Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 56: Thu dọn xong rồi tới tính sổ




Dụ Trăn luôn là vẻ mặt nhu hòa, lúc nhìn người khác vừa ấm áp lại thiện chí, không hề có tính công kích. Cậu gần như là loại người không có mũi nhọn, cho dù là tức giận thì hơi thở trên người cũng rất mềm mại.

Nhưng bây giờ, cậu lạnh mặt đứng trước mặt Trâu Thành Cảnh, lạnh lẽo trên người rõ ràng đến mức chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Vốn đang ngồi phía sau nhàn nhã xem Lâm Trâu Vĩ nghẹn khuất trình diễn tiết mục xin lỗi, Ân Nhạc đứng lên, mày nhăn lại, lo lắng nhìn Dụ Trăn, rồi bước tới bên người cậu.

"Anh Dụ, anh......"

Ân Viêm đè lại vai cậu nhóc, ra hiệu cậu đừng lên tiếng.

"Người Ân gia?"

Trâu Thành Cảnh cùng Dụ Trăn đối diện, trên mặt vẫn duy trì mặt nạ hiền lành văn nhã, như không chú ý tới sự lạnh lẽo của Dụ Trăn. Vẻ mặt hơi nghi hoặc, gã khách sáo nói: "Tôi hàng năm ở nước ngoài, nên không quá hiểu biết với tình huống trong nước, nghe nói Ân gia đồng lứa chỉ có hai đứa con trai, không biết cậu......"

Trâu Thành Cảnh này dám để cho con trai trộm đồ Ân Nhạc, sao có thể không hỏi thăm tình huống Ân gia, không biết Dụ Trăn là bạn lữ của Ân Viêm?

Bây giờ gã nói như vậy, rõ ràng là đang quanh co lòng vòng châm chọc Dụ Trăn không phải người Ân gia, không có tư cách lên tiếng.

Dụ Trăn nghe ra gã âm thầm trào phúng, cũng nhìn ra dưới vẻ mặt nghi hoặc của gã là sự tìm tòi nghiên cứu và thăm dò cậu. Cậu thu lại kiếm gỗ đào, rồi mới trả lời: "Chuyện ông không biết quá nhiều."

Trâu Thành Cảnh lộ ra một nụ cười bao dung của trưởng bối đối với sự vô lễ của vãn bối, gật gật đầu đáp: "Đúng vậy, tôi bận quá, một ít việc nhỏ không đáng kể không quan trọng đúng là không có chú ý."

Đây là đang nói Dụ Trăn chỉ là "việc nhỏ" không quan trọng, không đáng để người khác chú ý, mắng cậu tự cho mình đứng ở vị trí trên cao.

Lâm Trâu Vĩ hiển nhiên rất rõ kịch bản cha già nhà mình mắng chửi người khác, nhịn không được cúi đầu cười một tiếng, tràn đầy châm chọc và khinh thường.

Mặt Ân Nhạc trầm xuống, mắng: "Đồ ăn trộm không có gia giáo!"

Lâm Trâu Vĩ ngừng cười, giương mắt nhìn cậu, tay nắm chặt thành quyền, thân thể căng chặt, dáng vẻ như muốn lao vào đánh nhau.

Vẻ mặt Trâu Thành Cảnh cũng nhạt đi, những lời này của Ân Nhạc chính là mắng cả gã.

Dụ Trăn cũng không am hiểu loại cuộc chiến mắng người không thô tục này, cuộc sống trước kia của cậu quá mức đơn thuần và giản dị, không có cơ hội cũng không có chỗ để học loại tình huống thế này. Cậu chỉ biết không thể để người Ân gia bị khi dễ, đặc biệt là dưới tràng khiêu khích do chính cậu mở màn, và dưới tình huống thân phận đối phương còn rất đặc thù.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, linh khí từ từ khuếch tán, bao lấy cậu và Trâu Thành Cảnh vào bên trong, cũng ngăn cách những người không liên quan.

"Ngài Trâu, có một "việc nhỏ" ông chắc chắn không biết, kiếm gỗ đào này, là tôi làm." Cậu mở miệng, móc từ túi áo sơ mi ra một hạt giống chậm rãi thưởng thức, "Tôi có thể khiến nó trừ tà tránh sát, cũng có thể để nó dẫn tai dụ quỷ."

Lời này vừa ra, vẻ mặt Trâu Thành Cảnh rốt cuộc cũng thay đổi, nhưng gã nhanh chóng che giấu, mỉm cười nói: "Ngài Dụ, lời này của cậu là có ý gì, đây không phải chỉ là món đồ chơi nhỏ sao? Trừ tà tránh sát cái gì, phong kiến mê tín không được đâu đó."

"Phải không." Tầm mắt Dụ Trăn dừng ở giữa cổ gã, bắn ra hạt giống, cậu nói: "Một khi đã như vậy, vậy ông cần gì phải mang pháp khí công đức để che giấu hơi thở của bản thân? Hay là nói, đây cũng là thứ đồ chơi nhỏ ông bảo con trai ông "đánh tráo" của người khác, ông chỉ là mang trên người trưng cho đẹp thôi?"

Vèo ——

Hạt giống mang theo kim quang bắn ra, vững vàng đâm vào chính giữa xương quai xanh của Trâu Thành Cảnh, cạch một tiếng, ngọc bài Trâu Thành Cảnh đeo xuất hiện vết rạn, sau đó vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất.

Sắc mặt Trâu Thành Cảnh tái nhợt, tựa như sự tức giận của gã cũng vỡ vụn theo ngọc bài kia.

"Cậu rốt cuộc là ai?"

Chuyện đã đến bước này, mặt nạ cũng không cần tiếp tục mang nữa. Trâu Thành Cảnh trầm mặt, vuốt tơ hồng trên cổ, ánh mắt nhìn Dụ Trăn vừa kiêng kị lại âm trầm.

Tu sĩ thành phố B có bao nhiêu, mỗi người có thân phận gì, tu vi thế nào, gã đều rất rõ, miếng "ván sắt" Dụ Trăn này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn khiến gã không kịp chuẩn bị.

Vẫn còn rất trẻ nhưng tu vi lại khó lường như thế, còn có thể tự mình luyện chế pháp khí, người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thế ngoại cao nhân Ân gia mời về giúp đỡ? Hoặc là đồ đệ của lão gia hỏa nào đó?

"Tôi đương nhiên chỉ là một nhân vật nhỏ mà ông sẽ không thèm chú ý đến." Dụ Trăn trả lời, ngón tay hơi động, hạt giống đâm nát ngọc bài bay đến trước mặt Trâu Thành Cảnh, thay ngọc bài bám vào tơ hồng, rõ ràng không có thắt nút, lại khảm chặt ở trên.

Đây là lần đầu tiên Dụ Trăn sử dụng thuật pháp công kích cầm tù của "Nông Kinh", cũng là lần đầu tiên cậu dùng hạt giống ở loại địa phương này, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng cậu lại không biểu hiện ra ngoài, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đạm mạc. Cậu cảnh cáo: "Đừng tiếp tục làm ác, nếu không...... Cút, đi rửa sạch tội nghiệt trên người của ông."

Giọng nói mang theo linh khí chui vào trong óc, Trâu Thành Cảnh cảm thấy đại não trống rỗng, hạt giống khảm trên cổ đột nhiên nóng lên, sau đó trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.

Ân Nhạc trơ mắt nhìn Trâu Thành Cảnh sau khi bị mình mắng câu "Đồ ăn trộm không có gia giáo" thì thái độ đột nhiên đại biến. Gã không chỉ đập nát ngọc bài trên cổ, nói là bồi thường kiếm gỗ đào cho họ, cậu lại khó tin nhìn Lâm Trâu Vĩ xin lỗi lần nữa, cũng chủ động bồi thường, tìm cảnh sát và giáo viên nói rõ tình huống.

Xin lỗi trước đó còn có thể nhìn ra gã chỉ đang khách sáo muốn chuyện lớn hóa nhỏ, mà sau khi đập ngọc bài xong, thái độ ăn năn của gã gần như có thể xếp vào ví dụ điển hình cho câu "Biết sai thì sửa" "Quay đầu là bờ".

Ân Nhạc trợn mắt há hốc mồm, thật sự chịu không nổi một trưởng bối không ngừng hạ thấp tư thái xin lỗi mình, cũng nhìn đủ gương mặt không tình nguyện, nghẹn khuất lại không thể phản kháng ý cha mình của Lâm Trâu Vĩ. Ác khí trong lòng cậu vơi đi. Sau khi hỏi ý kiến của Ân Viêm với Dụ Trăn, gọi điện thoại ném chuyện lại cho Ông Tây Bình giải quyết, lôi kéo Ân Viêm và Dụ Trăn hoả tốc rời khỏi trường học.

"Thật là đáng sợ, lần đầu tiên em nhìn thấy tinh thần phân liệt sống đó, uy lực của câu không giáo dưỡng lớn như vậy sao?" Xe lái ra khỏi trường học đã lâu, Ân Nhạc vẫn là dáng vẻ khó tin, trong đầu hiện lên bộ dáng Trâu Thành Cảnh xin lỗi, chịu không nổi mà chà xát cánh tay.

Ân Viêm thông qua kính chiếu hậu liếc cậu nhóc một cái, nói: "Chuyện hôm nay, em xử lý thật sự rất thất bại."

Tiêu rồi, thu dọn xong rồi tới tính sổ!

Ân Nhạc căng da đầu, nhìn Dụ Trăn dựa vào ghế phó lái có vẻ rất mệt mỏi, thật lòng xin lỗi: "Xin lỗi, đều do em quá qua loa mới khiến gia hỏa đê tiện Lâm Trâu Vĩ kia trộm kiếm gỗ đào...... Anh Dụ, xin lỗi, em không bảo quản tốt quà anh tặng cho em."

Càng nói lòng cậu cũng trầm xuống, nhớ tới kiếm gỗ đào bị bẻ gãy kia, héo.

Cậu cũng mới biết được trong thanh kiếm gỗ đào kia còn có càn khôn, phải làm một cái trọn vẹn như vậy, anh Dụ chắc chắn đã tốn rất nhiều tâm tư, kết quả cậu lại không bảo quản tốt phần tâm ý này......

"Xin lỗi......" Cậu lại xin lỗi lần nữa, càng héo.

Dụ Trăn hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình, quay đầu thấy cậu nhóc ỉu xìu, mềm lòng, vươn tay sờ sờ đầu của cậu nhóc. Cậu an ủi: "Không sao, chuyện hôm nay không trách em, hơn nữa em cũng cố gắng cướp lại kiếm gỗ đào mà. Là anh xúc động, bẻ gãy kiếm gỗ, xin lỗi, sau này anh làm lại cho em cái tốt hơn. Còn nữa, lần sau đừng có đánh nhau, kiếm gỗ gì đó đều là vật ngoài thân, thân thể của em quan trọng hơn."

"Anh Dụ......" Ân Nhạc giương mắt nhìn cậu, cảm động rơi nước mắt.

Quả nhiên, anh Dụ nhà cậu tốt nhất dịu dàng nhất.

"Nếu đã đánh nhau, tại sao không đánh thắng?" Ân Viêm lại nói tiếp, câu chữ không khiến người ta kinh hãi thì không thôi.

Dụ Trăn với Ân Nhạc vừa thu lại cảm xúc, đồng thời nhìn hắn.

"Nếu quyết định động thủ, tại sao không đánh thắng? Trên người Lâm Trâu Vĩ chỉ có vết bầm, tất cả đều ở vị trí không quan trọng, còn em lại chảy máu. Ân Nhạc, tại sao em phải nhân từ với đối thủ?"

Dụ Trăn nhịn không được muốn ngoáy lỗ tai.

Ân Nhạc cũng choáng váng, lắp bắp trả lời: "Em, em lúc ấy chỉ không muốn để cậu ta chạy, muốn ầm ĩ chút bám chân cậu ta, cho, cho nên......"

"Cho nên em để cho cậu ta thương tổn em?" Ân Viêm xoay tay lái, vững vàng tiến vào tiểu khu, bình tĩnh nói: "Đây là chỗ em sai nhất, lần sau nếu gặp loại tình huống này, không cần nhẹ tay, dùng hết sức đánh, đừng đánh chết người là được, xảy ra chuyện cứ để anh xử lý."

Đậu...... mé......

Ân Nhạc không tiền đồ dao động, hai mắt cậu nhóc lấp lánh bổ nhào vào ôm lưng ghế điều khiển, kích động gào to: "Anh hai! Anh chính là anh ruột của em! Em yêu anh cả đời!"

Quá cảm động, anh hai cậu quả nhiên vẫn rất yêu thương cậu. Nhìn cái sức mạnh của sự bao che này đi, nhìn cái sức mạnh bùng nổ của huynh trưởng này đi, nhìn——

"Anh sẽ đăng ký cho em lớp huấn luyện hè, em đi học chút bản lĩnh, lần sau còn dám làm mất đồ Dụ Trăn tặng cho em, anh tự luyện cùng em." Ân Viêm vững vàng dừng xe trước cửa nhà, cởi đai an toàn nhàn nhạt liếc cậu nhóc một cái, mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe dắt Dụ Trăn đang ngơ ngác, đi vào cửa lớn biệt thự không thèm quay đầu lại.

Ân Nhạc: "......" Cậu muốn bỏ nhà trốn đi! Bây giờ! Lập tức! Tức khắc!

Vẫn chưa tới lúc tan tầm, Cừu Phi Thiến đã về nhà, rõ ràng là nghe Ân Nhạc xảy ra chuyện từ chỗ Ông Tây Bình.

"Trốn cái gì mà trốn, trốn có ích sao? Đưa cánh tay ra đây mẹ nhìn xem!" Cừu Phi Thiến kéo Ân Nhạc muốn lên lầu, nhíu mày trầm mặt, vừa sốt ruột lại tức giận.

Ân Nhạc thành thật, vươn cánh tay cho bà xem, lại lấy cái lý do thoái thác vừa dỗ Dụ Trăn ra tiếp tục dỗ bà.

"Thật là một ngày không nhìn con liền có chuyện, ngồi xuống, kể hết chuyện hôm nay cho mẹ nghe." Cừu Phi Thiến đau lòng nắm nắm chỗ không bị thương trên cánh tay cậu nhóc, ném balo lên sô pha, ngồi xuống bày ra tư thế tâm sự lâu dài.

Ân Nhạc đáng thương nhìn qua Dụ Trăn, muốn cầu cứu.

"Con hôm nay nhìn ai cũng vô dụng, tiền đồ, còn biết đánh nhau. Tiểu Trăn con đi pha cho mẹ ít nước mật ong, mẹ có nói mẹ Hồ làm điểm tâm con thích ăn, cũng lấy ra đây."

Dụ Trăn vừa mới mở miệng nghe vậy thì ngậm lại, cho Ân Nhạc một ánh mắt thương mà không giúp gì được, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ân Nhạc tâm như tro tàn, không giãy giụa nữa, rũ đầu thành thật kể lại chuyện phát sinh hôm nay một lần.

Cừu Phi Thiến nghe xong trực tiếp bùng nổ, cả giận mắng: "Thật là buồn cười! Trộm đồ của con, lại còn dám đánh con bị thương? Trâu Thành Cảnh đúng không, ở rể Lâm gia đúng không? Còn không phải là có người cha nuôi có chút thân phận sao, lại dám khi dễ nhà chúng ta như vậy, đúng là không coi ai ra gì!"

Dụ Trăn nghe mà giật mình, buông điểm tâm ngồi xuống một bên.

"Mẹ, ông ta đã xin lỗi, mẹ đừng nóng giận." Ân Viêm thay nước thành trà hoa cúc hạ hỏa, rồi nói: "Nếm thử cái này, Dụ Trăn tự mình làm."

"Lời kia của ông ta cũng tính là xin lỗi? Đập ngọc bài của mình, đã tính là xin lỗi?" Cừu Phi Thiến càng nói càng tức, còn không quên nhận trà cúc hoa Ân Viêm đưa qua nếm một ngụm, khen nói: "Hương vị trà này rất ngon, còn thơm và tươi hơn mấy loại trước kia mẹ từng uống."

"Cái gì thơm và tươi?" Ân Hòa Tường nhận được tin cũng nhanh chóng kết thúc công việc trở về, mới vào cửa vừa vặn nghe được câu như thế, thấy Ân Nhạc cũng ở đây, ông nhíu mày nói: "Nói cho ba nghe chút đi, hôm nay con đánh nhau ở trường là chuyện thế nào?"

Ân Nhạc gào thảm túm gối ôm chôn mình xuống, muốn chết.

Dụ Trăn thấy cậu nhóc thật sự khó chịu, chủ động đứng dậy đón Ân Hòa Tường, rồi thay cậu nhóc kể lại chuyện một lần, cũng thử dẫn đề tài lên người Trâu Thành Cảnh.

"Trâu Thành Cảnh." Ân Hòa Tường ngồi xuống, ngón tay gõ gõ đầu gối, nhíu mày nói: "Người này hàng năm ở nước ngoài, ba cũng chỉ gặp qua vài lần. Mấy năm đầu đám người cậu hai Tiểu Nhạc còn muốn làm ăn buôn bán với ông ta, nhờ ba giúp đỡ chắp nối, ba không đáp ứng, cứ cảm thấy người nọ nhìn hiền lành đáng tin cậy, nhưng quá giả dối, không thích hợp thâm giao."

Nhắc tới Cừu Phi Hùng, vẻ mặt Cừu Phi Thiến phức tạp, nhưng rất nhanh đã che giấu đi. Bà nói: "Sao em không biết chuyện này, anh gạt em?"

"Chủ yếu khi đó quan hệ của em với bên kia không tốt lắm." Ân Hòa Tường hàm hồ giải thích. Cừu Phi Thiến lập tức hiểu việc này hẳn xảy ra khá sớm, khi đó Cừu Tạ Hoa còn chưa hồ đồ, quan hệ của bà với trong nhà còn chẳng ra gì, Ân Hòa Tường không nói, chắc là không muốn bà mệt lòng.

Không khí có chút nặng nề, Ân Viêm đột nhiên mở miệng: "Trâu Thành Cảnh kia có hơi giống Dụ Trăn."

Lời này vừa ra, cả nhà đều sửng sốt, đặc biệt là Dụ Trăn, gần như là thất thố mà nghiêng đầu nhìn hắn, bàn tay đưa qua đè lại chân hắn, mờ mịt lắc đầu.

Cậu cũng không muốn để người Ân gia biết cậu có một người cha không xong như vậy.

【 Em bây giờ đã đã đối lập với Trâu Thành Cảnh, sớm báo cho ba mẹ quan hệ giữa hai người, họ cũng có thể sớm làm chuẩn bị, miễn cho về sau không chú ý bị Trâu Thành Cảnh hãm hại. 】

Tay Dụ Trăn đặt trên chân hắn run lên, cậu rũ mắt, chậm rãi thu tay về.

Từ các loại chi tiết cho thấy, Trâu Thành Cảnh tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Hôm nay cậu dùng thuật pháp giáo huấn đối phương, lấy tâm tính và thủ đoạn của đối phương, thật sự có thể sẽ trả thù người Ân gia.

Đây là việc cậu không nghĩ đến, là cậu sai rồi, loại chuyện này xác thật nên sớm để người Ân gia biết.

Cảm ứng được cậu ngầm đồng ý, Ân Viêm bắt cái tay vừa rụt lại của cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Hắn nhìn về phía Cừu Phi Thiến, tiếp tục nói: "Con trai Trâu Thành Cảnh là Lâm Trâu Vĩ, nhìn từ góc độ nào đó, cũng có chút giống Dụ Trăn."

Nhắc nhở này quá mức rõ ràng, Cừu Phi Thiến nhíu mày, nhìn Dụ Trăn cúi đầu thoạt nhìn không có tinh thần, trong lòng nảy ra một phỏng đoán không quá tốt. Bà chần chờ nói: "Tiểu Viêm, lời này của con là có ý gì?"

Ân Nhạc trực tiếp gào lên: "Giống chỗ nào, anh Dụ đẹp trai như vậy, cha con Lâm Trâu Vĩ xấu muốn chết, anh hai à ánh mắt của anh có vấn đề hả."

Ân Viêm nghiêng đầu liếc cậu nhóc một cái, Ân Nhạc nghẹn họng, không cam lòng câm miệng. Cậu nhóc lo lắng nhìn Dụ Trăn, nhỏ giọng nói thầm: "Thật sự không giống mà, anh Dụ đẹp như vậy......"

"Ba, mẹ." Dụ Trăn bình ổn lại cảm xúc, nhìn về phía Cừu Phi Thiến và Ân Hòa Tường, cậu siết chặt cái tay bị Ân Viêm nắm lấy, nghiêm túc nói: "Thật ra cha mẹ con không phải chết sớm, mà con bị cha mẹ vứt bỏ, cha con tên là Dụ Cẩm Thành, rất giống...... Trâu Thành Cảnh."

Cẩm Thành, Thành Cảnh, cũng chỉ thêm mấy nét, manh mối này thật sự quá rõ ràng.

*锦成 jǐn chéng Cẩm Thành - 城景 chéng jǐng Thành Cảnh

Ân Nhạc bị chấn động đến choáng váng, Cừu Phi Thiến với Ân Hòa Tường nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Trâu Thành Cảnh ở rể Lâm gia, nếu Dụ Trăn thật sự là đứa bé gã trộm sinh ở bên ngoài......

Hai vợ chồng nhíu mày liếc nhau, Cừu Phi Thiến trầm ngâm vài giây, mới lên tiếng: "Tiểu Trăn con trước đừng nghĩ nhiều, mẹ và ba con giúp con tra tên Trâu Thành Cảnh này. Con yên tâm, dù con là con trai của ai, thân thế như thế nào, đều không ảnh hưởng đến việc con là người Ân gia chúng ta, đừng có gánh nặng tâm lý, biết không?"

Thật ra Dụ Trăn không muốn nói cho Ân Hòa Tường với Cừu Phi Thiến chuyện Trâu Thành Cảnh, còn có một nguyên nhân chính là sợ họ sẽ vì cậu có một người cha như vậy mà sinh ra ngăn cách với cậu.

Cũng không phải cậu hoài nghi nhân phẩm của Ân Hòa Tường với Cừu Phi Thiến, mà là bởi vì quá mức để ý, cho nên lo được lo mất.

Bây giờ Cừu Phi Thiến hoàn toàn không truy hỏi, lại tri kỷ trợ giúp, chủ động khuyên giải an ủi khiến cậu an lòng. Cậu nhịn không được đứng lên nhẹ nhàng ôm lấy Cừu Phi Thiến, giọng hơi khàn: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

"Không có gì, người một nhà nói cảm ơn cái gì. Con yên tâm, có mẹ ở đây, sẽ không có gì đâu." Cừu Phi Thiến vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu như vậy, vội ôm lại cậu, vỗ nhẹ lưng cậu, tâm quả thực mềm nhũn.

Sinh hai đứa con trai, đứa lớn trước kia tai nạn xe vì một cô gái mà ầm ĩ không thôi với nhà, còn đứa nhỏ thì giống y như con khỉ, không chút tri kỷ nào. Đáng thương cho bà khi hai đứa con trai lớn đầu rồi, mới tìm được chút cảm giác ấm áp mẹ con với Dụ Trăn.

Ân Nhạc vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, không rõ mình vì sao mình chỉ đánh nhau một trận, lại kéo luôn cả Dụ Trăn xuống nước.

Cậu nhịn không được nghiêng đầu nhìn Ân Viêm, trong mắt đều là sự hiếu học và cầu xin trấn an, hy vọng anh hai có thể giúp mình gỡ rối.

"Ít nói chút, đọc nhiều sách, đi nghỉ ngơi." Ân Viêm bình tĩnh ném ra chín chữ châm ngôn hết sức có lệ.

Ân Nhạc: "......"

Cái anh trai rách nát gì đây, có thể đổi không?

Trước khi ngủ, Dụ Trăn rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Ân Viêm ôm lấy, ngay sau đó trán bị hôn một cái.

"Xin lỗi, chưa được em đồng ý đã nói cho ba mẹ thân thế của em."

"Không sao, em biết anh muốn tốt cho em, khi đó đúng thật là thời cơ tốt nhất nói ra thân thế của em." Dụ Trăn lắc đầu, vươn cánh tay ôm lấy hắn, đặt hơn phân nửa trọng lượng cơ thể lên người hắn.

Lúc ấy sự bất mãn của Cừu Phi Thiến và Ân Hòa Tường đối với Trâu Thành Cảnh quả thực đã phá tan chân trời. Ân Viêm dùng một câu ám chỉ ý vị mười phần lại không rõ như vậy nói ra chuyện này, cho Cừu Phi Thiến với Ân Hòa Tường không gian để não bổ, tự nhiên mà đặt cậu ở vị thế đối lập với Trâu Thành Cảnh, để Cừu Phi Thiến nhanh chóng nạp cậu vào vòng bảo hộ.

Thật ra nếu lúc ấy cậu không bị chuyện Trâu Thành Cảnh nhiễu loạn tâm tư, không chừng dưới tình huống bình tĩnh, cậu cũng sẽ lựa chọn chủ động nói ra chuyện này.

Ân Viêm vững vàng ôm lấy thân thể cậu, vuốt nhẹ tóc cậu, lặng lẽ an ủi.

Dụ Trăn vùi đầu cọ bả vai hắn, sau đó ngửa đầu, hôn cằm hắn.

Ân Viêm dừng một chút, cúi đầu đáp lại nụ hôn của cậu, động tác càng dịu dàng hơn những lần trước, mang theo hương vị an ủi.

Hai người nhanh chóng ngã xuống giường, Dụ Trăn chủ động cởi áo mình ra, cọ xát trên người Ân Viêm.

Động tác Ân Viêm lại rất khắc chế, tay đặt ở trên vai cậu, không mảy may di chuyển xuống dưới.

"Ân Viêm......" Dụ Trăn thấp giọng gọi hắn.

Lý trí lung lay sắp đổ, Ân Viêm nhìn tâm trạng thấp thỏm và dáng vẻ cấp bách muốn được an ủi của cậu, lông mày nhíu lại, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Một khi quyết định muốn thân cận, động tác Ân Viêm lập tức bá đạo nhiệt tình. Dụ Trăn nhanh chóng xụi lơ trên giường, gương mặt hồng nhuận, mắt lấp lánh thủy quang, không còn tâm tư suy nghĩ gì nữa.

Ân Viêm sờ dọc từ gương mặt cậu xuống đến bụng nhỏ, ngón tay cong lên, kéo quần cậu xuống.

Theo thường lệ là để Dụ Trăn phát tiết trước một lần. Ân Viêm bắt lấy tay cậu, rõ ràng đã mệt đến không muốn động, lại còn tại sờ loạn trên người mình, hắn hôn nhẹ một cái, vươn tay, chuẩn bị hưởng dụng phúc lợi của mình.

Dụ Trăn lại đột nhiên xoay người, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào trong miệng, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào qua hôn lấy hắn, đút thứ ở giữa môi qua.

Hương thuốc tràn ngập, thân thể đang kích động của Ân Viêm nhanh chóng bình tĩnh lại, trên người mơ hồ toát ra "Tiên khí".

"Tuy rằng em rất rõ anh là vì muốn tốt cho em, nhưng không đại biểu cho việc em không tức giận, vẫn muốn trừng phạt." Dụ Trăn lui người lại, tìm cho mình cái lý do "trêu cợt" hết sức đường hoàng, cũng không mặc quần áo, trực tiếp trần trụi nằm trên giường, kéo chăn, xoay người, nhắm mắt ngáp một cái: "Đã khuya, ngủ đi, ngủ ngon."

Ân Viêm: "......"

"Đèn chỉnh xuống một chút, sáng quá." Dụ Trăn mười phần không tôn sư trọng đạo mà chen chân vào đá Ân Viêm một cái. Một khúc chân, bả vai và cánh tay cậu lộ ra ngoài chăn, so với việc lộ hết càng thêm dụ hoặc.

Ánh mắt Ân Viêm càng thâm sâu.

Một viên thuốc bị một tầng linh khí nâng lên bay lại đây.

"Phải chú ý đạo tâm." Dụ Trăn nhắm mắt lại "tri kỷ" nhắc nhở.

Ân Viêm rũ mắt nhìn cái ót của cậu.

Một giây, hai giây, ba giây...... Viên thuốc bẹp một cái rơi xuống chăn, thân thể Dụ Trăn thả lỏng, một giây đã ngủ mất.

"......"

Ân Viêm nhặt viên thuốc trên chăn lên, nhịn không được vươn tay nắm lấy cái chân lộ bên ngoài của Dụ Trăn, muốn nhéo một cái trừng phạt. Nhưng lúc làm thật, lại chỉ nhẹ nhàng sờ sờ, rồi dịch chân cậu vào trong chăn.

Tiếng hít thở vững vàng theo quy luật vang lên, hắn khom lưng, mở thần thức, nghe tiếng tim đập an ổn của Dụ Trăn, cúi đầu hôn bả vai trần của cậu.

"...... Nghiệt đồ."

Ngủ đến sau nửa đêm, Dụ Trăn cảm thấy khó chịu, mầm nhỏ màu vàng ở đan điền hơi đong đưa, tựa như bị thứ gì đó quấy nhiễu.

Ân Viêm mở mắt ra, ngồi dậy nhìn Dụ Trăn ngủ không an ổn, xuyên qua bóng đêm lạnh lùng nhìn phương hướng nào đó. Hắn vung tay lên, một tầng linh khí bao quanh người Dụ Trăn, ngăn cách sự lôi kéo kia, cũng an ổn đan điền rung chuyển.

"Hư Vô."

Cục bột trắng xuất hiện, quy củ ghé vào mép giường.

"Đi xem."

Hư Vô meo một tiếng, giây lát biến mất ở trong không khí.

Nhìn theo nó rời đi, Ân Viêm khom lưng lần nữa ôm Dụ Trăn ngủ an ổn vào trong ngực, lại nhịn không được vỗ nhẹ cậu: "Lại dám dùng thuật pháp hạ hạt giống dự phòng tu luyện của mình, muốn bị phản phệ sao?"

Dụ Trăn vốn bị dị động quấy rầy đến nửa tỉnh nửa mê, sau khi bị vỗ thì trực tiếp tỉnh. Cậu mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Ân Viêm vài giây, sau đó quay đầu, nhìn cái tay hắn đặt ở chỗ giao giữa eo và mông mình, trên mặt lộ ra vẻ tựa như tín ngưỡng sụp đổ.

Hơn nửa đêm, Ân Viêm lại trộm bò dậy...... Đánh mông cậu?

Không khí đọng lại, Dụ Trăn cúi đầu, yên lặng nhịch nhịch nhịch, nhịch ra khỏi cái ôm của Ân Viêm, chôn bản thân vào trong chăn, cái mông cô đơn lộ ra ngoài. Cậu đỏ mặt nói như muỗi kêu: "Anh...... anh nếu thích thì...... đánh, đánh đi, em có thể, anh không cần trộm...... Em sẽ bao dung cho anh mà......"

Ân Viêm: "......"

"Em sẽ không chê cười anh! Thật sự, có chút đam mê đặc biệt cũng rất bình thường, anh, anh đến đây đi!" Dụ Trăn quay đầu nhắm mắt, bày ra tư thế hiến tế không biết sợ.

Ân Viêm: "............"

Nghiệt đồ nghiệt đồ nghiệt đồ!