Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 106: Phá giới




Hai luồng ánh sáng bạc xuyên thủng không khí phóng về phương xa với tốc độ cực hạn, giống như đang chạy đua với thời gian, vạn vật xung quanh như bị hất ra khỏi thế giới.

Chu Thanh chỉ có thể đứng ngoài căn cứ nhìn hai người họ bay xa.

Cậu siết chặt nắm đấm, nhắm hai mắt lại: Chúc hai người may mắn. Nhất định phải quay về.

Mặc Dạ chưa bao giờ nóng lòng và khát khao dữ dội như lúc này.

Tống Lẫm tựa hồ sắp không đuổi kịp y.

Chu Ngự bị kẹt ở trong từ trường cảm nhận được Mặc Dạ đang đến gần, anh không thể không hao hết tâm tư khuyên bảo Mặc Dạ: Không nên tới đây, nơi này chính là một cạm bẫy, đợi đến khi hai người tới đây, Isaac sẽ khởi động từ trường.

Mặc Dạ đọc hết suy nghĩ trong đầu Chu Ngự, nhưng cho dù nguy hiểm đến cỡ nào thì vẫn không thể ngăn cản bước chân y đến với Chu Ngự, giống như một vì sao rơi xuống bầu khí quyển của trái đất, chưa va chạm vào mặt đất là chưa thể ngừng lại được.

Y điên cuồng đuổi theo người mà đã đưa y đến với thế giới này, cho dù có hủy diệt chính mình đi chăng nữa.

Tống Lẫm cảm ứng được tin tức mà Mặc Dạ truyền đến, hắn đột nhiên dừng lại.

Nếu đây là cái bẫy mà Isaac đã làm ra, nếu như đúng là không vào thì không thể cứu được Chu Ngự, nhưng nếu đúng như Tống Lẫm và Mặc Dạ cùng đi vào thì sẽ không có cơ hội thoát thân.

Thế thì hãy cho hắn mở mang chút kiến thức, cái từ trường có khả năng bắt giữ và tiêu diệt sinh vật cấp S này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!

Mặc Dạ xông về miệng núi lửa kia.

Đó là một miệng núi lửa có hình dạng to lớn hiếm thấy ở Nibelungen, cho dù nó đã ngủ say hàng tỉ năm, nhưng tựa hồ vẫn ẩn chứa hình ảnh dòng nham thạch đầy sức mạnh từ nơi sâu nhất dưới lòng đất dữ dội bắn thẳng lên trời.

Miệng núi lửa này có dạng hình tròn, Mặc Dạ cảm giác như mình đang đến gần một hang động sâu không thấy đáy.

Xung quanh cũng có các miệng núi lửa khác và đều được cây cối bao trùm, nhưng khác với những miệng núi lửa đó, miệng núi lửa này từ đỉnh núi đến chân núi đều là dòng nham thạch bị phong hóa thành nhiều thù nhọn hoắc kì dị, nhìn trông giống một cái áo giáp sắt đầy gai, có thể làm tổn thương những sinh vật nào đến gần.

Mặc Dạ ở trạng thái nguyên thủy của sinh vật cấp S lượn một vòng quanh miệng núi lửa, cảm ứng với Chu Ngự ngày càng mãnh liệt.

Anh đã nói là em không được tới đây rồi mà!

Cho dù không nhìn thấy được khuôn mặt của Chu Ngự nhưng Mặc Dạ cũng biết đôi mắt anh đã đỏ hoe.

Anh lo lắng gì chứ? Bọn em sẽ cùng nhau phá nát từ trường này!

Vẻ mặt của Mặc Dạ vô cùng bình tĩnh và kiên định.

Miệng núi lửa được bao bọc bởi lớp kim loại dày nặng, giống như trụ sở chính của tập đoàn xây dựng dựa vào địa hình thiên nhiên vậy.

Một công trình to lớn hùng vĩ như thế không biết đã tốn biết bao nhiêu sức người và sức của, ngay cả Đế Hân cũng chưa từng phát hiện ra chỗ này!

Nếu Isaac có lòng tin với từ trường này có thể làm tổn thương sinh vật cấp S, vậy thì lực hút của nó cực kỳ mạnh. Từ trường mà vận chuyển phi thuyền xuyên qua thì không xi nhê gì với sinh vật cấp S, Mặc Dạ có thể dễ dàng tránh khỏi lực hút của nó.

Còn toàn bộ miệng núi lửa này rất có thể coi là một mảnh từ trường đồ sộ.

Chẳng lẽ Isaac muốn hút toàn bộ Nibelungen vào luôn sao!

Cái tên khốn kiếp này!

Mặc Dạ không hề sợ hãi co người lại, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, trong nháy mắt xông về phía bức tường kim loại.

Tốc độ lao xuống của y như muốn đốt cháy bầu không khí, nhiệt độ xung quanh của miệng núi lửa bỗng nhiên tăng cao, tầm mắt cũng mờ ảo vặn vẹo theo.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, Mặc Dạ dùng sức đâm thẳng vào.

Lớp kim loại dày nặng tan vỡ rớt lả tả như mặt kính mong manh, Mặc Dạ lướt nhanh qua giữa các mảnh vỡ.

Phần đáy miệng đen thui bỗng bừng sáng lên.

Mặt đất rung chuyển như động đất cao độ, đồng thời Chu Ngự cảm nhận được Mặc Dạ đang đến gần, anh liền ngẩng đầu lên.

Mặc Dạ đột phá muôn trùng trở ngại, giống như là vì Chu Ngự mà từ trên bầu trời bát ngát lao thẳng xuống vực sâu của địa ngục.

Chu Ngự trợn to hai mắt, tầm mắt như muốn nứt ra, thần kinh theo đó cũng ẩn ẩn phát đau.

‘Đừng mà!’, Chu Ngự còn chưa kịp ngăn cản Mặc Dạ thì y đã chọc thủng nóc nhà kim loại trên đỉnh đầu Chu Ngự.

Y hung hãn lao tới tông thẳng vào từ trường xung quanh Chu Ngự, tốc độ vẫn nhanh như trước, giờ phút này có bao nhiêu gặp nguy chẳng từ nan!

Từ trường phát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ cắn trả lại, làm chấn động thân thể Mặc Dạ, y chợt văng ra ngoài, Chu Ngự bị kẹt trong từ trường cũng cảm nhận được nỗi đau đớn thấu xương mà con người bình thường không thể nào chịu đựng nổi của Mặc Dạ.

Nhưng sức mạnh của Mặc Dạ rất to lớn, trong khoảnh khắc từ trường bị Mặc Dạ đâm vào đã có dấu hiệu chập chờn yếu đi, còn nứt ra một lỗ hổng, hơn nữa trong lúc nó sắp phục hồi như cũ, Chu Ngự bất chấp tất cả lao tới, chỉ chệch chưa tới một giây, thân thể của anh suýt nữa là bị từ trường cắt ngang người.

“Mặc Dạ—!” Chu Ngự xông đến ôm lấy đối phương.

Năng lực tự chữa lành của Mặc Dạ rất mạnh mẽ, thân thể của y liền hồi phục lại bình thường.

“Chúng ta đi!”

Mặc Dạ không hề có ý định lãng phí thời gian, lập tức cuốn lấy Chu Ngự lên, bọc anh trong thân thể của mình, rồi phóng thẳng lên hướng ánh sáng trên đỉnh đầu.

Ngay trong lúc Mặc Dạ còn chưa rời khỏi phần đáy thì từ trường đã khởi động, giống như một vòng xoáy khổng lồ lan tràn lên phía trên.

Tốc độ của Mặc Dạ trong lúc này đột nhiên chậm lại, giống như bị một lực hút khủng kéo xuống dưới, cho dù y có cố gắng rướn người gồng sức bay lên nhưng cơ thể ngày càng cách xa ánh sáng trên đỉnh đầu.

Ngay cả Chu Ngự đang được Mặc Dạ bảo vệ cũng cảm nhận được lực hút kinh khủng kia.

Phần đáy từ trường đang từ từ bị nứt ra, nó không chỉ hút không khí, mà còn thông qua miệng núi lửa hút lấy bức tường kim loại bị đụng vỡ hồi nãy, từng mảnh vỡ xẹt qua thân thể Mặc Dạ, thậm chí xuyên qua cơ thể của y rồi bị hút vào bên trong từ trường.

Những sinh vật gần đó không kịp chạy trốn liền bị hút vào, còn chưa kịp tiến vào từ trường thì liền bị luồng sức mạnh khủng bố xung quanh từ trường nghiền ép thành mảnh nhỏ.

Lần đầu tiên Chu Ngự sinh ra cảm giác sợ hãi.

Cũng không phải sợ vì chết đói, mà anh sợ sẽ chết cùng với Mặc Dạ ngay tại chỗ này.

Cho dù là sinh vật cấp S nhưng năng lực chữa lành của Mặc Dạ đã không theo kịp lực hút và tốc độ hủy diệt của từ trường.

Các tế bào liên tiếp giống như cát chảy bị kéo ra khỏi thân thể Mặc Dạ, đó cũng chưa phải là nỗi đau lớn nhất, Mặc Dạ càng cố gắng bay lên cao, y càng mất nhiều bộ phận thân thể của mình.

Thân thể của Chu Ngự cũng đau đớn theo Mặc Dạ.

Loại đau đớn này cực kỳ tê tâm liệt phế, giống như bị thiêu cháy, bị cắt đứt ra.

“Đừng quan tâm tới anh nữa! Em mau lập tức rời khỏi đây ngay!” Chu Ngự biết Mặc Dạ vì cứu anh mà hao tổn biết bao nhiêu sức mạnh cùng với thương tổn vô cùng nặng nề.

Nếu như không có anh vướng tay vướng chân, y hẳn có thể dễ dàng thoát khỏi đây.

“Anh nói nhảm gì đó! Không có anh, em còn là chính em sao!” Mặc Dạ rống lên “Bộ anh cho là em đang bảo vệ mạng sống của anh sao? Em không có vĩ đại như vậy đâu! Nếu như nhất định phải bị hủy diệt— Anh phải chết chung với em!”

Đây chính là chấp niệm và lòng kiên trì của Mặc Dạ.

Chu Ngự là mọi thứ của y, đây chính là quy tắc sinh tồn duy nhất của y.

Một giây kia, Chu Ngự đột nhiên cảm thấy tử vong là một chuyện điên cuồng mà mãnh liệt.

Đó không phải kết thúc, mà là mở ra một trận dung hòa to lớn.

“A A—-!” Mặc Dạ rống giận quyết tuyệt phóng thẳng lên cao, phảng phất như ngay cả từ trường phía dưới đều bị y nhấc bổng lên theo!

Núi lửa chấn động dữ dội, Chu Ngự cảm nhận được nó đang muốn nổ tung!

Đúng, từ trường mạnh mẽ như thế nhất định phải có nguồn năng lượng!

Chỉ cần Mặc Dạ làm tiêu hao hết năng lượng từ trường, cho dù là bị thương nặng nhưng bọn họ tất nhiên vẫn có thể sống sót!

Trong lúc này, Tống Lẫm đang bay lòng vòng ở ngoài nhìn miệng núi lửa đang hình thành một vòng xoáy khổng lồ, mà vòng xoáy kia đang không ngừng hút lấy mọi thứ xung quanh nó.

“Được rồi, không thể để nó quá kiêu ngạo!”

Nếu không thể hủy diệt nó từ bên trong, vậy thì tấn công từ bên ngoài, làm nó hoàn toàn sụp đổ!

Tống Lẫm cảm ứng được Mặc Dạ và Chu Ngự, biết bây giờ Mặc Dạ đang bảo vệ Chu Ngự, vậy thì hắn không cần phải kiêng kị nữa!

Phảng phất như rong đuổi bên trong cơn lốc, xuyên qua cực hạn của sinh tử, Tống Lẫm phóng tới sát mặt đất dưới chân núi lửa, hắn phải tông sập ngọn núi lửa này!

Luồng sức mạnh to lớn hình thành một bóng người màu bạc va chạm mãnh liệt vào chân núi lửa, trong nháy mắt, vung lên một lớp bụi dày đặc, che kín cả bầu trời.

Núi lửa lung lay xuất hiện một vết nứt lớn, mà cỗ máy phát từ trường trong miệng núi lửa do bị va chạm mạnh nên xảy ra tình huống không ổn định, trong một giây lực hút bị yếu đi, Mặc Dạ chợt lao thẳng lên khoảng mười mấy mét, nhưng lại nhanh chóng bị hút xuống.

Tống Lẫm nhanh chóng lùi về sau rồi hung hăng va chạm lần thứ hai.

Một cú này còn mạnh hơn cú trước gấp mấy lần, một phần ba núi lửa đã bị sập xuống, đá rơi liên tục theo sườn núi xuống dưới, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Từ trường lại tiếp tục suy yếu, Mặc Dạ thừa thắng xông lên, mắt thấy sắp lao ra khỏi miệng núi lửa!

Tống Lẫm lại lui về sau tiếp tục va chạm thì bỗng nhiên có một luồng sức mạnh đánh thẳng vào đầu óc hắn, chính là Isaac đang dùng mạch xung của não bộ tấn công Tống Lẫm.

Trận chiến không khói súng bắt đầu mở màn, Tống Lẫm phải đá sức mạnh của Isaac ra khỏi người mình, nhưng Mặc Dạ và Chu Ngự vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm.

Lúc này Chu Ngự cũng cảm ứng được Tống Lẫm đang vật lộn dữ dội.

Đùa gì thế, người có sức mạnh của sinh vật cấp S không chỉ có mỗi Tống Lẫm và Mặc Dạ!

Ngay tại một giây đó, có vô số Hắc Bối Dực Long bay tới tránh khỏi vòng xoáy từ trường, cấp tốc bay sát xuống mặt đất, giống như vô số tia chớp đen liên tiếp phóng tới đụng vào núi lửa mới bị Tống Lẫm tông sập một nửa hồi nãy.

Không chỉ có Hắc Bối Dực Long, tựa như tất cả sinh vật có tính tấn công nguy hiểm của Nibelungen đều từ bốn phương tám hướng vọt tới ào ào, giống như một bàn tay to lớn chèn ép núi lửa, hòng muốn lật đổ nó.

Núi lửa giống như bị dịch chuyển, phát ra tiếng vang rắc rắc to lớn, không ngừng sụp đổ!

Cỗ máy phát từ trường cũng bị phá hủy trong khoảnh khắc này, sức mạnh của từ trường không ngừng suy yếu, trong nháy mắt, Mặc Dạ giống như cầu vồng sau cơn mưa, mạnh mẽ vọt lên trên cao, kéo theo một vầng sáng bạc lấp lánh.

Chu Ngự và Mặc Dạ cùng nhau bay về nơi cao.

Lúc trước trói buộc mạnh mẽ bao nhiêu, lúc này tốc độ xông phá điên cuồng bấy nhiêu.

Chu Ngự nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tự do tuyệt vời này.

Bọn họ vượt qua khỏi ranh giới sống chết, tựa như phá vỡ bức tường ngăn cách giữa hai thế giới!

===Hết chương 106===