Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 117: Phiên ngoại (9)




Bọn họ lái xe về khu nhà của Liên Văn Thắng, khi bọn họ mở cửa ra, Mặc Dạ thấy nhân viên lấy mẫu của Tống Trí đang thu dọn hiện trường, nói “Đây là điều mà Tống Lẫm đã nói ‘không thấy Liên Văn Thắng đâu’ à? Rõ ràng là không thể thấy đấy chứ.”

Hiện trường tiệc đứng vô cùng lộn xộn, những người dự tiệc đều bị đuổi về hết.

Trong hồ bơi trôi lềnh bềnh ba cái xác, đợi nhân viên lấy mẫu hoàn thành công tác xong thì cảnh sát mới vớt thi thể lên.

Nét mặt của mỗi thi thể đều tràn đầy cảm xúc ướt ao và khát vọng mãnh liệt, tựa như bọn họ đã đặt chân lên thiên đường vậy.

Mặc Dạ đút túi đi đến bên cạnh một trong ba thi thể, đó là xác của một cô gái, cô và bạn bè của cô nhận ra Mặc Dạ, cũng là một trong những người hy vọng Mặc Dạ có thể nán lại một chút.

Chưa tới hai tiếng trước vẫn còn nói chuyện vui vẻ, không ngờ giờ đã là một cái xác không hồn.

Cô mở to đôi mắt, môi hé mở, một cánh tay cứng còng, giống như trước khi chết cố gắng chụp bắt cái gì đó.

“Chẳng lẽ Liên Văn Thắng đã đầu độc bọn họ?” Mặc Dạ nhìn Chu Ngự, phải biết là mới nãy Chu Ngự còn uống một hớp bia của Liên Văn Thắng.

“Ngoại trừ độc tố thần kinh được làm từ tủy dịch của sinh vật cấp S ra, những chất độc khác ở thế giới con người không có khả năng giết chết anh.” Chu Ngự trả lời.

“Sợ là sợ đó không phải là chất độc của thế giới con người.”

“Mọi thứ cũng chỉ có thể chờ kết quả xét nghiệm.”

Cảnh sát phát lệnh truy nã Liên Văn Thắng, nhưng Chu Ngự biết rõ, Liên Văn Thắng có thể dễ dàng tránh khỏi sự truy nã của cảnh sát.

Chu Ngự và Mặc Dạ đi đi lại lại quan sát hiện trường.

Ngay cả vỏ ngoài của con Vua Eun – joo kia vẫn còn ở chỗ cũ.

Người của Tống Trí đang nghĩ cách chở nó đi.

Chu Ngự nghiêng mặt quan sát nó “Mặc Dạ, em có thấy bộ dáng của nó bây giờ khang khác so với lần đầu chúng ta thấy nó không?”

“Khác hả?” Mặc Dạ sờ cằm “Lúc đầu thấy nó, bộ dáng của nó giống như là sắp lao tới vồ lấy chúng ta vậy, bây giờ nhìn kĩ lại thì giống như một cái xác không còn sự sống.”

“Là ánh mắt, con mắt của nó không có.” Chu Ngự bước nhanh tới, đeo găng tay cao su vào, thò vào bên trong hốc mắt của Vua Eun – joo “Nơi này trống rỗng! Anh chắc chắn lúc trước nó vẫn còn con mắt!”

Mặc Dạ đi tới “Nếu như em đoán không lầm thì chỗ này vốn đặt một cái máy ghi hình. E rằng Liên Văn Thắng đã sớm dự tính trước mọi chuyện xảy ra, cố gắng cài máy ghi hình vào bên trong hốc mắt của Vua Eun – joo, quay lại toàn bộ sự việc.”

“Nếu là vậy thì video sẽ bị gửi đến thiết bị đầu cuối nào đó. Phạm vi lan truyền của loại máy ghi hình vô tuyến này có hạn…”

“Có lẽ là được gửi đến Ipad của Liên Văn Thắng, nếu đúng như vậy thì lúc Liên Văn Thắng lấy máy ghi hình đi đồng thời cũng sẽ mang theo Ipad luôn.”

“Vì vậy… Chúng ta vẫn không thể nào biết được chuyện gì đã xảy ra?” Chu Ngự thở dài một hơi, ngay lúc tầm mắt của anh lướt qua chai rượu và ly rượu để đầy bên cạnh hồ bơi, tựa hồ phát hiện ra gì đó, anh liền bước nhanh tới.

Anh ngồi xổm trước một chai rượu, cầm nó lên, dưới ánh đèn quan sát từng góc độ.

“Sao rồi?” Mặc Dạ cũng đi theo ngồi xổm bên cạnh anh.

“Em có thấy chất lỏng bên trong giống như phát ra ánh sáng xanh nhạt không?” Chu Ngự hỏi.

Mặc Dạ gật đầu “Đúng vậy. Có hiện lên ánh sáng xanh nhạt, hơn nữa còn là ánh sáng xanh nhạt rất vi diệu. Nếu là người bình thường thì khó có thể phát hiện ra được.”

“Rượu thật sẽ không chiết xạ ra màu sắc như vậy.” Chu Ngự cầm chai rượu giao cho nhân viên của Tống Trí, đồng thời hỏi “Mọi người có hỏi thăm qua những người dự tiệc không? Tại sao bọn họ được mời tới đây? Và có những điểm nào giống nhau giữa bọn họ?”

“Bọn họ đều nhận được mail mời dự tiệc của Liên Văn Thắng. Nếu đồng ý thì sẽ nhận được hơn mười triệu. Còn về điểm giống nhau, tôi chỉ thấy bọn họ đều trẻ tuổi, khoảng chừng từ mười tám đến hai mươi tám. Không vượt quá ba mươi.”

Câu trả lời này làm Chu Ngự nhíu mày.

Mặc Dạ đút túi đi tới bên cạnh Chu Ngự “Nghe có vẻ giống như một nhóm đối tượng thí nghiệm được chỉ định riêng biệt? Đây là một trong số nhóm đó, nói không chừng vẫn còn nhiều nhóm tương tự như vậy ở nơi khác.”

“Ừ, đúng vậy… Anh cảm thấy mục đích của Liên Văn Thắng không chỉ đơn giản là chế tạo vũ khí sinh vật.”

Khi hiện trường hồ bơi được dọn dẹp xong thì đã là ba giờ sáng hôm sau.

“Bây giờ chúng ta về nhà được chưa?” Mặc Dạ nhìn Chu Ngự vẫn còn đang nhíu mày suy tư.

“Đi thôi, chúng ta trở về.”

Mặc Dạ nâng cánh tay khoác lên vai Chu Ngự, nhân lúc mọi người không chú ý tới, y nhanh chóng hôn lên lông mày của anh “Này, suy tư về việc của Liên Văn Thắng tới đây là kết thúc, đợi đến lúc có kết quả điều tra và khám nghiệm của Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng rồi hãy tính tiếp, chứ nếu không tất cả chỉ là giả thuyết.”

“Anh biết, không phải là em muốn ăn tối à? Đi thôi.” Chu Ngự giơ giơ tay.

“Ăn tối? Giờ này á?” Mặc Dạ bày ra biểu tình ‘anh đừng đùa nha’ nhìn Chu Ngự.

“Ừ, thời gian này cũng đã ít người rồi.”

Chu Ngự mở cửa xe, ngồi lên ghế phó lái “Đi đến hẻm Ngô Đồng đi.”

“…Đó là nơi nào vậy?” Mặc Dạ cam chịu số phận ngồi vào ghế lái.

“Có máy chỉ đường kìa.” Chu Ngự khoanh tay chuẩn bị đánh một giấc.

Nhìn lông mi của anh bị đèn đường chiếu sáng, Mặc Dạ có chút ngứa ngáy trong lòng.

Chu Ngự tất nhiên có thể cảm nhận được ưu tư của Mặc Dạ trong lúc này, anh vừa nhắm mắt vừa trực tiếp với tay tới bấu vào bả vai của Mặc Dạ, kéo y tới gần mình rồi hôn lên môi y.

Một giây kia Mặc Dạ có hơi kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt sung sướng như đứa trẻ được cho kẹo.

“Được rồi, mau lái xe tới hẻm Ngô Đồng đi, anh muốn ăn chút gì đó.”

Mặc Dạ lái xe, khóe môi cong cong suốt cả dọc đường đi.

Khi y lái tới đầu hẻm Ngô Đồng, nhất thời ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức đậm đà.

Rõ ràng mới có bốn giờ sáng mà trong hẻm này đã lẻ tẻ vài người ngồi uống rượu và nói chuyện phiếm trước hàng quán ven đường.

Cái hẻm này vừa dài vừa sâu, hàng quán gánh rong không ít, các loại mùi thơm đa dạng hòa quyện vào nhau tạo nên cỗ hương vị đậm đà, khiến người ta phải đói bụng ùng ục.

Chu Ngự mở mắt nói “Đi thôi.”

Mặc Dạ nháy mắt một cái, y không phải là chưa từng ăn ở hàng quán ven đường. Trong thời gian Chu Ngự còn chưa trở về, Mặc Dạ sau khi chụp ảnh xong thường hay đi theo nhân viên đến quán cốc ven đường ăn lót dạ, nhưng ăn khuya như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Bởi vì ít khách nên có rất nhiều hàng quán đang lục tục thu dọn đồ đạc.

“Hẻm ăn vặt này mở từ mười giờ tối đến năm giờ sáng hôm sau, khi trời sáng hẳn thì tất cả hàng quán trong đây sẽ dọn về hết.”

Chu Ngự ngồi trước một hàng quán bán mì trộn thập cẩm, vươn lấy đôi đũa dùng một lần trong lọ ra, không đợi Mặc Dạ lên tiếng liền gọi trước hai tô mì trộn.

“Anh có chắc là em sẽ thích mì trộn ở đây?” Mặc Dạ buồn cười hỏi, y chống đầu, lười biếng nhìn Chu Ngự.

“Anh không biết em sẽ không thích ăn, nhưng anh rất thích ăn món này.” Chu Ngự tách đôi đũa ra rồi đưa cho Mặc Dạ.

Hai tô mì trộn thập cẩm rất nhanh được bưng lên, bọn họ hẳn là ăn hai tô mì cuối cùng của hàng quán.

Chu Ngự chan nước sốt lên mì rồi trộn đều lên, Mặc Dạ cầm đũa khều khều sợi mì trong tô, cuối cùng tô mì trở thành một đống trắng trắng đỏ đỏ, y trực tiếp trực tiếp đẩy tô mì của mình tới trước mặt Chu Ngự.

“Anh ăn tô này đi.”

Chu Ngự biết người này tuy không thích ăn mì trộn nhưng sẽ thích ăn tô mì do chính tay anh trộn, nhưng không biết tại sao Chu Ngự lại không muốn vạch trần Mặc Dạ.

“Em nói xem, mục đích nghiên cứu những con nhện kia của Đàm Nhất Minh là vì muốn cứu vợ ông ta khỏi căn bệnh Alzheimer… Tại sao ông ta lại làm như vậy?”

“Bởi vì vợ của ông ta đã không còn có thể giao tiếp bình thường với ông ta nữa, không thể nhớ lại những kỉ niệm mà hai người đã trải qua, không còn có thể tự chăm sóc bản thân mình… Hoặc là trong mắt người đời, Alzheimer giống như là một vật khiếm khuyết vậy.”

“Có lẽ bà ấy không thể nào giao tiếp bình thường với giáo sư Đàm, nhưng những thứ kinh tởm trên thế gian này cũng không thể gây ảnh hưởng gì đến bà. Nếu như bà ấy không thể nhớ lại quá khứ thì giáo sư Đàm sẽ ở bên cạnh bà, khơi gợi lại chuyện xưa để bà nhớ ra. Bây giờ mà có thể trở thành kí ức mãi không phai trong đầu bà ấy thì đối với ông ấy mà nói, quả là một điều hạnh phúc nhất trên đời. Cho dù Alzheimer là một vật khiếm khuyết trong mắt người đời nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc vợ của Đàm Nhất Minh và ông ấy cùng ăn chung một tô mì. Giống như em và anh bây giờ vậy.”

Chu Ngự rũ mi mắt, mỉm cười.

Màn đêm như dòng nước, thậm chí còn trôi nổi làn sương mù mờ nhạt, ngũ quan vốn nội liễm lạnh lùng của Chu Ngự nay trở nên hiền hòa.

“Đây là nơi mà anh không thích ở em, em luôn có suy nghĩ không giống như người ta, luôn tỏ ra ‘không bình thường’ như vậy.”

“Nhưng mà đây cũng nơi mà anh thích nhất ở em, bởi vì anh biết cho dù anh có biến thành gì đi nữa thì em vẫn sẽ mãi yêu anh. Yêu nhất dáng vẻ vốn có của anh, yêu nhất dáng vẻ bây giờ của anh.” Mặc Dạ trả lời.

Ăn xong, Chu Ngự và Mặc Dạ lái xe trở về nhà, Chu Ngự tắm rửa rồi leo lên giường đắp chăn ngủ.

Mặc Dạ vừa lau đầu vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Ngự, vươn tay sờ trán anh.

“Tóc cũng không lau khô, vậy sao mà ngủ?”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Mặc Dạ cũng để đầu ướt nằm xuống ôm Chu Ngự, ngủ với anh cho đến sáng.

Mười giờ rưỡi sáng hôm sau, di động của Chu Ngự ở đầu rung lên.

Cơ hồ ngay một giây đó, Chu Ngự liền tỉnh giấc, lúc anh vươn tay lấy di động thì thấy cả người mình đều bị Mặc Dạ ôm trọn vào lòng, cằm của y để trên trán Chu Ngự, cho dù có ngủ cũng không quên bày ra tư thế chiếm anh làm của riêng. Vẻ mặt ngủ của y tỏ ra sự ngây thơ mà lười biếng, lông mi hơi hướng lên trông giống cánh bướm sắp vỗ cánh bay đi.

Chu Ngự cầm lấy di động, phát hiện ra là cuộc gọi từ Hàn Lật Đẳng.