Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 14: Đe dọa




Mục Mộc đi vòng vòng quanh bàn tròn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nuốt nước bọt.

Hắn đã không ăn cơm trong suốt hai ngày, lý trí của hắn đã sắp không còn.

Vậy mình liền ăn vụng một miếng. Mục Mộc thực sự nhịn không được, ngón tay bốc lên một củ giống như củ đậu phộng rồi bỏ vào trong miệng.

Ăn rất ngon!.

Mục Mộc không thể cưỡng lại liền ăn vụng thêm một củ nữa, vừa vặn cửa mở, cơ thể của Mục Mộc không khỏi cứng đờ.

Người tiến vào là Lạc Tang, trên tay của y còn bưng theo một chậu thịt lớn.

Mục Mộc thả lỏng xuống, bỏ viên đậu đang cầm ở trên tay vào trong miệng.

” Đói thì ăn thôi “. Lạc Tang lộ ra mỉm cười, rất thích bộ dáng bị giật mình và cứng đờ vừa nãy của Mục Mộc, như động vật nhỏ vậy: ” Đây là làm cho em ăn “.

” Anh không chịu nói sớm “. Mục Mộc lập tức ngồi xuống nuốt ngấu nghiến thức ăn.

Lạc Tang đem kia chậu thịt đặt lên bàn, rồi cùng ăn sáng với Mục Mộc, Mục Mộc đói bụng nên ăn không ngừng, ba, năm, hai cái ăn sạch hết thức ăn mà Văn Sâm Đặc Tư đã làm sau đó còn thò tay vào trong chậu của Lạc Tang lấy thịt để ăn.

” Em mới vừa khỏi bệnh, chớ ăn quá nhiều dầu mỡ “. Lạc Tang giật lại khối thịt to mọng ở trong tay của Mục Mộc, sau đó xé ra một mảng nhỏ thịt nạc đưa cho Mục Mộc.

Mục Mộc bĩu môi, cầm mảnh thịt nạc bắt đầu cắn, chờ nhai xong cũng no rồi, liền nhìn xung quanh tìm thứ gì đó để lau tay đầy mỡ.

” Có giẻ lau tay hay không? “. Mục Mộc lướt qua gian phòng một vòng, phát hiện đồ vật ở trong phòng ít đến mức đáng thương.

Lạc Tang suy nghĩ một chút, bắt lấy tay của Mục Mộc, há miệng liền ngậm: ” Anh liếm giúp em “.

” Anh không thấy buồn nôn! “. Mục Mộc chán ghét rút ngón tay từ trong miệng của Lạc Tang ra, sầm mặt lại nhìn vệt nước bên trên, không tìm thấy khăn lau tay, hắn dứt khoát chùi vào trên người của Lạc Tang, dù sao đó cũng là nước miếng của y, xem như là vật quy nguyên chủ.

Lạc Tang thờ ơ nhìn Mục Mộc dùng y phục của y để lau tay, y đem chén thuốc đưa cho Mục Mộc: ” Đây là thuốc, uống lúc còn nóng đi “.

Mục Mộc liếc nhìn chén thuốc, nước màu nâu, ngửi thấy mùi vị có chút kỳ lạ, giống với thuốc Đông y.

” Đây là thuốc gì? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang, hắn là người cẩn thận, lúc uống thuốc cũng cẩn thận hơn so với người khác, mỗi lần đều phải nhìn bản hướng dẫn dùng thuốc qua lại ba lần mới bằng lòng uống.

” Anh không biết “.

Vì vậy, Mục Mộc không muốn uống: ” Không biết cụ thể hiệu quả trị liệu của thuốc thì tôi sẽ không uống, ai biết có bị tác dụng phụ gì không “.

Lạc Tang nhíu mày: ” Đây là thuốc do cha của anh nấu, em chẳng lẽ cho là cha của anh sẽ hại ngươi? “.

” Cũng không phải, tôi chỉ là không muốn uống thuốc không rõ ràng, không có ý gì khác “. Thái độ của Mục Mộc kiên quyết: ” Tôi đã hạ sốt, thân thể cũng không cảm thấy có vấn đề gì, kỳ thực cũng không cần thiết phải uống thuốc “.

” Phải uống “. Tuy rằng bình thường Lạc Tang cưng chìu Mục Mộc nhưng gặp phải sự tình cần kiên trì thì sẽ không thỏa hiệp, cơm có thể ăn ít một chút nhưng thuốc không thể không uống.

Mục Mộc hừ lạnh: ” Tôi sẽ không uống, anh có thể làm gì tôi? “.

Lạc Tang nhìn chằm chằm Mục Mộc, cằm của Mục Mộc hơi nâng nhìn thẳng y, dự liệu Lạc Tang sẽ làm gì được hắn nhưng hắn mới vừa nghĩ như vậy thì liền thấy Lạc Tang đột nhiên biến thành báo đen lớn.

” Grào —— “. Miệng của con báo đen lớn mở rộng đối diện với Mục Mộc, lộ ra răng nanh đầy sắc bén, trong miệng thở ra gió nóng thổi lên tóc của Mục Mộc.

” Tôi… u…ống! Tôi uống là được chứ gì! “. Mục Mộc bị báo đen lớn rống một tiếng như thế lập tức bị kinh sợ, hai tay run run nhanh chóng bưng chén gỗ lên liền uống chén thuốc có hương vị cổ quái kia, bởi vì uống quá mau nên bị sặc một cái.

Chờ uống thuốc xong, Mục Mộc mang vẻ mặt đau khổ thả chén gỗ xuống, nhìn thấy con báo đen lớn đã biến mất rồi, Lạc Tang mặc quần áo da màu đen ngồi đối diện với hắn còn đang yên lặng nhìn hắn.

Mục Mộc hiểu ra, sau đó phát hỏa, ném chén thuốc không vào người Lạc Tang.

Lạc Tang duỗi tay nắm lấy cạnh của chén gỗ, mặt không thay đổi để nó lên bàn.

” Anh là cố ý dọa tôi sợ! “. Mục Mộc hận nghiến răng, giơ tay lên muốn đánh Lạc Tang.

Lạc Tang thấy Mục Mộc muốn đánh y, đột nhiên nhớ lại việc lúc sáng sớm bị hắn bạt tai, vì vậy hỏi hắn: ” Vì sao sáng nay em lại tát anh? “.

” Bởi vì anh đáng bị đánh “. Mục Mộc không vui nói, hắn do dự vài giây, yên lặng buông nắm đấm xuống, mới vừa nãy Lạc Tang biến thành con báo đen lớn doạ hắn nên lúc này làm cho tâm của hắn còn có chút sợ hãi.

Mặc dù Lạc Tang cưng chìu Mục Mộc nhưng cũng không phải có thể tùy tiện mặc hắn đánh chửi, hơn nữa y phát hiện một chuyện tương đối nhức đầu, đó chính là Mục Mộc không sợ y thì lại làm càn, khi sợ y thì lại ngoan, điển hình của kiểu có ánh mặt trời thì liền sáng lạn, khi có nước mưa thì liền tràn lan.

Trò đùa trẻ con thì Lạc Tang có thể không thèm để ý nhưng giống như sáng nay ngay trước mặt của cha y mà bạt tai y thì có chút hơi quá, vì vậy lần đầu tiên Lạc Tang nghiêm mặt nhắc nhở Mục Mộc: ” Mục Mộc, em nên biết đúng mực “.

Mục Mộc mỉm cười, cố ý giả bộ nghe không hiểu: ” Anh có ý gì? “.

” Không thể đánh anh giống như sáng nay vậy, đây là lần thứ nhất anh có thể không so đo với em, nhưng nếu có lần thứ hai anh liền… “, Lạc Tang dừng lại, y phát hiện y không biết phải dùng cái gì để đe dọa Mục Mộc đây.

” Thế nào? “. Mục Mộc thử hỏi dò xét, muốn biết trình độ nhẫn nại của Lạc Tang đối với hắn, hắn sẽ tính toán kỹ làm sao để chỉnh y.

Lạc Tang nghĩ đến vừa nãy y biến thành con báo thành công làm kinh sợ Mục Mộc liền có chủ ý: ” Anh liền biến thành hình thú “.

Sự đe dọa này làm Mục Mộc ngây ngẩn cả người, hắn đúng là sợ hình thú của Lạc Tang, một con báo đen cao to và uy vũ, nhìn liền run chân, bất quá… Suy nghĩ kỹ một chút, thì báo đen kia chính là do Lạc Tang biến thành, tuy rằng bộ dáng dọa người nhưng kỳ thực sẽ không đả thương hắn, vừa nghĩ như thế tựa hồ không có gì đáng sợ.

” Không sao cả “. Mục Mộc không thèm để ý, y muốn trở thành báo đen thì cứ biến đi, vừa vặn để cho hắn thích ứng một chút.

Dựa theo lời giải thích của Lạc Tang thì nơi này là thú nhân thống trị thế giới, vậy hắn càng sớm tiếp thu được quy tắc của nơi này thì càng tốt.

Lạc Tang thấy lời đe dọa của y không làm Mục Mộc kinh sợ, y không hài lòng, vì vậy mang theo tâm tư trêu đùa liền bồi thêm một câu: ” XXX em “.

Hai câu đe dọa được nối liền cùng nhau chính là: Anh liền biến thành hình thú XXX em.

Lạc Tang bất quá là nói chuyện tùy tiện, Mục Mộc lại bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hắn tin là thật.

” Anh! Anh… “. Mục Mộc khó thở nói không ra lời, đối với Lạc Tang ” Biến thái ” có sự lý giải rất sâu sắc nên hắn sợ, cũng càng thêm cấp bách muốn trốn khỏi Lạc Tang.

Có quái vật này ở bên cạnh là không có cách nào ở lại, chỉ cần hắn còn muốn sống như người bình thường.

Tối qua, Mục Mộc uống thuốc hạ sốt nên ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa từ trong rừng đi ra đã ba ngày mà không tắm rửa, sau khi lấp đầy bụng liền cảm thấy được trên người dinh dính nhầy nhụa, liền gọi Lạc Tang dẫn hắn đến nơi tắm rữa.

” Giống cái tắm rửa ở trong phòng “. Lạc Tang ăn hết thịt nướng trong chậu, sau đó để Mục Mộc ở trong phòng chờ: ” Anh đi chuyển bồn tắm đến cho em “.

Chờ Mục Mộc tắm xong, y lại chuẩn bị một chút là có thể đi khỏi bộ lạc, còn đi đâu thì Lạc Tang vẫn chưa có quyết định xong.

Mục Mộc khó chịu khi Lạc Tang gọi hắn là ” Giống cái “, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiện, hắn không có việc gì đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát giác nơi này đều là kiến trúc gỗ, sân đều được hàng rào bao quanh, mang phong cách của trấn nhỏ ở Châu Âu, mà trên đường phố rộng rãi đi qua lại có rất nhiều đàn ông cao hơn hai mét, chỉ có số ít là đàn ông bình thường, chắc chắn người cao chính là thú nhân, người thấp chính là giống cái.

Toàn bộ đều là đàn ông. Mục Mộc ngạc nhiên nhìn đàn ông đi đầy trên đường phố, sau đó tính toán tỉ lệ giữa thú nhân và giống cái, khoảng… 3: 1?

Giống cái vậy mà chỉ bằng một phần ba so với thú nhân sao? Ở trên thế giới này thì giống cái cũng xem như là phụ nữ đi? Thiếu nhiều như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề xã hội gì sao?.

Mục Mộc đột nhiên rõ ra tại sao trong thảo nguyên gặp phải hai thú nhân kia liền muốn bắt cóc hắn, cũng hiểu ra lý do Lạc Tang vừa nhìn thấy hắn liền bá vương ngạch thượng cung, cảm giác giống cái ở nơi này là loài quý hiếm.

Thật là xui xẻo, cũng bởi vì trưởng thành hơi thấp một chút liền bị nhận nhầm thành giống cái, còn bị thao cái mông. Mục Mộc hung hăng đập vào tường một cái, càng nghĩ càng uất ức.

Lúc này cửa phòng lại mở ra, Lạc Tang ôm một cái bồn tắm lớn tiến vào, trong thùng nước chứa bảy phần nước nóng, có trọng lượng khoảng hai tấn lại được Lạc Tang bưng vào một cách thoải mái như vậy.

Sức mạnh kinh khủng như vậy khiến Mục Mộc rất kiêng dè.

Lạc Tang đặt bồn tắm ở giữa phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, cũng cắm chốt cửa lên.

” Đến tắm rửa “. Lạc Tang cũng đóng cửa sổ lại.

Mục Mộc lãnh đạm cởi quần áo da thú trên người xuống, ban đầu hắn thật sự không quen khi để thân thể trần truồng ở trước mặt của Lạc Tang nhưng bị đè càng nhiều, không quen cũng thành quen.

” Anh giúp em tắm “. Lạc Tang chu đáo kéo ống tay áo lên, cầm lấy một miếng vải nhúng nước ấm lau lên người Mục Mộc.

Đây không phải là lần đầu Lạc Tang giúp Mục Mộc tắm, tại trong rừng rậm Lạc Tang cũng không ít lần giúp Mục Mộc tắm, Mục Mộc tự nhiên là không muốn nhưng mỗi lần sau đó cơ thể của hắn đều bị Lạc Tang chơi đùa đến đau nhức khó nhịn, hắn liền chán ghét thứ của Lạc Tang còn lưu lại ở trong thân thể cho nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Mục Mộc hưởng thụ Lạc Tang hầu hạ, hắn nhìn chằm chằm vách tường ngẩn người, suy nghĩ về việc định cư ở đây, phát triển cuộc sống mới của hắn.

Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, hắn trước tiên nên lặng lẽ ở tại bộ lạc này. Còn việc trở về trái đất, con đường kia quá mông lung, chờ ổn định lại suy nghĩ thêm.

Lạc Tang vui vẻ khi thấy Mục Mộc yên tĩnh, hắn cầm lấy cánh tay nhỏ nhắncủa Mục Mộc rồi dùng miếng vải ẩm ướt lau nhẹ nhàng lên, tựa như đang tắm cho em bé, lau xong tay trái thì đổi sang tay phải, sau đó khom lưng vào trong thùng nước tắm cầm chân trái của Mục Mộc giơ lên.

Cái tư thế này làm hoa cúc nhỏ của Mục Mộc lộ ra, Lạc Tang nhìn chằm chằm vào nơi đó, không nhịn được liền lè lưỡi liếm môi một cái.

Mục Mộc bình tĩnh liếc nhìn Lạc Tang một cái, ở trong lòng mắng câu: Kẻ thích mông của đàn ông là đồ biến thái.

Lạc Tang rất muốn nhảy vào trong thùng nước để tắm cùng với Mục Mộc, thuận tiện làm một chút ” Chính sự “, đã 6 ngày y không chạm vào Mục Mộc, nhưng đành chịu vì y muốn tôn trọng Mục Mộc.

Vì vậy Lạc Tang vừa lau mắt cá chân của Mục Mộc vừa trịnh trọng hỏi Mục Mộc: ” Anh có thể ôm em sao? “.

” Không thể “. Tay của Mục Mộc cầm lấy tóc của mình, hơn hai tháng không cắt tóc, bây giờ đã dài đến bả vai có thể buộc tóc lên.

Lạc Tang bị cự tuyệt cũng không nản lòng: ” Tại sao không được? Anh thoải mái và em cũng thoải mái “.

Mục Mộc đang nắm lấy tóc nghe vậy lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tang, hắn thở dài dựa vào bồn tắm, tim đập liên hồi mạnh mẽ, sự tức giận như tràn ra.

Đời này, Mục Mộc đều không muốn thừa nhận hai việc: 1, bị nam nhân thao ; 2, bị nam nhân thao đạt đến cao triều.

Chính mình đánh chết cũng đều không muốn thừa nhận sự thật lại bị vạch trần trực tiếp, Mục Mộc cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, hắn cực kỳ tức giận, thế nhưng hắn chịu đựng mà không trút ra, chỉ lẳng lặng nhìn Lạc Tang, liều mạng nghĩ thế nào mới có thể trả thù lại, khiến Lạc Tang cũng nếm thử tư vị đòi mạng của sự xấu hổ và nhục nhã này.

Hắn thật sự nghĩ ra được.

Câu môi mỉm cười, Mục Mộc hơi ngẩng cằm lên nhìm Lạc Tang mà hỏi: ” Anh biết bị người cưỡng ép □□ là một loại cảm giác gì sao? “.

Lạc Tang mù mịt, Mục Mộc cười lạnh tiếp tục nói: ” Rõ ràng là đói bụng đến chết cũng không muốn ăn thứ gì, cố tình bị ép ăn sau đó sẽ không bị đói bụng nữa, nhưng lại kinh tởm liền buồn nôn, hận không thể chết đi cho xong. Đối với anh, tôi xem cùng súc sinh động dục giống nhau cũng không muốn đụng, mà tôi không thể không thừa nhận thời điểm anh thượng tôi thì cơ thể của tôi có thể nhận được một chút khoái cảm, nhưng khoái cảm này không phải là điều tôi muốn mà là phản ứng tất yếu của cơ thể, mà trên thực tế thì tôi buồn nôn muốn ói! Như tôi ví von vậy, anh nghe rõ chưa? Đồ phân chó, đừng tưởng rằng anh có thể thao tôi sảng khoái thì tôi liền thích bị anh thao! “.

Mục Mộc càng nói càng kích động, cuối cùng đều gào lên.