũng nhỏ giọng cười cười.

Lúc này Chu Thanh tỉnh lại, cậu mở to mắt chợt nhớ tới cái gì “Anh của tôi—— Mau cứu anh của tôi!”

Cậu bật người đứng dậy túm lấy cổ áo Ngô Vận, hắn đột nhiên bị người ta siết mạnh cổ áo, xém chút nữa thì bị cắt đứt yết hầu.

“Đừng kích động! Chu Thanh, anh còn sống!” Chu Ngự một phen chế trụ cổ tay của Chu Thanh.

Chu Thanh lúc này mới tỉnh hồn lại, ngây ngốc nhìn khuôn mặt nghiêng của Chu Ngự “Em… Em không phải bị hoa mắt đi… Anh thật sự thoát được?”

“Đúng vậy đó giáo sư Chu, chúng ta ai cũng bình an vô sự cả! Hiện chúng ta đang trên đường đi tới căn cứ số 2!” Hàn Lật Đẳng an ủi Chu Thanh.

Chu Thanh rốt cuộc cũng buông tay ra, cậu nghiêng đầu nhìn cây cối rậm rạp bên ngoài kính xe, lúc này cậu mới thả lỏng dựa vào lưng ghế rồi thở dài một hơi “Hoàn hảo… Hoàn hảo chúng ta còn sống, trạm quan sát sao rồi?”

“Đã bị phá hủy rồi. Kẻ cầm đầu vụ này… Bác sĩ Lâm cũng đã chết. May mắn đoàn xe chúng ta an toàn rời khỏi kịp lúc.” Lí Khiêm trả lời “Giáo sư Chu không sao chứ? Đừng nói là bị Ngô Vận uýnh một phát đến ngu người luôn nha?”

“Cậu nói nhăng nói cuội gì thế?” Ngô Vận bất mãn.

Đoàn xe đã tiến vào trong rừng rậm, cây cổ thụ cao chọc trời che khuất toàn bộ ánh trăng. Đoàn xe chỉ có thể bật đèn lên, ánh sáng chiếu lên những cái cây làm phác họa ra những cái bóng đầy hình dạng quỷ dị giống như ma trảo.

Ngô Vận bỗng dừng xe lại, hắn nghiêng người lắng tai nghe, xung quanh thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nho nhỏ của sinh vật hoạt động về đêm.

“Hình như có sinh vật nào đó đang đi săn đêm…” Ngô Vận nói xong làm cho Lí Khiêm vốn đang mơ màng muốn ngủ thì lập tức tỉnh người mở to hai mắt.

“Cái gì… Lỡ như chúng ta…”

“Chúng ta đều đã tiêm thuốc ức chế, chỉ cần không đụng phải sinh vật cấp A thì sẽ không bị coi là con mồi… Chỉ cần không xâm phạm sào huyệt của chúng nó là được.”

Tuy nói như vậy nhưng Chu Ngự vẫn nói với Ngô Vận khởi động súng máy được trang bị sẵn trong xe Hummer, tất cả đoàn xe đều lâm vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Ngô Vận dung mũi thở ra hít vào từng chút một, hắn biết rõ mảnh rừng rậm mà bọn họ đi qua này không hề đơn giản một tí nào.

Âm thanh chạy trốn ngày càng gần, thậm chí có thể nghe thấy cây cối đổ rạp xuống phát ra tiếng vang thật lớn.

“Mịa nó… Dù có nói gì đi chăng nữa thì chắc chắn sẽ là một đám khó đối phó!” Ngô Vận thông báo cho đoàn xe chuyển hướng đi cho dù không biết là có còn kịp không.

Nhưng mà âm thanh chạy trốn ngày càng gần, Ngô Vận mở to mắt thấy một đám Bạch Mãnh vọt tới.

Tổng cộng có khoảng mấy chục con, chúng nó chạy loạng choạng trông có vẻ đang kinh sợ trốn tránh cái gì đó, thỉnh thoảng đụng phải cây cổ thụ bên đường.

Trong khoảng thời gian ngắn này không biết rõ thứ truy đuổi bọn chúng là cái gì. Nhưng có thể làm cho Bạch Mãnh sợ hãi như vậy thì chắc chắn không phải là thứ dễ đối phó.

Mắt thấy đám Bạch Mãnh sắp va chạm vào đoàn xe, tốc độ như vậy khiến mọi người không thể tránh né được, bọn họ chỉ nghe một loạt âm thanh dẫm đạp dữ dội. Bạch Mãnh dẫm lên mui xe, kính xe, trần xe phát ra tiếng thịch nặng nề. Trần xe bị lõm sâu xuống khiến Chu Thanh và Lí Khiêm phải cúi thấp người. Nương theo tiếng dẫm đạp của Bạch Mạnh, chiếc xe rung lắc dữ dội giống như mặt đất dưới chân muốn nứt ra.

“Mẹ ôi…” Lí Khiêm không kìm chế được hô một tiếng.

Một con Bạch Mãnh hung hăng húc vào xe của Ngô Vận, người ngồi trong xe xém chút bị hất văng ra ngoài, chiếc xe lui lại mấy mét sau đó đụng phải xe phía sau, cứ như thế tạo ra một chuỗi liên hòan va chạm xe này đụng xe kia.

“Chúng ta sẽ chết sao?”Hàn Lật Đẳng ôm đầu không dám nhìn xung quanh.

Trần xe bị Bạch Mãnh đạp cho lõm sâu xuống, mấy chiếc xe phía sau quá sợ hãi nên muốn rút súng máy ra bắn.

Chu Ngự lập tức cầm bộ đàm lên liên lạc “Không cần nổ súng! Tuyệt đối đừng nổ súng! Chỉ cần chúng ra không nổ súng thì bọn chúng sẽ không chú ý tới! Nếu chúng ta nổ súng thì sẽ bị Bạch Mãnh coi là kẻ địch! Chúng nó hiện tại chỉ đang chạy trốn mà thôi, chúng ta chỉ cần ngồi im chờ đợi là được!”

Thật vất vả lắm mới đợi đến khi đám Bạch Mãnh chạy đi hơn phân nửa, mọi người định thở phào nhẹ nhõm thì bỗng thấy một đám Song Đầu Lang Chu trưởng thành đuổi tới!

Móng vuốt sắc nhọn của chúng nện lên trên mui xe phát ra âm thanh chói tai, mỗi một cú hạ chân như muốn đạp nát cả chiếc xe, âm thanh dẫm đạp dữ dội không ngừng vang lên.

Từng chứng kiến sự lợi hại của Song Đầu Lang Chu, Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm không ngừng run rẩy.

“Đừng sợ! Đừng sợ! Chúng nó chỉ đang đuổi theo con mồi mà thôi! Chúng ta đã tiêm thuốc ức chế cho nên chúng sẽ không cảm nhận được đâu. Đám Bạch Mãnh không phát hiện nên so với bây giờ chúng ta coi như an toàn!” Ngô Vận quay đầu an ủi Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm.

Một con Song Đầu Lang Chu bỗng nhiên vọt đứng trên mui xe của bọn họ, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm kính xe, hơi hơi nghiêng đầu như đang đánh giá ‘thức ăn’ trong xe.

Con mắt đỏ lè của nó chuyển động, mọi người ở phía sau cúi đầu xuống để tránh chạm phải ánh mắt kinh khủng của nó. Không khí khẩn trương tột độ khiến người ta khó có thể hô hấp. Thân ảnh của Song Đầu Lang Chu dưới ánh sáng của đèn xe chiết ra hình bóng y chang sinh vật ngoài hành tinh.

Chu Ngự đã lựa chọn tốt thời cơ nổ súng.

Con Song Đầu Lang Chu kia đột nhiên giơ một chân dậm mạnh một cái lên cửa kính.

Ba người ngồi phía sau đồng loạt run rẩy, chỉ có Chu Ngự là nhìn chằm chằm con Song Đầu Lang Chu kia. Tầm mắt của anh không hề lảng tránh, cũng không hề sợ hãi.

Mặc Dạ ngồi trong lòng anh thẳng lưng lên, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào nó.

Chỉ cần them một cú nữa là chiếc xe này sẽ tuyệt đối sụp xuống.

“Đây là không muốn cho chúng ta đến căn cứ số 2 sao?”

Nhưng làm bọn họ bất ngờ là con Song Đầu Lang Chu không có dừng lên mui xe nữa mà nó phóng lên một thân cây rồi chạy như bay. Nhìn cái bóng thật lớn phóng qua đỉnh đầu, Chi Ngự và Ngô Vận theo bản năng ngẩng đầu thì chứng kiến một pha mạo hiểm.

Một con Song Đầu Lang Chu từ trong miệng phun ra đống chất lỏng đậm đặc bắn tới trên người con Bạch Mãnh khiến nó nằm sấp xuống không thể động đậy được. Sau đó con Song Đầu Lang Chu nhảy xuống đứng bên cạnh Bạch Mãnh, nó nhả ra thứ trông giống như một cành cây từ từ xuyên qua chất lỏng đậm đặc đã đông cứng lại rồi đâm vào cơ thể của Bạch Mãnh. Nó mở to mồm hút một hơi dài, rất nhanh cơ thể của Bạch Mãnh chỉ còn lại đống xương cốt, cuối cùng còn vỡ vụn ra.

Cảnh tượng này quả thật rất khủng bố, ở đây có nhiều người căn bản chưa từng chứng kiến qua, Chu Ngự lo lắng bọn họ nhất thời khủng hoảng mà làm ra chuyện điên rồ nên anh nhấc bộ đàm lên nhắc nhở “Tuyệt đối không được nổ súng! Nhớ kỹ, tuyệt đối không nổ súng! Một khi nổ súng sẽ chọc giận chúng!”

Cũng may là đám nhân viên công tác bên ngoài kìm chế được cơn xúc động của mình, bọn họ kiên quyết chấp hành theo mệnh lệnh của Ngô Vận và Chu Ngự, bọn họ tuy đã khởi động súng máy nhưng vẫn chưa có bất kỳ ai nổ súng, mãi đến khi nhóm sinh vật kia rời đi xa.

Rừng rậm nguyên thủy lại một lần nữa yên tĩnh lại.

Ngô Vận cầm bộ đàm yêu cầu báo cáo tổn thất.

Có ba chiếc xe cần thay lốp xe, còn một chiếc bị hư hại hoàn toàn, không thể khởi động. May mắn là xe chở lương thực cùng với nhiên liệu dự phòng không bị sao.

Ngô Vận thở phào một hơi “Nói thiệt, so với lần chạm trán với Vua Eun – joo thì lần này còn may chán.”

Một vài nhân viên công tác bên ngoài ra khỏi xe bắt đầu thay lốp xe mới, Ngô Vận cũng xuống xe phụ giúp nhân viên kiểm tra chiếc xe bị hư nặng.

Mở mui xe ra thì thấy một trận khói bốc lên, Ngô Vận sờ sờ tóc của mình thở dài “Dù thần tiên có xuống đây cũng không thể làm nó khởi động được a.”

Hắn chỉ có thể thương lượng với Chu Ngự đem tất cả những người trên chiếc xe hư này dồn qua xe khác. Lần nữa điều chỉnh lại đội ngũ sau đó tiếp tục xuất phát.

Ngô Vận vừa lái xa vừa tính toán tiếp theo sẽ gặp sinh vật nguy hiểm gì.

Chẳng hạn như Kiếm Xương Bướm, chim khổng lồ ba mắt, Ma Quỷ Đằng,… Không chừng ngay cả Parsley Winter cũng tới góp vui, sau đó hắn vô thức liếc Mặc Dạ một cái, chỉ mong Mặc Dạ có thể bảo vệ mọi người.

Đoàn xe chạy chưa tới 10 phút liền đụng phải một vấn đề lớn, toàn bộ rừng rậm nguyên thủy trước mặt đều bị Bạch Mãnh và Song Đầu Lang Chu phá hủy. Tuy rằng chỉ có mấy cái cây bị ngã, không ảnh hưởng lớn gì đến rừng rậm nhưng lại chắn đường đi của đoàn xe.

“Thật đúng là kết quả khiến người ta sướng như điên mà! Chờ tới lúc chúng ta… dọn đường đi xong thì thuốc ức chế cũng hết công hiệu.” Ngô Vận nhìn thoáng qua con đường trước mặt trông vô cùng thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn, không thể nào tiếp tục đi được nữa.

“Phải đi vòng qua sao?” Chu Thanh hỏi.

Lí Khiêm lấy ra một cái máy vi tính dạng nhỏ gọn tiện lợi, hắn mở bản đồ điện tử lên rồi nói “Chúng ta đang đứng trên con đường an toàn nhất của phiến rừng rậm này. Bây giờ mà muốn đổi lộ trình thì cho dù là phía nam hay phía tây đều đầy rẫy những sinh vật nguy hiểm. Mới vừa nãy chỉ có Bạch Mãnh và Song Đầu Lang Chu thôi mà đã khiến chúng ta sống dở chết dở, nếu bây giờ đụng phải những sinh vật nguy hiểm khác… Tôi, Hàn Lật Đẳng và giáo sư Chu cũng không phải là lần đầu tiên. Hơn nữa chúng tôi vô cùng tin tưởng khả năng phán đoán của hai người, cùng lắm thì chết chùm thôi. Thế nhưng tôi lại sợ hãi những thành viên khác không có kinh nghiệm như vậy, e rằng bọn họ vì quá sợ hãi mà gây nguy hiểm đến những người khác.”

Ngô Vận gật đầu nói “Lí Khiêm lo lắng cũng không phải không có đạo lý, nếu như có thể, chúng ta sẽ cứ men theo con đường này đi tiếp… Hơn nữa, cây cối bị đổ ngã cũng nhiều, so với những con đường khác trong phiến rừng rậm nguyên thủy này thì rộng rãi hơn nhiều.”

Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mặc Dạ vẫn đang gối đầu lên đùi Chu Ngự.

Mặc Dạ giống như không hiểu vì sao mọi người lại nhìn chằm chằm nó, ngáp một cái rồi khục khặc đầu trông có vẻ buồn ngủ lắm. Nó dúi đầu vào ngực Chu Ngự cọ a cọ.

Chu Ngự buồn cười vươn tay vuốt ve sống lưng của nó, cảm xúc mềm mại của lớp lông tơ còn sướng hơn lúc trước. Mặc Dạ lười biếng phát ra tiếng rên nỉ non, cả người đều cuộn tròn lại.

“Hey hey hey! Chu Ngự, cậu đừng để tiểu gia hỏa đó ngủ, tôi còn phải trông cậy vào nó dọn đường đấy!”

Chu Ngự buồn cười nói “Nó chính là muốn đùa giỡn!”

Lí Khiêm vội vàng vươn tay xoa đầu Mặc Dạ, dùng giọng khẩn cầu nói “Mặc Dạ ngoan! Mặc Dạ cục cưng! Mi dọn những… cái cây đó đi, đoàn xe có thể đến căn cứ số 2 sớm hơn, Chu Ngự cũng có đầy đủ thời gian để nghỉ ngơi nữa, như vậy không tốt sao?”

Mặc Dạ càng vùi đầu sâu vào ngực Chu Ngự, thậm chí dang rộng hai cánh che lỗ tai lại.

“Vật nhỏ này thật biết tùy hứng đúng lúc a!” Ngô Vận bĩu môi.

Chu Thanh cũng thuyết phục Mặc Dạ “Mặc Dạ, chúng ta tới căn cứ số 2 vì có việc trọng yếu cần phải làm. Tống tiên sinh bọn họ vẫn đang chờ chúng ta tìm ra cách giải bệnh độc của sứa Nibelungen để cứu những người còn ở căn cứ cũ. Chúng ta mà chần chừ một phút thì mọi người lại càng thêm một phút nguy hiểm. Cho nên Mặc Dạ à, xin mi hãy nhanh chóng dọn con đường này đi!”

Nghe thấy Chu Thanh nói vậy, Mặc Dạ hé đôi cánh ra giương ánh mắt xinh đẹp nhìn Chu Ngự, Chu Ngự gật đầu với nó.

“Hey! Mặc Dạ mi nghe ta nói nè, nếu như mi dọn sạch đống cây cối đó đi, chờ chúng ta tới căn cứ số 2 rồi thì ta sẽ bảo Chu Ngự múa thoát y cho mi xem! Mi có biết múa thoát y nghĩa là gì hem? Cực hấp dẫn! Cực dễ nhìn!” Ngô Vận nghiêm túc nói.

Hình ảnh tràn đầy hương diễm đó khiến Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng kinh ngạc nhìn hắn, Lí Khiêm không nhịn nổi vươn tay vỗ đầu Ngô Vận một cái “Xin anh đừng có lung tung hứa hẹn mấy cái thứ không đứng đắn này có được không!”

Thế nhưng không ngờ Mặc Dạ lại ‘Ừm’ một tiếng trông có vẻ vô cùng hứng thú, thậm chí dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Chu Ngự.

Chu Ngự vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi Mặc Dạ, mi mắt của anh rũ xuống nhàn nhạt mang theo hàm xúc cưng chiều, đây là biểu cảm mà Chu Thanh chưa bao giờ thấy qua ở anh, khiến dáng dấp lạnh lùng thường ngày của anh nhu hòa đi phần nào.

“Mi có biết múa thoát y là gì không, vật nhỏ?”

Không ngờ Mặc Dạ lại gật đầu.

“Thế nhưng ta sẽ không múa thoát ý cho mi xem đâu.” Chu Ngự cười nhạt.

“Hic…” Mặc Dạ cụp hai lỗ tai xuống, lộ ra biểu tình thất vọng.

Chu Ngự đặt tay lên vai nó, cúi người áp sát “Nhưng ta muốn mi dọn sạch đường cho đoàn xe tiếp tục đi, được không?”

“Ưm…” Tuy rằng còn rất thất vọng nhưng Mặc Dạ vẫn đứng dậy nhảy xuống xe.

Chu Ngự vươn tay sờ lưng của Mặc Dạ, lúc nó chuẩn bị nhảy xuống xe, anh khẽ hôn lên lưng nó một cái.

Thân thể Mặc Dạ hơi cứng đờ, nó xoay đầu nhìn Chu Ngự, đôi mắt màu hổ phách kia tràn ngập kinh ngạc.

“Đi đi.” Chu Ngự cười nói.

Mặc Dạ cũng không quay đầu lại mà chạy như bay, hai cánh dang rộng lướt nhanh như một cơn gió xé tan màn đêm rồi lao mạnh xuống, lực lượng khủng khiếp kia như sao chổi đâm sầm vào mặt đất. Hai chân trước của nó đặt lên thân cây cổ thụ, hai chân sau giữ thế, đôi cánh đập mạnh tạo thành từng dòng khí lưu, nó phát ra một tiếng hét dài, trong khoảnh khắc thân cây kia bị hất văng ra, thậm chí không để bọn họ kịp chớp mắt, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một con đường sạch sẽ bằng phẳng.

“Trời ơi…” Lí Khiêm hoàn toàn choáng váng.

“Thật may mắn là Mặc Dạ được Chu Ngự nuôi lớn…” Hàn Lật Đẳng cảm thán nói.

Còn Ngô Vận lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn Chu Ngự nói “Trời tôi ơi, sau này Chu Ngự sẽ ra sao đây? Hoàn toàn không phải là đối thủ của Mặc Dạ a, nó chỉ cần nhẹ nhàng một chút là cậu không còn manh giáp! Bây giờ tiểu gia hỏa đó còn chưa tới kỳ trưởng thành nên đối với cậu chỉ là suy nghĩ vu vơ mà thôi… Đợi đến khi nó bắt đầu tiến vào thời kỳ nổi loạn, lý trí bị tình cảm lấn át hoàn toàn, lại phát hiện bản thân sinh ra suy nghĩ không nên có với cậu, Chu Ngự cậu thực sự xong đời rồi!”

“Ngô Vận, anh đang nói hươu nói vượn gì đấy!”

Lần này Lí Khiêm còn chưa kịp đánh vào đầu Ngô Vận thì Chu Ngự đã ra tay trước. Anh hung hăng gõ ót hắn một cái.

“Này! Là bạn bè nên tôi mới nhắc nhở cậu nha! Bộ không được sao?”

Ngô Vận vừa dứt lời thì Mặc Dạ lật đật quay trở lại, nó vui vẻ xông vào trong xe, rút nhỏ người lại rồi nhảy phốc vào lòng Chu Ngự cọ a cọ như muốn nói: Muốn ôm ôm.

“Nhìn đi! Nhìn đi! Chu Ngự, rõ ràng cậu ngày càng sủng nó lên trời a!” Ngô Vận bất mãn nói.

“Lo lái xe của anh đi!” Hàn Lật Đẳng cũng nhịn không được muốn gõ đầu Ngô Vận một cái.

Dưới sự trợ giúp của Mặc Dạ, toàn bộ đoàn xe đều bình an rời đi phiến rừng rậm nguyên thủy. Lúc mặt trời sắp ló dạng, tia sáng đầu tiên rơi vào cửa kính của Ngô Vận thì bọn họ nhìn thấy căn cứ số 2.

“Cầu thượng đế phù hộ, hy vọng căn cứ số 2 không có sinh vật gì nguy hiểm như Thực Cốt Trùng ở trạm quan sát. Chúng con chỉ một lòng một dạ muốn nghiên cứu bệnh độc.” Lí Khiêm chắp tay nhỏ giọng cầu xin.

Căn cứ số 2 là một trong những căn cứ được tập đoàn Cự Lực xây dựng sớm nhất tại Nibelungen. Toàn bộ căn cứ cùng với trang thiết bị hiện đại không thua kém gì so với căn cứ số 5 của Tống Trí, thậm chí đội ngũ nghiên cứu ở đây còn đứng đầu trong nhiều lĩnh vực quan trọng, chẳng hạn như ngành nghiên cứu bệnh độc.

Hiện nay người đứng đầu căn cứ số 2 là một nhân tài kiệt xuất, bác sĩ La Ân. Tuy niên kỷ của bác sĩ La Ân xấp xỉ gần bằng với Tống Trí nhưng vẻ ngoài của hắn lại trẻ hơn rất nhiều.

Hắn cau mày nhìn Ngô Vận và Chu Ngự chỉ huy đoàn xe tiến vào căn cứ, lộ ra biểu tình vô cùng bất mãn.

“Tôi nhớ rõ Tống Trí đã nói mọi người sẽ an bài nhóm học giả và nhân viên công tác bên ngoài ở trạm quan sát, nhưng bây giờ mọi người đếu tới hết nên tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả. Không gian bên trong căn cứ cũng có giới hạn, mọi người hiện giờ chỉ có thể ngồi đợi ở trong nhà ăn cho đến khi chúng tôi sắp xếp chỗ ở sau.”

Bác sĩ La Ân cũng không vô cớ nổi giận, hắn không phải không muốn giúp đỡ Ngô Vận và Chu Ngự mà là bởi vì không gian trong căn cứ quả thật có hạn.

Đối với nhóm học giả bôn ba suốt một ngày một đêm mà nói, có thể ở một nơi an toàn không có nguy hiểm là sướng muốn chết rồi. Rất nhiều người vừa tới nhà ăn không ăn uống gì cả liền ghé vào bàn ngủ say.

Chu Thanh cũng rất buồn ngủ, Lí khiêm ngồi kế bên biến thành đại trượng phu vỗ vỗ bả vai của mình “Nếu cậu mệt thì cứ dựa vào vai tôi mà ngủ!”

Một ít nhân viên công tác bên ngoài trực tiếp nằm xuống đất ngủ, có vài người ngủ trong xe. Đối với bọn họ mà nói, giấc ngủ mới là quan trọng nhất, ngủ đủ giấc mới có sức mà làm nhiệm vụ.

Bác sĩ La Ân tới bên cạnh Chu Thanh khẽ nói “Nếu giáo sư Chu mệt thì có thể tới phòng của tôi mà nghỉ ngơi.”

Chu Thanh rất kinh ngạc, từ khi bọn họ tiến vào căn cứ, bác sĩ La Ân nói chuyện vô cùng nghiêm túc, Chu Thanh còn tưởng là bọn họ mang phiền toái lớn đến cho hắn, không nghĩ tới hắn cư nhiên đích thân quan tậm cậu.

“Ngài là một học giả phi thường ưu tú, hơn nữa tôi biết thân thế của ngài không được tốt cho lắm, là người phụ trách của căn cứ số 2, tôi hẳn nên chuẩn bị cho ngài nơi nghỉ ngơi thoải mái nhất, xin không cần cự tuyệt, hãy đi theo tôi. Căn cứ chúng tôi đã thông qua phương thức thay ca nghỉ ngơi, trong thời gian các nhân viên chấp hành nhiệm vụ, mọi người có thể vào phòng của bọn họ nghỉ ngơi, đợi đến khi bọn họ trở về thì mọi người lại đến nhà ăn xem ti vi, chơi cờ vua.”