Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 45: Cá voi sa mạc




Chu Ngự híp mắt lục lọi kí ức của Earl Pease, anh nhớ ra cơ quan tiêu hóa của sứa Nibelungen trải rộng toàn thân của nó, mà giáo sư Trần chạm vào con sứa rồi sau đó mới bị nhiễm bệnh độc, anh bỗng nhiên muốn can đảm giải thích “Tống tiên sinh, ngài nói thử xem có phải loại bệnh độc này do con sứa tiến hóa mà sinh ra? Sứa trực tiếp hấp thu thực vật bằng cơ thể, mà sinh vật bị nhiễm loại bệnh độc này cơ thể nhanh chóng bị thối rữa, có phải tính ăn mòn nhanh chóng này giúp sứa tiết kiệm thời gian phân giải, càng dễ dàng hấp thu thực vật có thể tích lớn hơn?”

Tống Trí hơi ngửa đầu suy nghĩ, gật đầu “Lời giải thích này cũng có lý. Tôi sẽ đem mầm bệnh độc gửi về trụ sở của tập đoàn Cự Lực, để cho Khương Cạnh Hàng cùng nhóm nghiên cứu của anh ta tìm hiểu.”

Chu Ngự không có nói thêm gì nhiều, anh đứng bên ngoài phòng cách ly trông chừng em trai mình.

Tư liệu về bệnh độc sau khi gửi tới tập đoàn Cự Lực được học giả nghiên cứu virus Khương Cạnh Hàng xem xét qua.

Bác sĩ Khương gửi báo cáo về với từ ngữ thông dụng, không giống như các học giả thích xài từ ngữ chuyện ngành khó hiểu. Hắn cho Tống Trí hai lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất, mang theo toàn bộ nhân viên rời khỏi căn cứ. Nhưng vì tránh mang mầm bệnh độc này đến thế giới của con người, tập đoàn Cự Lực không cho mọi người trở về bằng tàu con thoi.”

Lựa chọn thứ hai, phải tìm được sứa Nibelungen thuộc mẫu hệ. Loài sứa này khác với loài thủy mộc, nó có giới tính rõ ràng, kích thước cơ thể của sứa đực không lớn lắm, giống với con sứa mà giáo sư Trần đang nghiên cứu. Còn mẫu hệ của chúng hấp thu dinh dưỡng càng nhiều thì sống càng lâu, kích thước cơ thể càng lớn, theo tính toán thì có thể nuốt chửng cả một con người. Mà mầm bệnh độc này là do mẫu hệ sản sinh ra, chỉ khi có được cơ thể mẫu hệ thì mới có khả năng chế tạo ra kháng thể phòng bệnh.

“Chu Ngự, cậu cảm thấy sao? Chúng ta nên lựa chọn cái nào?”

“Nếu như rời đi thì chúng ta có thể đi đâu được?” Chu Ngự không ngờ Tống Trí hỏi ý kiến của anh, nhưng đối với anh thì việc bảo vệ Chu Thanh là quan trọng hơn cả.

“Cơ sở đầu tiên được thành lập ở đây bởi tập đoàn Cự Lực nhưng do thiết bị quá lỗi thời nên đã chuyển đến một đài quan sát, ở đó có thể cung cấp đầy đủ lương thực cho chúng ta trong một tháng. Sau một tháng, nếu xác định trong số chúng ta không ai nhiễm bệnh độc thì chúng ta sẽ được chuyển đến căn cứ số 2 cách đó không xa, sau đó lên tàu con thoi trở về.”

“Nghe có vẻ đơn giản, nhưng Tống tiên sinh lại muốn hỏi ý kiến của tôi, vì vậy cho thấy sự tình không đơn giản như đã nói.”

“Mục đích chính của tập đoàn Cự Lực là nghiên cứu năng lực tự chữa lành cùng với khả năng sống lâu của sinh vật Nibelungen, cho tới giờ vấn đề nghiên cứu bệnh độc không được coi trọng lắm. Hơn nữa trong ấn tượng của tôi, ở Nibelungen có rất ít sinh vật chết vì bệnh tật. Nhưng rõ ràng mầm bệnh độc của sứa Nibelungen không những gây hại đến con người mà còn gây hại tới cả những sinh vật khác nữa, mà mầm bệnh độc này có thể cản trở lại cả năng lực tự chữa lành, cho nên tập đoàn Cự Lực hy vọng có thể tiến hành nghiên cứu loài sứa này, tìm ra phương thức phòng chống loại bệnh độc này.”

“Trừ bỏ phòng chống bệnh độc, các người cùng muốn biến nó trở thành vũ khí sinh học đi?” Chu Ngự lạnh lùng hỏi.

Tống Trí trầm mặc thay cho câu trả lời.

Nếu như Ngô Vận mà có mặt ở đây, bảo đảm hắn sẽ ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng thầm nghĩ tập đoàn Cự Lực muốn làm bá chủ hai thế giới đến điên rồi.

Tống Trí nhìn ánh mắt của Chu Ngự như đang suy ngẫm cái gì đó, Chu Ngự so với tưởng tượng của hắn bình tĩnh hơn nhiều, anh tựa hồ đã sớm lường trước tất cả mọi việc, lạnh nhạt nói “Vấn đề bây giờ là ngài muốn đi đâu để tìm được sứa Nibelungen mẫu hệ để nhân viên công tác bên ngoài chúng ta đi bắt đây?”

“Ở căn cứ số 2 có một tiêu bản của sứa Nibelungen mẫu hệ. Nhưng căn cứ số 2 cũng không chú trọng việc nghiên cứu bệnh độc, cho nên tôi cần cậu mang đội nhân viên công tác bên ngoài theo để bảo vệ nhóm học giả đi đến căn cứ số 2, tất nhiên cậu có quyền lựa chọn những người quan trọng đi theo… Ví dụ như Chu Thanh, còn có Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng nữa.”

“Vì vậy đây là vừa cho tôi một nhiệm vụ mạo hiểm vừa trả thù lao cho tôi đi. Thù lao chính là an toàn của Chu Thanh đi? Cho em ấy tạm thời tránh xa loại bệnh độc này. Trừ bỏ Chu Thanh ra, ngài cũng muốn tôi tiện đường đem theo những nhân viên quan trọng khác đi, đúng không?”

“Đúng vậy, tôi có một danh sách, trước đi khi chúng tôi sẽ kiểm tra bọn họ có ai bị nhiễm bệnh độc không rồi mới cho lên xe của cậu.”

“Còn ngài thì sao? Ngài có rời đi không?”

“Tôi không thể rời đi, tóm lại là cần có người quản lý chỗ này.”

Tống Trí đưa danh sách cho Chu Ngự, anh thấy tên của Chu Thanh, Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm đều nằm trên đầu, còn có cả bác sĩ Carlos nữa.

“Còn bác sĩ Daniel?”

“Bác sĩ tự nguyện ở lại nghiên cứu ảnh hưởng bệnh độc đến não bộ.”

“Tôi tôn trọng lựa chọn của ngài ấy. Tôi muốn đem Mặc Dạ đi cùng.” Chu Ngự nói.

Tống Trí cười khẽ một tiếng “Cho dù tôi không đồng ý thì cũng không thể giam giữ nó ở đây được.”

“Tôi phải đi chuẩn bị đây. Hẹn gặp lại, Tống tiên sinh.”

Lúc Chu Ngự gặp Ngô Vận ở kho máy móc, Ngô Vận huýt sáo “Cho nên bây giờ chúng ta đi chạy nạn? Bỏ nơi phồn hoa đi lưu lạc thiên nhai?”

Chu Ngự trực tiếp ném đồ sạc cho Ngô Vận, hai người rất ăn ý với nhau trong việc sửa chữa trang thiết bị.

“Anh mang nhiều đạn gây mê để làm gì vậy?”

“Để phòng khi đụng phải Vua Eun – joo thì có cái mà đối phó, tôi ném khoảng mười bảy mười tám quả đủ là để nó ngủ ngon luôn!”

“Vậy thì tôi nên xin anh thêm một cái xe nữa để chở riêng đạn gây mê?” Chu Ngự hỏi.

“A, vậy cũng được hả? Đương nhiên là quá tốt! Nếu có cả một xe đạn gây mê thì ngay cả sinh vật cấp S cũng phải lùi bước a.”

Chu Ngự liếc Ngô Vận một cái rồi xoay người rời đi.

An bài tốt chỗ ngồi cho người trên xe cùng với đội viện trợ, Chu Ngự cầm danh sách điểm danh nhưng không thấy bác sĩ Carlos đâu.

“Có ai biết bác sĩ Carlos đâu không?” Chu Ngự lớn giọng hỏi.

Một bác sĩ cùng chung nhóm với bác sĩ Carlos giơ tay lên nói “Bác sĩ Carlos đang nghiên cứu đến giai đoạn mấu chốt rồi, anh ta giam mình trong phòng nghiên cứu nói rằng mình không có khả năng nhiễm bệnh độc đâu, anh ta phải chờ đợi kết quả nghiên cứu.”

Chu Ngự nhắm mắt lại, anh biết cái gọi là đợi kết quả chính là phục chế Dạ Linh.

Anh không thể hiểu nổi cái tính điên cuồng của mấy người học giả đó, đồng thời anh cũng chả ngăn nổi được họ.

Trước khi xuất phát, Chu Ngự kiểm tra lần cuối cùng thể trạng của các nghiên cứu viên.

“Nếu thân thể có dấu hiệu nóng lên, cơ thể co rút, đau bụng thì lập tức giơ tay báo cho tôi biết, một khi chúng ta đã rời khỏi căn cứ thì mọi người sẽ không có cơ hội chữa bệnh nào, nếu trên đường mà đổ bệnh thì có thể sẽ chết.” Biểu tình Chu Ngự vô cùng nghiêm túc, âm thanh cũng cực kỳ lạnh lùng.

Không ai giơ tay lên, Chu Ngự hài lòng gật đầu “Chúng ta xuất phát thôi.”

Theo thường lệ, Ngô Vận lái xe, Chu Ngự ngồi chỗ phó lái nhưng anh không có đóng cửa mà huýt sáo một cái.

Cách đó không xa có một bóng đen như tia chớp phóng ra, nhảy lên chỗ ngồi của Chu Ngự, bởi vì khí lực quá lớn nên làm cho chiếc Hummer rung lắc dữ dội.

Những người nghiên cứu viên ngồi phía sau nháo nhào cả lên.

Chu Ngự vỗ vỗ lưng Mặc Dạ, Mặc Dạ xoay người lại đặt hai móng vuốt lên lưng ghế, dựa đầu vào.

Đám người phía sau thấy Mặc Dạ ngồi dựa lưng vào ghế y chang con người không khỏi sợ hãi trí tuệ của sinh vật cấp A. Chỉ có Chu Thanh là vươn tay tới chạm nhẹ lên mũi Mặc Dạ.

Đôi mắt màu hổ phách của Mặc Dạ sáng rực lên, nó lè lưỡi liếm ngón tay cái của Chu Thanh.

“Được rồi, mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta xuất phát.” Ngô Vận khởi động xe, những chiếc xe Hummer lần lượt đi theo sau.

Chuyến di dời này điều động gần hết những nhân viên công tác bên ngoài xuất sắc nhất.

Đoàn xe chạy như bay trên sa mạc cuốn theo một luồng bụi cát phía sau. Đặt tay lên cửa kính, Chu Ngự có thể thấy được nhiệt độ bên ngoài là rất cao. Sa mạc mênh mông tựa hồ không có điểm cuối.

“Không biết những người ở lại căn cứ cũ ra sao rồi? Thật sự rất muốn bác sĩ Carlos đi cùng…” Chu Thanh mở miệng nói.

“Còn có cả Tống tiên sinh hay khiến người ta thấy ghét nữa, nhưng không ngờ ông ta lại không đi cùng mà chọn ở lại căn cứ.” Lí Khiêm cũng nói.

“Kỳ thật anh có thấy Tống tiên sinh kì quái không, ông ta rõ ràng là một người rất thành kiến, hơn nữa luôn tuân theo quy tắc do bản thân đặt ra, cho nên tôi hoàn toàn không hiểu vì sao ông ta lại hết lòng vì tập đoàn Cự Lực đến vậy? Ông ta luôn ưu tiên tập đoàn Cự Lực lên hàng đầu, tôi có nghe đồn rằng khi còn nhỏ ông ta được chủ tịch tập đoàn Cự Lực nhận nuôi, cũng giống như… Bị tẩy não từ nhỏ vậy.” Hàn Lật Đẳng cũng nói.

“Dừng ngay dừng ngay! Ngàn vạn lần không được nói tốt Tống Trí trước mặt tôi! Tôi và Chu Ngự nhiều lần xém chết bên ngoài đó, ông ta giao nhiệm vụ gì là chúng tôi toàn xém mất mạng không hà.” Ngô Vận đã muốn sớm bắn chết Tống Trí rồi.

“Vậy không nói đến Tống tiên sinh nữa… Nhưng tôi vẫn lo lắng về cái bệnh độc kia. Xe thì có hạn, không thể chở hết mọi người đi được. Những người còn kẹt lại ở căn cứ cũ, tuy rằng bọn họ ở trong khu vực cách ly nhưng đối mặt với loại bệnh độc nguy hiểm kia thì không biết sẽ ra sao nữa? Đợi đến lúc chúng ta trở về không biết có biến thành một tòa thành chết…” Hàn Lật Đẳng nhíu mày, trong lòng cô có rất nhiều thứ không bỏ xuống được.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, cho dù đây không phải là thế giới của con người nhưng đều áp dụng câu này, tất cả đều do vận mệnh sắp đặt.” Chu Ngự nói.

Hàn Lật Đẳng không khỏi nở nụ cười “Không thể nào, Chu Ngự à, anh chính là kỳ tích về đấu tranh với vận mệnh đó nha.”

Xe chạy khoảng hai ba giờ sau, bọn họ chính thức tiến vào trung tâm của sa mạc, hơn mười chiếc xe hình thành một đoàn xe nối đuôi nhau, so với mảnh sa mạc rộng mênh mông này chẳng khác nào là đoàn kiến bé nhỏ, tựa như có thể bị bao phủ bất cứ lúc nào.

“Haizz, lái xe lâu như vậy trừ cát thì vẫn là cát, ngay cả con sâu nhỏ cũng chả thấy được, tôi rất muốn hút một điều để nâng cao tinh thần a.” Ngô Vận đánh một cái ngáp lớn.

Nhưng ai cũng biết thoạt nhìn ngoài cửa sổ không có gì nhưng tuyệt đối không được hạ kính xe xuống.

“Muốn uống cà phê không?” Chu Ngư nâng lên một ấm nước nóng pha sẵn.

“Coi như xong, cái loại thức uống đắng nghét giống như thuốc Đông Y đó thì dẹp đi, tôi uống không nổi đâu, chỉ có Tống Trí mới thèm uống thứ đó.” Ngô Vận lắc đầu.

Nhìn Chu Thanh và Lí Khiêm ngồi đằng sau, thấy hai người họ tựa đầu vào nhau ngủ mất rồi.

Ngay cả Mặc Dạ gác đầu lên đùi Chu Ngự cũng ngáp một cái, chui đầu vào ngực anh tựa hồ đang ngủ.

Nó thường phát ra vài tiếng nỉ non giống như đang mộng đẹp.

Ngô Vận hâm mộ liếc nó một cái, cười nói “Chu Ngự, cậu nói xem nó đang mơ cái gì vậy? Là phim ‘hành động’ hay là dưa hấu? Cũng có thể là mơ thấy sống cùng cậu ở thế giới con người đấy!”

Chu Ngự khẽ cười một tiếng “Bộ có nghiên cứu nào chứng minh sinh vật Nibelungen biết nằm mơ hả?”

“Cậu đúng là người không có máu hài hước gì hết, làm cho tôi thấy buồn ngủ quá đi. Nè! Cậu nói xem vì sao người ta lại không thiết kế bộ phận tự lái nhể, như vậy tôi có thể đánh một giấc rồi, dù sao trong sa mạc rộng lớn có cái gì tấn công đâu chứ.”

“Đừng có mơ mộng nữa, sớm tỉnh lại đi. Trong thế giới Nibelungen làm gì có vệ tinh mà cho anh bộ phận tự lái chứ?”

Mặc dù là vậy nhưng Ngô Vận vẫn buồn ngủ cực kỳ, hắn uống một ly cà phê với vẻ mặt tỉnh bơ.

Ngay tại thời điểm Ngô Vận buồn ngủ đến ríu cả mắt lại thì Chu Ngự hung hăng đẩy hắn một cái “Ngô Vận, anh xem phía trước đó là gì vậy?”

Mặc Dạ vốn đang vùi đầu vào ngực Chu Ngự bỗng ngồi dậy dựng đứng lổ tai lên, giống như đang cảnh giác cái gì đó.

Ngô Vận chợt tỉnh hồn lại, hắn nheo ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện phía trước có những cồn cát đang di động, phảng phất như có cái gì đó từ trong cát nhảy ra rồi lại nhảy vào, toàn bộ sa mạc như biến thành biển cả, mà có một sinh vật to lớn nào đó đang ở trong biển tung tăng bơi lội.

Thẳng đến khi cái cồn cát đang di động kia đến gần, bọn họ mới thấy rõ đó là một sinh vật khổng lồ, giống như một con cá voi bình thường hay là một loài chim lớn thời cổ đại, khi thì lướt trên mặt cát, khi thì lặn sâu xuống, tựa như đang bơi lội, tiếp theo lại nhảy lên trên.

Lúc nó lướt trên mặt cát thì mở miệng ra, giống như có thể một ngụm nuốt hết cả đoàn xe vào bụng.

Mọi người trong xe mở to mắt, có thể thấy rõ cuống họng của nó, cùng với một hàng răng cưa hình xương.

“Đây là… Cái quỷ gì vậy?” Có vài người rất ít khi xuất ngoại nên há to mồm mà nhìn.

Sinh vật khổng lồ kia tốc độ càng lúc càng nhanh, mắt thấy sẽ xông thẳng đến trước mặt Ngô Vận, cái miệng rộng của nó khi hô hấp phun đầy cát, tạt lên trên cửa kính, giống như muốn thổi bay bọn họ đi.

Chu Ngự bỗng hô to “Thay đổi phương hướng!”

Ngô Vận lập tức điều chỉnh tay lái, rồ hết ga, ý đồ muốn chạy vòng qua con quái vật, hơn nữa dùng bộ đàm liên lạc với đoàn xe phía sau “Thay đổi phương hướng! Ngay lập tức!”

Bánh xe quay vòng bắn ra đống cát, xe xoay tròn làm cho mọi người muốn văng ra ngoài, Lí Khiêm đập mặt lên cửa kính, một tiếng kêu cũng không kêu nổi. Chu Thanh nhíu mày, hai tay nắm chặt tay vịn trên trần xe, toàn bộ thân thể đều dán lên người Lí Khiêm, Hàn Lật Đẳng cũng bám vào cậu.

Đoàn xe phía sau cũng chuyển hướng đi theo Ngô Vận, ở trên lớp cát xuất hiện một đường cong.

Sinh vật to lớn kia nâng cánh lên, đem ánh nắng che khuất, lưu một cái bóng thật dài trên lớp cát. Hạt cát từ trên cánh rơi xuống như một thác nước lớn. Âm thanh rớt xuống trên trần xe giống như trời sập, cái này vô cùng kích thích thị giác.

“Trời ơi… Trời của tôi ơi!” Hàn Lật Đẳng áp người lên cửa kính, vừa vặn tiếp xúc gần sinh vật khổng lồ kia nhất, cô có ảo giác giống như mình sắp bị đè bẹp.

Ngô Vận lái xe mạo hiểm tránh khỏi cái cánh của sinh vật kia, cát bụi trên xe cơ hồ bị cánh của nó phủi bay hết.

Nếu chậm trễ một giây thì chắc chắn bọn họ bị nó húc bay đi rồi, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

“Đây chính là cá voi sa mạc, lực tấn công của chúng nó không lớn, chỉ là do hình thể của chúng quá lớn mà thôi, mỗi khi đến giao mùa giữa xuân và hạ, nó sẽ di chuyển trong sa mạc. Chúng nó thích ánh nắng ấm áp của mùa xuân, ánh nắng giúp chúng tiêu hóa tốt hơn, hơn nữa giúp con của chúng thêm khỏe mạnh. Còn khi mùa hè tới, chúng nó tìm kiếm các nguồn nước ở ốc đảo bên trong sa mạc để duy trì sự sống, nếu không chúng sẽ mất nước mà chết.” Chu Ngự trả lời.

“Tôi không thấy hứng thú với tên và tập tính của chúng! Tôi chỉ muốn xác định một điều là chúng có tính ăn sạch chúng ta không?” Ngô Vận lớn giọng hỏi, hiện tại ai cũng thức giấc cả.

“Sẽ không đâu. Nếu có chết thì chẳng qua chúng ta bị bọn chúng đè nát mà thôi. Nhân tiện nói luôn, chúng nó là sinh vật cấp B.”

“What! Cái thứ to xác kia mà chỉ là sinh vật cấp B? Chu Ngự cậu nói giỡn chả đúng lúc gì cả!”

Ngay lúc đó, bọn họ thấy phía sau lưng sinh vật đó còn có hơn 10 con khác nữa. Cảnh tượng kia vô cùng đồ sộ.

Không chỉ là xe của Ngô Vận mà ngay cả đoàn xe phía sau cũng nhìn thấy tất cả. Giống như đang chứng kiến một cuộc di cư khổng lồ, cả đời họ chỉ có một lần duy nhất chứng kiến được cảnh tượng này nhưng chẳng qua cũng là một cảnh tượng chết người.

Mặc Dạ đang ghé đầu lên đùi Chu Ngự bỗng dưng đỉnh đỉnh khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, tựa hồ như đang nhắc nhở cái gì.

Chu Ngự nhíu mày, anh một bên xoa đầu Mặc Dạ một bên tự hỏi “Vì sao ta cảm thấy cá voi sa mạc di chuyển như đang chạy trốn cái gì đó?”

“Được rồi! Được rồi! Cậu đừng làm tôi sợ nữa mà. Cho dù cá voi sa mạc là sinh vật cấp B nhưng phải chạy trốn thế này thì chỉ có sinh vật cấp S mới làm được thôi. Nói vậy thì chúng ta còn mạng sao?” Ngô Vận nhìn thoáng qua Mặc Dạ, lấy tay nhéo cái mặt nhỏ nhắn của nó “Bất quá chúng ta còn có Mặc Dạ nha, Mặc Dạ cũng lợi hại mà!”

Mặc Dạ tựa hồ rất thích Ngô Vận khen ngợi, lần đầu tiên nó tùy ý để Ngô Vận nhéo mặt mình.

Một khắc ngẩng đầu lên kia, Ngô Vận tập trung thị lực nhìn về phía trước, tựa hồ có cái gì đó rất to lớn đang tiến lại gần, nhưng vì quá xa nên không chắc lắm “Phía trước là cái gì vậy?”

Chu Thanh cầm kính viễn vọng nhìn, kêu lớn lên “Không xong! Phía trước có lốc xoáy rất lớn! Cá voi sa mạc chính là đang chạy trốn khỏi lốc xoáy!”

“Tôi giết! Nibelungen mà cũng có lốc xoáy? Tập đoàn Cự Lực dự báo thời tiết cái kiểu gì vậy?”

Ngô Vận hô lớn một tiếng, đạp chân ga thay đổi phương hướng, cơ hồ là chạy song song với đàn cá voi sa mạc.

“Đã nói là Nibelungen không có vệ tinh thì làm sao dự báo thời tiết được!” Chu Thanh trả lời.

Lí Khiêm sắp khóc lên, vất vả lắm mới tránh khỏi cá voi sa mạc, giờ lại có thêm lốc xoáy “Trong computer của tôi có cài chương trình hoàng lịch! Chắc chắn hôm nay chúng ta xuất phát mà quên xem hoàng lịch rồi!”

“Thật đúng là không bằng ở lại căn cứ, cho dù bị buồn chết cũng an toàn!”

“So với việc bị nhiễm bệnh độc, tôi đây tình nguyện bị quái vật đè chết! Lí Khiêm đã chứng kiến nhiều người chết thê thảm vì nhiễm bệnh độc, nếu phải chết thì hắn tình nguyện chết nhanh gọn lẹ.

Đến khi đoàn xe lần thứ hai thay đổi phương hướng, trên mặt cát xuất hiện thêm một đường cong trông giống móng ngựa.

Nhưng lốc xoáy đuổi theo bọn họ ngày càng gần.

Đoàn xe đã rồ hết ga có thể nhưng lại có ảo giác giống như sắp bị gió sa mạc cuốn phăng đi.

“Tiêu rồi! Tốc độ của chúng ta thua xa lốc xoáy đó rồi!” Hàn Lật Đẳng quay đầu đi, nhìn lốc xoáy tiến lại càng ngày càng gần. Mọi thứ bên trong nó xoay tròn cực mạnh, không ngừng tăng cường sức mạnh, giống như muốn hất tung toàn bộ sa mạc này lên trời.

Đám cá voi sa mạc kia chạy càng ngày càng xa.

Ngay lúc đó, Mặc Dạ bỗng nhiên dùng móng vuốt vỗ vỗ cửa kính.

“Mặc Dạ, mi muốn làm gì? Bây giờ không thể ra ngoài được! Sẽ bị cuốn đi đó!”

Mặc Dạ chỉ liếc Chu Ngự một cái rồi tiếp tục đập cửa kính, vô cùng kiên định muốn ra ngoài.

“Có phải Mặc Dạ có cách không?” Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngô Vận không đem Mặc Dạ trở thành sủng vật yếu ớt này nọ.

Chu Ngự cũng nhìn ánh mắt Mặc Dạ, muốn lí giải cảm xúc trong đôi mắt đó. Ánh mắt Mặc Dạ vô cùng kiên định, thậm chí nó có phần nắm chắc. Chu Ngự biết tốc độ Mặc Dạ không giống như sinh vật tầm thường, nó có thể chạy thoát khỏi lốc xoáy là hoàn toàn có khả năng.

Nếu được, Chu Ngự cũng hi vọng Mặc Dạ sống tốt, vô luận là trả đại giới gì.

Chu Ngự nhanh chóng mở cửa xe ra, một tay đẩy Mặc Dạ ra ngoài, cát vàng bay đầy trời, thoáng cái thân ảnh của Mặc Dạ không thấy đâu.

Một nhúm cát thổi tới tát đầy mặt Chu Ngự, anh không thể không đóng cửa xe lại.

“Mặc Dạ sao rồi? Nó chạy đi?” Chu Thanh hỏi.

Chu Ngự biết với tính cách cố chấp của Mặc Dạ, việc rời khỏi anh là điều không thể, nhưng rốt cuộc nó muốn ra ngoài để làm gì?