Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 7: Chứng thất hồn




*Thất hồn = mất hồn

Con người khi rơi vào sợ hãi cực độ, thân thể sẽ bộc phát ra tiềm lực vô hạn.

Giống như lúc này, ngày thường Dụ Trăn vốn không có bao nhiêu sức, mà bây giờ, Lão Hoàng một đời làm nông khí lực lớn cũng không thể kéo cậu đi được. Cậu thật sự chết sống không muốn để Lão Hoàng túm ra ngoài kia.

Lão Hoàng bị hành động trốn tránh y như con nít này của cậu chọc vui vẻ, sau đó cũng không tiếp tục kéo cậu nữa, chỉ xoay người cầm cái tay đang bám lấy cột của cậu, dỗ dành nói: "Cậu đứa nhỏ này thật là, người ngồi bên ngoài cũng không phải nước lũ thú dữ gì, hơn nữa chẳng phải còn có tôi ở cùng cậu sao, tới đây, buông tay, nghe lời."

Dụ Trăn tiếp tục lắc đầu, chỉ hận không thể quấn luôn hai chân mình lên cột. Một luồng lạnh lẽo bỗng hung mãnh lan tràn trong cơ thể, đại não lại bắt đầu trở nên chậm chạp, đôi môi từ từ chuyển sang màu tím, gần như đến hít thở cũng phải cố hết sức.

"Tay cậu sao lạnh thế, bị bệnh?"

Lão Hoàng rõ ràng cảm giác được bàn tay ông đang nắm dần mất đi độ ấm, lại thấy sắc mặt Dụ Trăn thật sự không tốt, không đơn giản chỉ là phản ứng sợ hãi, ông vội giơ tay sờ trán cậu.

"Ai nha! Trán của cậu sao cũng lạnh thế này!"

Dụ Trăn đã không thể nghe được thanh âm của ngoại giới, cũng không thể cảm giác được sự đụng chạm của người khác. Cậu chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang nói với cậu điều này, chúng nó hy vọng cậu có thể tự cứu.

Thình thịch.

Thanh kiếm gỗ đào trong tay rơi xuống đất, ý thức dường như cách cậu rất xa. Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng chuông quỷ dị, cậu cảm giác có một bóng đen vô hình đang tới gần, muốn câu hồn phách của cậu đi.

"Tản ra."

Trong thế giới mông lung hỗn loạn, một giọng nói lành lạnh quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, sau đó có vài tiếng xôn xao, rồi tiếng chuông biến mất, ý thức trở lại, thanh âm của ngoại giới một lần nữa xuất hiện, trước mặt cậu nhiều thêm một đôi chân dài được quần dài màu đen bao quanh.

"Ngài Ân, Dụ Trăn cậu ta có vẻ không ổn, hình như bị bệnh rồi."

"Cậu ấy chỉ là bị lạnh."

Hơi thở ấm áp truyền đến từ trước mặt, bàn tay đang ôm cột của Dụ Trăn dần buông lỏng, rồi vươn ra phía trước, tư duy chậm chạp đã khiến cậu không còn loại cảm xúc sợ hãi dư thừa kia nữa, mà chỉ còn lại bản năng và dục vọng cầu sinh.

Sống sót, muốn được tiếp tục sống.

Ngay cả khi chỉ còn lại có một mình, cũng muốn tiếp tục sống.

Ân Viêm vươn cánh tay đón được thân thể cậu, rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Bàn tay chậm rãi vuốt dọc theo sống lưng cậu, chờ đến khi thân thể đông cứng của cậu dịu xuống mới dừng lại động tác. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lão Hoàng đang trừng lớn mắt nhìn họ, lịch sự nói: "Làm phiền ngài mang chút nước nóng lại đây, cám ơn."

Tầm mắt Lão Hoàng dừng trên gương mặt bình tĩnh của hắn rồi chuyển qua trên người Dụ Trăn đang ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông kia, có chút phản ứng không kịp mà đáp ứng. Sau đó ông xoay người đi đến phòng bếp, đi nửa đường lại nhịn không được dừng bước quay đầu lại.

"Cầm lấy."

Ân Viêm một tay bưng chén cháo, một tay vươn ra trước mặt Dụ Trăn.

Đưa lưng về phía Lão Hoàng, Dụ Trăn nghe vậy ngoan ngoãn duỗi tay ra, đặt bàn tay vẫn cứ lạnh lẽo của mình vào lòng bàn tay Ân Viêm.

Hai người tay nắm tay vào phòng, bóng dáng cả hai biến mất phía sau cánh cửa.

Lão Hoàng trừng mắt nhìn ván cửa đóng lại, cả đầu đều là câu không thể tin nổi.

Tình huống này hình như hơi sai sai, sao có vẻ khác với suy nghĩ của ông thế nhỉ?

Cuối cùng cũng có thể đơn độc ở chung, Ân Viêm để Dụ Trăn ngồi vào mép giường, tay nhẹ nhàng phất qua trước mặt cậu.

Ánh mắt mê mang của Dụ Trăn đột nhiên tỉnh táo lại từ một mớ hỗn độn, cậu trợn mắt nhìn Ân Viêm đứng trước mặt, trái tim co rút, đứng bật dậy muốn chạy trốn.

"Cậu sắp chết."

Ân Viêm trực tiếp mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh ném ra một quả bom.

Động tác đứng dậy của Dụ Trăn cứng đờ, cậu trừng mắt phòng bị nhìn hắn, ngón tay siết chặt mới phát hiện kiếm gỗ đào đã biến mất. Cậu im lặng vài giây, sau đó như là nhận mệnh, thân thể mềm oặt ngồi trở lại mép giường, cúi đầu khàn giọng nói: "Anh một lúc nữa hãy giết tôi có được không, tôi muốn đốt một ít giấy cho ông nội."

Thuận tiện cũng đốt một ít cho mình.

Ân Viêm nhìn đỉnh đầu loạn tóc của cậu, trong mắt có chút bất đắc dĩ, lặng lẽ thở dài một tiếng, tự giác lui về phía sau cách cậu một bước xa, sau đó bưng chén cháo đặt trên tủ đầu giường lên, vừa nhẹ nhàng chuyển động vừa giải thích: "Muốn giết cậu không phải tôi, mà là chính cậu."

Dụ Trăn sửng sốt, ngửa đầu nhìn hắn.

"Hồn phách của cậu không được đầy đủ. Trước đây có tôi ở trong cơ thể cậu tọa trấn, cậu còn có thể an toàn không lo lắng gì, tránh thoát dò xét của âm sai mà bình an lớn lên. Hiện tại An Hồn Châu đã vỡ, tôi không thể tiếp tục ở lại trong cơ thể cậu nữa, còn có thể an ổn sống sót hay không, là do cậu tự quyết định."

Theo chuyển động của hắn, cháo đào hoa lại lần nữa bốc lên hơi nóng, mùi cháo thoan thoản trong không khí.

"Người vốn phải có ba hồn bảy phách*, cậu lại chỉ có một hồn hai phách, có thể sống đến bây giờ đã là không dễ, vạn nhất......"

Ân Viêm nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, đưa chén cháo ra trước mặt cậu, nói: "Ăn đi, đây là của Sơn Thần tặng, có thể trợ giúp cậu tạm thời ổn định thần hồn, tránh khỏi rắc rối của chứng thất hồn."

*Bản raw để "ba hồng sáu phách" 人本该有三魂六魄 – nên tui sửa lại 

Lượng thông tin trong câu này thật sự quá lớn, Dụ Trăn tiêu hóa không kịp, lúc đang ngơ ngác thì chóp mũi ngửi được mùi hương mê người của cháo đào hoa, theo bản năng vươn tay tiếp nhận, sau đó đột nhiên hoàn hồn, lắp bắp hỏi: "Hồn, hồn phách không được đầy đủ là chuyện gì? Ở trong cơ thể là sao? Chứng thất hồn lại là cái quỷ gì? Tôi, anh......"

Thứ muốn hỏi quá nhiều, cậu vốn không phải là người thông minh gì, đầu óc cũng không quá linh hoạt, bây giờ vừa sốt ruột vừa khiếp sợ nên không thể nói nên lời.

Ân Viêm đột nhiên vươn tay vỗ đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Uống cháo trước đã, chủ nhiệm Hoàng đến."

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị Lão Hoàng tay xách bình nước sôi đẩy ra, ông vừa đi vào vừa tự cho là không dấu vết mà đánh giá tình huống của hai người, nói: "Nước nóng đây, Dụ Trăn thế nào, còn khó chịu sao?"

Dụ Trăn đến từng tuổi này còn chưa bị người nào vỗ đầu thân mật như thế, trong lúc ngây người không chú ý tới lời Lão Hoàng, rõ ràng còn có rất nhiều điểm không rõ, nhưng kỳ lạ là cậu không hề cảm thấy sợ hãi. Trong lòng đột nhiên toát ra một ý nghĩ, cũng tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ.

—— Người sờ đầu cậu như thế, sẽ không hại cậu, tuyệt đối không.

Ý nghĩ này đến rất bất ngờ, nhưng vừa xuất hiện đã nảy mầm đâm chồi trong não. Giống như đời trước cậu đã nghĩ như vậy, cũng khắc sâu ý nghĩ này vào linh hồn, chỉ chờ đến đời này khi đụng tới người đó sẽ kích phát ra.

Tay của đối phương, rất ấm.

Cậu vùi đầu uống một ngụm cháo hoa đào nhiệt độ vừa miệng, chỉ cảm thấy vị ngọt lành và ấm áp từ đầu lưỡi lan ra toàn thân, làm người ta nhịn không được thoải mái than nhẹ.

...... Giống như tay của ông nội.

"Sáng thức dậy cậu ấy không ăn bữa sáng, nên bị tuột huyết áp, hiện tại uống chút cháo đã không có việc gì." 

Ân Viêm thay Dụ Trăn đang ngẩn người trả lời vấn đề của Lão Hoàng. Hắn tiến lên một bước nhận bình nước sôi, quen cửa quen nẻo lấy chén trà Dụ Trăn đặt trong ngăn tủ, rót ly nước ấm đặt trong tầm tay của Dụ Trăn, sau đó nhìn về phía Lão Hoàng nói: "Làm phiền ngài rồi, giữa trưa mời ngài ở lại dùng cơm."

Cái tình tiết chủ khách đảo ngược gì thế này?

Lão Hoàng choáng váng, ông nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhớ tới lúc nãy ở phòng bếp nhìn thấy màn thầu mì sợi và cháo rau, trong lòng càng đau xót, ông thở dài, lắc đầu nói: "Không được...... Dụ Trăn, ông nội của cậu tuy rằng đã đi, nhưng đời còn rất dài, đừng quá khắc nghiệt với bản thân, cậu này...... Ai, tôi đi trước, còn nhà khác chờ tôi đến phát trợ cấp."

Cũng không phải là hậu bối thân quen gì, ông cũng không dám nói nhiều, thấy hai người trước mặt đã hòa giải hiểu lầm nói chuyện bình thường lại, nên chào hỏi chuẩn bị rời đi.

Uống xong cháo Dụ Trăn rốt cuộc có thể suy nghĩ lại như thường. Cậu nghe vậy vội vàng đứng lên, ngượng ngùng muốn giữ ông lại, nhưng nhớ tới sọt đồ ăn trống rỗng trong phòng bếp nhà mình, lời mời kẹt ngang cổ họng. Cậu sờ sờ trên người, sau đó lấy hai hộp thuốc còn dư ở lễ tang lần trước đưa cho Lão Hoàng.

Ân Nhạc ngồi chờ ở phòng trước bị trăm móng vuốt cào tim cào phổi, vừa quyết định đi ra sân sau nghe lén. Cậu vừa đứng dậy thì thấy anh hai nhà mình và Dụ Trăn, người vốn xem anh hai nhà mình là quỷ, cùng nhau sóng vai đi ra, cùng nhau lịch sự tiễn Lão Hoàng ra cửa.

"???"

Tình huống gì vại?

Đứng cạnh cửa lớn chỉ còn nửa bên nhìn bóng lưng Lão Hoàng biến mất ở cuối con đường đất, Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn Ân Viêm, chần chờ mở miệng: "Anh......"

"Mượn xác hoàn hồn, cùng chết cùng sống. Cảm giác ngày đó của cậu không sai, người cậu cứu đã qua đời. Hiện tại ở trong thân thể này, chỉ là một mạt tàn hồn đã từng cộng sinh ở trong cơ thể cậu."

Ân Viêm nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh mà bao dung, khẽ thở dài: "Dụ Trăn...... Tôi muốn nói chuyện với cậu như vậy đã rất lâu." Lâu đến mức khái niệm thời gian cũng đã mơ hồ, thiếu chút nữa đã quên chính mình là ai.

Củi trong bếp phát ra tiếng "tách tách" nhỏ, một vài bụi than văn ra, văn lên mu bàn tay Du Trăn đang ngây người sau bếp lửa.

"Shh ——"

Dụ Trăn bị nóng hoàn hồn, theo bản năng phủi đi bụi than rồi xoa xoa mu bàn tay, nhìn ngón tay khôi phục chút huyết sắc, rên rỉ bưng kín đầu.

Không có lạnh lẽo cản trở, đại não không còn chậm chạp nữa, lý trí và chỉ số thông minh cùng nhau online cuối cùng cậu cũng tiêu hóa xong một đống lớn tin tức Ân Viêm vừa nói.

An Hồn Châu, mượn xác hoàn hồn, chứng thất hồn...... Không, đều không phải sự thật.

Cậu chỉ là một giây não tàn đốt đi hạt châu mà thôi, sao chủ nghĩa duy vật cậu theo đuổi hai mươi năm nay đột nhiên biến đổi lớn như thế này.

Cuộc nói chuyện kia bởi vì Ân Nhạc đến gần mà chấm dứt. Cậu không biết nên đối mặt với một "Ân Viêm" tự xưng là "mượn xác hoàn hồn" kia thế nào nữa, càng không biết nên làm sao để đối mặt người nhà của người chết bị "mượn xác hoàn hồn". Trong lòng còn không hiểu được tại sao cậu lại tự chủ trương thay "Ân Viêm" hiện tại chột dạ áy náy, dưới sự hoảng loạn, cậu theo bản năng tìm cớ né qua phòng bếp, tránh khỏi trung tâm phiền toái.

Nhưng trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp, huống chi cũng trốn không được bao lâu, khoai lang phỏng tay hiện tại còn ngồi bên ngoài đó.

Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ?

Cậu lấy tay ôm mặt, nhớ lại cuộc sống ngu ngốc của mình trong khoảng thời gian này, trong lòng hiểu rõ lời Ân Viêm nói tám chín phần mười đều là sự thật, nhưng mà......

【 Tiểu Trăn, đừng trách ông nội lải nhải dong dài. Quyển sách này cho con, con chăm chỉ tu luyện, nếu không tàn hồn của vị đại năng trong cơ thể con sớm hay muộn cũng sẽ nhảy ra ăn sạch con. Đến lúc đó, không chỉ đời này của con xong, kiếp sau cũng sẽ tiêu luôn. 】

【 Đường nhân duyên của con bị tàn hồn trong cơ thể con ảnh hưởng, ông nội không tính ra được, ai, nói không chừng đã bị cắt đứt rồi. Thật là làm bậy nha, Tiểu Trăn nhà ta đời này xem ra phải độc thân rồi. 】

【 Sinh tử luân hồi là do thiên mệnh, Tiểu Trăn, con nghịch thiên sinh ra, thân duyên đứt đoạn, chú định cơ khổ, chỉ có tàn hồn trong cơ thể con mới có thể để lại cho con một đường sinh cơ, sống, phải sống thật tốt. 】

【 Tiêu rồi tiêu rồi, Tiểu Trăn, kiếp sau sợ là con phải đầu thai thành một chú heo nha, ông nội không muốn có một đứa cháu béo như heo đâu. Nhanh lên, quyển sách kia đâu, nhanh lấy ra mà tu luyện, lấy lòng vị đại năng kia, để đại năng sửa mệnh cách kiếp sau cho con nào. 】

Mấy lời tưởng như vui đùa chợt hiện lên trong óc, bộ dáng ông nội tác quai tác quái thích chế nhạo cậu giống như vẫn còn ở trước mắt, lòng Dụ Trăn thót lên một cái, như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu đứng dậy bước nhanh tới phòng trước.

Tác giả có lời muốn nói:

Về ấn tượng thứ ba

Dụ trăn: Người tốt, người mang theo cảm giác bao dung ấm áp của trưởng bối giống như ông nội đều là người tốt【 nếu không phải quỷ thì càng tốt hơn

Cảm ơn địa lôi của Ka mãn! Yêu cậu moah moah =3=

PS: Nhóm tiểu thiên sứ Nguyên Đán vui vẻ, moah moah moah moah =3=