Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua mạn liêm, trở nên nhu hòa mông lung, quang cùng ảnh đan xen trải dàn đẹp đẽ quý giá, trên giường lớn mềm mại, cơn gió ùa tới lay động mạn liêm, đan xen cùng ánh nắng, động cùng tĩnh phụ trợ nhau, lần lượt thay đổi, cả tẩm điện trở nên tĩnh dật, an bình dị thường.
“Việt nhi, dậy thôi.”
Hoàng Phủ Ngạo chậm rãi mở mắt, nhìn ánh nắng choi chang bên ngoài lớp màn, biết hiện tại hẳn đã qua buổi trưa liền vỗ vỗ bé con vẫn cuộn mình không chịu nhúc nhích trong lòng mình.
“Ân~~~”
Thanh Việt hàm hồ lên tiếng, không hề có ý tứ rời giường, ngược lại càng vùi sâu vào giường lớn mềm mại.
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo gọi vài tiếng cũng không thấy Thanh Việt có động tĩnh, chỉ đành tự mình đứng dậy, trực tiếp kéo thân hình trần trụi của bé ra khỏi chăn đệm, ôm vào lòng.
Cơ thể trần trụi trắng nõn, nơi nơi đều có thể thấy dấu vết hoan ái tàn sát bừa bãi.
Lúc này Thanh Việt hệt như không có xương cốt, mềm nhũn tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, vẫn nhắm mắt không chịu tỉnh lại.
Cơ thể Thanh Việt từ nhỏ đã mang theo bệnh căn, những năm gần đây tuy các ngự y đã hao hết tâm tư nhưng vẫn không chuyển biến tốt, may mắn bé có sức mạnh cường đại chống đỡ nên không như người thường.
Nhưng mà cùng phụ hoàng làm chuyện hoan ái, loại vận động kịch liệt tác động trực tiếp đến cơ thể này, cơ thể yếu ớt của Thanh Việt ít nhiều vẫn chịu không thấu.
Đặc biệt ngày hôm qua vì Thanh Việt chủ động khơi mào, vì thế hậu quả chính là phụ hoàng của bé đương nhiên lại càng ngoan[ra sức, dốc sức] hơn bình thường một ít.
Hoàng Phủ Ngạo đương nhiên biết rõ nguyên nhân Thanh Việt cứ nằm lì ra giường như vậy, vì thế cũng không vội gọi bọn Tạp Ân tiến vào hầu hạ bọn họ rửa mặt chải đầu, ngược lại hai tay bắt đầu xoa nắn trên cơ thể bé con.
“Ô~~~”
Thanh Việt giống như một tiểu miêu đang hưởng thụ, hơi hé mắt, từ chóp mũi phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Hồi lâu, Thanh Việt hệt như đã tìm lại khí lực cùng suy nghĩ, đôi song đồng dần dần trở nên thanh minh.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái!”
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của bé con lộ ra nụ cười thỏa mãn, chậm rãi ngồi dậy khỏi lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo.
“Hôm nay còn muốn đi gặp thú nhân kia không?”
“Muốn!”
Thanh Việt khẳng định trả lời.
“Vậy mau rời giường đi.”
Hoàng Phủ Ngạo lấy lý y định mặc vào cho Thanh Việt, chỉ thấy vật nhỏ tinh xảo màu phấn hồng giữa hai chân thon dài của bé có chút sưng đỏ, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, chợt nghe thấy tiếng hấp khí của Thanh Việt.
“Đau, đừng chạm vào!”
Thanh Việt vội vàng né tránh Hoàng Phủ Ngạo, có chút ủy khuất cùng bất mãn liếc mắt nhìn y, chu cái miệng nhỏ nhắn tự mình mặc quần áo.
Thấy biểu tình của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu ra hôm qua y quả thực đã hơi phóng túng một chút, đại khái đã làm vật nhỏ chịu không ít đau khổ đi.
Bất quá, nếu cho y một cơ hội làm lại, y đại khái cũng như hôm qua đi, dù sao, trước mắt vật nhỏ này cho dù là thánh nhân cũng không có bản lĩnh khống chế mình không phát cuồng.
……..
Sóng nước xanh biếc dập dờn bồng bềnh trong Tẩy Nguyệt hồ, mùi phương thảo lan tỏa khắp nơi, đây là nơi có cảnh trí xinh đẹp, hấp dẫn nhất hoàng cung Tạp Cách Tra.
Bất quá lúc này vẻ đẹp của Tẩy Nguyệt hồ tựa hồ cũng không làm nhiều người chú ý.
Hoàng Phủ Minh Khê cứ im lặng đứng như vậy, nắng gắt sau giờ ngọ cũng không làm hai gò má trắng nõn của cậu ửng đỏ, ngược lại sắc mặt cậu có phần tái nhợt, không biết cậu đã đứng đó bao lâu, mái tóc đen mướt bị cơn gió lạnh lùng thổi bay, vẽ một vòng phiền muộn bên người.
Nhìn bóng dáng xa xa trong tiểu đình giữa hồ, ánh mắt hắc ngọc ướt át, mê ly dường như đang nhớ lại gì đó.
Trong tiểu đình, cầm đầu là Đông Mộc Vân cùng thái tử phi tân hôn không lâu của mình—— Liên Na • Kiệt Y, vây xung quanh là thái tử và vương phi của các quốc gia khác.
Trong tiểu đình ăn uống linh đình, đàm tiếu vui vẻ.
Hoàng Phủ Minh Khê cứ như vậy im lặng đứng nhìn ở xa xa.
Người họ vẫn hệt như trong kí ức, cao quý dường như đang đứng trên tầng mây nhưng vẫn như trước làm cậu cảm thấy thực thân thiết, còn có đôi mắt ngọc bích xanh biếc hệt như những viên đá mắt mèo, chỉ cần mỉm cười sẽ lóng lánh thủy quang trong suốt, hệt như ánh nắng mặt trời long lanh chiếu rọi ven hồ……
Nghĩ tới nụ cười của người nọ, khóe miệng Minh Khê cũng nhịn không được khẽ cong, nhưng ý cười còn chưa hoàn toàn nở rộ đã đông cứng.
Đúng rồi, nguyên bản cậu muốn tới tìm hắn.
Nguyên bản muốn đến nói cho hắn biết cậu hiện tại sống rất tốt, thỉnh hắn không cần lo lắng cho cậu nữa, nguyên bản muốn nói cho hắn…….
Còn rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói mà năm năm trước không cáo biệt mà rời đi cậu vẫn luôn đặt trong lòng.
Chính là có một số việc, có một vài người sau khi xa cách 5 năm, rốt cuộc lại càng khó mở miệng.
Những thứ khi đã chôn vùi trong lòng cậu rất lâu rồi, đã bị rất nhiều băn khoăn, ràng buộc mà mục ruỗng trong lòng, chạm một chút sẽ chua xót, sẽ đau, rốt cuộc không thể nhắc tới nữa.
Cậu không bao giờ là chất tử Nam Việt yếu đuối, đáng thương, mặc người ta bày bố như trước kia nữa, cậu đã có đủ năng lực để bảo hộ mình, cậu không bao giờ cần người khác thương hại cùng bảo hộ nữa.
Mà người kia, trải qua năm năm có lẽ cũng không còn là Đông Mộc Vân trước kia, toàn tâm toàn ý chỉ muốn bảo hộ cậu nữa đi.
Nếu đã không còn như xưa, như vậy cậu nên dùng tư thái nào để gặp hắn?
Có lẽ, từ một khắc bọn họ xa cách, nhân sinh của họ cũng giống như tham dự vào một vụ buôn bán đi.
Hiện giờ…… chỉ còn………..
………..
Hoàn Chương 105.