"Tiểu Lưu, cô quen bộ trưởng Dụ của Cẩm Giang?"
Cấp trên Lưu Tiên Tiên nhích tới dò hỏi. Hắn vốn là người luôn lạnh nhạt với người mới nay đột nhiên trở nên hòa ái thân thiết, tầm mắt như có như không dừng trên bốn chữ "vườn ươm Trăn Nhất" in trên danh thiếp trong tay Lưu Tiên Tiên, có hơi đỏ mắt.
Bây giờ có ai không biết mợ chủ Dụ Trăn này là đại bảo bối của Ân gia. Không những vừa xuất hiện đã ngồi vững trên vị trí mợ chủ, mà mỗi lần xuất hiện đều có cậu chủ Ân Viêm tự mình đưa ra đón vào, chưa bao giờ đi về một mình, bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt.
Năm trước bên Cẩm Giang dành riêng một dự án khu giải trí theo chủ đề cho cậu chủ và mợ chủ luyện tập, bây giờ dự án đã gần kết thúc, bước tiếp theo của cậu chủ còn chưa có tiếng gió, bên Tường Phi đã sắp xếp cho mợ chủ một hệ liệt nước hoa cao cấp, trình độ coi trọng có thể thấy được rõ ràng.
Nghe nói bên Cẩm Giang có một thực tập sinh là vì nghi ngờ có quen biết với mợ chủ, chỉ nói có mấy câu, lập tức được trọng dụng. Người nọ không chỉ nhanh chóng chuyển thành nhân viên chính thức, còn được điều đến dự án lớn như khu thương mại tổng hợp, trở thành trợ lý cho nhân tài Trì Nam phó giám đốc Trì do công ty dùng số tiền lớn đào từ nước ngoài về.
Mà bộ trưởng nào đó của dự án khu giải trí theo chủ đề luôn mặt sưng mày xỉa nói xấu sau lưng Dụ Trăn, không đợi dự án khu giải trí kết thúc, đã bị điều đến công ty con.
Bây giờ mọi người đều ngầm lưu truyền rằng nếu ai rơi vào mắt mợ chủ, đã tương đương với việc lộ mặt với chủ tịch hai bên. Chỉ tiếc vị mợ chủ này quá điệu thấp, số lần tới công ty cũng ít, còn luôn dính thành một cục với cậu chủ, làm người ta hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận.
Hiện giờ mắt thấy lại thêm một người thật thật giả giả quen biết mợ chủ xuất hiện, sao mọi người lại có thể không động tâm cơ chứ.
Lưu Tiên Tiên tuy rằng tuổi còn trẻ, biểu hiện trước mặt Dụ Trăn cũng ngây ngô thận trọng, nhưng có thể vào Tường Phi, có thể đi theo cấp trên vào văn phòng Cừu Phi Thiến báo cáo công tác, bản thân cô sao có thể là bao cỏ.
Cô nghe cấp trên hỏi như vậy, vẻ mặt và ánh mắt cũng quai quái, tâm tư vừa động, đặt danh thiếp lên văn kiện, thu lại kinh ngạc và nghi hoặc vào trong lòng, theo lời hắn mỉm cười trả lời: "Tôi với tổ trưởng Dụ từng là bạn học, người rất tốt, lúc ấy rất chiếu cố tôi."
"Đã từng là bạn học à...... Đúng rồi, nghe nói cô cũng từ nước ngoài trở về, người Hoa ở nước ngoài cũng không nhiều......" Cấp trên vừa hâm mộ lại ghen ghét mà phụ họa một câu, đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô: "Tôi khuyên cô tốt nhất không nên tùy tiện đi tìm bộ trưởng Dụ, con trai lớn của chủ tịch chúng ta là một người "bảo vệ thức ăn", không muốn nhìn nhân viên không liên quan dính trên người bộ trưởng Dụ. Nếu cô với bộ trưởng Dụ chỉ là sơ giao, vậy tốt nhất vẫn nên thức thời một chút, chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ giao là được."
Mấy lời này nghe có hơi chua chát, nghi hoặc trong lòng Lưu Tiên Tiên quả thực đã sắp bùng nổ, trên mặt lại không lộ ra gì. Cô trả lời: "Cám ơn giám đốc đã chỉ điểm, cái đó, giám đốc, phía dưới còn chờ văn kiện, tôi đi trước?"
"Đi thôi đi thôi."
Cấp trên xua tay, nhìn cô cầm văn kiện rời đi, lại quay đầu nhìn cửa văn phòng chủ tịch, sửa lại cổ tay áo, cũng rời đi.
Trong văn phòng, Cừu Phi Thiến cẩn thận nhận hộp quà Dụ Trăn đưa qua, nhẹ nhàng mở ra.
Một mùi hương thanh đạm lại mơ hồ mang theo hơi đắng của thuốc từ từ khuếch tán. Cừu Phi Thiến ngửi được đầu tiên là nhíu mày, đợi khi quen với mùi này, lại càng ngửi càng thích, còn cảm thấy thư thả đầu óc.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi ngửi mùi hương này, đầu óc phát đau khi mở họp tựa hồ cũng theo mùi hương dần thả lỏng.
"Mùi hương này...... Ừm, có khá nhiều giai đoạn, ngửi vào rất thoải mái." Bà tán thưởng mà khen một câu, lúc này mới cẩn thận nhìn hoa hồng trong hộp, sau đó lập tức thất thố mà hô nhỏ một tiếng. Bà vươn tay sờ sờ hoa hồng với cánh hoa trùng điệp tràn ra bên trong hộp, yêu thích bộc lộ hết ra ngoài.
"Đây là chủng loại mới?" Trên mặt bà vô thức lộ ra một nụ cười, cẩn thận lấy ra một nhánh hoa hồng nhìn kỹ, phát hiện nó không chỉ lớn hơn so với hoa hồng bình thường, mà số cánh hoa cũng nhiều hơn, trông cực kỳ ung dung hoa quý.
Quan trọng nhất là màu sắc này thật sự quá đẹp!
Trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một cô công chúa nhỏ. Cừu Phi Thiến ngày thường thoạt nhìn dứt khoát lưu loát, quần áo mặc trên người cũng chỉ chọn thiên về màu lạnh, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ thích mấy màu tươi tắn, cảm thấy nhìn qua tâm trạng tốt hơn.
"Đẹp! Càng ra ngoài màu hồng càng nhạt nhìn rất mềm mại, không hề tục khí! Tiểu Trăn, đây thật sự do tự con trồng?"
Dụ Trăn thấy bà thích, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra nụ cười. Cậu gật đầu, trả lời: "Loại hoa này mới vừa trồng không bao lâu, cây thành công khá ít, nên chỉ cắt được mấy đóa như vậy, nếu mẹ thích con sẽ đưa một chậu đến đây cho mẹ."
Hoa này đều được trồng chung với dược thảo, mùi hoa ngửi lâu sẽ rất tốt cho thân thể. Cậu gần đây đang định mang chút hoa cỏ đặt vào văn phòng của người Ân gia, để họ dưỡng thần.
Cừu Phi Thiến nghe vậy thì động tâm. Bà sờ sờ cánh hoa ướt át no đủ trong tay, suy xét một chút, vẫn lắc đầu cự tuyệt kiến nghị của cậu: "Đừng, con trồng một chậu hoa không dễ, mẹ chỉ biết ngắm cái đẹp, con mang tới đây mẹ không biết chăm sóc, để nó hư mất."
"Không sao, hoa này rất dễ trồng, định kỳ tưới nước phơi nắng là được. Con còn có vài chậu, đưa đến đây cho mẹ một chậu cũng không ảnh hưởng gì. Hơn nữa, hoa này cũng không phải để mãi ở chỗ mẹ, chờ hoa tàn rồi, rất khó coi, con còn phải mang về."
Hoa đặt trong chuyển bồn có thể để nó nở mãi, nhưng sau khi mang ra thì không được. Vì không để hoa có vẻ quái dị, cậu cần định kỳ mang hoa cỏ về "bảo dưỡng" một đoạn thời gian, làm chút chuyện che mắt.
Cừu Phi Thiến nghe cậu nói như vậy, cuối cùng cũng không thắng nổi sự yêu thích với hoa hồng, đồng ý để cậu mang hoa đến. Bà nhịn không được lại khen cậu một hồi lâu, khen đến khi cậu ngượng ngùng mới tiếp tục xem quà khác trong hộp.
Vô thức nửa giờ đã trôi qua, Cừu Phi Thiến đều thưởng thức mỗi món quà rồi khen qua một lần, thậm chí còn chuẩn bị pha ngay một bình trà hoa hồng uống thử, may mà Ân Hòa Tường kịp thời gọi điện thoại đến, bằng không phỏng chừng thời gian buổi chiều đều dành cho quà tặng.
Trà hoa uống không thành, Cừu Phi Thiến không cam lòng. Trước khi ra cửa còn cố ý lấy toàn bộ hoa hồng ra, dùng ruy băng bó lại rồi ôm vào trong ngực, nước hoa thì đặt vào cái túi nhỏ cầm trong tay, túi xách của mình thì ném cho Ân Viêm. Sau khi xác nhận tất cả đồ vật đều có thể thấy được, mới nở một nụ cười rụt rè, ôm quà bước ra cửa văn phòng.
"A, hoa trong ngực chủ tịch thật đẹp, là ai đưa vậy? Chẳng lẽ là món quà tình yêu của chủ tịch Ân chúng ta tặng?" Vừa quẹo qua khu làm việc của nhân viên, một tổng giám nguyên lão được Cừu Phi Thiến trọng dụng liền mở miệng trêu ghẹo, vấn đề hỏi vừa vặn chạm đến lòng Cừu Phi Thiến.
Cừu Phi Thiến cười liếc bà một cái, sờ sờ hoa trong ngực, trả lời: "Hòa Tường sẽ không tặng món quà tri kỷ như vậy đâu. Đây là hoa Tiểu Trăn nhà tôi tặng, nhìn hoa hồng xinh đẹp này đi, là chủng loại mới do tự nó trồng đó, còn cả nước hoa này nữa, tất cả đều do chính nó làm, nói là bù quà Ngày của Mẹ cho tôi. Haizz, cô xem nhiều đồ như vậy, thật là làm khó một bé trai như nó đích thân làm cho tôi. Được rồi, không hàn huyên nữa, tôi mang bọn nhỏ đi ăn cơm, các cô cũng mau đi ăn cơm đi, tan làm thôi."
Nguyên lão nghe vậy lập tức ồn ào, những người khác thấy Cừu Phi Thiến tâm tình tốt, cũng ồn ào theo. Cừu Phi Thiến cười càng thêm xán lạn, giả vờ nói họ vài câu, tâm tình siêu tốt giẫm giày cao gót vào thang máy.
Dụ Trăn còn chưa gặp qua loại trường hợp "khoe khoang" này, bị mọi người ồn ào náo loạn đến cả mặt đều đỏ thẫm, bối rối trộm trốn ra phía sau Ân Viêm, ý đồ thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Cừu Phi Thiến lại càng không để cậu trốn, trực tiếp kéo cậu đến bên người, mỹ kỳ danh là để cậu nói về nước hoa, thật ra là đang khoe khoang.
Cứ như vậy một đường rêu rao ra khỏi tổng bộ Tường Phi, còn không đợi Ân Viêm lái xe ra phạm vi tổng bộ, chuyện mợ chủ tặng chủ tịch một chủng loại hoa hồng mới và nước hoa tự làm đã truyền khắp công ty.
Lưu Tiên Tiên nghe các đồng nghiệp bát quái, đứng dậy đi đến chỗ pha trà, lấy ra danh thiếp Dụ Trăn đưa sờ sờ, trong ánh mắt ảm đạm lại mang theo một chút thoải mái.
Thì ra Dụ Trăn học trưởng chính là mợ chủ thần bí kia...... Cô bỗng nhớ tới thiếu niên luôn cúi đầu không có cảm giác tồn tại gì trong trí nhớ, sụp bả vai.
Xem ra học trưởng Dụ Trăn mấy năm nay thật sự sống rất ổn, bây giờ tìm được ái nhân cũng rất yêu anh ấy...... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cô nắm chặt danh thiếp, có chút muốn khóc, lại cảm thấy yên tâm.
Người tốt nên được hưởng một cuộc sống tốt. Học trưởng Dụ Trăn dịu dàng săn sóc trước kia, bây giờ nhất định sẽ được người quý trọng.
Tổng bộ Tường Phi và tòa nhà Cẩm Giang cách nhau cũng không xa, lái xe một lúc đã đến.
Người một nhà hẹn nhau ở bãi đỗ xe. Dù sao cũng là Ngày của Cha, mặc dù Cừu Phi Thiến rõ ràng chiếm sân nhà hôm nay, nhưng mọi người vẫn rất nể tình để Ân Hòa Tường chọn địa điểm liên hoan.
Ân Hòa Tường vờ như không thấy bọn nhỏ "bất công", thuận tay chọn địa điểm liên hoan ở một nhà hàng Cừu Phi Thiến thích, dỗ Cừu Phi Thiến càng thêm vui vẻ.
Người một nhà náo nhiệt ăn cùng bữa cơm. Ăn cơm xong, Ân Hòa Tường và Cừu Phi Thiến liếc nhau, nhìn Ân Viêm đang nhỏ giọng nói gì đó với Dụ Trăn, lại ăn ý dừng lại câu chuyện. Ân Hòa Tường ho nhẹ một tiếng, mới mở lời: "Cái đó, Tiểu Trăn này, chuyện mấy hôm trước chúng ta nói sẽ giúp con tra, bây giờ đã có kết quả rồi."
Lời này vừa ra, ghế lô lập tức yên lặng. Ân Nhạc ăn no nằm liệt trên ghế cũng bật dậy ngồi thẳng, hai mắt sáng ngời nhìn hai phần văn kiện Ân Hòa Tường lấy từ bao công văn ra.
Dụ Trăn cũng nhìn qua, ý cười trên mặt dần phai nhạt, vẻ mặt cũng vô thức căng chặt.
Cừu Phi Thiến nhìn đến đau lòng, trấn an nói: "Tiểu Trăn, con đừng nghĩ nhiều, vẫn là câu nói đó, con là người Ân gia chúng ta, con chó con mèo bên ngoài con đừng để ý, chúng ta cứ coi như ông ta không tồn tại. Yên tâm, đừng tạo áp lực cho bản thân."
Lời này gần như đã nói cho cậu biết, họ thật sự điều tra ra một vài chuyện, trên cơ bản đã xác nhận được quan hệ cha con giữa Trâu Thành Cảnh và cậu.
Dụ Trăn sớm biết là kết quả này, điều chỉnh cảm xúc một chút, mới trả lời: "Cảm ơn mẹ, con biết rồi, về chuyện Trâu Thành Cảnh, mấy ngày nay con cũng đã chuẩn bị tâm lý. Ba, ba nói đi."
"Trâu Thành Cảnh này......" Ân Hòa Tường nhắc tới cái tên này theo phản xạ muốn nhíu mày, ông nghĩ nghĩ, đơn giản đưa văn kiện đến trước mặt cậu, rồi mới nói: "Con tự xem trước, có gì không rõ, ba sẽ giải thích tỉ mỉ cho con."
Như vậy cũng tốt, Dụ Trăn gật đầu, nhận lấy phần văn kiện kia.
Văn kiện bên dưới rất mỏng, cậu nghĩ nghĩ, mở cái phía dưới trước.
Mở đầu của văn kiện này là tin kết hôn năm đó của Trâu Thành Cảnh và con gái út Lâm gia Lâm Bảo Hồng. Hình chụp Trâu Thành Cảnh trên đó rất trẻ, khí phách hăng hái, tuấn lãng phi phàm, nếu không xem nội dung, dù là ai cũng không cảm thấy gã sẽ đến ở rể Lâm gia.
So với vẻ bề ngoài xuất sắc của gã, con gái út Lâm gia Lâm Bảo Hồng có vẻ bình thường, ánh mắt còn hơi dại ra, cả người thoạt nhìn không có tinh thần.
Dụ Trăn nhìn ngày in trên báo, lại tính tuổi tác lúc đó của cậu và Lâm Trâu Vĩ, phát hiện năm đó Trâu Thành Cảnh và Lâm Bảo Hồng ước chừng là phụng tử thành hôn, nếu không lại không khớp với tuổi tác của Lâm Trâu Vĩ.
Tư liệu cho thấy Trâu Thành Cảnh là Hoa Kiều về nước, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, có một người cha nuôi, là nhà thư họa* của Hoa Quốc tên Vương Đạt Nghĩa.
*Thư pháp và hội họa
Sau khi kết hôn với Lâm Bảo Hồng, Trâu Thành Cảnh lập tức tiếp nhận việc kinh doanh ở nước ngoài của Lâm gia, bắt đầu cuộc sống hết chạy ra ngoài nước lại chạy về trong nước. Mà gã cũng coi như có lòng cầu tiến, dần dần đưa việc kinh doanh của Lâm gia ở nước ngoài phát triển hơn cả trong nước. Tuy là ở rể, nhưng gã lại rất có địa vị ở Lâm gia.
Dụ Trăn chịu đựng không thích xem qua cuộc sống thuận lợi sau kết hôn của Trâu Thành Cảnh, không phát hiện có gì không ổn, trừ thân thế trước khi kết hôn.
Cậu khẽ nhíu mày, nhìn Ân Hòa Tường và Cừu Phi Thiến, suy đoán chỗ mấu chốt mà bản thân không nhận ra. Cậu buông phần văn kiện này xuống, cầm lấy phần phía trên.
Vừa lật phần văn kiện này ra, tay cậu liền cứng lại.
Trang đầu tiên của văn kiện có dán một tấm ảnh của ông nội, rất mờ, trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của cậu. Nhưng sống với ông nội vài chục năm, cậu vẫn liếc mắt một cái là nhận ra.
Cậu yên lặng hít sâu để ổn định cảm xúc, rồi tiếp tục đọc.
Đây là một phần tư liệu điều tra về Dụ Cẩm Thành, nội dung còn đơn giản hơn nhiều so với Trâu Thành Cảnh.
Dụ Cẩm Thành, cô nhi, lúc năm tuổi người thân bất hạnh chết trong một trận hoả hoạn, sau đó được Dụ Vinh Phong thu dưỡng, sống với Dụ Vinh Phong ở tỉnh C bảy năm. Lúc mười hai tuổi theo Dụ Vinh Phong trở lại quê quán ở tỉnh H, khôn lớn nên người, thi vào đại học thì thoát khỏi quan hệ cha con với Dụ Vinh Phong.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn với bạn học đại học Uông Thư, không con cái, ba năm sau vợ chồng hai người ngoài ý muốn qua đời ở tỉnh H.
Hai vợ chồng cùng ngoài ý muốn qua đời? Sao tư liệu của Dụ Cẩm Thành lại không nhắc đến chuyện gã đã sớm ly hôn với Uông Thư?
Dụ Trăn sửng sốt, tỉ mỉ xem lại tư liệu một lần, sau khi xác định thật sự viết như vậy, cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn sang Ân Hòa Tường.
"Tư liệu điều tra được đều viết như vậy, cô nhi Dụ Cẩm Thành đã chết, tồn tại bây giờ, là cô nhi Trâu Thành Cảnh được nhà thư họa Vương Đạt Nghĩa nhận nuôi ở nước ngoài." Ân Hòa Tường giải thích đơn giản, nhưng ý rất rõ ràng, vì trở thành Trâu Thành Cảnh, cái thân phận Dụ Cẩm Thành này đã "chết", hoàn toàn biến mất trên thế giới.
Dụ Cẩm Thành xóa sạch quá khứ của mình, nói chính xác, là có người giúp gã xóa sạch, cho gã một thân phận cao hơn là Hoa Kiều, con trai nuôi của nhà thư họa.
"Vậy Uông Thư......"
"Xác nhận đã qua đời." Ân Hòa Tường thở dài trả lời, không đành lòng nhìn vẻ mặt bây giờ của cậu.
Thật sự qua đời?
Dụ Trăn buông văn kiện, vẻ mặt trống rỗng.
Người phụ nữ đã từng đau khổ cầu xin Dụ Cẩm Thành giữ cậu lại, sau đó lại nhẫn tâm vứt bỏ cậu đã chết? Đã...... đã chết rồi sao? Chết như thế nào? Rõ ràng hai vợ chồng là cùng nhau "ngoài ý muốn qua đời", tại sao Dụ Cẩm Thành trở thành Trâu Thành Cảnh, mà Uông Thư lại "xác nhận qua đời"?
Phương diện này có phải có chỗ nào đó không ổn không?
"Uống nước."
Tay đột nhiên bị nắm lấy, ngay sau đó một ly nước được đưa tới bên miệng, còn mang theo mùi thuốc.
Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn sang Ân Viêm, biết hắn lo lắng cậu kích động sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm, bèn ngoan ngoãn cúi đầu uống nước trên tay hắn.
Cảm xúc nháy mắt bình tĩnh lại, cậu nhìn ánh mắt lo lắng của Cừu Phi Thiến và Ân Hòa Tường cười nhẹ trấn an, rồi cúi đầu tiếp tục xem tư liệu.
Tư liệu đến chỗ này, Dụ Cẩm Thành đã trở thành Trâu Thành Cảnh không chút kẽ hở. Phía sau đều là một ít việc nhỏ không đáng kể, có tin liên quan đến trận hoả hoạn khiến Dụ Cẩm Thành trở thành cô nhi, có chuyện lúc Dụ Cẩm Thành đi học, cũng có chuyện Trâu Thành Cảnh "trưởng thành" ở nước ngoài.
Ở mặt sau cùng, thậm chí còn có một phần tư liệu về cuộc đời của Dụ Vinh Phong. Đều là một ít tin tức rất đơn giản, ví dụ như sinh năm nào, đoạn thời gian nào sống ở đâu...... linh tinh.
Nhưng bên trong lại không nhắc tới Dụ Trăn, cả chuyện đứa cháu trai Dụ Vinh Phong thu dưỡng sau đó, từ đầu tới cuối tư liệu đều không đề cập đến.
Đối với việc này, Ân Hòa Tường cho ra một giải thích, năm đó Dụ Vinh Phong làm thủ tục thu dưỡng Dụ Trăn hẳn là không quá chính quy, bây giờ Dụ Vinh Phong qua đời, Dụ Trăn dời hộ khẩu đi, vì vậy cái tư liệu về chuyện thu dưỡng này mới không được đầy đủ như thế. Sau khi ông lão qua đời, tư liệu thu dưỡng cũng không được hoàn thiện, nên những chuyện trước đó biến mất trong dòng sông thời gian.
Nghe xong suy đoán của ông, Dụ Trăn và Ân Viêm liếc nhau, không nói gì.
Tư liệu thu dưỡng không được đầy đủ thật ra là kết quả đêm đó họ xóa đi mọi dấu vết. Sự thật chứng minh, chuyện này họ làm rất thành công, ngay cả người của Ân Hòa Tường cũng không thể thông qua Dụ Vinh Phong đào ra chuyện đứa cháu trai Dụ Trăn này.
Một bữa cơm bắt đầu trong vui vẻ, lại kết thúc trong nặng nề.
Cuối cùng Ân Hòa Tường còn hỏi Dụ Trăn có muốn nhận người cha Trâu Thành Cảnh này không, nếu muốn nhận, ông có thể giúp. Dù sao Trâu Thành Cảnh ít nhiều gì cũng xem như là nhân sĩ thành công. Dụ Trăn không phải con riêng, là con hợp pháp trong giá thú, nhận thân không có ảnh hưởng tiêu cực gì với Dụ Trăn, ngược lại còn có thể hố Trâu Thành Cảnh một trận.
Dụ Trăn không chút do dự từ chối, cường điệu đời này chỉ muốn làm người xa lạ với Trâu Thành Cảnh, cũng không muốn có một chút quan hệ gì với đối phương.
Ân Hòa Tường hiểu thái độ của cậu, vỗ vỗ vai cậu, trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra với Cừu Phi Thiến, không nhắc đến chuyện này nữa.
Mấy ngày sau, Cừu Phi Thiến đột nhiên công bố ra bên ngoài chuyện hệ liệt nước hoa "Trăn Ái Nhất Sinh" bản giới hạn của Dụ Trăn, hoả tốc tiến vào giai đoạn tuyên truyền, cũng định vào ngày Thất Tịch lễ Tình Nhân sẽ công bố giá lên toàn cầu.
Tên Dụ Trăn lần đầu tiên chính thức truyền ra trong thương giới thành phố B, mà về lai lịch "thiếu gia quý tộc nước ngoài" nghe đồn này của cậu cũng bắt đầu xôn xao trở lại.
Sau khi hệ liệt nước hoa bắt đầu tuyên truyền, Cừu Phi Thiến trước kia vốn không thích tham gia tụ hội của mấy vị phu nhân lại bắt đầu thường xuyên tham gia. Mỗi lần đi bà đều mang theo một ít hoa cỏ xinh đẹp và nước hoa, tinh dầu, trà hoa tự làm để chia sẻ với mọi người, nhanh chóng hòa hợp với mọi người.
Cứ vài lần như thế, các phu nhân trong thương giới có quan hệ tốt với Cừu Phi Thiến ngay cả bài cũng không đánh, phố cũng không thèm đi dạo, chỉ muốn trò chuyện tán gẫu, mỗi ngày nhắc mãi Cừu Phi Thiến, cả ngày đùa nghịch một ít nước hoa, tinh dầu, hoa cỏ, cũng hết mình tu thân dưỡng tính.
Nhóm ông chủ lớn nhỏ trong thương giới cả người đều mờ mịt, mà Dụ Trăn lại khổ không nói nên lời.
Cũng không biết Cừu Phi Thiến nói với bên ngoài thế nào, vườn ươm nho nhỏ của cậu đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Cậu bắt đầu thường xuyên nhận được điện thoại nói chuyện hợp tác, hẹn trước đến mua hoa cỏ, có cuộc muốn đến tham quan, có cuộc muốn đặt nước hoa riêng, thậm chí còn có tự xưng là công ty trồng hoa, muốn tìm cậu mua hạt giống hoa và hoa non chủng loại mới.
Cậu uyển chuyển từ chối toàn bộ, đau đầu nói với bên ngoài hoa cỏ của cậu chỉ cho chứ không bán, mà muốn cho cũng chỉ cho người có duyên.
Ầm ĩ một trận như vậy, cậu ngược lại bận rộn bù đầu, cũng không rảnh suy nghĩ mấy chuyện rách nát của Trâu Thành Cảnh.
Lại qua một ngày, Phong lão đột nhiên gọi điện đến hẹn cậu lên sơn trang ở ngoại thành của thành phố B nghỉ mát tránh nóng, thuận tiện tâm sự chuyện trước kia của ông nội cậu. Vì muốn thanh tĩnh, sau khi dò hỏi ý kiến Ân Viêm, cậu đơn giản túm Ân Viêm chạy ra ngoại thành, chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày.
Phong lão nói sơn trang nghỉ mát rất hẻo lánh, dù không phải xây cách xa thành thị nhưng thật sự rất thanh tĩnh. Chung quanh sơn trang đều là núi, không khí rất tốt, còn có một tầng linh khí mỏng manh di động, là một nơi phong thuỷ bảo địa.
Vì cảm ơn Phong lão mời và chiêu đãi, Dụ Trăn chuẩn bị riêng một chậu phong lan đưa cho Phong lão làm quà cảm ơn.
"Sao lần này anh đột nhiên cho phép em tiếp xúc với đám Phong lão vậy?"
Trước khi xuống xe, Dụ Trăn ôm chậu phong lan muốn tặng cho Phong lão, nhịn không được nghiêng đầu hỏi.
Vừa mới cởi bỏ đai an toàn, Ân Viêm nghe vậy nhìn thẳng vào mắt cậu, không đáp mà hỏi lại: "Vui sao?"
Dụ Trăn sửng sốt: "Cái gì?"
Ân Viêm không nói nữa, đẩy cửa xuống xe sau đó vòng qua đầu xe dắt cậu xuống, nhìn về phía đám người Phong lão đã mang theo người ra đón.
Dụ Trăn cảm thấy thái độ của hắn có chút kỳ lạ, quét mắt nhìn sườn mặt hắn vài cái, trộm dựa vào người hắn.
Một luồng cảm xúc buồn bực mơ hồ truyền tới, cậu sửng sốt, lại nhìn sườn mặt vô cùng bình tĩnh của Ân Viêm, rồi nghiêng đầu cọ vào ngực hắn.
Buồn bực, nghẹn khuất, chịu vắng vẻ, có chút tức giận...... Sau đó là trống rỗng.
Dụ Trăn giương mắt nhìn Ân Viêm.
Ân Viêm vừa mới nuốt xong một viên thuốc, vẻ mặt bình tĩnh tựa tiên, ánh mắt vô dục vô cầu. Hắn nhàn nhạt nói: "Phong lão đến."
Không ổn.
Dụ Trăn đứng thẳng người, trên dưới đánh giá hắn, cẩn thận nhớ lại lời nói với việc làm mấy ngày nay của hắn và lời nói với việc làm mấy ngày nay của cậu, không phát hiện có gì không đúng. Cậu vắt óc suy nghĩ nửa ngày, trong đầu nhảy ra một suy đoán không mấy hài hòa.
Mấy ngày nay cậu vì chuyện Trâu Thành Cảnh tâm tình không tốt, cũng không có tâm tư như vậy như vậy với Ân Viêm. Bây giờ trời hanh vật khô, lần thân thiết trước đó Ân Viêm lại bị cậu tàn nhẫn hàng hỏa, nghẹn lâu như vậy, chẳng lẽ Ân Viêm đây là...... dục cầu bất mãn?