Thanh Việt lẳng lặng đứng trong không gian lĩnh vực của mình, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cũng không nhúc nhích đứng ngoài phạm vi này, cuộc tỷ thí của hai người lâm vào bế tắc, nhóm người xem thì nín thở tập trung, vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Giằng co như vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vẫn nhếch khóe môi làm ra bộ dáng mỉm cười ôn hòa như cũ, Thanh Việt không khỏi nhíu hàng mi đẹp.
Thanh Việt biết Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sở dĩ đột nhiên bại lộ thân phận, tới tham gia tỷ thí vì muốn hấp dẫn bé.
Nhưng tỷ thí lâu như vậy, Thanh Việt vẫn chưa tìm ra mục đích của hắn.
Chẳng lẽ chỉ muốn nhìn thực lực của bé thôi sao?
Thanh Việt không nghĩ sự tình đơn giản như vậy.
Nhìn không ra mục đích của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi làm Thanh Việt có chút mất kiên nhẫn, hơn nữa thể lực của bé vốn không tốt, không thích hợp giằng co quá lâu, hơn nữa bị nhiều người nhìn chằm chằm như một món đối tượng tiêu khiển, giải trí làm tính nóng nảy của bé cuối cùng cũng bị kích thích.
Trong lúc mọi người đang suy đoán xem hai người ai sẽ ra tay trước, Thanh Việt đã hành động.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Thanh Việt không trực tiếp công kích Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, hay nghĩ biện pháp dẫn dụ hắn vào không gian lĩnh vực, ngược lại là một trận không gian dao động, Thanh Việt đã rút lại không gian lĩnh vực của mình.
Cùng lúc đó Tiểu Miêu đang giằng co với Huyết Long cảm giác được Thanh Việt gọi về, lập tức chạy tới bên người bé, nằm úp sấp nửa người dưới để Thanh Việt có thể kỵ lên lưng nó, như vậy có thể giảm bớt thể lực tiêu hao.
Thấy Thanh Việt hành động như vậy, nhóm người xem lại không khỏi bắt đầu suy đoán, nếu Thanh Việt gọi Thánh Quang Bạch Hổ Vương về để cùng đối phó Ma vu sư, như vậy con Huyết Long lợi hại kia nên xử lý thế nào, lúc này một màn làm tất cả kinh ngạc đã xảy ra.
Chỉ thấy Thanh Việt một lần nữa mở không gian giới chỉ, kéo thứ gì đó ra ngoài.
‘Ngạch~~~’
Mọi người ngây dại tập thể vài giây, rốt cuộc mới hiểu ra thứ bọn họ thấy là gì.
Đó là một bộ xương khô!
Một bộ xương khô hệt như được tạo thành từ Huyết ngọc cực phẩm!
Cả người lóng lánh lưu quang, nhìn qua không hề khủng bố, ngược lại làm người ta cảm giác nó là một bộ xương vô giá!
Quan trọng nhất là nó biết cử động, một bộ xương khô biết nhảy nhót!
‘Đây rốt cuộc là sao a~~~’
‘Nam Việt Tiểu điện hạ không phải là Ma Pháp Sư hệ quang sao? Sao lại có sủng vật là bộ xương khô?’
‘Có thể điều khiển xương khô không phải là Pháp Sư Vong Linh trong truyền thuyết sao?’
‘Bộ xương khô kia rốt cuộc là thứ gì a~~~~a~~~~ nó cư nhiên biết cười~~~~’
Đám người đang huyên náo thì một trận vì tiếng cười quỷ dị đến rợn gai ốc của Ma Nha làm tất cả ngây dại.
Vừa đến biên giới Tạp Cách Tra vương quốc, Ma Nha đã bị dán danh nghĩa ‘đề phòng rắc rối’ nhốt trong không gian giới chỉ, hiện tại thật vất vả mới được thả ra ngoài đương nhiên là nhảy nhót vô cùng hưng phấn.
Nhìn một màn này, mặc là ai cũng không hiểu nỗi, vong linh mạnh nhất mà bọn họ từng thấy chỉ là một bộ xương khô vô dụng, chỉ biết dại ra, trì độn nghe theo mệnh lệnh của Pháp Sư Vong Linh, làm gì có tình tự phong phú như vậy?!
Cho dù là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sớm đã nghe nhóm thám tử hồi báo, Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ có một bộ xương khô sủng vật lai lịch không rõ, rất quỷ dị lại xấu tính thích hù dọa người khác, lúc này chân chính thấy Ma Nha nhìn mình cười ‘hắc hắc’, trấn định như Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cũng cảm thấy da đầu run lên, cảm giác dị thường cổ quái.
Mặc kệ bộ xương khô cổ quái này thực sự có bản lĩnh hơn người hay không, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã chịu thiệt thòi từ Thanh Việt sẽ không dám xem thường nó.
Lập tức, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quyết định tiên phát chế nhân, làn sương mù đỏ tươi quỷ dị một lần nữa di động về hướng Thanh Việt.
“Ma Nha.”
Không cần Thanh Việt phân phó Ma Nha đã vô cùng khẩn trương lao tới màn sương đỏ tươi kia.
Có lẽ đối với người sống làn sương huyết vụ này là lợi trí ngoan độc trí mạng, nhưng đối với Ma Nha, nó chỉ là một thứ mỹ vị bổ dưỡng mà thôi.
Vô số sợi tế ti đỏ tươi như mạch máu trên người Ma Nha từ bốn hướng nhanh chóng lao tới, chỗ tế ti vươn tới, huyết vụ đỏ tươi lập tức biến mất.
Không tới một khắc, cùng với tiếng cười đắc ý của Ma Nha, làn huyết vụ đỏ tươi kia hệt như có sinh mệnh cùng suy nghĩ, không dám vây quanh Ma Nha nữa, hệt như chạy trối chết mà tản ra xung quanh.
“Ha hả…… thật sự không ngờ, Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc có thân phận cao quý như vậy lại có cùng sở thích với tại hạ a, thế nhưng lại thích dưỡng thứ tà ác a.”
Thấy một màn như vậy cho dù là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi trấn định thế nào cũng kinh hách đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn tuyệt đối sẽ không tin, huyết vụ mà hắn tiêu phí rất nhiều tinh lực tế luyện lại không chịu nổi một kích của bộ xương khô trước mặt!
Không hề e ngại huyết vụ, còn xem nó là thức ăn, này đủ thuyết minh bộ xương khô trước mắt so với huyết vụ của hắn lại càng tà ác khủng bố hơn.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quả thực không ngờ, Nam Việt Ngũ điện hạ thánh khiết, cao quý như thần thánh kia lại dưỡng một vật như vậy.
Đã không còn kiên nhẫn, đang định triệu hội song kiếm âm dương đã hóa thành kiếm linh trong cơ thể, tốc chiến tốc thắng một trận, nhưng lúc này nghe thấy lời nói mang theo hàm ý châm chọc rõ ràng thì không khỏi tạm dừng.
Không thích hợp!
Lúc bắt đầu Hoàng Phủ Tĩnh Nghi luôn làm bộ ôn hòa, có lễ, không có khả năng không có nguyên do mà đột nhiên chuyển biến thái độ như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, hắn muốn dùng ngôn từ để chọc giận bé, vì—— kéo dài thời gian!
Chính là, vì cái gì phải……
Trong lúc Thanh Việt không thể lý giải nổi lí do, Thanh Việt nhạy bén phát hiện có thứ gì đó bé không thấy được, hơn nữa nó còn che dấu hơi thở cực tốt, lúc này đang nhanh chóng bay vào lòng ngực Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Đó là cái gì?
Ngay lúc Thanh Việt còn chưa kịp nhận ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã ngẩng đầu nhìn Thanh Việt, vô cùng đắc ý lộ ra nụ cười càn rỡ.
Nụ cười chói mắt như vậy làm bé cảm thấy rất không thoải mái!
Lúc Thanh Việt định ra tay giáo huấn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, thì hắn lại đột nhiên phất tay với trọng tài đang đứng bên ngoài sân đấu, sau đó hướng Thanh Việt cúi đầu.
“Ta thua, Nam Việt Tiểu điện hạ ít tuổi nhưng lại có sức mạnh xuất chúng, nhân sinh hiếm thấy, tiểu nhân thua tâm phục khẩu phục!”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lớn tiếng, thành khẩn tuyên bố với mọi người.
Thanh Việt không xem nhẹ nụ cười chói mắt bên miệng hắn, hơn nữa vì hành động khác thường của hắn mà càng nhíu chặt mi.
Không thích hợp, tất cả mọi chuyện hôm nay đều không thích hợp, rốt cuộc là sao?
……..
Hoàn Chương 113.