Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 53




Liên tục suốt vài ngày, Bàng Đốn vẫn lẫn quẩn ở nơi này. Mỗi ngày vào lúc sáng sớm cảnh vật sẽ bắt đầu biến hóa nhưng không lâu sau lại trở về như cũ. Bàng Đốn không tùy tiện tiến tới chỉ lẳng lặng quan sát, trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm. Bởi vì Sophie nên Bàng Đốn đã xem rất nhiều tư liệu về nhân ngư, sau đó nhớ lại đây là trung tâm của Đông Hải………….. chẳng lẽ đây chính là kết giới thần bí trong truyền thuyết sao?

Lúc trước Sophie vì muốn tìm nhân ngư giới mới bị mất tích ở Đông Hải…………nghĩ như vậy, tâm tình Bàng Đốn thực phức tạp, Sophie chưa kịp tìm thấy lại bị anh vô tình tìm được? Nếu đây thật sự là lỗ hổng kết giới của nhân ngư……….. Bàng Đốn nghe nói nhân ngư có năng lực rất mạnh, có thể ban sinh tử, kia bọn họ có thể biết Sophie ở đâu hay không! Bàng Đốn trong lònh sinh ra một tia hi vọng. Quyết tâm, Bàng Đốn bơi về phía không gian kì dị kia.

Bàng Đốn chọn đúng thời cơ, một hơi bơi vào bên trong không gian của nhân ngư, thế giới trước mắt lập tức bừng sáng! Từng đàn sinh vật bơi lượn xung quanh, ánh mặt trời ở phía xa thản nhiên chiếu rọi, rừng cây san hô rực rỡ, hải quỳ mềm mại nương theo dòng nước. Nhưng không gian nhân ngư không phải là nơi an toàn, Bàng Đốn không biết trong nháy mắt mình xâm nhập đã bị người theo dõi.

Nguy hiểm dần đuổi tới gần, Bàng Đốn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một móng vuốt sắc bén màu đen đã từ phía sau vọt tới gần cổ. Bàng Đốn cảnh giác căng cứng cơ thể, âm thanh lạnh như băng quanh quẩn bên tai, giọng điệu mỉa mai nhưng lại mang theo hương vị quen thuộc làm người ta khiếp sợ.

“Ngươi nên may mắn vì gặp phải ta, nếu là Cách Lỗ Khắc ngươi hiện tại đã là một xác chết.”

Phương thức nói chuyện này, còn có âm thanh, làm Bàng Đốn chấn động cả người, anh chậm rãi quay đầu lại lập tức đối mặt với một đôi đồng tử đen láy vô cùng quen thuộc, mang theo xa cách cùng lạnh lùng, sợi tóc đen tuyền mềm mại lay động trong làn nước, hai bên vây nhẹ nhàng dao động, còn khuôn mặt kia………………Bàng Đốn làm sao có thể quên cho được!

“So, Sophie!” Khiếp sợ vô cùng làm Bàng Đốn trong nháy mắt hoàn toàn cứng đờ, khí huyết nghịch lưu, anh thực sự không thể tin vào mắt mình.

“Sao ngươi lại biết tên ta?” Sophie cảnh giác nhìn cự thú màu lam trước mắt, móng đen đen thùi đặt lên cổ đối phương, Cách Lỗ Khắc nói thứ này gọi là bá khắc lí, sống lưỡng cư, bình thường sinh hoạt trên đất liền.

“Thật là ngươi……………..” Bàng Đốn mừng như điên, hoàn toàn không để ý tới móng tay sắc nhọn đang đặt trên cổ mình, một trận quang mang chói mắt, anh hóa thành hình người không thể tin được ôm Sophie vào lòng ngực, cảm giác lạnh lẽo vô cùng quen thuộc, lại liếc nhìn đôi đồng tử đen láy, đúng vậy! Đây chính là Sophie!

“Sophie! ta rốt cuộc cũng tìm được em…………….” Nước mắt ấm áp hòa tan vào nước biển, không còn chút dấu vết nào.

Sophie chưa từng gặp qua thú nhân, cũng không biết trên đời có sinh vật như vậy nên tò mò quan sát Bàng Đốn.

“Không muốn chết thì thả ta ra.” Sophie linh hoạt giãy dụa khỏi đôi tay như gọng kìm kia, vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết ta?” Sophie vẫn cảnh giác như trước hỏi.

“Sophie? Em, em không nhận ra ta sao?” Bàng Đốn lắp bắp kinh hãi, Sophie sao lại có thể quên anh!

“Ta là Bàng Đốn a! Nô độn, đại ngốc!” Đại não Bàng Đốn hoàn toàn trống rỗng, anh đã từng tưởng tượng ra vô số lần gặp lại Sophie, chính là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Sophie đã quên đi mình!

Sophie cười lạnh, chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, tự nhận mình là nô độn, thật là ngu xuẩn. Nhân ngư là sinh vật trí tuệ, chán ghét nhất chính là gặp phải những sinh vật ngu ngốc cỡ này.

“Cho dù có thể biến thành người nhưng chung quy cũng là một loại thú.” Sophie khinh thường nói.

“Ngươi muốn tự mình ra ngoài hay chờ ta giết ngươi?” Sophie vung tay lên, nọc độc trong móng tay chảy ra, những con cá nhỏ xung quanh lập tức ngửa bụng thành xác chết trôi nổi. Sophie tuy rằng có chứa một phần trí nhớ ôn hòa của người máy, nhưng chung quy vẫn là nhân ngư lãnh khốc, hành động vô cùng tàn nhẫn. Ý thức lãnh địa của nhân ngư rất mãnh liệt, Bàng Đốn tùy tiện xâm nhập vào lãnh địa nhân ngư đã bị Sophie xem là kẻ xâm lược.

“Sophie……………em thật sự không nhận ra ta……………..” Bàng Đốn bị vùi vào sự thật lãnh khốc này, thật lâu sau đó vẫn không có cách nào hoàn hồn. Sophie vì sao lại biến thành nhân ngư? Vì cái gì lại quên đi anh?

“Ta không biết ngươi là ai, trước khi ta tức giận mau cút đi!” Sophie uy hiếp nói, cậu cũng không muốn giết chết tên ngu ngốc này, nhưng nếu để Cách Lỗ Khắc phát hiện thì người này liền xong đời!

“Ta tìm em suốt mười sáu năm! Em chỉ một câu không biết đã bảo ta cút đi, điều này sao có thể!” Đả kích quá lớn nhanh chóng phá tan phòng tuyến tâm lý yếu ớt của Bàng Đốn, anh kích động rống to, mặc kệ xung quanh cơ thể Sophie là nọc đọc đen thùi, anh tiến tới ôm chặt lấy Sophie.

“Sophie, em đừng như vậy được không……..em nhớ lại ta đi, ta là Bàng Đốn…………” Bàng Đốn tuyệt vọng nói, giống như hi vọng như vậy có thể làm Sophie hồi tâm chuyển ý.

“Kẻ điên!” Sự nhẫn nại của Sophie bị đánh gãy, móng tay sắc bén mang theo kịch độc xuất thành một đạo vết thương trên người Bàng Đốn, nhanh nhẹn lẩn sang một bên, chờ đợi độc tính phát tán.

Sophie trong nháy mắt có thể độc chết đám cá nhỏ, đã có thể hình dung độc tính nhân ngư mạnh cỡ nào, trong nháy mắt bị thương Bàng Đốn cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sau đó choáng đầu hoa mắt, thân ảnh Sophie trước mặt ngày càng mơ hồ. Giống như trong giấc mơ, vô số lần Sophie đứng trước mặt anh, nhưng lúc vươn tay ra chỉ là một mảnh hoang vu. Phân không rõ thực và ảo, Bàng Đốn cố gắng chống đỡ, thất thểu tới gần Sophie, vươn tay………..cảm xúc lạnh như băng, Bàng Đốn mỉm cười, lần này chính là thật.

“Sophie, ta chính là Bàng Đốn…………….” Bàng Đốn run run, cảm giác chếch choáng làm anh ngay cả nói cũng rất khó khăn, một tay nâng vòng cổ trước ngực lên.

“Em xem, đây là em tặng ta, ta vẫn luôn mang theo bên người chưa từng tháo ra, em nhớ không……….” Bàng Đốn nói xong hai mắt liền khép chặt, thân người to lớn trầm xuống đáy biển.

Sophie căn bản không quan tâm tới Bàng Đốn ra sao, tâm tư của cậu hoàn toàn bị vòng cổ kia hấp dẫn. Bàng Đốn hoàn toàn không biết hành động trong lúc vô thức này đã cứu sống anh. Sophie giật lấy vòng cổ kia, cẩn thận đánh giá. Đúng vậy! Đây là thiết bị kỹ thuật của ngân hà hiện đại, loại đồ vật này sao lại ở trên người tên ngu ngốc này? Chẳng lẽ ngoại trừ cậu ra bên ngoài đại lục Thụy Bá còn người khác tới từ hệ ngân hà.

Tuy Sophie đã sống ở đây 10 năm nhưng bởi vì trí nhớ của đời trước nên cậu vẫn nhớ một vài tình tiết ở địa cầu, cậu vẫn luôn hi vọng mình không phải là sinh vật duy nhất ở đại lục Thụy Bá tới từ hệ ngân hà. Sophie cảm thấy rất hứng thú với chiếc vòng cổ này, lại nhìn con chip trên cổ mình, hai mảnh giống nhau cực kỳ. Sophie nhếch mày, liếc nhìn tên ngốc đã sắp tắt thở. Người dám xâm nhập vào không gian của nhân ngư chết cũng đáng, nhưng những chuyện cậu muốn biết có lẽ chỉ có mình Bàng Đốn có thể nói. Lòng bàn tay Sophie phát ra quang mang, vỗ lên trán Bàng Đốn, kịch độc hắc ám trên người nhất thời tản ra ngoài.

“Bàng Đốn………………” Sophie nghiêng đầu lặp lại, ánh mắt nhìn Bàng Đốn lộ ra tia nghi hoặc, kỳ thật ……….cái tên này rất quen, giống như đã nghe thấy ở đâu đó? Nhìn nhìn lại gương mặt người nọ, trên gò má có những vệt vằn xanh lá, đôi môi dày, gương mặt cương nghị, cái mũi giống như loài báo, còn có đôi mắt to xanh biếc, thật sự, rất quen thuộc…………………

“Có lẽ ngươi thật sự quen biết ta?” Sophie nghĩ tới đoạn ký ức trắng xóa của mình, từ lúc tỉnh lại cậu cảm thấy mình đã quên đi một chuyện rất quan trọng, cảm giác này thường xuyên xuất hiện làm cậu nôn nóng đến không chịu được. Thú nhân này quả quyết nói mình quen biết cậu, còn có thể gọi tên cậu, có lẽ………………….có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó từ người này.

Sophie chuyển động con ngươi, cậu quyết định lưu lại Bàng Đốn, nhưng muốn giấu diếm Cách Lỗ Khắc cũng không phải chuyện dễ, trước tiên phải tìm một nơi dấu đã. Dây âm thanh rung động, phát ra tần số sóng âm riêng biệt của nhân ngư, thu hút một loài quang ngư tiến tới. Loài cá quang ngư này sinh sống quần cư với một số lượng khổng lồ, mọi ngóc ngách dưới đáy biển chúng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Đem người này dấu đi, đừng cho Cách Lỗ Khắc phát hiện.” Sophie ra lệnh một tiếng, đám cá nhỏ này tập hợp thành một đội hình, bầy cá khổng lồ nâng cơ thể của Bàng Đốn lên bơi về chỗ sâu trong lòng đại dương.

Sophie rất hiếm khi làm chuyện từ bi, hi vọng Bàng Đốn này không làm cậu thất vọng.