Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 48: Thủ phạm




Một khắc kia, toàn bộ đội viên trong nhà ăn đồng loạt đứng dậy lên đạn. Không khí vốn trầm tĩnh nay lại càng thêm căng thẳng tột độ.

Mặc Dạ vốn bồi bên cạnh Hàn Lật Đẳng đứng dậy muốn ra khỏi nhà ăn, nó nhớ tới cái gì đó quay lại nhìn cô.

Hàn Lật Đẳng gật đầu với nó “Đi nhanh đi!”

Mặc Dạ vội vàng chạy đi.

Nhóm người Ngô Vận đang trên trở về nhà ăn thì bọn họ nghe tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng hét chói tai.

“Cứu mạng———- Cứu mang a!”

Trợ lý nghiên cứu Tiểu Triệu của Chu Thanh điên cuồng chạy trốn, biểu tình trên mặt gã vô cùng hoảng sợ, đi theo phía sau gã là hai tên nghiên cứu viên mặc áo Blouse. Hai tên nghiên cứu viên kia cúi đầu như sắp sửa phun ra cái gì đó.

Tiểu Triệu sợ đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum, gã thấy đám người Ngô Vận như bắt được cọng rơm cứu mạng “Giáo sư Chu! Mau tới cứu tôi a!”

Tiểu Triểu một phen bổ nhào vào ngực Chu Thanh.

Hai tên nghiên cứu viên kia phun Thực Cốt Trùng trong miệng ra, Chu Ngự và Ngô Vận không do dự rút súng ra bắn trúng cái trán của hai tên nghiên cứu kia, hai tên đó liền ngã rạp xuống đất.

“Tiểu Triệu! Sao cậu lại ở đây? Không phải đã dặn cậu ở cùng với mọi người trong nhà ăn rồi sao?” Chu Thanh lớn tiếng hỏi.

“Chúng tôi ngồi trên xe một hồi thì tôi muốn đi vệ sinh. Vốn có hai đội viên đi theo bảo vệ tôi nhưng khi tôi giải quyết xong đi ra thì thấy hai người họ té trên mặt đất! Tôi thấy tình huống không ổn liền lập tức hô cứu mạng chạy ra khỏi toilet, trên thông đạo chạy về nhà ăn thì thấy cửa bị đóng lại! Sau đó tôi thấy hai gã nghiên cứu viên đột nhiên đi ra, tôi thấy sắc mặt của hai người họ có gì đó không đúng nên nghĩ muốn tránh bọn họ, ai dè tôi càng chạy thì bọn họ càng đuổi theo! Trong đó có một người phun ra con gì ghê tởm như sâu bọ, tôi vừa né tránh vừa chạy thục mạng a! Tiếp đó tôi liền đụng phải các người!” Thần sắc hoảng sợ trên mặt Tiểu Triệu còn chưa có tán đi.

Chu Thanh bị Chu Ngự túm lại lôi ra phía sau.

“Cậu là ai? Tôi và Ngô Vận không thể né tránh Thực Cốt Trùng trăm phần trăm được. Cậu lại chạy một mạch về đây mà không có chuyện gì.”

Ánh mắt Chu Ngự đầy sự áp bách khiến Tiểu Triệu không dám ngẩng đầu.

“Tôi thật sự né tránh được mà… Chẳng lẽ các người muốn giết tôi sao?” Tiểu Triệu một bên lắc đầu khóc một bên lui lại phía sau.

Lí Khiêm dễ mềm lòng nên muốn đi tới thì bị Chu Thanh kéo lại “Đừng nhúc nhích!”

Tiểu Triệu từng bước lui về phía sau, bóng đèn trên đỉnh đầu gã bỗng nhiên tắt phụt hòa tan gã vào trong bóng tối.

“Chúng ta làm sao đây? Đuổi theo Tiểu Triệu hay quay về nhà ăn?” Ngô Vận hỏi.

“Đương nhiên là quay lại nhà ăn mang mọi người rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi.”

Bọn họ vẫn dùng đội hình như cũ, Ngô Vận giơ súng dẫn đầu, Chu Thanh và Lí Khiêm đi ở giữa còn Chu Ngự đi sau bọc hậu, anh giơ súng chĩa về phía Tiểu Triệu biến mất.

Lúc bọn họ đi hết thông đạo tới cửa thì bỗng dưng cánh cửa sập xuống, mắt thấy sẽ đè lên bả vai của Lí khiêm, Chu Ngự phản ứng nhanh đạp hắn qua bên kia, còn anh bị nhốt lại thông đạo cũ.

“Chu Ngự! Chu Ngự!” Ngô Vận đập cửa hô.

Chu Ngự cầm bộ đàm nói “Cánh cửa này hạ xuống chứng tỏ có người khống chế hệ thống theo dõi, thông quan camera giám thị chúng ta! Ngô Vận, anh mau mang Lí Khiêm đến chỗ có máy tính ở đây, giành quyền khống chế hệ thống lại!”

Ngô Vận nghiến răng, hắn biết chỉ dựa vào sức ba người bọn họ là không thể nâng cánh cửa này lên được “Được! Tôi sẽ mang Lí Khiêm đi tìm máy tính! Chúng ta phải giữ liên lạc bất cứ lúc nào!”

“Tất nhiên!” Chu Ngự xoay người lại nhìn chằm chằm bóng đêm trước mặt.

Chu Ngự cơ hồ có thể nhận ra, Thực Cốt Trùng tập kích là do có người đứng sau chỉ đạo, mà cái người chỉ đạo này đang ngồi trước màn hình máy tính nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.

Ngô Vận dẫn Lí Khiêm và Chu Thanh chạy về phía trước, mỗi phòng nghiên cứu đều bị khóa, bọn họ căn bản không thể đi vào được.

“Mẹ nó…” Ngô Vận nghiến răng nghiến lợi, trong lúc này hắn vô cùng lo lắng cho an nguy của Chu Ngự, anh ở trong thông đạo tối thui đó càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm.

Ngô Vận cầm lấy bộ đàm thông báo với mọi người trong nhà ăn “Dẫn toàn bộ ra khỏi trạm quan sát!”

Nhưng hồi âm lại cho biết cổng chính của trạm quan sát cũng bị khóa.

“Chúng ta đành trở thành thức ăn cho đám Thực Cốt Trùng đó sao?” Lí Khiêm hỏi.

Bóng tối luôn kích thích dây thần kinh sợ hãi của con người, đặc biệt là trong tình huống không thấy gì như thế này. Chu Ngự tập trung tinh thần, anh mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang di chuyển về phía mình.

Anh bất ngờ rút đèn pin gắn trên đùi ra, luồng ánh sáng chiếu thẳng tắp về phía trước, vừa vặn chiếu ngay trên cái mặt trắng bệch của Tiểu Triệu.

Gã mỉm cười nhìn Chu Ngự, nụ cười kia giống y chang của giáo sư Lộ, vô cùng quỷ dị khiến người ta sợ hãi.

Không đợi gã gập thắt lưng, anh liền mạnh mẽ nghiêng người tắt đèn đi, tiếp theo bóp cò súng, viên đạn sượt qua bức tường trước mặt.

Chu Ngự dừng lại hô hấp, cực kì cẩn thận di chuyển bước chân của mình. Tiểu Triệu hiện tại đang tới đâu? Gã sẽ đứng chỗ nào? Chu Ngự căng tai ra cẩn thận nghe ngóng xung quanh.

Bất chợt anh cảm thấy một luồng gió mạnh đánh úp về phía mình, Chu Ngự nhanh chóng ngồi xổm xuống, dựa theo cảm giác của mình quyết đoán nâng súng lên bắn về phía xuất phát của luồng gió, sau đó nhanh chóng chuyển dời vị trí ẩn nấp.

Trong bóng tối anh nghe được tiếng té ngã trên mặt đất cùng với cái gì đó vỡ nát ra.

Lần thứ hai bật đèn pin lên, vừa vặn chiếu ngay cái mặt của Tiểu Triệu, cái miệng của gã nát tươm, hơn nửa phần thân của Thực Cốt Trùng lộ ra ngoài.

Chu Ngự bình ổn lại hô hấp của mình, anh biết mọi chuyện chưa chấm dứt mà chỉ là mới bắt đầu.

Ngay tại thời điểm anh đứng dậy thì cánh cửa của thông đạo mở ra, bóng tối nhanh chóng bị ánh sáng thay thế, Chu Ngự nhất thời không thích ứng được liền nhắm mắt lại.

Nhưng loại ánh sáng này không hề mang theo một chút ấm áp nào, càng sáng sủa thì trong lòng càng cảm thấy rét lạnh.

Chỉ có một đầu thông đạo được mở cửa ra, ý muốn nói Chu Ngự chỉ có thể tiếp tục tiến đến mà không có lùi lại.

Trong lúc này, Ngô Vận rất lo lắng cho Chu Ngự, hắn đi tới trước một phòng thí nghiệm nâng súng nã vài phát đạn vào cánh cửa.

“Vô ích thôi, nếu cửa phòng thí nghiệm mà dễ dàng phá hủy như vậy thì chắc chắn đây không phòng thí nghiệm của tập đoàn rồi.” Chu Thanh nói

“Đúng rồi! Còn có Mặc Dạ mà! Sức mạnh của Mặc Dạ rất lớn a! Nói không chừng nó có thể đạp văng cánh cửa đó ra! Hơn nữa nó còn là sinh vật cấp A nên chắc chắn có thể khống chế được Thực Cốt Trùng giống như đã làm với đám Cá Voi Sa Mạc kia!” Ngô Vận lập tức liên lạc với Hàn Lật Đẳng.

“Mặc Dạ hình như cảm nhận được mọi người gặp nguy hiểm nên đã chạy đi tìm mọi người rồi.” Câu trả lời của Hàn Lật Đắng làm bọn họ thở phào một hơi.

“Nhưng mà… Mặc Dạ đã chạy tới chỗ nào a?” Ngô Vận nhíu mày “Chẳng lẽ về sau nên đưa cho Mặc Dạ một cái bộ đàm sao?”

“Chúng ta không nhất thiết phải dựa vào Mặc Dạ! Tìm thử xem… Có cái gì hữu dụng cho chúng ta không? Lấy thuốc nổ ở trên người Ngô Vận cho nổ cánh cửa này đi, giáo sư Chu thấy sao?” Lí Khiêm hỏi Chu Thanh.

“Ngô Vận có bao nhiêu thuốc nổ?” Chu Thanh hỏi.

“Có ba cục. Chúng ta có thể thử xem có thể phá nát cửa phòng thí nghiệm không!”

Chu Thanh thở dài một hơi “Chỉ có thể thử một lần, tuy rằng tôi cảm thấy kết quả cũng không mấy lạc quan lắm!”

Còn Chu Ngự trong lúc này đang giơ súng lên, lấy tĩnh chế động.

Anh biết phía trước chắc chắn có kẻ địch đang chờ anh tới.

Hơn mười giây trôi qua, toàn bộ thông đạo như chìm vào giấc ngủ say, trái tim của Chu Ngự đập kịch liệt, anh tự nói với bản thân mình: Kết quả tồi tệ đến mức nào thì mình cũng đã gặp qua rồi, không có gì phải sợ cả.

Giống như đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh, xung quanh đều không xảy ra chuyện gì cả.

Chu Ngự vẫn duy trì tư thế phòng bị, cánh tay giữ chặt khẩu súng đã lâu mà không thấy run rẩy một tí nào.

Anh biết trận chiến này đang đánh giá sự kiên nhẫn của đôi bên, để coi anh hay là kẻ địch sẽ mất kiên nhẫn trước.

Ngay tại thời điểm Chu Ngự hít thở chờ đợi thì ở thông đạo phía trước nghe một cái rầm, giống như là đồ vật nặng bị rơi từ trên cao xuống.

Nháy mắt bả vai Chu Ngự căng thẳng lên, đó chính là đám đội viên bảo vệ được cử đi thu thập mẫu vật, bọn hắn bị Thực Cốt Trùng khống chế, toàn thân thối rửa bốc mùi tanh tưởi khiến người ta phát tởm! (Chắc giống đám zoombie)

Thì ra bọn hắn còn ở trong trạm quan sát!

Chu Ngự mở to mắt nhìn, những ánh mắt vô hồn kia bỗng dưng gắt gao nhìn chằm chằm anh!

Chu Ngự không chút do dự nổ súng. Nhưng thân thể không còn nhanh nhẹn như lúc trước. Anh liền rẽ sang một hướng, đám đội viên kia tản ra truy bắt Chu Ngự, anh bắn ra một viên đạn xẹt qua bả vai một tên trong đó, viên đạn bắn lên thông đạo làm xẹt ra một tia lửa.

Toàn bộ thông đạo bị chấn động dữ dội.

Đám đội viên gồm có tám người nhanh chóng hướng Chu Ngự chạy tới.

Cũng may vừa rồi anh không có tiến lên, nếu đụng phải tình huống bị đám người đó vây quanh thì chắc chắn anh không có cơ hội phản công!

Đám đội viên này đã sớm đánh mất nhân tính trở nên vô cùng điên cuồng, bộ mặt thối rửa không còn nhìn ra ngũ quan ban đầu, tứ chi vặn vẹo lòi ra một ít xương cốt gãy vụn, bọn hắn giống như coi Chu Ngự thành thức ăn, trong miệng liên tục phun ra Thực Cốt Trùng như những mũi tên sắc nhọn.

Thời gian lúc này một giây trôi qua tựa như trải qua cả một thế kỷ.

Chu Ngự bóp cò súng bắn ra phát đạn thứ nhất, trong đám người có một tên phun ra Thực Cốt Trùng nháy mắt toàn thân nổ tung. Bảy tên còn lại tiếp tục đuổi theo Chu Ngự, anh phải nhanh chóng tính toán xem bắn ai trước, ai sau và phải bắn như thế nào!

Viên đạn liên tục được bắn ra, Chu Ngự nghiêng người tránh đi một con Thực Cốt Trùng nhào tới, anh hạ thấp người xuống né đòn thì cảm thấy có cái gì đó phóng tới thắt lưng của mình với tốc độ cực nhanh. Anh dùng một tay chống đỡ lấy đà nhảy bật lên liền tung một cước đá văng thứ đằng sau đang phóng tới rồi nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách thích hợp sau đó ngắm chuẩn mục tiêu bắn ra một phát súng.

Chu Ngự dùng tốc độ nhanh nhất thay băng đạn mới, chỉ là thời điểm giơ súng lên thì có một tên đội viên đã tới trước mặt anh, mắt thấy gã sắp phun Thực Cốt Trùng ra. Bỗng dưng tất cả mọi thứ trước mắt Chu Ngự biến thành thước phim quay chậm, Chu Ngự nâng họng súng lên bắn vào đầu gối của đối phương, thần kinh độc tố trong chớp mắt lan tràn khắp toàn thân Thực Cốt Trùng, Chu Ngự có thể cảm nhận được sinh vật ghê tởm kia vỡ nát ra từng mảnh.

Tên đội viên này vừa mới ngã xuống thì hai bên trái phải liền xuất hiện thêm hai tên khác, thời gian đã không còn kịp!

Ngay tại thời điểm Thực Cốt Trùng sắp cắn tới cánh tay anh thì trong nháy mắt toàn thân nó nổ banh xác.

Chu Ngự mở to mắt theo bản năng né tránh nhưng không kịp tránh khỏi máu me cùng với chất dịch nhầy văng tung tóe.

Ngay tại một khắc kia, một bàn tay từ phía sau vòng tới đặt trên mặt Chu Ngự, anh lui về phía sau thì đụng phải lồng ngực của người đằng sau.

Trái tim anh chợt ngừng đập.

Không ngờ nơi này ngoài anh ra còn có người khác!

Là đội viên bị khống chế sao?

Khuỷu tay Chu Ngự hung hăng thúc về phía sau muốn bức đối phương lui lại, trong khoảnh khắc đó, vành tai của anh được cái gì đó ấm áp mân mê.

Độ ấm đó mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc… Chu Ngự giơ súng xoay người lại thì thấy một khuôn mặt không hề xa lạ.

Da thịt trắng nõn, đường cong ngũ quan tao nhã nhưng không âm nhu, y bày ra phong độ tiêu sái nhưng lại đi kèm với khuôn mặt trẻ con kia khiến người ta cảm thấy vô cùng cuốn hút.

“Anh tránh nhanh quá a. Ta còn nghĩ ôm anh thêm chút nữa.”

Y bước tới công khai đứng trước họng súng của Chu Ngự.

“Súng của ta có đạn chứa thần kinh độc tố.” Chu Ngự trả lời.

Nhưng đối phương lại càng bước tới gần hơn, y hơi cúi đầu nghiêng mặt giống như muốn nhìn rõ ánh mắt của Chu Ngự.

“Vậy anh có muốn thử nổ súng không? Xem thử coi có thật sự giết chết ta không?”

Ánh mắt của y rất đẹp, tầm mắt lại mang theo cảm giác áp bách, tựa hồ muốn khuấy đảo khả năng tự hỏi của Chu Ngự.

Đây là lần đầu tiên Chu Ngự phát hiện ngay cả khả năng hô hấp của mình cũng bị mất kiểm soát.

“Ngươi làm sao vào được đây?” Chu Ngự gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Người thiếu niên kia chỉ chỉ đỉnh đầu của mình, Chu Ngư ngẩng đầu lên thì phát hiện ra trần nhà phía trên của thông đạo vị phá vỡ ra một lỗ thủng lớn.

Thiếu niên mím môi cười cười, đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt, y càng thêm đẩy đẩy họng súng của Chu Ngự mà Chu Ngự chỉ có thể lùi lại phía sau.

Thiếu niên này so với bất kì kẻ nào đều hiểu rõ điểm mấu chốt của Chu Ngự, y lấy cái tính bốc đồng của mình một lần lại một lần bức lui điểm mấu chốt của Chu Ngự.

“Anh không muốn biết ai đã chăn nuôi đám Thực Cốt Trùng kia sao?” Thiếu niên mở miệng nói chuyện, y kề sát mặt của Chu Ngự, gần đến nỗi y có thể tinh tường cảm nhận từng nhịp thở của anh cùng với sắc mặt của anh.

“Chúng nó là được chăn nuôi?”

Đáp án này hoàn toàn vượt khỏi suy xét của Chu Ngự.

Ngón tay của thiếu niên vuốt nhẹ đầu súng, y nhẹ nhàng đè một cái thì khẩu súng liền rớt xuống dưới.

Chu Ngự mở to hai mắt nhìn, mọi thứ xảy ra quá nhanh đến nỗi anh không kịp phản ứng lại.

Thiếu niên lướt qua người Chu Ngự đến trước thi thể của tên đội viên, y quay đầu lại thì thấy Chu Ngự vẫn đứng tại chỗ.

“Anh sợ ta sao?” Thiếu niên nở nụ cười, ánh sáng lạnh băng của bóng đèn trên trần nhà vị nụ cười của y phá lệ trở nên thần bí gợi cảm.

“Đương nhiên là không.” Chu Ngự giận tái mặt đi theo sau lưng y.

Chu Ngự chứa đầy một bụng nghi vấn nhưng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.

Hai người đến trước một cánh cửa bị khóa, thiếu niên chỉ nhẹ giọng cười, y đặt tay lên cánh cửa rồi thoáng gồng mình đẩy một cái, cánh cửa bằng kim loại rắn chắc cứ thế ngã sập xuống.

Cánh cửa ngã xuống phát ra tiếng vang dữ dội, âm thanh quanh quẩn mãi không dứt trong thông đạo.

Chu Ngự hít sâu một hơi, thiếu niên nghiêng người nhìn Chu Ngự, tựa hồ đang đợi anh đi tới, thẳng đến khi Chu Ngự đến trước mặt y, y đưa khẩu súng cho Chu Ngự.

“Mặc dù có ta ở đây, cái này trở nên vô dụng, nhưng ta nghĩ… Anh sẽ muốn tự tay bắn chết tên đầu sỏ kia.”

Chu Ngự tiếp nhận khẩu súng của mình, cũng ngay trong lúc đó, thiếu niên nghiêng mình về phía anh, đôi mắt trong suốt kia tựa như hồ nước trong vắt đến nỗi ánh sáng mặt trời có thể chiếu tới tận đáy kia khiến Chu Ngự cảm thấy rất quen thuộc.

Bờ môi của y cách Chu Ngự ngày càng gần, Chu Ngự thậm chí còn theo bản năng tưởng tượng cảm xúc mềm mại và ấm áp của đôi môi kia. Trong lúc Chu Ngự còn đang thất thần, thiếu niên đứng thẳng người cười nói “Đi thôi.” (Dụ công kìa~~~)

Y xoay người rời đi, Chu Ngự nhìn theo bóng lưng y không hiểu vì sao lúc đó anh lại thất thần.

Thông đạo vẫn im lặng như trước, chỉ vang lên tiếng bước chân hai người, dần dần tiếng bước chân của hai người bắt đầu hòa thành làm một.

Điều này làm cho Chu Ngự sinh ra cảm giác cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, thiếu niên trước mắt kia chẳng qua là do anh quá tuyệt vọng nên sinh ra ảo giác mà thôi.

Chẳng lẽ anh đã bị Thực Cốt Trùng thôn tính?

Bước chân của thiếu niên dừng lại, y cười cười hướng Chu Ngự vẫy tay. Chu Ngự đi tới nhìn theo tầm mắt của y thì thấy một phòng nghiên cứu.

Nhìn xuyên qua hai lớp cửa bằng thủy tinh, Chu Ngự nhìn thấy một nữ nghiên cứu viên đang ngồi trước máy vi tính, cô ta hoảng sợ nhìn Chu Ngự, thân thể khẽ run rẩy rồi cứng còng không nhúc nhích.

Chu Ngự nghiêng mặt thì phát hiện thấy một cánh tay cầm khẩu súng chĩa vào đầu cô ta nhưng bị cánh cửa chặn nên không thấy mặt.

“Có người ép buộc cô ta khống chế hệ thống theo dõi ở đây?” Chu Ngự nhíu mày.

Thiếu niên cười cười không nói gì, đặt tay lên cánh cửa thủy tinh khẽ đẩy một cái, cánh cửa liền ngã xuống.

Chu Ngự lại thêm một lần nữa cảm nhận được sức mạnh của sinh vật cấp S. Mặc Dạ cũng có thể dễ dàng phá nát thông đạo này mà, đâu chỉ riêng mình y đâu. (=)))

Thiếu niên bước qua lớp cửa đầu tiên, y thoải mái nâng chân khẽ đạp rớt lớp cửa thứ hai, cánh cửa thẳng tắp ngã xuống trên bàn trước mặt nữ nghiên cứu viên khiến cô ta sợ hãi la toáng lên.

Chu Ngự đi vào thì thấy một tên đội viên đang chĩa súng vào đầu nữ nghiên cứu viên.

Mặt của gã đã bắt đầu thối rửa, thỉnh thoảng lại chảy máu mũi, Chu Ngự vừa liếc mắt nhìn thì gã nhanh chóng lùi ra phía sau nữ nghiên cứu viên.

Gã không nói câu nào, thời điểm Chu Ngự giơ súng lên gã liền ấn mạnh họng súng vào gáy của nữ nghiên viên ý nói nếu anh tiến lên sẽ giết cô ta ngay lập tức.

Nữ nghiên cứu viên kia run rẩy bả vai, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, cô ta không dám mở to mắt giống như sợ hãi cái chết đang ở trước mắt.

Cô ta nhắm mắt lại không ngừng lẩm bẩm “Thực xin lỗi… Tôi không cố ý… Cứu tôi… Làm ơn cứu tôi…”

Nam nhân bị Thực Cốt Trùng khống chế đứng sau lưng cô ta thường hay cúi đầu giống như đang nỗ lực áp chế không phun Thực Cốt Trùng ra.

Chu Ngự hơi hạ khẩu súng xuống đồng thời di chuyển cước bộ tìm góc bắn thích hợp.

“Nếu ta là anh, ta sẽ trực tiếp đập chết ả đàn bà này.” Thiếu niên nhếch môi lộ ra nụ cười châm chọc, y không hề đặt tính mạng của người phụ nữ này vào trong mắt.

Chu Ngự híp mắt lại, tầm mắt của anh đảo qua người thiếu niên kia “Dựa vào năng lực của ngươi, cho dù không có súng trong tay thì cũng dễ dàng xử lý đám Thực Cốt Trùng kia.”

“Nhưng anh thích xem bộ dáng hoảng sợ của cô ta a.” Thiếu niên chỉ chỉ nữ nghiên cứu viên.

Biểu tình của Chu Ngự trầm xuống, anh hờ hững liếc mắt về phía nữ nghiên cứu viên “Nếu cô không khai thật ra thì tôi sẽ nổ súng, bác sĩ Lâm.”

“…Cái gì…” Bác sĩ Lâm lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Rất đơn giản. Thực Cốt Trùng kí sinh trong mỗi cơ thể đều có giới hạn của nó, đến khi cơ thể vật chủ hết dinh dưỡng nó đương nhiên sẽ tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Người đứng sau cô chính là điển hình của một vật chủ kí sinh, anh ta đã sắp hết chất dinh dưỡng cung cấp cho Thực Cốt Trùng rồi, nhưng anh ta lại cố gắng chịu đựng không cho Thực Cốt Trùng kí sinh trên người của cô. Sinh vật ở đây nếu đạt đến một trình độ nào đó sẽ có được trí tuệ, đặc biệt là đám Thực Cốt Trùng này chính là sinh vật cấp B. Tôi có thể suy ra hai lí do mà anh ta nhẫn nại không tấn công cô. Lý do thứ nhất chính là trong cơ thể cô vốn đã bị Thực Cốt Trùng ăn mòn, lý do thứ hai là giữa cô và Thực Cốt Trùng có mối liên hệ đặc biệt nào đó, việc cô còn sống đối với bọn chúng có lợi hơn so với việc bị kí sinh.”

“Chúng nó chính là muốn tôi sống, để tôi có thể khống chế hệ thống ở đây… Vây bắt các người lại mà thôi, như vậy chúng nó mới có ngày càng nhiều chất dinh dưỡng… Nếu chỉ có tôi thì không đủ dinh dưỡng cho chúng a!” Bác sĩ Lâm khóc lóc giải thích.

Biểu tình của Chu Ngự không hề có một tia dao động. Tuy rằng thần sắc của bác sĩ Lâm này vô cùng hoảng sợ nhưng ánh mắt của cô ta lại tràn ngập phòng bị. Loại phòng bị này không phải là đối với Thực Cốt Trùng mà mà nhắm vào Chu Ngự.

Mặc dù như vậy, Chu Ngự cũng không xác định được có nên nổ súng với người không bị Thực Cốt Trùng kí sinh không.

Ngay lúc đó, thiếu niên kia lười biếng thong thả từng bước một tới gần, hoàn toàn không đặt bác sĩ Lâm và tên đội viên bị kí sinh đứng sau lưng cô ta vào mắt.

Hai tay của y chống lên bàn, từ từ hạ thấp người xuống, mà bác sĩ Lâm cũng lùi dần ra phía sau đến khi họng súng chạm vào gáy cô ta.

“Kỳ thật trong súng không có đạn, phải không? Ngươi cũng lo lắng lỡ như không may nổ súng bắn trúng ngươi thì làm sao, nhỉ?”