Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 16: Nấu cơm




Sau khi ăn cơm chiều xong, Bizani liền biến mất, sau đó có một con khô lâu lại đây thu dọn bàn ăn, đến lúc này, Lâm Tái mới buông đồ ăn trong tay xuống, nhìn về phía Lục Vũ: “Tiểu mỹ nhân, ngươi mới tới đây hả? Có muốn ta dẫn ngươi đi làm quen một chút hay không?”

“Muốn.” Lục Vũ nhíu mày một chút rồi đồng ý, tên mập mạp kia có một đầu tóc đen, ngay cả con mắt cũng là màu đen, mặc dù có chút béo, nhưng nếu hắn không mặc đồ lòe loẹt như thế này, thì bộ dạng của hắn rất giống Lục Vũ trước đây. Hắn cũng từng là một soái ca đó, nghĩ thế Lục Vũ nhìn chằm chằm tên kia trong chốc lát, con mắt đối phương rất to, sống mũi cũng rất cao, nếu người này không có một thân mập mạp, có lẽ cũng không tồi? Bất quá, cho dù đối phương có bộ dạng không tồi thì hắn cũng không có mấy thiện cảm, chỉ cần đối phương kêu một tiếng tiểu mỹ nhân…

Bất quá người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại hắn quả thật cần phải hiểu biết một chút về nơi ở trong tương lai của mình.

“Vậy thì tốt quá!” Thấy đối phương đồng ý, Lâm Tái lập tức nở nụ cười, sau đó tiến đến bên người Lục Vũ.

“Trước tiên ngươi dẫn ta đến WC đi.” Lục Vũ lộ ra nụ cười tươi tắn khoe cả hàm răng trắng tinh, gặp quỷ a, sau khi hắn đến tháp ma pháp liền nhịn, đã nhịn gần nửa ngày rồi!

Trong nháy mắt Lâm Tái hoảng thần, thật ra người trước mắt này bộ dạng cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng không biết vì cái gì, sau khi hắn đứng dưới tháp ma pháp nhìn thấy người nọ cười, trong lòng luôn ngứa ngáy không chịu được: “Ngươi cười thật là đẹp.”

Tiểu mỹ nhân? Xinh đẹp? Lục Vũ hận nhất chính là người khác nói hắn như vậy! Bất quá, hắn hiện giờ còn phải dựa vào Bizani sống qua ngày, cho nên quân tử báo thù mười năm không muộn!

Lâm Tái quả thực là một hướng dẫn viên du lịch giỏi, sau khi Lục Vũ đi theo hắn từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình bên trong tháp, trong tháp ngoại trừ Bizani, cũng chỉ có hắn cùng Lâm Tái là người sống. Mà quét tước dọn vệ sinh, phụ trách một ngày ba bữa, tất cả đều là vong linh.

Vong linh pháp sư dùng tinh thần lực ký kết khế ước với vong linh, ma pháp sư vẽ ma pháp trận khiến cho vong linh có thể hấp thụ ma lực trong không khí duy trì hoạt động và đốt cháy ngọn lửa linh hồn của vong linh. Ma pháp sư càng cường đại, có thể khống chế càng nhiều vong linh, còn có thể đốt cháy ngọn lửa linh hồn mạnh hơn. Mà vong linh ký kết khế ước với ma pháp sư, có được ngọn lửa linh hồn, vong linh cũng sinh ra ý thức, có thể trợ giúp chiến đấu, đương nhiên cũng có thể trợ giúp làm gia vụ.

Không thể không nói, trong tất cả ma pháp sư, vong linh pháp sư có chút yếu kém lúc ban đầu, nhưng khi bọn họ có được vong linh có năng lực lợi hại, thực lực sẽ trở nên rất mạnh, ngay cả ma pháp sư khác cũng không thể so sánh. Bất quá, vong linh ma pháp tuy cường đại, nhưng vong linh pháp sư muốn khống chế vong linh cũng phải có tinh thần lực rất mạnh, một phút sơ sẩy sẽ bị phản phệ, kết cục sẽ là thần hồn câu diệt.

Lúc trước Lục Vũ cũng đã đọc trong sách mà âm thầm kinh hãi, vong linh pháp sư bị mọi người kiêng kị cũng là chuyện bình thường, bọn họ có thể khống chế khô lâu, đùa bỡn linh hồn, thực lực lại cường đại… Trên đại lục này, cũng không biết tại sao vong linh pháp sư lại có thể nghĩ ra biện pháp khống chế vong linh giúp người thường làm việc, bởi vậy, có rất nhiều người nguyện ý học tập vong linh ma pháp, vong linh ma pháp cũng không bị mọi người bài xích nữa.

Đến tối, Lục Vũ ở trong một gian phòng, nguồn sáng trong phòng chính là một tảng đá có khắc ma pháp trận, tuy không sáng ngời như bóng đèn, nhưng lại không gây ô nhiễm cũng không tốn điện.

Cái giường trong phòng đã được thay mới, chăn nệm cũng mới, tuy Lục Vũ còn có chút ghét bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn nằm xuống cái giường kia.

Sau khi xuyên qua, phần lớn thời gian Lục Vũ  đều sinh hoạt trong Hệ thống vị diện giao dịch, điều này làm cho hắn có cảm giác không thật đối với thế giới này, nhưng hiện tại, hắn phải đối mặt tất cả! Thời gian này, hắn cũng muốn tiến vào Hệ thống vị diện giao dịch, nhưng nghĩ đến Bizani khống chế cả tòa tháp ma pháp này, nếu khí tức của mình đột nhiên biến mất…

Lần đầu tiên ngủ bên ngoài Hệ thống vị diện, Lục Vũ ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau hắn vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên mập mạp kia, lúc này đối phương cũng không mặc bộ đồ lòe loẹt như ngày hôm qua nữa, mà là một bộ đồ đơn giản màu đen, nhưng cũng đeo không ít vòng cổ vòng tay trang sức linh tinh.

“Cuối cùng ngươi cũng đến! Lão tổ tông đã đi rồi, về sau nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta!” Lâm Tái cười hì hì, hắn rất có hảo cảm với người trước mặt này.

“Nếu chỉ còn lại chúng ta, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi hủy thi diệt tích sao?” Lục Vũ cảm giác đối phương không có ác ý, nhưng hắn rất chán ghét ngữ khí đùa giỡn như vậy.

Bất quá, ngày hôm qua hắn luôn có cảm giác áp lực khi bước vào tòa tháp này, nhưng hiện tại hắn lại không có cảm giác gì hết… Bizani thật sự đã đi rồi sao?

Lâm Tái rút lui một bước: “Tiểu mỹ nhân, vì mạng sống của mình, ngươi không nên ra tay với ta a!”

“Tại sao?” Lục Vũ hỏi, tinh thần lực đảo qua, hắn cũng nhìn ra một chút huyền cơ, trách không được đối phương luôn đeo những món trang sức kia, tất cả đều có ma lực dao động!

Trang bị ma pháp? Những món trang bị ma pháp Hughes vạn phần trân quý vậy mà tên mập mạp này lại có một tá! Lục Vũ tin tưởng, nếu mình đánh cướp tên mập mạp này, cho dù không thể đổi được công pháp tu chân mà Khương Đào luôn tâm tâm niệm niệm, cũng có thể đổi lấy áo choàng chống bụi mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

“Tiểu mỹ nhân, chiếc nhẫn này là không gian đạo cụ, bên trong phong ấn không ít ma hạch cao cấp, đây là nhẫn phòng ngự, một khi có năng lượng cường đại tới gần ta sẽ tự động mở ra một lồng phòng ngự, còn cái vòng cổ này khi ta dùng tinh thần lực kích hoạt nó, nó có thể tạo ra một lồng phòng ngự đồng thời phát ra tín hiệu báo nguy…” Lâm Tái vừa chỉ vào mấy món trang sức vừa giải thích công dụng của chúng.

Cho nên nói, đối phương đã được trang bị từ đầu xuống chân rồi sao? Khóe miệng Lục Vũ co rút, rồi lại đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Ngươi có tinh thần lực? Ta rõ ràng không có cảm thấy ma lực dao động trên người ngươi…” Mặc kệ thế nào, hắn bây giờ tuyệt đối không dám ra tay với đối phương nữa rồi.

“Tại sao ta lại không thể có tinh thần lực? Tuy thiên phú của ta tương đối kém, nhưng lão tổ tông nhiều năm dạy dỗ cũng không phải giả.” Lâm Tái ưỡn ngực mở miệng.

Nếu khi còn bé hắn không bị thương nặng, thì hắn cũng có thể trở thành một ma pháp sư vĩ đại rồi đó. Đáng tiếc, bây giờ đừng nói là trở thành ma pháp sư, ngay cả trở thành một chiến sĩ cũng không được…

“Ngươi tên gì? Bizani đại nhân… Lại đối xử tốt với ngươi như vậy?” Lục Vũ lại hỏi, hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ.

“Ngươi không biết sao?” Lâm Tái kinh ngạc hỏi, sau đó lộ ra một nụ cười thật tươi: “Ta tên Lâm Tái · Peters.” Tại thành Kerr, không ai không biết đến hắn!

“Lâm Tái, ngươi là con cháu của Bizani đại nhân sao?” Khó gặp được một người có tính tình tốt lại không đề phòng mình, nếu không hỏi rõ ràng thì hắn sẽ tò mò chết mất!

“Không phải, thật ra ta cũng không biết tại sao lão tổ tông lại tốt với ta như vậy… Bất quá có thể ở lại chỗ của lão tổ tông vài ngày cũng rất tốt.” Lâm Tái đột nhiên uể oải, nhưng hắn khôi phục lại cảm xúc rất nhanh: “Chúng ta ăn sáng đi, tuy lão tổ tông không có thịt, nhưng vẫn tốt hơn đói bụng!”

“Đã chuẩn bị bữa sáng rồi à?” Lục Vũ kinh ngạc hỏi han.

“Không có, nhưng chỉ cần chúng ta phân phó một tiếng là được.” Lâm Tái trả lời.

“Ta có mang theo một ít thức ăn, không bằng chúng ta đến phòng bếp tự làm bữa sáng?” Lục Vũ chần chờ mở miệng, mặc kệ thế nào, hắn cũng không muốn ăn món súp đáng sợ kia nữa đâu!

Hiện giờ Bizani đã đi, hắn cũng cẩn thận kiểm tra phòng hắn một lần, chắc có thể lấy đồ ra khỏi Hệ thống vị diện giao dịch nhỉ? Dù sao ngày hôm qua hắn có mang theo một cái rương lớn nha!

“Ngươi biết nấu ăn? Vậy tự chúng ta làm đi!” Lâm Tái rất đồng ý với đề nghị này, cho dù tay nghề nấu nướng của Lục Vũ không tốt, nhưng vẫn tốt hơn súp rau củ!

Lục Vũ đóng cửa lại, vào Hệ thống vị diện giao dịch rất nhanh, hiện tại là buổi sáng, Khương Đào cùng Hughes cũng không ở, nhưng thức ăn trước kia vẫn còn.

Lục Vũ rất muốn đem mì ăn liền ra, nhưng thầm nghĩ, cho dù đem ra một thùng, thì với sức ăn của tên Lâm Tái kia cũng không ăn được bao lâu, hắn liền gạt bỏ dự định này. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lục Vũ chỉ đem ra một chai xì dầu cùng một ít thượng vàng hạ cám gia vị.

Ra khỏi Hệ thống vị diện, Lục Vũ còn đặc biệt dùng tinh thần lực cảm thụ tình huống xung quanh, sau khi phát hiện không có bất cứ dị động nào, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, Lục Vũ quá mức cẩn thận rồi, tuy đối với một ma pháp sư mà nói, mọi chuyện diễn ra trong tháp ma pháp, hắn đều rõ như lòng bàn tay, nhưng có ma pháp sư nào rãnh đến mức quan sát chằm chằm tháp ma pháp của mình hay không? Chỉ cần những thiết bị cảnh báo không bị tác động, thì phần lớn ma pháp sư sẽ không rãnh mà ý đến mọi ngóc ngách trong tháp ma pháp.

Khi mở ra cửa phòng, Lâm Tái quả nhiên còn đứng bên ngoài, Lục Vũ tin tưởng, đối phương nhất định rất nhàn hạ nên không có việc gì làm, mà hắn không thể học tập ma pháp nữa, có lẽ cũng nên học theo Lâm Tái an nhàn sinh hoạt sao? Không, sau khi cảm nhận được sự cường đại của Bizani, sau khi phát hiện mình tại thế giới này chỉ giống như con kiến, hắn liền có chấp niệm phải trở nên mạnh mẽ!

Lục Vũ cũng biết Bizani không thích ăn thịt, không ngoài dự liệu, trong phòng bếp, phần lớn đều là thực vật, vừa đa dạng vừa chất lượng cao.

Có hai loại thực vật không biết tên, một loại củ to lớn màu cam và một vật thể màu vàng đất có kích thước cỡ đồng tiền xu, còn có gạo cùng bột mì loại tốt nhất.

“Ai! Là khoai tây, trưa nay chúng ta chưng khoai tây ăn đi! Còn có cái này có thể ăn sống, hương vị cũng không tệ.” Lâm Tái lần đầu tiên tới phòng bếp, vô cùng tò mò mà nhìn những thứ kia, mấy thứ này khi hắn ở bên ngoài đã ăn rồi a! Mỗi lần đầu bếp chế biến đều có hương vị không tồi, thức ăn của lão tổ tông quá khủng khiếp a?

Có lẽ là vì ở trong này do vong linh chế biến sao? Lão tổ tông cũng thật là đáng sợ, thế nhưng lại tin vào trù nghệ của vong linh…

Vật thể có kích thước cỡ đồng tiền xu là khoai tây sao? Còn loại củ to lớn màu cam kia có thể ăn sống? Lục Vũ nhìn thoáng qua những thứ kia, sau khi phỏng chừng tài nấu nướng của mình một chút, liền nấu cơm, sau đó hấp khoai tây, tiếp theo, hắn gọt vỏ loại củ màu cam kia.

Loại củ này, mặc dù không có hương vị của cà rốt, nhưng khi ăn có cảm giác rất giống cà rốt.

Cuối cùng trên bàn chính là cơm chiên “Cà rốt”, khoai tây xì dầu còn có canh rau.

Chiên cơm là sở trường của Lục Vũ chỉ đứng sau nấu mì gói:v, khoai tây xì dầu chính là hấp khoai tây xong rồi cắt nhỏ, sau đó cho thêm xì dầu vào, cuối cùng là canh rau, cũng chính là đem rau xanh ném vào trong nước rồi cho thêm một chút muối một chút bột ngọt mà thôi.

Tuy nói thế, nhưng canh rau có nêm muối và bột ngọt còn ngon hơn súp rau củ gì đó.

Lâm Tái từng ngụm từng ngụm mà ăn cơm chiên, lần đầu tiên biết được cơm cũng có thể ăn ngon như vậy, hơn nữa bên trong còn có bỏ thêm rau củ, ăn vô cùng ngon miệng.

“Tiểu mỹ nhân, thì ra trù nghệ của ngươi tốt như vậy! Sau này ngươi có nguyện ý mỗi ngày nấu cơm cho ta hay không? Ta sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt lão tổ tông, xin hắn chỉ dạy cho ngươi nhiều hơn!” Hai mắt Lâm Tái tỏa sáng, nóng bỏng nhìn về phía Lục Vũ.

Lục Vũ tự động bỏ qua kiểu xưng hô của đối phương, sau đó tinh thần rung lên: “Một bữa cơm năm viên tinh hạch, bảo đảm ngươi hài lòng, thế nào?” Có heo không làm thịt chính là đứa ngốc!

“Tinh hạch cấp mấy?” Lâm Tái nhìn bộ dáng của Lục Vũ, trong lòng rung động, hỏi han.

Ánh mắt Lục Vũ lập tức sáng lấp lánh, nhưng không dám thi triển công phu sư tử ngoạm: “Năm viên tinh hạch cấp 1 là đủ rồi.”

“Tinh hạch cấp thấp nhất trên người ta chính là cấp 2, trị giá một kim tệ, bằng hai mươi viên tinh hạch cấp 1, vậy một viên có thể ăn được bốn bữa rồi nhỉ? Một ngày ta cho ngươi một viên, ngươi cho ta thêm món tráng miệng nha? Không… Chúng ta không thể lấy đồ vật từ bên ngoài vào, mà thức ăn trong tháp ma pháp…”

“Cứ quyết định vậy đi!” Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Lục Vũ cảm thấy, vì tinh hạch, bản thân sẽ chui đầu vào bếp!