Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 12




Sự xuất hiện của Sophie làm bộ lạc xôn xao một trận, các thú nhân rất vui sướng, gần đây rất nhiều chuyện vui xuất hiện trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Trước là xuất hiện Gia Á, sau lại tới Sophie, khảm đặc cứ xuất hiện liên tục, hơn nữa thoạt nhìn đều rất mạnh mẽ.

Gia Á gần nhất đã giúp đỡ bộ lạc giải quyết nguy cơ thực nhân thử, Sophie lại trực tiếp cưỡi Mã Khắc Đa tới. Vì thế mọi người bắt đầu chú ý, hai vị anh em này rốt cuộc tới từ đâu? Có phải có thể mời thêm những khảm đặc khác tới đây để tạo mối quan hệ thân thiết không? Số đông lỗ đạt lại bắt đầu sôi nổi, bất quá mục tiêu lần này chuyển từ Gia Á sang Sophie mà thôi.

“Xem ra ngươi thực thích nơi này.” Sophie nhìn thấy Gia Á đã bắt đầu hòa hợp với cuộc sống ở bộ lạc này không khỏi cảm khái, đã lâu rồi không thấy Gia Á vui vẻ như vậy.

“Nói thật, ta cũng không muốn đi tiếp nữa, con người nơi này rất giống ta, đều có khả năng khống chế năng lượng riêng biệt, ta ở đây không phải ngoại tộc, thậm chí còn được hoan nghênh……” Gia Á bất đắc dĩ mỉm cười. “Đáng tiếc ta vẫn không phải là đồng loại của bọn họ, chỉ là giả thôi, một lúc nào đó sẽ bị vạch trần.” Gia Á tự hiểu, Sophie cũng biết rõ hắn không phải khảm đặc.

“Dù sao chúng ta cũng không có cách rời khỏi đây, vì sao ngươi không thử đi?” Sophie không hiểu, cậu có phản ứng tình cảm, cũng có thể hiểu được cảm xúc, nhưng thế giới nội tâm của con người vẫn quá phức tạp, cậu ta không được trang bị đầy đủ như vậy.

“Ta đã thất vọng quá nhiều, rất sợ.”

“Nếu đã thất vọng nhiều như vậy thì thêm một lần có sao đâu?” Lời nói của Sophie đâm đúng vào hồng tâm, chỗ yếu ớt trong lòng Gia Á.

Ở chung nhiều năm như vậy, Sophie rất hiểu suy nghĩ của Gia Á. Nhìn qua hắn rất có ý chí, nhưng thực tế suy nghĩ của hắn lại rất bảo thủ, phải bị người khác thúc đẩy, mới dám bước từng bước về phía trước. Cậu và Gia Á đã du hành rất nhiều năm trong hệ ngân hà, không phải vì hi vọng có thể tìm được một nơi gọi là nhà sao, không ai nguyện ý cả đời làm lữ nhân.

“Dù sao tạm thời cũng không có cách rời khỏi đây, nói thật, ta thích nơi này, nếu không đi nữa ta cũng không có ý kiến.” Sophie nói, mấy năm nay cậu cũng chán ngán phải đi lữ hành rồi.

Gia Á nhìn những người đi lại trong bộ lạc, bọn họ thân thiết chào hỏi hắn, gương mặt chất phát lộ ra tươi cười. Có lẽ vậy, thử thêm một lần nữa thì có sao, dù sao cũng đã thất vọng nhiều như vậy, thêm một lần nữa cũng đâu khác gì, đúng không?

“Sophie, ta nghĩ ngươi là thần bảo hộ của ta.” Gia Á cười nói.

“Ta không đám đảm đương trách nhiệm nặng nề đó, muốn tìm thần bảo hộ thì tìm người khác đi.” Sophie chỉ về phía đông.

“Cái gì cơ?” Gia Á tò mò, phía đông có gì sao?

“Lão công của ngươi, Tắc Vạn ấy, hiện tại không phải săn thú ở hướng đó sao.” Sophie nheo mắt lại, quét hình một chút.

“Đối thủ là Mãnh Mã Đặc, lão công của ngươi hoàn toàn chiếm ưu thế, không cần lo lắng.”

Gia Á dở khóc dở cười, cũng đã giải thích với sophie là kết hôn giả, chính là Sophie cứ bày ra bộ dáng phản đối, miệng cứ lập đi lập lại, hôm nay không ăn ngày mai ăn, ngày mai không ăn thì ngày nào đó sẽ ăn.

“Ngươi thực nên nếm thử cảm giác bị lỗ đạt nhớ thương cái mông của mình!” Gia Á căm phẫn bất bình, vì cái gì hắn luôn gặp phải đám người trực tiếp áp đảo, còn theo đuổi Sophie lại toàn ôn nhu như vậy? Ai! Mười hai mười ba tuổi thật là tốt! Ngay cả nhóm lỗ đạt cũng thích chăm sóc.

“Ta không sao cả, không tồn tại cảm giác nhớ thương gì cả, thống khổ chính là bọn họ.” Trên người Sophie có hàng ngàn trang bị có thể giật chết bất cứ con cự thú hung hãn nào trên đại lục này, ai dám đụng vào quả thực xui xẻo.

Cuộc sống của Gia Á và Tắc Vạn không vì tân hôn mà có sự thay đổi nào, ban ngày Tắc Vạn ra ngoài săn bắn, Gia Á tới học tập dược vật với Mâu Đặc, hay trồng trọt..v…v…. Còn buổi tối Tắc Vạn vẫn kiên trì muốn hai người ngủ chung giường. Gia Á thật sự không phải sợ cái gì mà nhiều năm đã quen ngủ một mình, thình lình có người nằm bên cạnh quả thực không được tự nhiên. Bạn đang �

Trở mình, Gia Á lại bắt đầu loi nhoi. Cánh tay Tắc Vạn vòng qua thắt lưng ôm cả người hắn vào trong ngực làm hắn có muốn xem nhẹ người bên cạnh cũng không thể.

“Ngủ không được sao?” Giọng nói Tắc Vạn vang lên với khoảng cách gần như vậy làm lỗ tai Gia Á ngưa ngứa.

Tắc Vạn chịu tra tấn đã rất khó nhịn, Gia Á lại cứ cục cựa bên người y.

“…….không sao.” Tựa vào nhau như vậy, cánh tay Gia Á liền đặt song song với Tắc Vạn, chênh lệch a! Thở dài! Nói cánh tay to như bắp đùi tuyệt đối không khoa trương. Vệt vằn trên cơ thể, làn da đen bóng, đồng tử màu vàng thật lớn trong bóng đêm tạo ra cảm giác thật kinh khủng.

“Ác quỷ…..” Gia Á đột nhiên nghĩ tới danh từ này, đối với người địa cầu mà nói, ngoại hình của Tắc Vạn tương tự như ác quỷ trong tôn giáo phương tây.

“Ác quỷ là gì?” Tắc Vạn chưa từng nghe thấy từ này.

“Ở quê hương của ta, người cao lớn thế này là ác quỷ.” Gia Á giải thích.”Ác quỷ là biểu tượng của cái ác.” Kỳ thực Gia Á cũng phát hiện, lỗ đạt có làn da đen cũng không nhiều, ít ra trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc chỉ có Tắc Vạn, màu đen này dường như có thể dung hợp với bóng tối.

Tắc Vạn bất đắc dĩ, y tà ác sao? Nếu y thực sự ác như vậy thì hiện tại đã nhào tới ăn sạch Gia Á chỉ còn bộ xương. Bất quá, bây giờ không phải lúc, Gia Á vẫn chưa tiếp nhận lỗ đạt, phải kiên nhẫn một thời gian nữa.

Một trận gió lạnh cuối thu thổi qua, Gia Á cuộn tròn người nhích về phía sau đụng tới cơ thể Tắc Vạn.

“Tắc Vạn, ngươi ấm quá.” Gia Á cảm thấy Tắc Vạn giống như một cái hỏa lò khổng lồ.

“Ta là thuộc tính hỏa mà.” Biết Gia Á cảm thấy lạnh, Tắc Vạn siết chặt tay ôm gọn hắn vào ngực mình.

Cảm giác được hô hấp của tiểu tử trong lòng ngày càng an ổn, Tắc Vạn bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc mềm của Gia Á, đang huyên thuyên lại lăn ra ngủ, bộ dáng mơ hồ hoàn toàn bất đồng bộ dáng thông tuệ bình thường. Tắc Vạn từng suy nghĩ, cả đời này có lẽ không có khảm đặc nào có thể làm mình động tâm, nhưng thần đã ban Gia Á cho y, thông minh, mạnh mẽ lại vô cùng cô độc. Á Sắt nói y gian trá, thế thì sao? Dù sao thì hiện tại Gia Á đã thuộc về y, về sau cũng vậy, vĩnh viễn cũng vậy.

Cúi đầu hôn lén lên môi Gia Á một chút, Tắc Vạn thỏa mãn tươi cười.