Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 105: Từ trường




Người trong căn cứ quá nhiều, nhưng chỉ dựa vào Ngô Vận và Dung Chu thì không thể nào quản lý hết được.

“Chu Thanh, bây giờ anh đã không còn là học giả chỉ biết có mỗi nghiên cứu, anh đã biết cách nên bảo vệ mọi người như thế nào, đúng không?”

Mặc Dạ xoay người lại nhìn Chu Thanh.

“Tôi biết. Hai người yên tâm đi tìm Chu Ngự đi. Tôi bảo đảm, khi hai người trở lại, phi thuyền xuyên qua từ trường nhất định vẫn còn nằm trong tay chúng ta.” Chu Thanh nắm lấy bả vai của Lí Khiêm, hai người họ cũng kiên định nhìn Mặc Dạ.

Nếu đã là hứa hẹn thì Chu Thanh biết mình nhất định phải làm được. Hơn nữa cậu cũng có năng lực hoàn thành.

“Tôi đã điều chỉnh xong các tham số. Tống tiên sinh và tiến sĩ La Ân ở đầu bên kia của từ trường đã vào vị trí. Chúng ta có thể đưa nhóm người đầu tiên xuất phát.” Lí Khiêm nói.

Chỉ là không ai biết được liệu bên kia rốt cuộc có phải Tống Trí và La Ân hay không, và tình huống như thế nào.

Nếu như trở về mà bị rơi vào tay tập đoàn Cự Lực thì thà ở lại đây còn hơn.

Trong lúc mọi người còn đang do dự, giáo sư Trần vỗ ngực nói “Tôi sẽ đi trước! Khúc Vân đi cùng với tôi! Lí Khiêm, cậu cho mỗi người chúng tôi một đoạn mật mã, nếu chúng tôi trở về thành công thì sẽ phản hồi lại. Nếu như tình huống bên kia thích hợp cho mọi người trở về thì tôi và Khúc Vân sẽ gửi cho cậu hai đoạn mật mã!”

Giáo sư Trần nhìn Tống Lẫm và Mặc Dạ, hai người gật đầu với ông.

Ý tưởng của giáo sư Trần rất trực tiếp, nếu bọn họ trở về bên kia mà không thấy Tống Trí và La Ân, cho dù giáo sự Trần và Khúc Vân có bị tập đoàn Cự Lực bức ép nói dối Lí Khiêm là mọi thứ đều an toàn thì cũng phải khuất phục được cả hai người bọn họ.

Mặc dù giáo sư Trần đã lớn tuổi, không chịu nổi tra tấn và bức cung, nhưng ông cũng là một người có ý chí kiên định. Còn Khúc Vân thì đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sức chịu đựng không phải là người thường có thể sánh bằng. Cho dù anh ta có chết cũng tuyệt đối không để mình bị tập đoàn Cự Lực lợi dụng.

Giáo sư Trần và Khúc Vân đi vào phi thuyền, nghiên cứu viên và trợ lý của ông giúp Lí Khiêm kiểm tra lại kỹ càng các tham số.

Trước khi đi, giáo sư Trần ôm chặt lấy Tống Lẫm “Đứa nhỏ của ta… Nhóc nhất định phải trở lại.”

“Con sẽ qua bên kia tìm ngài, cùng ngài đi leo núi như đã hứa, cũng nhờ ngài nói với người ấy, con nhất định sẽ tới bên đó tìm Người.” Tống Lẫm vỗ nhẹ vào lưng giáo sư Trần, tự mình đỡ ông ngồi xuống.

Cửa khoang đóng lại, Lí Khiêm run rẩy ngón tay nhấn phím gửi mật mã.

Nhìn phi thuyền chậm rãi biến mất trong từ trường, mọi người đều vô cùng lo lắng. Lí Khiêm chắp hai tay trước trán cầu nguyện.

Thời gian trôi qua từng chút một, đồng hồ báo thức do Lí Khiêm thiết kế vang lên, theo như tính toán, giáo sư Trần và Khúc Vân đã trở về tới bên kia rồi.

Các nghiên viên không đợi được đi đến sau lưng Lí Khiêm, chờ đợi tin tức phản hồi trên máy tính.

Thời gian lại trôi qua, tâm tình hoang mang và bất an từ từ lan tràn.

Mặc dù không có ai xì xào bàn tán nhưng cũng không khó đoán trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Giáo sư Trần và Khúc Vân rốt cuộc đã về tới bên kia chưa?

Hay là đã bị tập đoàn Cự Lực bắt rồi?

Trong lúc này, suy đoán vu vơ, tâm tình sợ hãi và thất vọng đang không ngừng dâng cao thì máy tính của Lí Khiêm lóe lên hai hàng chữ số.

Lí Khiêm to mắt nhìn chằm chằm hai hàng chữ số đó.

“Lí Khiêm, mấy số này có đúng không vậy!” Một nghiên cứu viên không nhịn được đẩy nhẹ bả vai của Lí Khiêm.

Lí Khiêm chợt tỉnh hồn lại, cậu ta chỉ màn hình mãi không thốt nên lời.

“Phải thì gật đầu, không phải thì lắc đầu.” Tống Lẫm nhíu mày nói.

Lí Khiêm dùng sức gật đầu như giã tỏi, trên mặt cậu ta lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Mọi người xung quanh đều hoan hô.

Có nghĩa là bọn họ có thể về nhà rồi!

Liên tiếp chở từng nhóm người đi, Lí Khiêm đã đưa nhóm nghiên cứu viên của giáo sư Trần về hết, chuyến cuối cùng là Dung Chu và tiểu đội của anh ta.

Mà những người trong căn cứ số năm vốn không kiên nhẫn nổi, bọn họ cầm súng liều mạng xông tới, giống như sắp đại chiến một trận, toàn bộ căn cứ rơi vào hỗn loạn.

Dung Chu nói “Chúng tôi không đi. Chúng tôi sẽ ở lại bảo vệ mọi người…”

Anh ta vừa dứt lời, dây mây và dây leo nhọn hoắc như chông gai cấp tốc xuyên thủng ngang dọc dãy hàng lang, quấn lấy những kẻ không an phận, chông gai đâm vào da thịt bọn hắn, tiếng gào thét đau đớn thảm thiết liên tiếp vang lên. Những dây leo dây mây này tự động tháo hết súng ống của bọn hắn ra, rồi trói chặt lại.

Lí Khiêm đóng hết tất cả các lối ra vào trọng yếu, bảo đảm an toàn của trung tâm từ trường vận chuyển.

“Thật ra thì sau khi chờ người của chúng ta đi hết rồi thì cũng sẽ đưa bọn họ trở về luôn. Chúng ta không phải là thần, không có tư cách bắt bọn họ ở lại đây.” Chu Thanh hờ hững nhìn bộ dáng chật vật của bọn hắn qua máy ghi hình, sau đó xoay người nhìn Dung Chu “Đội trưởng Dung, hay là anh đưa người của mình đi liền đi, gốc rễ của tập đoàn Cự Lực rất sâu và lớn, cho dù Tống tiên sinh và tiến sĩ La Ân có thể đối phó được nhưng có các anh ở đó bảo vệ thì vẫn tốt hơn nhiều. Nơi này cứ giao cho tôi.”

Dung Chu suy nghĩ một hồi lâu, nơi này đã có Chu Thanh, mình mà ở lại đây cũng không giúp được gì nhiều, mà Tống Trí và La Ân bên kia có lẽ đang cần người giúp đỡ.

Anh ta dẫn người của mình vào phi thuyền, rời khỏi Nibelungen.

Mà trong lúc này, Chu Ngự từ từ tỉnh lại.

Đầu của anh rất đau, chỗ sâu trong đầu anh liên tục vang lên âm thanh ong ong choáng váng, giống như muốn đảo lộn đầu óc của anh lên hết vậy.

Ý thức dần dần hồi phục lại, nhớ lại lúc mình bị Isaac tấn công, Chu Ngự chợt mở to mắt.

Anh muốn cử động thì phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế, mà xung quanh cái ghế mơ hồ có thể thấy vô số dòng điện đan xen vào nhau, tạo thành một không gian hình cầu, bao bọc Chu Ngự ở bên trong.

Chu Ngự đứng dậy, híp mắt quan sát tình huống xung quanh.

Nơi này giống như một căn phòng nghiên cứu trống trải, bốn bề đều là vách tường bằng kim loại, nhưng không hề có bất kỳ một nghiên cứu viên, máy tính hay dụng cụ nghiên cứu nào.

Chính Isaac đã bắt anh đi, vậy thì đây là căn cứ số năm?

Mặc Dạ? Mặc Dạ sao rồi!

Một giây kia, trái tim của Chu Ngự trở nên nặng nề, lúc anh đang muốn đi ra khỏi không gian dòng điện hình cầu này thì cánh cửa trước mặt bỗng mở ra, Isaac đi vào.

“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không tùy tiện chạm vào từ trường đó đâu.”

“Từ trường… Anh muốn làm gì?”

Chu Ngự nhìn chằm chằm Isaac, cho dù Isaac nói không thể chạm vào từ trường xung quanh mình nhưng Chu Ngự cũng không ngu ngốc không đi kiểm chứng.

Isaac kéo một cái ghế khác ra ngồi xuống, hai chân bắt chéo, nhàn nhã nhìn Chu Ngự, khẽ vươn tay trái ra trước, ý nói: Cậu có thể thử xem.

Đầu ngón tay của Chu Ngự vừa mới chạm vào thì trong nháy mắt, một luồng sức mạnh từ đầu ngón tay xộc thẳng vào trong người anh, từ một cái tế bào nhỏ cho đến xương cốt và thần kinh giống như bị phá hủy ngay lập tức vậy, Chu Ngự lảo đảo lui về sau một bước, ngã ngồi trên ghế.

Anh dùng sức hít thở thật sâu, tổn thương như thế chả khác gì trí mạng, nếu như lúc nãy anh mà cưỡng ép đi xuyên qua từ trường này thì chắc chắn sẽ tan thành tro bụi!

Mồ hôi chảy từ trán xuống, sức mạnh của sinh vật cấp S đang thúc đẩy vết thương lành lại, nhưng mà anh cần dinh dưỡng.

Cũng may là bên hông vẫn còn giữ lại dịch dinh dưỡng mà Isaac đã đưa cho anh lúc trước, anh lấy ra một ống rồi chích vào trong tĩnh mạch của mình.

“A ha… Không ngờ cậu còn giữ lại đồ mà tôi đã đưa cho cậu. Tôi có thể cho rằng đó là sự tín nhiệm của cậu dành cho tôi không?” Isaac cười nói.

Chu Ngự cúi đầu không nói gì.

Thân thể đã phục hồi như cũ, tế bào cũng được tái sinh trở lại, giống như là vừa mới trải qua vô số lần đau đớn tột cùng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vậy.

Nhưng Chu Ngự biết Isaac cố ý để lại dịch dinh dưỡng cho anh, bởi vì đối phương không muốn anh cứ như vậy chết trong từ trường này.

“Anh muốn làm gì?” Chu Ngự nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Tất nhiên là không phải cùng cậu ở đây trò chuyện trên trời dưới đất rồi. Cậu có biết Đế Hân đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất là chuyện gì không?”

“Là gì?”

“Hắn vốn có thể trở thành một sự tồn tại cường đại nhất ở cả hai thế giới, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại lựa chọn hợp tác với Đồ Lâm, tạo ra Tống Lẫm. Nếu như là tôi, tôi sẽ không chọn hợp tác với ai cả, và cũng chả cần sinh sản đời sau. Muốn bản thân trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị.” Isaac cười nhạt, nét mặt thì ung dung điềm tĩnh, nhưng Chu Ngự có thể thấy được sự điên cuồng trong mắt hắn.

Eaton dành cả đời theo đuổi quyền lợi, mà Isaac thì muốn có được nhiều hơn như thế.

“Anh muốn giải quyết tất cả các sinh vật cấp S…” Chu Ngự nhìn đối phương với ánh mắt khó tin.

Isaac chậm rãi đứng dậy, hai tay đút túi đi đến trước mặt Chu Ngự “Đúng vậy, nếu như hủy diệt cả cậu thì tôi cảm thấy có chút tiếc nuối. Một người đứng ở trên cao sẽ rất là cô đơn, tôi có nên giữ lại cậu không? Chẳng qua giữ lại cậu là trở thành bầu bạn với tôi, hay là đối thủ một mất một còn đây?”

“Anh không thể nào làm được. Cho dù là Tống Lẫm hay Mặc Dạ, anh đều không phải là đối thủ của bọn họ!”

Ở trong lòng Chu Ngự, kế hoạch này của Isaac chẳng khác gì người si nói mộng.

“Tôi khác với lão già Eaton kia. Tôi muốn mọi chuyện tôi làm đều nhất định phải được chuẩn bị kỹ càng. Ban đầu lúc mà Đế Hân và Đồ Lâm liên minh với nhau, tôi đã tính đến chuyện có một ngày Đế Hân thấy nhàm chán thì việc hắn sẽ hủy ước là chuyện dễ dàng. Nhất định phải có một phương pháp thiết thực để mà bắt được điểm yếu của Đế Hân, vì vậy căn cứ này đã được tạo ra.” Isaac ngửa mặt nhìn khắp bốn phía “Cậu biết đây là đâu không?”

Chu Ngự không nói gì.

“Đây là căn cứ số sáu của tập đoàn Cự Lực, vừa mới được xây dựng xong ở Nibelungen. Cậu hẳn đã thấy phi thuyền xuyên qua từ trường, đúng không?” Isaac hơi nghiêng người về phía trước.

Khi ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào mắt Chu Ngự, anh bỗng có dự cảm xấu.

“Toàn bộ căn cứ này nằm trong miệng của một ngọn núi lửa đã ngưng hoạt động từ lâu, toàn bộ lòng đất phía dưới này là một cỗ máy chế tạo từ trường khổng lồ, chẳng qua là nó không có chức năng vận chuyển hay là có phi thuyền xuyên qua từ trường. Nếu lỡ như bị hút vào… Thì sẽ bị từ trường xé nát và nuốt chửng.”

Trái tim của Chu Ngự giống như bị xẻ ra làm bảy, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của anh.

“Tôi chờ bọn chúng đến.” Isaac cười nói.

“Cái tên điên này!” Chu Ngự định lao ra nhưng thân thể bị từ trường chấn động bắn ngược trở về, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết cả lên.

“Đừng có gấp gáp vậy chứ, sẽ làm thương chính mình đấy. Cậu không muốn gặp lại Mặc Dạ lần cuối cùng à?”

Isaac cười đứng dậy, chỉnh chu lại bộ vest của mình rồi đi ra ngoài.

Ngay lúc Chu Ngự tỉnh lại, trong đầu Mặc Dạ tựa như một tia chớp rạch nát bóng tối, y lập tức bay vọt ra khỏi căn cứ số năm.

Tống Lẫm theo sát Mặc Dạ.

“Chu Thanh, Mặc Dạ đã cảm ứng được vị trí của Chu Ngự! Chúng tôi đi tìm anh ta đây!”