Sau khi Tắc Vạn trở về liền cùng Gia Á đi một chuyến tới bộ lạc Bội Tư, lấy RWAR gần khu vực đó xong trực tiếp đưa tới phi thuyền của Gia Á. Lúc trước Gia Á bắt đầu từ nơi đó xuất phát, phải vượt qua thủy lộ, đường bộ, sau vài tháng mới tới được cốc sông đỏ, kết quả Tắc Vạn bay vài ngày đã tới nơi, thực sự không thể so sánh được a.
Dọc theo đường đi, hai người còn ôn lại chuyện lúc đầu gặp nhau. Gia Á xấu hổ muốn chết, bởi vì thái độ của Tắc Vạn thực sự giống như đang ôn lại chuyện cũ trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật a.
Không ngờ hai người gặp mặt lần đầu tiên lại là ở cốc sông đỏ, Gia Á nhớ lại, khi đó hắn hoàn toàn không có cảm giác bị theo dõi. Sau đó lại nghĩ ngay lúc đó Tắc Vạn đã nhắm trúng hắn, sau lại còn giả vờ anh em, lừa hắn mắc câu, hành vi lừa đảo xấu xa, không thể tha thứ được!
Nghĩ đến đây, Tắc Vạn lại đang ‘làm việc’ trên người hắn, nhìn thế nào cũng rất đáng giận a. Vì thế liền há mồm cắn một ngụm lên ngực người ta, không ngờ cái đau lại là răng mình.
Hiện tại hai người đang trên đường quay về, thu vây cũng đã chấm dứt, nhiệm vụ vận chuyển RWAR cũng hoàn thành, không còn chuyện gì quan trọng, Tắc Vạn quyết định chuyển lộ tuyến sang một vùng phong cảnh xinh đẹp, dắt Gia Á du lịch một phen.
Gia Á cảm thấy chuyến lữ hành rất thú vị, cảnh sắc rất kỳ lạ, Tắc Vạn thì hóa thân thành trung khuyển. Gia Á tới bây giờ vẫn chưa thấy qua những cây cối, sông ngòi và cả những dãy núi lơ lửng trên bầu trời hay những sinh vật phát sáng trong bóng đêm (Xin liên tưởng tới hình ảnh trong film Avatar) Tắc Vạn ngoan ngoãn theo phía sau, đảm nhiệm vai trò bảo vệ khiêm bảo mẫu, kiêm phương tiện di chuyển và còn nhiều nhiều vai diễn khác nữa, Gia Á không cần động tay làm bất cứ thứ gì, cơm dâng tận miệng chỉ việc há mồm, đi đường có người cõng trên lưng, ngủ có người lót cỏ, lúc đau lưng còn có người mát xa.
Cái giá phải trả chính là ngẫu nhiên sẽ bị ăn đậu hủ, bất quá Gia Á cũng bị luyện thành thói quen, hiện tại đã muốn quên đi việc phải chống cự.
Tối hôm nay, thức ăn do Tắc Vạn săn, lửa do Tắc Vạn đốt, giường là Tắc Vạn trải, con muỗi cũng do Tắc Vạn cưỡng chế ép rời đi. Gia Á chỉ phụ trách một công việc duy nhất là nằm lên đó sau khi ăn no, chuyện kế tiếp phải làm là……
Tắc Vạn nhìn Gia Á nằm lười trên tấm da thú, một ngọn dục hỏa liền bừng cháy trong cơ thể a!
Hai ngày nay Gia Á thực nhu thuận, phải nói là lười chống cự mới đúng, dọc theo đường đi Tắc Vạn ăn đậu hủ cũng no cả mắt rồi. Có điều có vài chuyện có lần một, sẽ có lần hai, có lần hai sẽ có lần ba, mà từ từ sẽ bắt đầu phát triển theo phương hướng không thể khống chế được.
Vì thế y áp người lên, đối phương chỉ hơi từ chối một chút sau đó liền có bộ dáng tùy ý ngươi. Hôm nay Tắc Vạn không hề có suy nghĩ sẽ đi tới bước cuối cùng nhưng không ngờ Gia Á lại đột nhiên ngẩng đầu cắn một ngụm lên ngực Tắc Vạn, lực đạo này ngang ngửa bị một con mèo con quào, nhưng cảm xúc mềm mại của đôi môi Gia Á, đầu lưỡi nóng bỏng làm làn da y phát run, đầu óc Tắc Vạn lâm vào một trận choáng váng, con ngươi dần chuyển sang màu đỏ. Còn Gia Á vừa làm chuyện xấu xong, nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tắc Vạn, xoa xoa cằm liền lười biếng nằm oài ra. Bộ dáng kia quả thực làm người ta muốn chà đạp, Tắc Vạn lập tức có một quyết định sáng suốt, ăn trước thời hạn!
Gia Á choàng cánh tay qua cổ Tắc Vạn, đôi chân bị ép tách ra quấn quanh thắt lưng y. Bàn tay Tắc Vạn di chuyển trên cơ thể hắn, thời tiết cuối thu man mát dễ chịu làm hắn có chút buồn ngủ. Đột nhiên cảm giác được bàn tay Tắc Vạn tiến tới nơi chính mình đã lâu không ‘dùng’ tới.
“Tắc Vạn!” Cảm giác bộ phận yếu đuối bị người khác nắm trong tay làm hắn không biết làm sao, trợn tròn hai mắt nhìn Tắc Vạn.
“Đừng sợ……” Tắc Vạn hôn nhẹ lên vành tai Gia Á, nhẹ giọng trấn an.
Gia Á cắn chặt môi dưới, kỳ thực động tác của Tắc Vạn rất ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve cậu nhỏ trong bàn tay nóng rực như lửa, cảm giác tê dại dần dần chạy lên thắt lưng. Thật ra từ lúc Tắc Vạn khơi mào hắn cũng đã có phản ứng, chính là cuộc sống cấm dục lâu năm làm Gia Á có thói quen mặc kệ dục vọng của mình. Chính là hắn cấm dục, cũng không phải một xác chết, hiện tại Tắc Vạn chơi đùa trong tay như vậy, loại nhu cầu bức thiết muốn phát tiết này làm Gia Á không thể xem nhẹ. Bàn tay Tắc Vạn thô ráp càng làm tăng cảm giác kích thích. Cánh tay muốn đẩy Tắc Vạn ra lại trở thành khoát lên vai y, cả người khẽ run rẩy thở hổn hển, Gia Á không thể không mặc niệm, chết tiệt, sao công phu Tắc Vạn lại tốt như vậy?
“Bảo bối, đừng cắn.” Tắc Vạn thân thiết hôn lên khóe môi Gia Á, nhanh chóng dùng đầu lưỡi tách ra hàm răng bên dưới cánh môi, đoạt lấy hương vị ngọt ngào.
“Tắc, Tắc Vạn………” Gia Á cảm thấy dục vọng sắp lên đến cực hạn, không khỏi uốn cong người, cố gắng đẩy về phía trước. Đây không phải lần đầu tiên của Gia Á, chính là lâu lắm rồi, đột nhiên bị kích thích mãnh liệt như vậy khó trách hơi nhanh một chút.
Phát tiết xong làm Gia Á hoàn toàn thất thần, hắn là một nam tử hoàn toàn khỏe mạnh, bởi vì chạy trốn mà suốt mười năm qua không hề làm. Đột nhiên bị một trận khoái cảm càn quét toàn thân, trên mặt vô thức xuất hiện biểu tình mê say, ngay cả ngón chân cũng có chút co rút.
Tắc Vạn nhìn cảnh đẹp trước mắt vô cùng hài lòng, Gia Á trải qua một trận phát tiết căn bản không hề chú ý tới một ngón tay Tắc Vạn đã bắt đầu thăm dò tới địa phương hẻo lánh ít người qua lại kia, mãi đến khi cảm nhận được một ngón tay lạnh lẽo tiến vào bên trong cơ thể, Gia Á mới hoàn hồn lại.
“Gì đó?” Gia Á biết chính mình hẳn là nên đẩy Tắc Vạn ra, sau đó công bằng đáp lại cho y một chút, nhưng thực sự hắn không còn đủ thể lực để làm chuyện đó, dư vị cao trào vẫn còn lưu động trong cơ thể chưa tan biến hết làm cả người hoàn toàn tê dại.
“Đừng lo lắng, là thuốc mỡ Mâu Đặc cho ta.” Tắc Vạn thực cẩn thận, ngay cả thuốc cũng mang theo bên người.
“Ta không phải nói cái đó! Ta là nói ngươi…..” Gia Á muốn nói, ý hắn không phải thuốc mỡ, là cái vật gì đang khuấy động trong cơ thể hắn! Rất rõ là ngón tay của Tắc Vạn, nhưng vì cái gì……..
“Tắc Vạn….. có thể hay không…….” Gia Á cũng hiểu được, Tắc Vạn từng trực tiếp thổ lộ với mình, mà hắn cũng không cự tuyệt, mối quan hệ của hai người sớm hay muộn cũng phải tiến tới bước này. Nhưng hiểu được là một chuyện, hiện tại đối diện với sự thật hắn vẫn không kiềm chế được sợ hãi, loại cảm giác bất lực khi nằm dưới thân Tắc Vạn mãnh liệt trào lên.
“Không thể.” Tắc Vạn biết Gia Á muốn hỏi cái gì, nhưng y không nghĩ tới việc dừng lại, y không phải thánh nhân, mỗi ngày đều nhìn thấy Gia Á nhưng cái gì cũng không thể làm, y đã nhẫn nhịn rất lâu.
“Gia Á, ta thực yêu ngươi vì thế đừng sợ gì cả, giao hết tất cả cho ta là tốt rồi.” Tắc Vạn nghiêm túc nhìn ánh mắt Gia Á, thổ lộ yêu ngữ, nhẹ nhàng hôn Gia Á, nhỏ giọng trấn an. Ở chung một khoảng thời gian lâu như vậy, Tắc Vạn dần dần cũng hiểu được cá tính Gia Á, nếu chính mình không chịu buộc hắn, quan hệ của họ nhất định sẽ không tiến triển được bước nào.
Câu ‘ta thực yêu ngươi’ kia đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Gia Á, người cô đơn chính là như vậy, giống như con nhím, một khi có ai đó có thể phá bỏ được lớp gai nhọn cứng rắn bên ngoài, sẽ dễ dàng đánh chiếm.
Có người yêu ta, Tắc Vạn nói, y thực yêu ta…………Gia Á vô thức cong khóe môi, bất an trong lòng nhanh chóng biến mất. Đúng vậy! Người này chính là Tắc Vạn, vì sao phải lo sợ? Hai tay vươn lên ôm lấy cổ y.
“Nếu ngươi làm ta đau, ta sẽ dùng đạn bắn ngươi thành cái sàng.” Gia Á căm giận uy hiếp bên tai Tắc Vạn.
Tắc Vạn nghe vậy liền bật cười. Nguồn :
“Yên tâm, nhất định sẽ làm ngươi sung sướng đến hét chói tai.” Tắc Vạn biết Gia Á đã nghĩ thông suốt, lúc này không làm còn chờ tới bao giờ? Không một ai cho rằng Tắc Vạn là người không biết nắm bắt cơ hội, nhưng đại đa số người lại tin tưởng, y là một người tự biết tạo ra cơ hội cho mình.
Sự thật chứng minh đại đa số luôn đúng! Này còn không phải cơ hội y tự tạo ra sao……. về phần lúc sau Gia Á có khoái hoạt đến thét chói tai hay không, phải hỏi những vị hàng xóm ở trên cây bên cạnh, hai chú chim nhỏ đáng thương, cả đêm không được ngủ ngon.