Hoàng Phủ Ngạo một tấc cũng không rời Thanh Việt, chiếu cố suốt ba ngày, thẳng tới khi tất cả Ngự Y Sư không ngừng cam đoan cơ thể Thanh Việt không có gì trở ngại, chỉ còn chút suy yếu mà thôi, hảo hảo điều dưỡng là có thể khôi phục như xưa, Hoàng Phủ Ngạo lúc này mới thở phào, bắt đầu vào triều xử lý chính sự.
Đối với chuyện phát sinh lần này, Hoàng Phủ Ngạo không thể nói rõ được phức tạp trong lòng mình.
Lúc Hoàng Phủ Ngạo hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn mớ hỗn độn trên giường, nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, không thể phủ nhận trong nháy mắt tâm tình y thực sự kích động cùng vui sướng, bởi vì Việt nhi của y rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về y, đây là khát vọng mà y đã chờ đợi cùng nhẫn nại thực lâu.
Nhưng lúc y nhìn thấy Thanh Việt cho dù đang hôn mê cũng nhíu chặt mi trong lòng mình, lại nhìn tới cơ thể đơn bạc phủ kín hôn ngân xanh tím, còn có vết bạch trọc khô lại bên trong bắp đùi, Hoàng Phủ Ngạo chỉ cảm thấy áy náy cùng tự trách.
Y chưa bao giờ nghĩ mình lại đối xử kịch liệt, thô bạo như vậy đối với nhi tử bảo bối, lúc đó Việt nhi nhất định rất khó chịu đi, y thực sự cứ như hoàn toàn mất đi lí trí, cứ như không còn là y nữa.
Nghĩ tới đoạn kí ức không thuộc về mình nhưng lại không ngừng xuất hiện trong trí nhớ, Hoàng Phủ Ngạo càng nhíu mi phiền lòng.
Đang nghĩ ngợi, Hoàng Phủ Ngạo chợt nhìn thấy Thanh Việt đi ra khỏi tẩm điện, còn có Ma Nha cùng Tiểu Miêu vui vẻ theo sau, dưới ánh mặt trời sáng sớm của đầu xuân, sắc mặc Thanh Việt càng thêm phần óng ánh trong suốt, hệt như được tạo thành từ bạch ngọc, không nhìn ta một tia huyết sắc.
“Phụ hoàng.” Thanh Việt cũng thấy Hoàng Phủ Ngạo. “Xong buổi tảo triều rồi sao.”
“Ân, ai cho ngươi xuống giường, Tạp Ân sao không trông ngươi?”
Tuy là chất vất nhưng giọng điệu lại cực kì ôn hòa, Hoàng Phủ Ngạo đau lòng nhẹ nhàng ôm Thanh Việt vào lòng.
“Hừ, ở trên giường nằm suốt ba ngày rồi, Việt nhi cả người khó chịu muốn chết, hiện tại sức lực Việt nhi đã khôi phục một ít, ra ngoài một chút có sao đâu.”
Thanh Việt bất mãn bỉu môi, cọ cọ lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, oán giận nói.
Có lẽ, ngay cả bé cũng không biết, bộ dáng đáng yêu như vậy là đang làm nũng đi, cũng chỉ có trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt mới có thể biểu hiện tình tự tùy hứng, bướng bỉnh linh tinh.
“Ha hả ~~~ được rồi, được rồi, phụ hoàng bồi Việt nhi tới ngự hoa viên đi, như vậy sẽ không tức giận nữa đúng không.”
Đối với Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo luôn dung túng cùng sủng nịch bé, thấy Thanh Việt buồn tới mức sắp phát giận, cũng chỉ có thể theo ý bé, nắm bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt, hai người chậm rãi đi tới ngự hoa viên.
Trong ngự hoa viên khắp nơi đều là kì hoa dị thảo, hi thú kì trân, cảnh trí mỗi nơi lại mang một loại phong tình, đặc sắc, không hề lặp lại, nhìn qua chỉ có cảm giác xa hoa, rực rỡ, thứ gì cũng có.
Hoàng Phủ Ngạo nắm tay Thanh Việt đi một chốc, cảm thấy lòng bàn tay bé đã đổ mồ hôi, lo lắng bé mệt nhưng cậy mạnh không nói, chỉ đành đề nghị.
“Việt nhi, ở khu vườn phía trước có một cái đình thải thạch [đá đủ màu], cùng phụ hoàng tới đó ngồi nghỉ một chút, được không?”
“Ân.” Thanh Việt gật đầu.
Đình thải thạch, toàn bộ đều được xây dựng từ một loại đá màu rực rỡ, được dựng trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ nước xanh biếc dập dờn sóng nước, xung quanh là tuyết lan trắng noãn, vô cùng xinh đẹp.
Đi vào đình thất thải, Thanh Việt thoải mái nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhập vào khoan mũi là mùi thơm nồng đậm của tuyết lan.
Hai người nghỉ ngơi một lát, Hoàng Phủ Ngạo mới mở miệng trước.
“Việt nhi, có gì muốn nói với phụ hoàng sao?”
“Ân.” Thanh Việt gật gật đầu, một chút cũng không bất ngờ vì phụ hoàng phát hiện ý muốn của bé.
“Phụ hoàng, ngày đó ngươi hôn mê tỉnh lại, có cảm thấy cơ thể có gì không thích hợp không?”
“Không thích hợp? Ha hả ~~~ phụ hoàng hiện tại không phải rất tốt sao, có gì không thích hợp đâu.” Hoàng Phủ Ngạo làm bộ lơ đểnh cười nói.
“Chính là, lúc phụ hoàng hôn mê…….”
“Không có việc gì, Việt nhi, phụ hoàng không có việc gì, Việt nhi không cần lo lắng.”
Hoàng Phủ Ngạo sờ sờ mái tóc bạch kim của Thanh Việt, nhẹ giọng an ủi.
“Còn có ma đao kia, phụ hoàng giao nó cho Việt nhi đi, Việt nhi……”
“Ân, phụ hoàng biết rồi, ma đao kia có chút kì quái, phụ hoàng sẽ điều tra rõ, Việt nhi không cần mạo hiểm.”
Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo thực ôn hòa, sắc mặt không chút biến đổi cự tuyệt.
“Phụ hoàng!”
Thấy phụ hoàng cái gì cũng không chịu nói, cái gì cũng không để bé nhúng tay, Thanh Việt có chút nóng nảy.
“Bệ hạ…………”
“Nhóm nô tì kiến quá bệ hạ.”
Bảy, tám nữ tử quần áo lộng lẫy hoa lệ, dung mạo xuất chúng, mang theo nhóm thị tì kết thành một đội quân từ xa xa đi tới, gương mặt tràn ngập kinh hỉ cùng mong chờ hành lễ với Hoàng Phủ Ngạo.
Các nàng đi tới hiển nhiên đánh gãy đề tài Thanh Việt đang nói, làm bé cảm thấy thực chán ghét.
“Ân, đều đứng lên đi.”
Hoàng Phủ Ngạo có chút đánh giá các nàng, thấy niên kỉ các nàng đều chưa quá hai mươi, có lẽ chỉ vào cung vài năm nay, trong đó có một nữ tử dung mạo ôn nhu tới mức xuất thủy bị mọi người vây ở chính giữa, nhìn kỹ thì có thể thấy bụng nữ tử tròn vo, xem chừng đã mang thai thai được 6, 7 tháng.
Khó trách được xem trọng như vậy.
Bởi vì tử tự [con nối dòng] của Hoàng Phủ Ngạo rất ít, hoàng tử lại ít tới đáng thương, nếu phi tử nào có thể vì hoàng đế bệ hạ sanh được hoàng tử, kia nhất định là dĩ tử vi quý, cho dù là phong lên quý phi v…v… cũng không phải chuyện khó khăn.
Nguyên nhân cũng vì thế mà người nịnh bợ, a dua mới nhiều như vậy đi.
Hoàng Phủ Ngạo không khỏi nhìn lại nữ tử mang thai bị mọi người vây quanh, có chút kì quái là ánh mắt nàng ta không hề có niềm vui sướng của người sắp làm mẹ, ngược lại còn đang cố gắng che dấu thê lương, trống rỗng cùng hoảng sợ.
Thanh Việt cũng lẳng lặng đánh giá nữ tử, người này thoạt nhìn ôn nhu như nước nhưng lại làm cho Thanh Việt có cảm giác cực kì khó chịu.
Bất quá, Thanh Việt không rảnh để ý nàng bởi vì ánh mắt đám nữ nhân kia nhìn phụ hoàng lại càng làm Thanh Việt khó chịu.
“Phụ hoàng, chúng ta trở về.”
“Ân?” Thanh Việt đột nhiên yêu cầu như vậy, làm Hoàng Phủ Ngạo nhất thời không kịp phản ứng.
“Việt nhi không thoải mái, muốn về.”
Không để ý tới phụ hoàng của bé đồng ý hay phản đối, Thanh Việt trực tiếp kéo Hoàng Phủ Ngạo ra ngoài.
Trong đình thất thải, chỉ còn lại đám cung phi cùng thị tì kinh ngạc không thôi.
Các nàng thực sự không ngờ, tiểu điện hạ trước mặt bệ hạ cư nhiên lại dám phát giận, lại càng không như dự đoán của các nàng, hoàng đế bệ hạ của các nàng đối với hành động của tiểu điện hạ, cư nhiên không tức giận chút nào, này quả thực là ngược ngạo a ~~~
………
Hoàn Chương 71.