Nghe bọn Phỉ Lý Đặc kể lại mọi chuyện, kết quả thương nghị cuối cùng của mọi người là vô luận thế nào cũng phải phái người tới huyệt mộ quỷ dị, hung hiểm kia tìm kiếm nhóm thiếu niên quý tộc, cho dù là thi thể.
Còn nữa, đám hắc xà khủng bố trong huyệt mộ quỷ dị đó đều phải tiêu diệt.
Đợi đến khi thương nghị chấm dứt, Hoàng Phủ Ngạo mang theo mọi người trở về Dĩ Lệ viên, nơi nghỉ ngơi của hoàng thất Nam Việt đế quốc, đêm đã khá khuya, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nói thêm gì, chỉ phân phó vài câu đơn giản, sau đó liền mang Thanh Việt về phòng ngủ của bọn họ.
Thanh Việt vì ban ngày ngủ rất nhiều nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, bé liền ngồi trên giường chơi đùa với không gian ma pháp của mình, giống như năm năm trước, bé khống chế chén trà ở cách giường lớn khoảng sáu thước.
Bất quá bất đồng với trước kia, lần này Thanh Việt không làm chén trà xuất hiện hay biến mất, mà khống chế nước trà trong chén, để nó chậm rãi lơ lửng trên không trung, ngưng tụ thành một quả cầu nước, sau đó lại tách ra thành những hạt nhỏ, tiếp đó là ngưng thụ thành băng châm…
Lúc này nếu có ma pháp sư không gian ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc tới không khép miệng được, bởi vì không gian ma pháp của Thanh Việt đã đạt tới trình độ có thể khống chế hình thái của vật thể nằm trong không gian mình, tuy chỉ là những vật nhỏ nhưng như vậy cũng đủ làm giới ma pháp rung động mãnh liệt.
(Trong sách ma pháp cổ xưa có ghi lại, người có không gian ma pháp cao nhất chính là người gần thần nhất. Mà thần, chính là có thể trong không gian lĩnh vực của mình, sáng tạo ra vạn vật, hơn nữa có thể tùy ý biến đổi sự tồn tại cùng hình thái của chúng.
Không gian của Thanh Việt tuy không thể sáng tạo vạn vật, nhưng Thanh Việt đã có thể thau đổi hình thái của sự vật.)
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo thay áo ngủ, thấy Thanh Việt ngồi trên giường chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không có chút phiền não nào, có chút bất đắc dĩ gọi bé một tiếng.
Y lúc này đang vì vật nhỏ này mà lo nghĩ, mà bản thân vật nhỏ lại cứ như không có việc gì, chơi đùa thật vui vẻ.
Vốn, có bản đồ của tinh linh hệ mộc kia thì có thể nắm chắn chín phần sẽ tìm được tuyết sơn thất sắc liên, từ đó thông qua mùi hương từ tuyết sơn thất sắc liên nở rộ để hấp dẫn xích giác già cực kì hiếm có của Tạp Cách Tra, thành công bắt giữ xích giác xà còn sống, hẳn cũng nắm chắc đến sáu phần.
Chính là không ai ngờ được lại đột nhiên xuất hiện biến cố thế này!
Mấu chốt chính là tuyết sơn thất sắc liên, hiện giờ xem ra, rất có thể nó sinh trưởng ở huyệt mộ cổ quái hung hiểm kia.
Bất quá, nếu là vậy thì tuyệt đối không đủ để làm Hoàng Phủ Ngạo phiền não, y là Nam Việt đế vương, chỉ cần y ra lệnh một tiếng, cho dù là huyệt mộ hung hiểm, quỷ dị cỡ nào, thiên quân vạn mã của Nam Việt cũng có thể thoải mái san bằng nó.
Điều làm Hoàng Phủ Ngạo lo lắng là trong huyệt mộ kia tồn tại một cái gì đó không bình thường, nó làm những thứ khác hay sinh vật khác trong huyệt mộ xảy ra biến dị.
Suy đoán như vậy cũng không phải không có căn cứ.
Đám hắc xà hung tàn, quỷ dị kia chính là một ví dụ.
Thân xà màu đen, ánh mắt đỏ đậm, lại có sừng như xích giác xà, bộ dáng cũng tương tự, số lượng chúng nó còn rất nhiều, thế nhưng trước đó không ai biết sự tồn tại của chúng.
Liên tưởng một chút tới những ghi chép về xích giác xà: tuyết sơn xích giác xà, chỉ sinh tồn trên Tuyết Sơn của Tạp Cách Tra, loại xà này ngoài trừ mật có tác dụng trừ hàn độc, cái sừng màu đỏ cũng là dược liệu phi thường trân quý.
Tuyết sơn xích giác xà tuy rất thưa thớt nhưng không phải vật cực kì khó tìm, Tạp Cách Tra vương quốc cũng thường xuyên sai người bắt giữ để tìm mật và sừng, nó là một trong những lễ vật trân quý làm quà tặng cho các quốc gia.
Nhưng, đại khái khoảng trăm năm trước bắt đầu, tuyết sơn xích giác xà liền ngày càng ít, cuối cùng giống như đột nhiên bốc hơi, không còn ai thấy bóng dáng chúng nó nữa.
Vì thế, hiện giờ tuyết sơn xích giác xà cơ hồ đã trở thành truyền thuyết của Tạp Cách Tra.
Hiện giờ đem loại hắc xà cổ quái cùng xích giác xà truyền thuyết, cùng vị trí của tuyết sơn thất sắc liên kết hợp lại, thực dễ dàng làm người ta sinh ra liên tưởng như vậy.
Trăm năm trước, trong huyệt mộ đó nở ra một đóa tuyết sơn thất sắc liên.
Hương thơm của tuyết sơn thất sắc liên nở rộ hấp dẫn một ít xích giác xà vào trong huyệt mộ, sau đó không biết huyệt mộ đó đã xảy ra chuyện gì, chúng nó vẫn tiếp tục ở lại đó, sinh sản, sau đó lại xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, chúng nó bắt đầu sinh ra biến dị.
Nếu thật là vậy thì trên đời này rất có khả năng đã không còn xích giác xà tồn tại, nghĩ như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo trở nên khó coi, không còn xích giác xà, vậy hàn tật trên người Việt nhi…
Vô luận thế nào, y cũng phải tới huyệt mộ kia một phen.
“Việt nhi…”
Hoàng Phủ Ngạo lại gọi Thanh Việt một tiếng, ngồi xuống giường cạnh bé, sau đó ôm bé vào lòng mình, đông tay linh hoạt tiến vào trong quần áo Thanh Việt, vuốt ve qua lại, da thịt nõn nà như mỹ ngọc, chạm vào có cảm giác trơn bóng lạnh lẽo.
Vật nhỏ này tuy chưa từng oán giận, nhưng Hoàng Phủ Ngạo biết rõ, Thanh Việt vẫn luôn chịu đựng hàn khí đã xâm nhập vào tận xương cốt giày vò.
Hiện giờ bé con này ngay cả một chút mát lạnh cũng không chịu nổi, độ ấm cơ thể cũng thấp đến dọa người, nếu không phải trong cơ thể có sức mạnh cường đại chống đỡ, vật nhỏ này chỉ sợ lúc còn rất nhỏ đã không sống sót nổi.
“Phụ hoàng?”
Thanh Việt cảm giác được tình tự của Hoàng Phủ Ngạo, lập tức ngừng việc luyện tập không gian ma pháp, đôi tay bé nhỏ tự động ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạo, thân thể cũng dán chặt vào lòng ngực y, không ngừng hấp thu hơi ấm từ nơi đó truyền tới.
“Việt nhi, nếu phụ hoàng tìm không thấy xích giác xà, Việt nhi…”
“Phụ hoàng không cần lo lắng, Việt nhi chưa từng nghĩ tới việc tìm xích giác xà.”
Thanh Việt thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
“Việt nhi không nghĩ tới? Chính là, chỉ có xích giác xà còn sống mới có thể chữa khỏi hàn tật trong cơ thể Việt nhi…”
“Như vầy cũng tốt lắm, phụ hoàng, Việt nhi như bây giờ cũng đã tốt lắm, Việt nhi không muốn thêm gì nữa…”
Ngữ khí Thanh Việt rất nhẹ, giống như nỉ non, gương mặt nhỏ nhắn cũng chôn vào phần cổ Hoàng Phủ Ngạo, tiếp tục nói.
“Phụ hoàng, Việt nhi bây giờ đã tốt lắm, thật sự, trước kia, Việt nhi nằm mơ cũng không nghĩ mình có được cuộc sống như vậy, phụ hoàng, con người không thể quá tham lam, Việt nhi không thể quá tham, Việt nhi đã có quá nhiều rồi, nếu ngay cả hàn tật trên người cũng trị hết, Việt nhi lo lắng sẽ bị ông trời ghen tị…”
“Đứa ngốc!”
Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ đầu Thanh Việt, kéo bé ra khỏi lòng ngực mình, hung hăng hôn hai cái lên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, bật cười nói.
“Hóa ra, Việt nhi không sợ trời không sợ đất thế nhưng cũng sợ chuyện ảo tưởng này sao?”
“Phụ hoàng, Việt nhi muốn tắm, chúng ta đi ôn tuyền ngoài hoa viên đi.”
Đối mặt với trêu chọc của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt lúng túng vội vàng chuyển đề tài.
“Hiện giờ? Việt nhi, giờ đã khuya rồi.”
Thấy Thanh Việt làm bộ dáng không thể không đi, Hoàng Phủ Ngạo cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý, ôm Thanh Việt ra khỏi phòng ngủ, còn chưa đi được mấy bước liền nghe thấy mùi hương kì lạ kia.
Nó rõ ràng lơ lửng trong không khí nhưng lại nhạt tới mức dường như không có.
Tuyệt đối không phải hương son phấn, tuy ngòn ngọt liêu nhân tới cực hạn, nhưng lại vô cùng tự nhiên, tươi mát, không chỉ làm người ta không thể sinh ra cảm giác phản cảm, ngược lại còn tỉ mỉ thưởng thức, quý trọng, thật giống như chỉ cần không cẩn thận một chút thôi nó sẽ hoàn toàn biến mất…
Loại mùi này, một lần nữa đột ngột xuất hiện trong Dĩ Lệ viên.