Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 116: Phiên ngoại (8)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiến sĩ Liên… Anh ta ở…” Một cô gái trẻ tuổi vừa giơ ngón tay chỉ lên hồ bơi, còn chưa nói hết câu thì bị một người đàn ông có vóc dáng khôi ngô đè tay xuống.

“Hai người tìm tiến sĩ Liên để làm gì?” Ánh mắt của người đàn ông đó rất lạnh, nhìn Chu Ngự và Mặc Dạ mà giống như đang nhìn đồ vật chết.

Mặc Dạ sờ mũi “Phương diện nghiên cứu của chúng tôi gặp phải vấn đề, cho nên muốn hỏi ý kiến của tiến sĩ.”

Ánh mắt của người đàn ông híp lại “Hai người là người của tập đoàn Cự Lực?”

Mặc Dạ nhìn Chu Ngự một chút rồi nói “Chẳng qua là có chút quan hệ với tập đoàn Cự Lực mà thôi.”

“Vậy thì hai người cũng đã biết bây giờ tiến sĩ đã không còn nghiên cứu bất kỳ hạng mục nào nữa rồi.”

Đối phương nâng tay lên, ý mời Chu Ngự và Mặc Dạ rời khỏi.

Những người trẻ tuổi xung quanh lộ ra biểu tình tiếc nuối, bọn họ hy vọng Mặc Dạ ở lại đây một lát.

Ngay lúc đó, có người đi từ trên cầu thang xuống, hai bên ôm hai người phụ nữ quyến rũ, trên mặt là biểu tình toan tính.

“A Tân, coi anh kìa, ai lại đuổi khách quý quang lâm đến nhà thế kia?”

Chu Ngự đã xem qua khuôn mặt của người đàn ông này trong tài liệu mà Lí Khiêm đã đưa cho. Gã chính là Liên Văn Thắng, chẳng qua thoạt nhìn trẻ tuổi hơn trong tài liệu nhiều.

Liên Văn Thắng cũng hứng thú quan sát Chu Ngự và Mặc Dạ, sau đó ném cho Chu Ngự một chai bia.

Chai bia suýt chút nữa rớt bể dưới chân Chu Ngự nhưng lại được anh cúi người chụp lại được. Động tác của Chu Ngự rất nhanh, nhưng trông có vẻ rất nhàn nhã, ngón tay nắm chặt miệng chai, ngón cái hất lên một cái, nắp chai liền bị bật ra.

Chu Ngự uống một hớp, anh biết Liên Văn Thắng vẫn luôn chăm chú quan sát mình.

“Liên tiên sinh, ngài không hiếu kỳ tại sao chúng tôi lại đến đây?” Mặc Dạ nói.

Liên Văn Thắng ôm người đẹp xoay người đi lên lầu “Nếu hai người có liên quan đến tập đoàn Cự Lực thì ngoài việc tìm tôi nói chuyện về một vài nghiên cứu có liên quan tới tôi ra thì còn chuyện gì khác chứ?”

Chu Ngự và Mặc Dạ đi theo Liên Văn Thắng lên lầu.

Khi bọn họ đi lên nhìn thấy một con Vua Eun – joo đang nằm bên cạnh hồ bơi, muốn theo phản xạ khống chế nó thì mới phát hiện nó đã chết.

Liên Văn Thắng trực tiếp ngồi dựa vào người nó, sờ cằm nói “Đây mới đúng là Vua Eun – joo hàng thật giá thật đi, cơ mà chỉ là một cái xác trống rỗng. Đây là quà tặng của ngài Eaton dành cho tôi khi tôi tròn mười năm làm việc cho tập đoàn Cự Lực.”

“Ừ… Có thể bảo quản tốt vỏ ngoài như thế thì quả thật tốn không ít công sức.” Mặc Dạ gật đầu, bày tỏ sự thưởng thức của mình.

“Nhưng mà tôi biết thân phận của hai người. Nhìn một thân đầy võ nghệ của anh thì tôi biết anh hẳn là đội viên công tác bên ngoài của tập đoàn Cự Lực.” Liên Văn Thắng có vẻ rất tán thưởng Chu Ngự.

“Vậy còn tôi?”

“Cậu hẳn đã nhìn thấy sự kinh ngạc của mọi người khi nhìn thấy cậu rồi đấy. Đó không phải là loại kinh ngạc xuất phát từ sợ hãi, mà cảm thấy cậu vốn không nên xuất hiện ở đây mà thôi. Với lại ở cậu không có nhiều tang thương từng trải của đội viên công tác bên ngoài, nếu nói là một nghiên cứu viên thì cậu còn quá trẻ, tôi không đoán ra được thân phận thực sự của cậu ở tập đoàn Cự Lực.” Liên Văn Thắng quay đầu lại si mê vuốt ve vỏ ngoài của Vua Eun – joo “Nó chỉ là một con non, nếu mà là một con Vua Eun – joo trưởng thành chỉ sợ là cả khu nhà này không thể chứa nổi.”

“Nếu tiến sĩ Liên đã có thể đoán ra được thân phận của tôi thì tôi có thể trực tiếp hỏi vấn đề của mình không?”

“Dĩ nhiên là có thể. Tôi cũng rất tò mò hai người sẽ hỏi tôi cái gì?”

“Anh và giáo sư Đàm đã từng phụ trách thí nghiệm dung hợp gen của nhện bạc và nhện Lycosidae, tại sao anh lại thay đổi chuỗi gen di truyền vốn đã được giáo sư Đàm chuẩn bị kỹ sẵn?” Chu Ngự ngẩng đầu quan sát biểu tình của Liên Văn Thắng.

“Bởi vì thú vị.” Liên Văn Thắng đến gần Chu Ngự, cong khóe môi “Các người hẳn sẽ cảm thấy nếu không có ngài Eaton này mưu tính kế, thì tôi có thể thuận lợi làm được chuyện này dưới sự giám sát gắt gao của tập đoàn Cự Lực?”

“Dĩ nhiên.” Chu Ngự trả lời “Vậy thì việc anh thay đổi chuỗi gen kia sẽ gây ảnh hưởng như thế nào với kết quả thí nghiệm?”

“Vợ của Đàm Nhất Minh mắc bệnh Alzheimer, ông ta muốn tìm cách chữa trị cho vợ mình, vốn là muốn tìm ra một loài sinh vật ở thế giới con người có gen tương đồng với gen của nhện bạc, nhưng tôi đã thay đổi bộ phận kia, có thể giúp nhện Lycosidae có năng lực tấn công mạnh mẽ, nhưng chỉ là sản phẩm khiếm khuyết.”

“Bọn chúng sợ tia cực tím của ánh nắng mặt trời, cũng sợ nhiệt độ cao.” Mặc Dạ nói.

“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng phải lưu ý nhược điểm này, nếu như loài sinh vật này thoát khỏi khống chế thì chúng ta cũng còn biết đường mà tiêu diệt bọn chúng.” Liên Văn Thắng nhíu mày “Nhưng hạng mục nghiên cứu này đã qua lâu lắm rồi, tại sao hai người còn nhắc đến làm gì?”

“Không có gì.”

Mặc Dạ và Chu Ngự biết cái tên Liên Văn Thắng này sẽ không nói hết ra những gì gã biết, vì thế bọn họ cũng sẽ che dấu mục đích của mình.

“Ôi chao, hai người đã cất công tới đây mà tôi lại không thể giúp gì được cho hai người.” Liên Văn Thắng xoa tay.

Chu Ngự cũng không quay đầu đi với Mặc Dạ, nói “Tiến sĩ Liên vốn chưa từng nghĩ muốn giúp chúng tôi.”

Đến khi hai người rời khỏi ngôi nhà và lên xe, Chu Ngự nói “Em cảm thấy chứ?”

“Ừ, đúng vậy. Hai người phụ nữ bên người gã cũng giống như Cook, đã được cải tạo gen. Hai người đó không phải là phụ nữ của Liên Văn Thắng, nói đúng hơn là vệ sĩ.”

“Có thể để tập đoàn Cự Lực phái người cải tạo gen đi theo bảo vệ, nói rõ người tên Liên Văn Thắng này vẫn còn có giá trị đối với Eaton. Chẳng qua là lúc này đã không còn giống như ngày xưa nữa.”

“Tống Trí cũng chưa hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Cự Lực, nhất định vẫn còn nhiều người giống như Liên Văn Thắng, bản thân bọn họ bị Eaton ủy thác trách nhiệm vô cùng nặng nề, cũng không cam lòng tan cuộc hạ màn như thế.”

“Anh cũng không cho là Liên Văn Thắng chỉ đơn giản là muốn vì tập đoàn Cự Lực chế tạo ra vũ khí sinh vật.”

Ngay lúc đó, Mặc Dạ bỗng nhiên huýt sáo.

Ở sau lưng bọn họ không xa có một chiếc SUV màu đen đang đi theo.

Toyota-Fortuner-mau-den 15 7

“Liên Văn Thắng đã biết chúng ta là người của tập đoàn Cự Lực, gã còn phái người đi theo chúng ta, có lẽ khả năng tìm cơ hội giết chúng ta còn cao hơn việc muốn kết bạn với chúng ta đấy.” Mặc Dạ nói “Em không thể dẫn bọn họ về nhà mình đâu.”

“Vậy thì để bọn chúng toại nguyện thôi, đi tới nơi nào hẻo lánh đi.”

Mặc Dạ lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, xe cộ xung quanh ngày càng thưa thớt, chiếc SUV màu đen bám đuôi bọn họ nãy giờ không nhịn được liền tăng tốc.

“Ây da, sắp bị đụng.” Mặc Dạ lạnh lùng nói.

Một giây kế tiếp, chiếc xe kia liền húc vào đuôi xe của hai người, thân thể chấn động một cái, không cần quay đầu nhìn cũng biết đuôi xe đã bị tông móp vào một mảng lớn.

Mặc Dạ đạp chân ga, tăng tốc phóng về phía trước.

Tính năng động cơ của chiếc SUV kia rất ưu việt, rất nhanh liền chạy song song với xe của Mặc Dạ, dùng thân xe húc vào thân xe của Mặc Dạ, Mặc Dạ muốn bẻ lái thì lại bị chiếc SUV trực tiếp tông thẳng văng ra giữa quốc lộ.

Một trận trời đất quay cuồng, Chu Ngự giơ tay lên chống trên trần xe, xe của bọn họ hoàn toàn bị lật ngửa.

Ngay tại lúc Chu Ngự và Mặc Dạ muốn bò ra khỏi xe thì người trong xe SUV đã đi tới trước cửa xe của bọn họ.

Chu Ngự vừa mới bò ra ngoài thì đã nhìn thấy thuộc hạ mà Liên Văn Thắng gọi là A Tân trước đó đang cầm súng đi tới.

Gã bắn tới ba phát đạn nhưng lại không phát nào trúng Chu Ngự.

Chu Ngự lạnh lùng thả tay ra, ba viên đạn kia rơi xuống.

A Tân ngây ngẩn, ngay sau đó ném súng xuống, xông về phía Chu Ngự, muốn đấm một quyền vào mặt anh.

Chu Ngự vững vàng giữ chặt nắm đấm của gã, sau đó vặn một cái rắc, liền nghe A Tân rú lên đau đớn.

Mặc Dạ đập vỡ kiếng xe rồi chui ra.

Lúc này, cửa xe SUV mở ra, hai ả phụ nữ của Liên Văn Thắng bước xuống, vừa đi vừa bóp bóp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.

Mặc Dạ mỉm cười “Các ngươi cho là được cải tạo gen liền trở thành thiên hạ vô địch?”

Một ả phụ nữ trong đó liền vọt tới, nhấc chân đạp về phía Mặc Dạ, kình phong lướt qua gò má của Mặc Dạ, Mặc Dạ lui về sau một bước, không ai thấy Mặc Dạ phản đòn lại như thế nào, ả phụ nữ kia liền té ngã ra đất.

“Ta luôn luôn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.”

Ả phụ nữ còn lại cũng nhào lên tấn công.

Động tác của cô ta rất sắc bén, sát khí sôi trào.

Nhưng nụ cười trên môi Mặc Dạ vẫn hài hước như cũ, giống như đã biết cô ta đang suy nghĩ gì, luôn có thể nhẹ nhàng né đòn của cô ta.

Chu Ngự cũng đã hạ gục A Tân, liếc nhìn Mặc Dạ đang đánh nhau với hai ả phụ nữ.

“Chơi đã chưa? Chơi đã rồi thì mau mang bọn họ về tìm Liên Văn Thắng.”

Bất thình lình, hai ả phụ nữ kia gào lên thảm thiết, Mặc Dạ chia ra người này bị bẻ gãy cánh tay phải, người kia bị bẻ gãy cánh tay trái.

Chu Ngự gọi điện thoại cho Tống Trí “Rảnh thì tới nhận hàng đi. Nhân tiện phái người tới nhà của Liên Văn Thắng, thuộc hạ của gã muốn giết chúng tôi.”

“Sẽ tới ngay.” Giọng nói của Tống Trí vẫn lạnh lùng như cũ.

Chưa tới nửa giờ, Tống Lẫm liền lái xe tới, hai ả phụ nữ kia vẫn đang giãy giụa dữ dội chưa chịu từ bỏ ý định, Tống Lẫm đi tới trước mặt một trong hai người rồi giơ tay đập nát bả vai của đối phương.

Một tiếng hét thảm vang lên rất có lực công phá màng nhĩ.

Mặc Dạ kinh ngạc nhìn Tống Lẫm “Bọn họ là phụ nữ đó nha!”

“Thì sao?” Tống Lẫm nghiêng mặt nhìn, dưới ánh trăng toát lên vẻ hờ hững.

“Cho nên ngươi phải dịu dàng một chút.” (chắc anh có ha =.,=)

“Ta chỉ biết dịu dàng với một người.” Tống Lẫm cúi người xốc hai ả phụ nữ kia lên rồi quăng vào trong xe “Chúng tôi đã phái người tới nhưng không thấy Liên Văn Thắng đâu.”

“Không thấy? Nửa tiếng trước nhà của gã vẫn còn đang mở tiệc đứng mà?”

“Lúc người của chúng tôi vào thì thấy tiệc vẫn còn, nhưng không thấy thấy Liên Văn Thắng đâu.”

“Xem ra đúng là gã có vấn đề. Chắc chắn cái chết của Đàm Nhất Minh có liên quan đến gã.” Chu Ngự nhìn Mặc Dạ “Anh muốn đi tới nhà của Liên Văn Thắng, để coi gã có để lại dấu vết nào không.”

Mặc Dạ ngửa mặt nhìn trời thở dài “Chẳng lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa thể về ngủ bù à?”

“Rồi em sẽ có cơ hội bất tỉnh nhân sự.”

Chu Ngự không khách khí ngồi vào chiếc SUV vừa mới truy đuổi bọn họ lúc nãy, Mặc Dạ lắc đầu cười khẽ.