Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 136: Minh khê tỉnh lại




Ôn tuyền ngũ sắc lộ thiên trong Dĩ Lệ viên.

Thanh Việt bất mãn kéo dục bào trên người mình, lập tức bị Hoàng Phủ Ngạo ngăn lại.

“Không thoải mái!”

Thanh Việt có chút bực mình than thở.

“Nơi này không phải chỉ có mình phụ hoàng cùng Việt nhi, còn có bọn Hàm Vi, Trác Diệu nữa, Việt nhi quên sao?”

Hoàng Phủ Ngạo có chút bất đắc dĩ kéo Thanh Việt ôm vào lòng, đề phòng bé lại kéo dục bào.

(Kì thật trong phòng ngủ Hoàng Phủ Ngạo có dục thất, nhưng Thanh Việt tò mò ôn tuyền ngũ sắc này, cứ đòi tới đây tắm rửa, mà ôn tuyền này được thiết kế để quân chủng Tạp Cách Tra cùng nhóm cơ sủng chơi đùa hoan nhạc, vì thế cũng để lộ thiên, không có gì che chắn.)

“Bảo bọn họ đi ra ngoài không phải được rồi sao.”

Thanh Việt dõng dạc nói.

“Hừ…”

Hoàng Phủ Ngạo nghiêm khắc hừ một tiếng, thấy Thanh Việt chẳng chút nào e ngại, ngược lại còn vô cùng vô tội nhìn mình, y có chút thất bại mở miệng: “Vật nhỏ đúng là bá đạo, đuổi hết bọn họ ra, Việt nhi định để bọn họ đi đâu chờ? Nam Việt hoàng tử, hoàng nữ vì đệ đệ tắm mà bị đuổi ra ngoại, kia đúng là làm người ta chê cười.”

Thấy Thanh Việt không nói, Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ cái đầu nhỏ xinh đang tựa bên vai mình, lại nói.

“Sáng sớm nay, phụ hoàng bảo Tạp Ân dẫn người đón Minh Khê về, nào ngờ, Tạp Ân trở về bẩm báo, nói bị Việt nhi ngăn cản, lí do là bệnh tình Minh Khê trước mắt không thích hợp di chuyển.

Chính là phụ hoàng nhớ rõ, đêm qua Việt nhi về có nói Minh Khê hôn mê mặc dù có chút kì hoặc nhưng không có gì đáng ngại, rất nhanh có thể tỉnh lại a.

Việt nhi nói xem đây là chuyện gì?

Đại hoàng tử Nam Việt đế quốc bị bệnh, lại ở chỗ Thái tử Đông Chích đế quốc, còn do Hoàng thái tử Đông Chích tự tay chiếu cố, như vậy thích hợp sao?

Bất luận Nam Việt, Đông Chích hay hai đứa nó đều bị tổn hại danh dự, đặc biệt là Minh Khê, mọi người lại càng giễu cợt nó, điều này Việt nhi hẳn hiểu rõ.”

“Hừ, đám người đó nói có gì ghê gớm.”

Lời Hoàng Phủ Ngạo phân tích Thanh Việt biết rất rõ, nhưng bé vẫn như trước trề môi thờ ơ, Thanh Việt tới bây giờ luôn mặc kệ những lời đồn nhảm.

Sáng sớm nay, Thanh Việt mới chuẩn trị cho Minh Khê xong, vừa nói chuyện với Đông Mộc Vân một chốc thì Tạp Ân mang theo vài ngự y Nam Việt cùng người hầu, thị nữ chạy tới, nói phụ hoàng có ý chỉ, muốn mang Minh Khê về Dĩ Lệ viên tĩnh dưỡng.

Lúc nghe Tạp Ân truyền lời, rõ ràng Minh Khê đang mê mang lại nhíu chặt mày.

Cảm nhận được Minh Khê biến hóa, Thanh Việt có thể kết luận, lúc đó đại ca đã hoàn toàn tỉnh táo, đang giãy dụa muốn tỉnh lại, chỉ là cơ thể còn quá suy yếu nên tạm thời không thể mở mắt nói chuyện mà thôi.

Nhìn nhìn Minh Khê, lại nhìn nhìn thần sắc lo lắng của Đông Mộc Vân, Thanh Việt cuối cùng cũng cản Tạp Ân, để Minh Khê lưu lại đó.

Nếu cứ vậy tách bọn họ ra, với tính cách Minh Khê cùng thân phận, tình cảnh hiện tại, có lẽ bọn họ sau này sẽ không…

Bọn họ, hẳn còn điều quan trọng muốn nói đi…

Minh Khê suốt năm năm đã…



“Việt nhi chỉ cảm thấy, đại ca cùng Đông Mộc Vân kia hẳn còn chuyện muốn nói, nếu cứ trực tiếp mang đại ca về, lúc đại ca tỉnh lại sẽ nuối tiếc a.

Ít nhất trong khoảng thời gian đại ca còn hôn mê để lại đó, đại ca hẳn sẽ vui vẻ được một chút.

Đợi đại ca tỉnh lại rồi, tự nhiên sẽ…”

Nói xong lời cuối, giọng điệu Thanh Việt cũng trở nên có chút rầu rĩ.

Hoàng Phủ Ngạo không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Thanh Việt trấn an.

Có lẽ, vốn Thanh Việt không hiểu tình cảm, không hiểu yêu thương, lại không sợ trời không sợ đất, tùy hứng làm bậy đã hiểu được chút bi thương của Minh Khê.

Ám lực cùng tình cảm chôn sâu trong lòng, những năm này ở chung ngay cả Thanh Việt tỉnh tỉnh mê mê cũng có thể cảm nhận được một chút đi.

Đại khái cũng vì thế nên Thanh Việt luôn mặc kệ sống chết của người khác mới nhịn không được muốn giúp Minh Khê.



“Phụ hoàng có rời khỏi Việt nhi không?”

“Đương nhiên không!”

“Phụ hoàng sẽ luôn ở cùng Việt nhi sao?”

“Ân, đương nhiên.”

“Phụ hoàng…”

“Ân, sao vậy?”

“Việt nhi, hình như đã hiểu cái gì là hạnh phúc…”

Thanh Việt im lặng, dịu ngoan dựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, khóe môi khẽ nhếch nhỏ giọng nỉ non.



Giống như Thanh Việt đoán, Hoàng Phủ Minh Khê là người có chừng mực, sau khi tỉnh lại không lâu liền chủ động bảo A Thất cùng Tiểu Thần nâng mình về viện Nam Viện—— Dĩ Lệ viên.

Vừa vặn là lúc dùng cơm tối.

Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt, Hoàng Phủ Vu Mạc, Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi đều ngồi quanh bàn, Minh Khê muốn về phòng phải đi ngang thính phòng, vì thế, mọi người vừa lúc chạm mặt.

Sắc mặt Minh Khê vẫn còn tái nhợt, có thể thấy cơ thể vẫn còn rất suy yếu.

Nhưng Thanh Việt có thể thấy ánh mắt đen láy của Minh Khê sáng ngời, là loại ánh sáng khi cởi bỏ áp lực, bẻ gãy gông xiềng, hoặc là dã thú vừa thức tỉnh.

Đó là loại ánh sáng khi tìm được mục tiêu, tự tin mà chấp nhất.

“Nhi thần gây ra phiền toái cho phụ hoàng, nhi thần biết tội.”

Tất cả mọi người còn chưa mở miệng nói chuyện, Minh Khê đã tự động quỳ xuống thỉnh tội.

“Biết tội?”

“Đúng vậy, phụ hoàng.”

“Vậy nói tội của ngươi đi.”

“Nhi thần…”

Minh Khê ngẩn người, có chút không biết nói từ đâu, chỉ đành nói.

“Nhi thần làm danh dự Nam Việt bị hao tổn… nhi thần…”

“Ngươi là Nam Việt Đại hoàng tử, thân phận này có một số việc hiện giờ ngươi tuyệt đối không thể làm, có hiểu không?”

“Dạ, nhi thần hiểu.”

Tuy đoạn đối thoại của hai người cứ như một câu đố, cũng không nói thẳng, nhưng mọi người đều nhận ra tin tức ngầm trong đó.

Đối với chuyện của Hoàng Phủ Minh Khê lần này, phụ hoàng không tính toán truy cứu, chăng qua chỉ cảnh cáo Hoàng Phủ Minh Khê một chút mà thôi.

Hiện giờ Nam Việt cùng Đông Chích đang bị mọi người ngầm chê cười, đối với người khởi xướng ra mọi chuyện, phụ hoàng chỉ cảnh cáo như vậy đã là ân điển rất lớn.

“Đứng lên đi.”

Hoàng Phủ Ngạo vừa dứt lời, Tạp Ân đứng bên cạnh thăm dò ý tứ lập tức bước tới đỡ Minh Khê.

“Ngươi mới tỉnh lại, trở về phòng nghỉ ngơi đi, cần cái gì liền phân phó người hầu.

Sau đó Hoàng Phủ Ngạo lại phân phó Tạp Ân.

“Ngươi sai người truyền ngự y sư đến, kiểm tra cho Đại điện hạ.”

“Tạ ơn phụ hoàng.”

“Dạ, bệ hạ.”

Minh Khê cùng Tạp Ân đều kính cẩn lui xuống.

Đợi đến lúc trở về phòng mình, Minh Khê mới thở ra.

Tuy Hoàng Phủ Ngạo không truy cứu chuyện lần này, cũng không quở trách, cơ hồ dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện, nhưng e ngại của Hoàng Phủ Minh Khê với Hoàng Phủ Ngạo cứ như trời sinh, không thể nào tiêu trừ.

Chỉ sợ, trừ bỏ Ngũ đệ, mình và nhóm hoàng nhi khác trước mặt phụ hoàng đều mất tự nhiên, khẩn trương như vậy, cứ như chuột thấy mèo vậy.



Hoàn Chương 136.